• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Tử Khâm đã nói đến mức này rồi, nếu Trần Hoàn vẫn khư khư cố chấp thì quá là thiếu tôn trọng người ta.

Gần như là một giây sau, nắm đấm của Trần Hoàn đã bay tới, đấm mạnh vào mặt của gã đàn ông.

“Anh có xứng làm người không? Bà ấy là mẹ đẻ anh nuôi anh, rõ ràng có hy vọng anh lại không cứu, anh mưu sát người đấy anh biết không!!”

Sau khi trở về anh đã tự kiểm điểm sâu sắc, có lẽ mình nóng vội quá nên không trâu bắt chó đi cày. Nhiều năm không gặp nhau, có phải nên vun đắp tình cảm trước không? Ít nhất phải để người ta chấp nhận mình trước đã, thay vì ngày càng ghét.

Ban đầu hắn nghĩ rằng nội tâm bác sĩ phải như tường đồng vách sắt, như vậy mới có thể khiến bệnh nhân yên tâm. Nhưng nhìn thấy biểu cảm của bà cụ, hắn lập tức phá vỡ phòng tuyến, trong lòng chua xót khó chịu.

Y học không có nhiều kỳ tích, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn các mục chỉ tiêu ngày càng giảm. Cảm giác ngạt thở bất lực này có lẽ chỉ bản thân hắn mới có thể trải nghiệm.

Dây cung kéo căng quá sẽ chỉ phản tác dụng.

“Thái độ thành khẩn gớm nhỉ, Trần Hoàn.”

Lưu Tử Khâm ép buộc mình bình tĩnh lại, tiến lên tách hai người tranh cãi đỏ mắt ra, đè nén cơn giận, “Đây là bệnh viện, đừng có mẹ mày mẹ nó với tôi, có biết nói chuyện không?”

Đúng lúc công việc có yêu cầu, không bằng nhân thời gian này để Lưu Tử Khâm hòa hoãn lại, mình cũng cần bình tĩnh lại.

Trần Hoàn vui vẻ gật đầu, vẻ mặt rất giống đang nói “Tử Khâm nhà chúng ta nghe lời quá”.

Trước khi đi công tác Trần Hoàn tập hợp mọi người trong công ty mở cuộc họp lớn. Sau khi nghe hết báo cáo của các bộ phận, anh phân tích ngắn gọn trọng điểm đàm phán lần này của hai bên.

Lưu Tử Khâm không muốn nhiều lời, dứt khoát gật đầu một cái tỏ ý hắn đã đồng ý.

Tay anh hững hờ xoay bút, nói chuyện lại mạnh mẽ, “Tôi biết từ lúc đi làm lại đến giờ mọi người rất vất vả, nhưng mong mọi người kiên trì chút nữa. Tôi tin mọi người cũng hiểu rõ thái độ của công ty bên kia, vì vậy tôi cần sắm vai phản diện thật tốt để tham gia lần đàm phán này. Các bộ phận tự thương lượng với nhau sau đó đưa danh sách cho tôi, phản hồi kịp thời nếu có bất kỳ vấn đề gì.”

Người nhà bệnh nhân chỉ xuất hiện vài lần ở bệnh viện, một lần kiểm tra gần nhất là lúc bà cụ cần ký tên trước khi vào ICU.

Bút xoay một vòng trên đầu ngón tay, anh đóng nắp bút lại, “Vậy thôi, tan họp.”

Nhưng điều thật sự khiến người ta khó thở không phải là bệnh tình, mà là lòng người.

Hai bác sĩ thực tập khác trong phòng thấy tình hình dần dần mất kiểm soát, vội vàng chuẩn bị khuyên can, nhưng vẫn chưa đến lượt họ tiến lên, đã có người hùng hổ xông vào, túm lại bàn tay của người đàn ông đặt trên bả vai Lưu Tử Khâm, đè mạnh nói lên bàn.

Không chỉ Trần Hoàn có chuyện phiền lòng trong công việc, mà Lưu Tử Khâm cũng sứt đầu mẻ trán.

Trước khi đi công tác Trần Hoàn tập hợp mọi người trong công ty mở cuộc họp lớn. Sau khi nghe hết báo cáo của các bộ phận, anh phân tích ngắn gọn trọng điểm đàm phán lần này của hai bên.

Trong mắt Lưu Tử Khâm, những gì Trần Hoàn nói hoàn toàn là thừa, cho dù anh không đến nhờ vả, chăm sóc bà Lâm cũng là chuyện đương nhiên.

Bà cụ trước đó bệnh tình vốn không mấy lạc quan, gần đây có dấu hiệu chuyển biến xấu, tốc độ lan rộng của khối u và vị trí đều rất nguy hiểm.

“Anh cũng biết đang ở bệnh viện hả.” Mặc dù là hoàn cảnh ồn ào như bệnh viện, nhưng Lưu Tử Khâm vẫn nghe được lời mỉa mai nói móc của gã, “Vậy làm phiền anh bỏ chân xuống.”

Không ngờ vừa bước vào văn phòng đã nhìn thấy một người đàn ông dáng người trung bình, thậm chí vẻ mặt hơi thô bỉ lại gác tay lên bả vai Lưu Tử Khâm, miệng còn nói lời thô tục khó nghe.

Rõ ràng điều trị bảo tồn[1] không có tác dụng gì, trước đó không lâu vừa chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng nhìn thái độ người nhà không muốn phối hợp cho lắm.

[1]


    Lưu Tử Khâm mặc quần áo cách ly đầy đủ, đến kiểm tra cho bà theo thường lệ.

    Hắn dừng một lát, nói một cách dữ tợn, “Tôi hy vọng mỗi đêm sau này anh có thể ngủ ngon.”

    Anh nói rất kiên định, “Tôi không thay đổi chút nào.”

    Hiếm khi bà cụ tỉnh táo, nhìn thấy bác sĩ Lưu đến, bà cố gắng nâng khóe mắt của mình lên. Nếp nhăn xung quanh mắt dồn vào nhau, lại không nặn ra được nét cười.

    Người đàn ông bị khí thế của hắn hù dọa, nghệt mặt ra, bỗng nhiên cười khinh bỉ, “Cứ vậy đi bác sĩ Lưu, tôi nói rõ với anh nhé. Tôi đã đến tuổi trung niên, không tuổi trẻ tài cao như anh. Rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền, thứ này quá quan trọng với loại người như chúng tôi. Lần này nếu không phải sợ họ hàng nói ra nói vào, tôi không hề có ý định đưa bà già đến bệnh viện.”

    Sau khi Trần Hoàn đến, hai thực tập sinh kia lập tức chạy ra ngoài tìm người giúp.

    Sau khi trở về anh đã tự kiểm điểm sâu sắc, có lẽ mình nóng vội quá nên không trâu bắt chó đi cày. Nhiều năm không gặp nhau, có phải nên vun đắp tình cảm trước không? Ít nhất phải để người ta chấp nhận mình trước đã, thay vì ngày càng ghét.

    Với tư cách là một bác sĩ, Lưu Tử Khâm biết rõ sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình. Vả lại mỗi ngày bệnh viện đều diễn ra sinh ly tử biệt, hắn cũng đã gặp rất nhiều.

    Không đợi Lưu Tử Khâm soi mói chữ trong lời nói của anh, Trần Hoàn bỗng nhiên cầm tay phải của hắn, “Tay cậu sao vậy?”

    Nhưng nhiều nhất chỉ là nhìn thấy người nhà bệnh nhân khóc đến nỗi không còn sức ở hành lang, hoặc là nghe thấy tiếng kêu tan nát cõi lòng, mà chưa bao giờ tự trải qua.

    Khi Hà Vân Xuyên và một đám bác sĩ chạy đến thì thấy Trần Hoàn và gã đàn ông mắt to trừng mắt mù, trên mặt người sau còn có thể nhìn rõ dấu của nắm đấm. Nhìn điệu bộ cắn răng nghiến lợi kia, hai người vẫn không chịu thu tay lại.

    Ban đầu hắn nghĩ rằng nội tâm bác sĩ phải như tường đồng vách sắt, như vậy mới có thể khiến bệnh nhân yên tâm. Nhưng nhìn thấy biểu cảm của bà cụ, hắn lập tức phá vỡ phòng tuyến, trong lòng chua xót khó chịu.

    Người đàn ông phản ứng lại, muốn rút tay trái bị Trần Hoàn giữ ra nhưng không thành công, gã dứt khoát dùng tay còn lại đẩy mạnh Lưu Tử Khâm một cái, “Sao cứ thích xen vào chuyện của người khác thế hả? Mẹ nó lại là đứa nào đây?!”

    Hai ngày trước bà cụ vẫn đang nằm phòng bệnh bình thường, mỗi lần Lưu Tử Khâm đến kiểm tra phòng, bà đều kéo hắn lải nhải hai câu. Có lẽ người nhà cảm thấy bà lớn tuổi, hoàn toàn là gánh nặng trong nhà, nên không thường đến thăm bà.

    “Đờ mờ anh ăn nói như vậy với ai!?”

    Lời này thân thiết hơn những lời trước đó rất nhiều.

    Người đến chỉ có một người đàn ông, là con trai bà cụ. Mặc dù vóc dáng không cao nhưng biểu cảm nhăn nhó trên mặt cứ như ai nợ tiền gã, sẵn sàng xông lên đánh nhau với người ta bất cứ lúc nào.

    Những chuyện này Lưu Tử Khâm đều hiểu rõ trong lòng, vì thế ngoài công việc chức trách của mình, hắn sẽ chăm sóc bà cụ trong sinh hoạt hằng ngày.

    Hai chân gác lên bàn làm việc của Lưu Tử Khâm, lớn tiếng ồn ào, “Bác sĩ Lưu đâu? Hóa ra gọi tôi đến để cho leo cây à? Thời gian của các anh quý giá, dân quèn chúng tôi chỉ đáng lãng phí thời gian ở đây thôi.”

    Ví dụ như xoay người vốn được xem là chuyện rất tốn sức với bà cụ, nếu như Lưu Tử Khâm nhìn thấy sẽ gọi y tá đến giúp đỡ cùng. Chưa hết, hắn còn khuấy động không khí với giọng điệu nhẹ nhàng, “Sau này có chuyện gì bà cứ gọi cháu, đừng khách sáo ạ, xem cháu như con trai bà là được.”

    “Không được.” Trần Hoàn hiểu rõ bàn tay của bác sĩ quan trọng cỡ nào, vì vậy kiên trì muốn lấy bông cồn khử trùng giúp hắn, “Mỗi ngày các cậu tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân, nếu trên tay có vết thương sẽ rất dễ bị nhiễm khuẩn.”

    Bà cụ sẽ cầm tay hắn, vẻ mặt đầy hiền từ, “Ôi chao, đừng nói vậy, bác sĩ Lưu đẹp trai thế này, tính cách dịu dàng, y thuật lại giỏi. Thằng con nhà tôi không thể sánh với cậu được.”

    Có thể khiến Trần Hoàn tức như vậy, càng khỏi nói đến Lưu Tử Khâm. Nếu là ngày thường có người ăn nói phách lối như vậy, thậm chí còn đánh nhau, chắc chắn hắn không nói hai lời đã cho kẻ đó nằm sấp từ lâu rồi. Mặc dù bây giờ hắn cũng rất muốn xông lên nhưng đây là bệnh viện.

    Chớp mắt bà đã nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt rồi.

    Từ khi lọt lòng đến nay, Lưu Tử Khâm chưa bao giờ gặp phải loại người khốn nạn vô sỉ thế này, nếu không phải sợ bà cụ chạnh lòng, hắn thật sự muốn ấn gã lên cửa phòng bệnh ngay lập tức, cho gã nhìn kỹ mẹ mình đã ra nông nỗi nào!

    Bên trong phòng chỉ có hai, ba bác sĩ thực tập, chưa từng gặp loại người cứng đầu đến bệnh viện gây chuyện, đương nhiên không ai dám tiến lên.

    Trong lòng Lưu Tử Khâm có băn khoăn hơn nữa cũng vẫn cười với bà cụ như thường ngày, nói qua khẩu trang, “Hai hôm nay tình hình khá tốt, bà chỉ cần phối hợp điều trị, đừng có gánh nặng gì trong lòng.”

    Ví dụ như xoay người vốn được xem là chuyện rất tốn sức với bà cụ, nếu như Lưu Tử Khâm nhìn thấy sẽ gọi y tá đến giúp đỡ cùng. Chưa hết, hắn còn khuấy động không khí với giọng điệu nhẹ nhàng, “Sau này có chuyện gì bà cứ gọi cháu, đừng khách sáo ạ, xem cháu như con trai bà là được.”

    Trần Hoàn để lộ thái độ không dễ chọc, sức lực dưới tay sắp nghiền nát bàn tay đã chạm vào Lưu Tử Khâm.

    Y học không có nhiều kỳ tích, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn các mục chỉ tiêu ngày càng giảm. Cảm giác ngạt thở bất lực này có lẽ chỉ bản thân hắn mới có thể trải nghiệm.

    Trong lòng Lưu Tử Khâm có băn khoăn hơn nữa cũng vẫn cười với bà cụ như thường ngày, nói qua khẩu trang, “Hai hôm nay tình hình khá tốt, bà chỉ cần phối hợp điều trị, đừng có gánh nặng gì trong lòng.”

    Thật ra nhìn từ một mặt khác, nếu người đã nằm trong ICU, có nghĩa là còn có khả năng nghịch chuyển và cứu giúp.

    Lưu Tử Khâm rút mấy tờ khăn ướt lau đi lau lại bàn làm việc, hắn ghét nhất là giao tiếp với người vô lại, sự chán ghét hiện rõ trên mặt, nhưng hắn gọi người ta đến không phải để cãi nhau, vẫn phải nói chuyện quan trọng.

    Thích mà Trần Hoàn nói dường như là chuyện cả đời.

    Nhưng điều thật sự khiến người ta khó thở không phải là bệnh tình, mà là lòng người.

    Người nhà bệnh nhân chỉ xuất hiện vài lần ở bệnh viện, một lần kiểm tra gần nhất là lúc bà cụ cần ký tên trước khi vào ICU.

    Chớp mắt bà đã nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt rồi.

    Lúc ấy Lưu Tử Khâm không có mặt, sau đó Hà Vân Xuyên cắn răng nghiến lợi kể lại với hắn, đại ý là họ không ôm hy vọng gì với việc chữa trị, không muốn lãng phí tiền nữa.

    Lưu Tử Khâm xoay cổ tay thoát khỏi khống chế của Trần Hoàn, “Đàn ông đàn ang, chuyện nhỏ như con thỏ, không lâu nữa nó sẽ tự lành.”

    Rõ ràng không thành công.

    Hà Vân Xuyên nói hết lời cũng không thể khuyên nổi người ta.

    Vì vậy Lưu Tử Khâm đích thân liên lạc với người thân của bà cụ, thái độ cứng rắn hy vọng hôm nay họ có thể đến bệnh viện nói chuyện đàng hoàng.

    Nếu không phải hắn nhắc đến chuyện này, Trần Hoàn thật sự sắp quên béng mục đích của mình, “Cuối tuần tôi phải đi công tác một chuyến, cho nên bên cạnh mẹ tôi không có ai. Không biết có thể làm phiền cậu chú ý hơn không.”

    Người đến chỉ có một người đàn ông, là con trai bà cụ. Mặc dù vóc dáng không cao nhưng biểu cảm nhăn nhó trên mặt cứ như ai nợ tiền gã, sẵn sàng xông lên đánh nhau với người ta bất cứ lúc nào.

    Dây cung kéo căng quá sẽ chỉ phản tác dụng.

    Hai chân gác lên bàn làm việc của Lưu Tử Khâm, lớn tiếng ồn ào, “Bác sĩ Lưu đâu? Hóa ra gọi tôi đến để cho leo cây à? Thời gian của các anh quý giá, dân quèn chúng tôi chỉ đáng lãng phí thời gian ở đây thôi.”

    Hà Vân Xuyên nói hết lời cũng không thể khuyên nổi người ta.

    Bên trong phòng chỉ có hai, ba bác sĩ thực tập, chưa từng gặp loại người cứng đầu đến bệnh viện gây chuyện, đương nhiên không ai dám tiến lên.

    “Này này, dừng lại dừng lại.” Người đàn ông móc tai, “Đương nhiên tôi không dám nghi ngờ y thuật của bác sĩ Lưu, chỉ là chúng tôi cảm thấy không cần phải tiếp tục điều trị nữa. Hôm nay đến đây đã nể mặt các anh rồi, đừng có không biết tốt xấu. Còn có IC gì đó.”

    “Anh cũng biết đang ở bệnh viện hả.” Mặc dù là hoàn cảnh ồn ào như bệnh viện, nhưng Lưu Tử Khâm vẫn nghe được lời mỉa mai nói móc của gã, “Vậy làm phiền anh bỏ chân xuống.”

    “Ô!” Người đàn ông nghe tiếng quay đầu, khinh thường đánh giá Lưu Tử Khâm, “Nếu bác sĩ Lưu đã nói vậy thì tôi phải nghe lời chứ.”

    Lưu Tử Khâm rút mấy tờ khăn ướt lau đi lau lại bàn làm việc, hắn ghét nhất là giao tiếp với người vô lại, sự chán ghét hiện rõ trên mặt, nhưng hắn gọi người ta đến không phải để cãi nhau, vẫn phải nói chuyện quan trọng.

    “Tôi không nói nhiều lời thừa nữa, bệnh tình của mẹ anh đến giai đoạn này đã vô cùng nghiêm trọng, nhưng vẫn có khả năng cứu chữa.” Lưu Tử Khâm nhìn biểu cảm chẳng thèm ngó ngàng của gã, siết chặt sổ ghi bệnh trong tay, “Tôi hy vọng anh có thể tin tưởng bệnh viện, tin tôi. Tôi cam đoan với anh, nhất định sẽ dốc hết khả năng của mình…”

    Vừa nói còn vừa chân thành khuyên nhủ vỗ bả vai Lưu Tử Khâm, “Chỉ là làm theo hình thức thôi, hy vọng bác sĩ Lưu cũng đừng cố chấp quá, làm hỏng tâm trạng vì chuyện này cũng không tốt.”

    Rõ ràng gã đàn ông cũng đần mặt ra, trong thời gian ngắn không biết tình huống hiện tại là gì.

    “Này này, dừng lại dừng lại.” Người đàn ông móc tai, “Đương nhiên tôi không dám nghi ngờ y thuật của bác sĩ Lưu, chỉ là chúng tôi cảm thấy không cần phải tiếp tục điều trị nữa. Hôm nay đến đây đã nể mặt các anh rồi, đừng có không biết tốt xấu. Còn có IC gì đó.”

    “Anh cứ thử chạm vào cậu ấy lần nữa tôi xem!?”

    Đúng lúc công việc có yêu cầu, không bằng nhân thời gian này để Lưu Tử Khâm hòa hoãn lại, mình cũng cần bình tĩnh lại.

    Chỉ một câu mà hỏi thăm bà Lý những ba lần.

    Nói đến đây, gã nhổ cục đờm xuống đất, hung ác nói, “Mẹ kiếp đúng là đắt cắt cổ! Bà già kia đừng hòng ở thêm một ngày.”

    Lưu Tử Khâm cảm thấy mình quá nhân từ với gã, nghe lời nói không biết xấu hổ này, hắn gần như sắp không ép được lửa giận của mình. Lưu Tử Khâm đứng dậy đi đến trước mặt gã, đấm mạnh hai phát lên bàn, lời nói mang theo lửa giận, “Anh nghe kỹ cho tôi, với tình huống hiện giờ của mẹ anh, nếu như chuyển ra khỏi ICU sẽ là con đường chết!”

    Trần Hoàn nói lời hung dữ như vậy khiến Lưu Tử Khâm nhớ đến dáng vẻ mình hẹn người khác đánh nhau hồi trẻ trâu. Khi đó Trần Hoàn chưa bao giờ tham gia đánh nhau, nhiệm vụ chính của anh là ngăn cản Lưu Tử Khâm, không cho hắn xông về phía trước như trâu hoang.

    Đây là lần đầu tiên từ hồi cấp ba đến giờ, Trần Hoàn đánh nhau với người ta. Thái độ không cần mạng của anh, Lưu Tử Khâm cũng hơi ngây người.

    Người đàn ông bị khí thế của hắn hù dọa, nghệt mặt ra, bỗng nhiên cười khinh bỉ, “Cứ vậy đi bác sĩ Lưu, tôi nói rõ với anh nhé. Tôi đã đến tuổi trung niên, không tuổi trẻ tài cao như anh. Rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền, thứ này quá quan trọng với loại người như chúng tôi. Lần này nếu không phải sợ họ hàng nói ra nói vào, tôi không hề có ý định đưa bà già đến bệnh viện.”

    Bà cụ sẽ cầm tay hắn, vẻ mặt đầy hiền từ, “Ôi chao, đừng nói vậy, bác sĩ Lưu đẹp trai thế này, tính cách dịu dàng, y thuật lại giỏi. Thằng con nhà tôi không thể sánh với cậu được.”

    Vừa nói còn vừa chân thành khuyên nhủ vỗ bả vai Lưu Tử Khâm, “Chỉ là làm theo hình thức thôi, hy vọng bác sĩ Lưu cũng đừng cố chấp quá, làm hỏng tâm trạng vì chuyện này cũng không tốt.”

    Lúc ấy Lưu Tử Khâm không có mặt, sau đó Hà Vân Xuyên cắn răng nghiến lợi kể lại với hắn, đại ý là họ không ôm hy vọng gì với việc chữa trị, không muốn lãng phí tiền nữa.

    Từ khi lọt lòng đến nay, Lưu Tử Khâm chưa bao giờ gặp phải loại người khốn nạn vô sỉ thế này, nếu không phải sợ bà cụ chạnh lòng, hắn thật sự muốn ấn gã lên cửa phòng bệnh ngay lập tức, cho gã nhìn kỹ mẹ mình đã ra nông nỗi nào!

    Thật ra nhìn từ một mặt khác, nếu người đã nằm trong ICU, có nghĩa là còn có khả năng nghịch chuyển và cứu giúp.

    “Anh có xứng làm người không? Bà ấy là mẹ đẻ anh nuôi anh, rõ ràng có hy vọng anh lại không cứu, anh mưu sát người đấy anh biết không!!”

    Bây giờ nghe giọng điệu này của anh quả thực không có cách nào liên hệ với Trần Hoàn khi nãy.

    Người đàn ông nghe thấy chữ mưu sát hoàn toàn đã bị chọc giận, gã đứng lên ngẩng đầu nhìn Lưu Tử Khâm, đe dọa nói, “Mẹ kiếp liên quan gì đến mày, mả mẹ mày chỉ là thằng bác sĩ thôi? Tao khuyên mày ngoan ngoãn lấy tiền làm việc, mẹ nó đừng có xen vào việc của người khác nữa!”

    Vì vậy Lưu Tử Khâm đích thân liên lạc với người thân của bà cụ, thái độ cứng rắn hy vọng hôm nay họ có thể đến bệnh viện nói chuyện đàng hoàng.

    Chỉ một câu mà hỏi thăm bà Lý những ba lần.

    Hai bác sĩ thực tập khác trong phòng thấy tình hình dần dần mất kiểm soát, vội vàng chuẩn bị khuyên can, nhưng vẫn chưa đến lượt họ tiến lên, đã có người hùng hổ xông vào, túm lại bàn tay của người đàn ông đặt trên bả vai Lưu Tử Khâm, đè mạnh nói lên bàn.

    “Đờ mờ anh ăn nói như vậy với ai!?”

    Người đàn ông vừa bị đám người lôi ra khỏi văn phòng, hai chân vừa cố sức đạp loạn xạ trên mặt đất, miệng liên tục dùng tiếng địa phương chửi mát, có lẽ đang đe dọa Trần Hoàn.

    Người này dĩ nhiên là Trần Hoàn.

    Những chuyện khác có lẽ Lưu Tử Khâm không nhớ rõ, nhưng hắn vẫn biết gia giáo Trần Hoàn rất tốt, lời thô tục đến mức này chắc chắn không thể được nói ra từ miệng anh.

    Rõ ràng gã đàn ông cũng đần mặt ra, trong thời gian ngắn không biết tình huống hiện tại là gì.

    Trần Hoàn vốn định đến nhìn Lưu Tử Khâm một cái trước khi đi công tác, tiện thể nhờ hắn để ý đến tình hình của bà Lâm trong lúc mình không có ở đây để kịp thời thông báo.

    Trước kia Trần Hoàn nói thích hắn, Lưu Tử Khâm chỉ nghĩ rằng đó là thưởng thức, là thích có thời gian và giới hạn. Hắn không nhân từ nương tay vì đối phương là anh em tốt của mình, mà giải quyết dứt khoát như hắn vẫn hay làm.

    Trần Hoàn vốn định đến nhìn Lưu Tử Khâm một cái trước khi đi công tác, tiện thể nhờ hắn để ý đến tình hình của bà Lâm trong lúc mình không có ở đây để kịp thời thông báo.

    Hắn là bác sĩ.

    Lệnh đuổi khách này rất rõ ràng, Trần Hoàn thức thời chuẩn bị rời đi, trước khi đi anh nói với Lưu Tử Khâm, “Nếu người kia lại đến gây chuyện cậu cứ báo một tiếng, tôi chạy đến ngay lập tức.”

    Không ngờ vừa bước vào văn phòng đã nhìn thấy một người đàn ông dáng người trung bình, thậm chí vẻ mặt hơi thô bỉ lại gác tay lên bả vai Lưu Tử Khâm, miệng còn nói lời thô tục khó nghe.

    Phong độ quý ông khiêm tốn lịch sự cái khỉ gì đó lập tức bay sạch sành sanh, câu thốt ra là “Đờ mờ anh ăn nói như vậy với ai”.

    Người đàn ông phản ứng lại, muốn rút tay trái bị Trần Hoàn giữ ra nhưng không thành công, gã dứt khoát dùng tay còn lại đẩy mạnh Lưu Tử Khâm một cái, “Sao cứ thích xen vào chuyện của người khác thế hả? Mẹ nó lại là đứa nào đây?!”

    Lâu lắm rồi Lưu Tử Khâm không nhớ đến chuyện quá khứ, so sánh với tình hình trước mắt, hắn phát hiện hình như đó giờ mình không hiểu rõ Trần Hoàn, ấy thế mà hơi bùi ngùi, “Cậu thay đổi rất nhiều.”

    “Anh cứ thử chạm vào cậu ấy lần nữa tôi xem!?”

    Hắn nắm chặt bả vai người đàn ông, hơi nghiêng về phía trước, cúi người nhìn chằm chằm vào mắt gã, “Tôi cũng nói rõ với anh, tôi có thể cứu người, nhưng thật sự không thể cảnh tỉnh một tên khốn nạn. Với tư cách là bác sĩ tôi tôn trọng quyết định của anh, với tư cách là con người.”

    Trần Hoàn để lộ thái độ không dễ chọc, sức lực dưới tay sắp nghiền nát bàn tay đã chạm vào Lưu Tử Khâm.

    Anh nhìn Lưu Tử Khâm khử trùng xong ném bông cồn vào trong thùng rác, lại cẩn thận từng li từng tí nâng tay hắn lên nhìn miệng vết thương.

    “Hừ làm sao, tao đánh chó còn phải nhìn mặt chủ đúng không.” Có lẽ bị đau nên biểu cảm của người đàn ông hơi dữ tợn, những lời nói ra ngày càng ngứa đòn.

    Trên người hắn đang mặc áo khoác trắng.

    Gần như là một giây sau, nắm đấm của Trần Hoàn đã bay tới, đấm mạnh vào mặt của gã đàn ông.

    “Được được được.” Lưu Tử Khâm thật sự sợ mấy lời lải nhải của anh, nhanh chóng nâng cờ thỏa hiệp, “Để tôi tự làm.”

    Tay anh hững hờ xoay bút, nói chuyện lại mạnh mẽ, “Tôi biết từ lúc đi làm lại đến giờ mọi người rất vất vả, nhưng mong mọi người kiên trì chút nữa. Tôi tin mọi người cũng hiểu rõ thái độ của công ty bên kia, vì vậy tôi cần sắm vai phản diện thật tốt để tham gia lần đàm phán này. Các bộ phận tự thương lượng với nhau sau đó đưa danh sách cho tôi, phản hồi kịp thời nếu có bất kỳ vấn đề gì.”

    Và rất kỳ diệu, Lưu Tử Khâm nhìn thấy mình trong đôi mắt đen láy của Trần Hoàn. Anh hoàn toàn không có ý trốn tránh, ánh mắt quá đỗi chăm chú và ngay thẳng, thể hiện tất cả cảm xúc ngay trước mặt Lưu Tử Khâm.

    Có thể khiến Trần Hoàn tức như vậy, càng khỏi nói đến Lưu Tử Khâm. Nếu là ngày thường có người ăn nói phách lối như vậy, thậm chí còn đánh nhau, chắc chắn hắn không nói hai lời đã cho kẻ đó nằm sấp từ lâu rồi. Mặc dù bây giờ hắn cũng rất muốn xông lên nhưng đây là bệnh viện.

    Trên người hắn đang mặc áo khoác trắng.

    Hắn là bác sĩ.

    Tim Trần Hoàn bỗng nhiên đập nhanh, anh sờ chóp mũi, xích lại gần Lưu Tử Khâm, gần đến mức hai người sắp nhìn ra mắt lác.

    Lưu Tử Khâm ép buộc mình bình tĩnh lại, tiến lên tách hai người tranh cãi đỏ mắt ra, đè nén cơn giận, “Đây là bệnh viện, đừng có mẹ mày mẹ nó với tôi, có biết nói chuyện không?”

    Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn Trần Hoàn, hình như chợt hiểu ra tình cảm anh dành cho mình rốt cuộc là gì.

    Hắn nắm chặt bả vai người đàn ông, hơi nghiêng về phía trước, cúi người nhìn chằm chằm vào mắt gã, “Tôi cũng nói rõ với anh, tôi có thể cứu người, nhưng thật sự không thể cảnh tỉnh một tên khốn nạn. Với tư cách là bác sĩ tôi tôn trọng quyết định của anh, với tư cách là con người.”

    Hắn dừng một lát, nói một cách dữ tợn, “Tôi hy vọng mỗi đêm sau này anh có thể ngủ ngon.”

    Sau khi Trần Hoàn đến, hai thực tập sinh kia lập tức chạy ra ngoài tìm người giúp.

    Khi Hà Vân Xuyên và một đám bác sĩ chạy đến thì thấy Trần Hoàn và gã đàn ông mắt to trừng mắt mù, trên mặt người sau còn có thể nhìn rõ dấu của nắm đấm. Nhìn điệu bộ cắn răng nghiến lợi kia, hai người vẫn không chịu thu tay lại.

    Hai ngày trước bà cụ vẫn đang nằm phòng bệnh bình thường, mỗi lần Lưu Tử Khâm đến kiểm tra phòng, bà đều kéo hắn lải nhải hai câu. Có lẽ người nhà cảm thấy bà lớn tuổi, hoàn toàn là gánh nặng trong nhà, nên không thường đến thăm bà.

    “Làm gì đấy! Muốn đánh nhau thì cút hết ra ngoài cho tôi!” Hà Vân Xuyên quát một tiếng, tiến lên muốn kéo bàn tay đang giữ chặt người đàn ông của Trần Hoàn ra.

    Trần Hoàn sợ hắn tức giận lại lập tức nói, “Tôi ra tay đánh người trước, là tôi không suy nghĩ chu đáo, lần sau chắc chắn sẽ không kích động vậy nữa.”

    Bà cụ trước đó bệnh tình vốn không mấy lạc quan, gần đây có dấu hiệu chuyển biến xấu, tốc độ lan rộng của khối u và vị trí đều rất nguy hiểm.

    Rõ ràng không thành công.

    Lưu Tử Khâm thấy anh vẫn muốn lao về phía trước, nhíu mày thấp giọng gọi anh, “Trần Hoàn!”

    “Hừ làm sao, tao đánh chó còn phải nhìn mặt chủ đúng không.” Có lẽ bị đau nên biểu cảm của người đàn ông hơi dữ tợn, những lời nói ra ngày càng ngứa đòn.

    Lưu Tử Khâm thấy anh vẫn muốn lao về phía trước, nhíu mày thấp giọng gọi anh, “Trần Hoàn!”

    Bút xoay một vòng trên đầu ngón tay, anh đóng nắp bút lại, “Vậy thôi, tan họp.”

    Nghe thấy giọng hắn mang theo cảnh cáo, Trần Hoàn như vừa tỉnh giấc chiêm bao, vô thức buông tay ra.

    Không chỉ Trần Hoàn có chuyện phiền lòng trong công việc, mà Lưu Tử Khâm cũng sứt đầu mẻ trán.

    Lúc này Hà Vân Xuyên tay lanh mắt lẹ vội ôm lấy gã từ phía sau trước khi người đàn ông đánh trả.

    Lúc này Hà Vân Xuyên tay lanh mắt lẹ vội ôm lấy gã từ phía sau trước khi người đàn ông đánh trả.

    Người đàn ông vừa bị đám người lôi ra khỏi văn phòng, hai chân vừa cố sức đạp loạn xạ trên mặt đất, miệng liên tục dùng tiếng địa phương chửi mát, có lẽ đang đe dọa Trần Hoàn.

    Lý trí của Trần Hoàn dần dần quay về trong đầu, biểu cảm tức giận vẫn chưa biến mất, lại mang theo ý xin lỗi, thực sự khá khó coi, “Xin lỗi, anh ta nói chuyện với cậu như vậy, tôi thực sự không nhịn được.”

    Phong độ quý ông khiêm tốn lịch sự cái khỉ gì đó lập tức bay sạch sành sanh, câu thốt ra là “Đờ mờ anh ăn nói như vậy với ai”.

    Đây là lần đầu tiên từ hồi cấp ba đến giờ, Trần Hoàn đánh nhau với người ta. Thái độ không cần mạng của anh, Lưu Tử Khâm cũng hơi ngây người.

    Bây giờ nghe giọng điệu này của anh quả thực không có cách nào liên hệ với Trần Hoàn khi nãy.

    Trần Hoàn không ngờ hắn sẽ nói lời như vậy, từ khi gặp lại đến nay Lưu Tử Khâm gần như luôn duy trì một khoảng cách lịch sự không quá thân quen với anh. Nhưng một ý nghĩa khác của “Cậu thay đổi rất nhiều”, chẳng lẽ là hắn vẫn nhớ rõ trước kia mình là người như thế nào à.

    “Thái độ thành khẩn gớm nhỉ, Trần Hoàn.”

    Lưu Tử Khâm đã nói đến mức này rồi, nếu Trần Hoàn vẫn khư khư cố chấp thì quá là thiếu tôn trọng người ta.

    Trần Hoàn sợ hắn tức giận lại lập tức nói, “Tôi ra tay đánh người trước, là tôi không suy nghĩ chu đáo, lần sau chắc chắn sẽ không kích động vậy nữa.”

    Không đợi Lưu Tử Khâm soi mói chữ trong lời nói của anh, Trần Hoàn bỗng nhiên cầm tay phải của hắn, “Tay cậu sao vậy?”

    Những chuyện khác có lẽ Lưu Tử Khâm không nhớ rõ, nhưng hắn vẫn biết gia giáo Trần Hoàn rất tốt, lời thô tục đến mức này chắc chắn không thể được nói ra từ miệng anh.

    Trước đó người đàn ông đẩy Lưu Tử Khâm đã dùng sức rất mạnh, hắn không chú ý nên đụng vào góc bàn, vô thức dùng lòng bàn tay chặn eo. Lúc đó không có thời gian bận tâm, vẫn chưa thấy đau, bây giờ Trần Hoàn nói, hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện chỗ cổ tay bị trầy một mảng da, rớm ít máu.

    Lưu Tử Khâm xoay cổ tay thoát khỏi khống chế của Trần Hoàn, “Đàn ông đàn ang, chuyện nhỏ như con thỏ, không lâu nữa nó sẽ tự lành.”

    “Không được.” Trần Hoàn hiểu rõ bàn tay của bác sĩ quan trọng cỡ nào, vì vậy kiên trì muốn lấy bông cồn khử trùng giúp hắn, “Mỗi ngày các cậu tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân, nếu trên tay có vết thương sẽ rất dễ bị nhiễm khuẩn.”

    “Được được được.” Lưu Tử Khâm thật sự sợ mấy lời lải nhải của anh, nhanh chóng nâng cờ thỏa hiệp, “Để tôi tự làm.”

    Trần Hoàn vui vẻ gật đầu, vẻ mặt rất giống đang nói “Tử Khâm nhà chúng ta nghe lời quá”.

    Anh nhìn Lưu Tử Khâm khử trùng xong ném bông cồn vào trong thùng rác, lại cẩn thận từng li từng tí nâng tay hắn lên nhìn miệng vết thương.

    Lưu Tử Khâm bị anh nhìn đến mức toàn thân mất tự nhiên, da gà da vịt rơi đầy đất, vội vàng rút tay phải về, gõ bàn trước mặt Trần Hoàn, “Cậu đến tìm tôi không phải để đánh nhau đúng không, nói chuyện chính đi.”

    Nếu không phải hắn nhắc đến chuyện này, Trần Hoàn thật sự sắp quên béng mục đích của mình, “Cuối tuần tôi phải đi công tác một chuyến, cho nên bên cạnh mẹ tôi không có ai. Không biết có thể làm phiền cậu chú ý hơn không.”

    Trong mắt Lưu Tử Khâm, những gì Trần Hoàn nói hoàn toàn là thừa, cho dù anh không đến nhờ vả, chăm sóc bà Lâm cũng là chuyện đương nhiên.

    Lưu Tử Khâm không muốn nhiều lời, dứt khoát gật đầu một cái tỏ ý hắn đã đồng ý.

    Lệnh đuổi khách này rất rõ ràng, Trần Hoàn thức thời chuẩn bị rời đi, trước khi đi anh nói với Lưu Tử Khâm, “Nếu người kia lại đến gây chuyện cậu cứ báo một tiếng, tôi chạy đến ngay lập tức.”

    Trần Hoàn nói lời hung dữ như vậy khiến Lưu Tử Khâm nhớ đến dáng vẻ mình hẹn người khác đánh nhau hồi trẻ trâu. Khi đó Trần Hoàn chưa bao giờ tham gia đánh nhau, nhiệm vụ chính của anh là ngăn cản Lưu Tử Khâm, không cho hắn xông về phía trước như trâu hoang.

    “Ô!” Người đàn ông nghe tiếng quay đầu, khinh thường đánh giá Lưu Tử Khâm, “Nếu bác sĩ Lưu đã nói vậy thì tôi phải nghe lời chứ.”

    Lâu lắm rồi Lưu Tử Khâm không nhớ đến chuyện quá khứ, so sánh với tình hình trước mắt, hắn phát hiện hình như đó giờ mình không hiểu rõ Trần Hoàn, ấy thế mà hơi bùi ngùi, “Cậu thay đổi rất nhiều.”

    Lưu Tử Khâm bị anh nhìn đến mức toàn thân mất tự nhiên, da gà da vịt rơi đầy đất, vội vàng rút tay phải về, gõ bàn trước mặt Trần Hoàn, “Cậu đến tìm tôi không phải để đánh nhau đúng không, nói chuyện chính đi.”

    Trần Hoàn không ngờ hắn sẽ nói lời như vậy, từ khi gặp lại đến nay Lưu Tử Khâm gần như luôn duy trì một khoảng cách lịch sự không quá thân quen với anh. Nhưng một ý nghĩa khác của “Cậu thay đổi rất nhiều”, chẳng lẽ là hắn vẫn nhớ rõ trước kia mình là người như thế nào à.

    Lời này thân thiết hơn những lời trước đó rất nhiều.

    Trước đó người đàn ông đẩy Lưu Tử Khâm đã dùng sức rất mạnh, hắn không chú ý nên đụng vào góc bàn, vô thức dùng lòng bàn tay chặn eo. Lúc đó không có thời gian bận tâm, vẫn chưa thấy đau, bây giờ Trần Hoàn nói, hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện chỗ cổ tay bị trầy một mảng da, rớm ít máu.

    Tim Trần Hoàn bỗng nhiên đập nhanh, anh sờ chóp mũi, xích lại gần Lưu Tử Khâm, gần đến mức hai người sắp nhìn ra mắt lác.

    Anh nói rất kiên định, “Tôi không thay đổi chút nào.”

    Và rất kỳ diệu, Lưu Tử Khâm nhìn thấy mình trong đôi mắt đen láy của Trần Hoàn. Anh hoàn toàn không có ý trốn tránh, ánh mắt quá đỗi chăm chú và ngay thẳng, thể hiện tất cả cảm xúc ngay trước mặt Lưu Tử Khâm.

    Không cần giải thích nhiều, Lưu Tử Khâm có thể tin chắc anh nói không thay đổi nghĩa là điều gì không thay đổi.

    Nhưng nhiều nhất chỉ là nhìn thấy người nhà bệnh nhân khóc đến nỗi không còn sức ở hành lang, hoặc là nghe thấy tiếng kêu tan nát cõi lòng, mà chưa bao giờ tự trải qua.

    Trước kia Trần Hoàn nói thích hắn, Lưu Tử Khâm chỉ nghĩ rằng đó là thưởng thức, là thích có thời gian và giới hạn. Hắn không nhân từ nương tay vì đối phương là anh em tốt của mình, mà giải quyết dứt khoát như hắn vẫn hay làm.

    Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn Trần Hoàn, hình như chợt hiểu ra tình cảm anh dành cho mình rốt cuộc là gì.

    “Làm gì đấy! Muốn đánh nhau thì cút hết ra ngoài cho tôi!” Hà Vân Xuyên quát một tiếng, tiến lên muốn kéo bàn tay đang giữ chặt người đàn ông của Trần Hoàn ra.

    Lưu Tử Khâm mặc quần áo cách ly đầy đủ, đến kiểm tra cho bà theo thường lệ.

    Thích mà Trần Hoàn nói dường như là chuyện cả đời.

    Danh Sách Chương:

    Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
    BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
    BÌNH LUẬN FACEBOOK