• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bệnh viện không quan tâm tối qua Lưu Tử Khâm nghỉ ngơi lúc nào, trưa nay có hẹn ăn cơm không, họ chỉ dựa theo kế hoạch ban đầu xếp lịch khám chuyên khoa cho hắn cả buổi sáng. Dù cho có một phần là bệnh nhân đã hẹn trước, nhưng người xếp hàng vẫn chật kín hành lang.

Hôm nay hiếm khi không có bệnh nhân cấp cứu, không có tình huống bất ổn cần ở lại đêm để theo dõi, cũng không cần trực ca đêm, trong văn phòng khoa có thể nói là nói cười vui vẻ. Vừa đến giờ tan làm, một vài người về nhà với vợ con, còn lại phần lớn là thanh niên độc thân đang tính toán buổi tối đi đâu uống một chén.

Lưu Tử Khâm nhìn cuộc gọi nhỡ, có thể thấy ngoài bà Lý, còn có một dãy số chưa lưu, Lưu Tử Khâm cầm điện thoại lên, không suy nghĩ nhiều trực tiếp gọi lại cho cô gái.

Bởi vậy không cần phải nói, sau khi bác sĩ Lưu ngồi vào phòng khám cũng quên sạch chuyện ngày hôm qua đã hứa với bà Lý.

“Không sao không sao đâu,” Giọng đối phương hơi mất tự nhiên, “Cô Lý nói với tôi rồi, cô bảo chờ anh có thời gian rồi hẹn sau.”

Mãi đến giờ cơm trưa, Lưu Tử Khâm giành giật từng giây ăn cơm hộp, đồng thời mở điện thoại xem tin nhắn. Lần đầu tiên ngạc nhiên phát hiện có mười cuộc gọi nhỡ, còn có người có thể đánh bại Trần Hoàn?

Chỉ có không khí vây quanh Lưu Tử Khâm rất kỳ lạ, hắn đã bước ra ngoài nửa bước, nhìn thấy tin nhắn lại miễn cưỡng dừng lại, bĩu môi nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ như mấy ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm[1].

Không đợi Lưu Tử Khâm nhìn kỹ, chuông điện thoại lại vang lên.

“Thì tôi sẽ xin lỗi cô.”

Hắn thậm chí quên nuốt cơm trong miệng, phản xạ có điều kiện chửi tục, “Đờ mờ! Ai mạnh dữ vậy.”

Trần Hoàn đang chuẩn bị nói tiếp thì điện thoại vang lên, lần này là của mình. Anh lái xe nên không thể phân tâm, nghĩ ngợi dù sao cũng chỉ có vài người gọi cho mình, không có gì phải tị hiềm với Lưu Tử Khâm, anh hất cằm ra hiệu với hắn, “Nghe giúp tôi với.”

Không đợi Lưu Tử Khâm nhìn kỹ, chuông điện thoại lại vang lên.

Lưu Tử Khâm cười một tiếng ngắn ngủi, “Nếu như tôi nói có thì sao?”

Cuộc gọi đến hiển thị: Mẹ thân yêu.

Thái độ Lưu Tử Khâm thành khẩn, “Phải, thực sự không biết nên nói với cô thế nào, nhưng tôi rất xin lỗi. Hai hôm nay bận quá, không chú ý gọi điện chào hỏi trước,lãng phí nhiều thời gian của cô như vậy, thật sự xin lỗi.”

Trần Hoàn vẫn chưa hiểu tại sao mình lại thăng chức lên làm bố? Sau khi phản ứng lại, anh hạ giọng như đang thì thầm, mang theo ý cười, “Xin lỗi, bố đến muộn.”

!! Bỗng có một chuyện nhảy ra trong đầu Lưu Tử Khâm, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì đột nhiên có ý tá xông vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

Mãi đến giờ cơm trưa, Lưu Tử Khâm giành giật từng giây ăn cơm hộp, đồng thời mở điện thoại xem tin nhắn. Lần đầu tiên ngạc nhiên phát hiện có mười cuộc gọi nhỡ, còn có người có thể đánh bại Trần Hoàn?

Anh sẽ không.

“Bác sĩ Lưu…”

Nếu có thì sao?

Có thể là trai đẹp đã có sẵn hào quang, còn là hai anh trai đẹp cãi lộn với nhau, trông hai người họ còn trẻ, toàn thân mang theo hơi thở thiếu niên, luôn có thể khiến người ta cảm thán một câu: A! Mấy chàng trai này đáng yêu ghê!

Bà Lý nói: “Bà đây! ¥#%/ đang chờ! @#- cô gái! ¥#-...”

“Lưu! Tử! Khâm!”

Lưu Tử Khâm chỉ nghe hiểu hai câu này, sau đó giọng nói ở hai phía bắt đầu đánh nhau.

Gần như là ngay khi nhận được tin nhắn của Lưu Tử Khâm, anh lập tức gác lại mọi công việc, lái xe đến bệnh viện. Cuộc họp vốn đã xếp vào giờ này, từ buổi sáng đã bị Trần Hoàn đẩy xuống buổi tối.

Trước đó Trần Hoàn chỉ muốn thuận theo câu chuyện của Lưu Tử Khâm khuấy động bầu không khí, bây giờ thấy thái độ nghiêm túc lại mang theo chút ngây thơ của hắn, không hề giống một người ba mươi tuổi, ngược lại trùng khớp với Lưu Tử Khâm mười bảy tuổi trong trí nhớ.

Y tá nói: “Có bệnh nhân %@¥#% sổ bệnh án ¥/-# dùng thuốc ¥#@...”

Anh tôn trọng Lưu Tử Khâm trăm phần trăm, nếu Lưu Tử Khâm nói thật, thì anh sẽ không vì chút tâm tư của mình mà gây cản trở, thay vào đó sẽ cạnh tranh công bằng với đối phương.

Bà Lý nói: “Bà đây! ¥#%/ đang chờ! @#- cô gái! ¥#-...”

Nghe giọng hắn như đang nói móc mình, Trần Hoàn vội vàng giải thích, “Tôi sợ cô Lý dồn ép cậu quá, khiến cậu có áp lực.”

Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp có trách nhiệm với bệnh nhân, Lưu Tử Khâm áy náy trong lòng dứt khoát tắt cuộc gọi của bà Lý, sau đó lại vội vàng đuổi theo bước chân của y tá.

Thử hỏi xem có thằng đàn ông nào không tranh cãi sống chết trong chuyện làm “bố” này?

May thay chỉ là bệnh nhân gặp sự cố trong quá trình đổi thuốc, mặc dù là chuyện nhỏ nhưng nếu Lưu Tử Khâm đã tới đây thì hắn nhất định phải đích thân làm. Sau khi kết thúc vẫn không quên dặn dò bệnh nhân ngày thường cần chú ý những gì.

“À… Là tôi.” Có lẽ đối phương đưa điện thoại ra xa, muốn nhìn xem ai gọi điện đến, bởi vậy âm thanh kéo xa không rõ lắm, “Là bác sĩ Lưu ạ?”

Lúc quay về phòng, đồ ăn đã nguội ngắt, nhưng hắn không hề để bụng, ăn được một bữa cơm tử tế đã cảm động lắm rồi, nhanh chóng và hai miếng ăn xong cơm. Nhân lúc thu dọn cơm hộp, hắn bắt đầu nhớ lại hôm qua mẹ thân yêu đã nói chuyện gì quan trọng à?

Trần Hoàn sẽ không tranh luận với Lưu Tử Khâm về việc ai là “bố”.

Trong khi chờ đèn xanh đèn đỏ, Trần Hoàn liếc nhìn Lưu Tử Khâm một cái, ghế phụ lái dành riêng cho Lưu Tử Khâm. Nhưng bình thường đều là anh đang chạy trên đường, Lưu Tử Khâm sẽ tranh thủ ngủ bù trong lúc này.

Đột nhiên có tia chớp màu vàng lóe lên trong đầu Lưu Tử Khâm như hiệu ứng năm xu trong phim hoạt hình. Hắn vươn nửa người qua ghế, tư thế duỗi cánh tay chuẩn bị ném vào thùng rác cố định tại chỗ.

Lần này toang thật rồi.

Trần Hoàn có tiếp tục cản trở không?

Bác sĩ Lưu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất là nợ người khác. Cúp điện thoại của bà Lý chỉ là chuyện rất nhỏ, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tối hôm qua hắn không có thời gian chú ý đến chuyện hẹn cô gái ăn cơm, cũng không nói trước một tiếng.

Giọng anh trầm thấp, hoàn toàn không che giấu giọng điệu dỗ người khác. Đương nhiên Lưu Tử Khâm đã hiểu, ý tứ trong lời nói của Trần Hoàn rõ ràng là, “Cậu nói gì thì là cái đó.”

“Xin chào?”

Mặc dù hắn rất kháng cự việc bà Lý giới thiệu đối tượng cho mình, trên xe thuận miệng đồng ý, cũng chỉ định nhân cơ hội này nói rõ với cô gái. Nhưng làm người phải nói lý lẽ, cô gái kia chẳng có tội gì, lỡ như cô ấy thành thật ngồi chờ từ mười một giờ đến một giờ, còn mình không nghe máy, vậy thì nguy rồi?

Tốt quá, người anh yêu mãi mãi là thiếu niên.

Lưu Tử Khâm không giống đà điểu, hễ gặp chuyện là chôn đầu vào trong cát, ngược lại hắn là người nóng tính, việc gì cần làm thì phải giải quyết ngay lập tức.

Lúc quay về phòng, đồ ăn đã nguội ngắt, nhưng hắn không hề để bụng, ăn được một bữa cơm tử tế đã cảm động lắm rồi, nhanh chóng và hai miếng ăn xong cơm. Nhân lúc thu dọn cơm hộp, hắn bắt đầu nhớ lại hôm qua mẹ thân yêu đã nói chuyện gì quan trọng à?

Lưu Tử Khâm nhìn cuộc gọi nhỡ, có thể thấy ngoài bà Lý, còn có một dãy số chưa lưu, Lưu Tử Khâm cầm điện thoại lên, không suy nghĩ nhiều trực tiếp gọi lại cho cô gái.

Trên đường từ công ty đến đây, rõ ràng chỉ mất vài phút, Trần Hoàn còn chê chậm, anh ước gì mình có thể chạy đến ngay khi Lưu Tử Khâm vừa tan làm. Nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa, anh cũng cảm thấy con đường đưa Lưu Tử Khâm về nhà mỗi lúc một ngắn hơn.

Trần Hoàn tìm chuyện để nói, “Buổi tối dẫn cô Lý và chú Lưu ra ngoài chơi không?”

Y tá nói: “Có bệnh nhân %@¥#% sổ bệnh án ¥/-# dùng thuốc ¥#@...”

“Xin chào?”

Lưu Tử Khâm chỉ nghe hiểu hai câu này, sau đó giọng nói ở hai phía bắt đầu đánh nhau.

“Chào cô, xin hỏi là Trương Dao đúng không?”

“À… Là tôi.” Có lẽ đối phương đưa điện thoại ra xa, muốn nhìn xem ai gọi điện đến, bởi vậy âm thanh kéo xa không rõ lắm, “Là bác sĩ Lưu ạ?”

Bệnh viện không quan tâm tối qua Lưu Tử Khâm nghỉ ngơi lúc nào, trưa nay có hẹn ăn cơm không, họ chỉ dựa theo kế hoạch ban đầu xếp lịch khám chuyên khoa cho hắn cả buổi sáng. Dù cho có một phần là bệnh nhân đã hẹn trước, nhưng người xếp hàng vẫn chật kín hành lang.

“Tiểu Trần à! Cô có chuyện muốn nhờ con giúp được không?”

Thái độ Lưu Tử Khâm thành khẩn, “Phải, thực sự không biết nên nói với cô thế nào, nhưng tôi rất xin lỗi. Hai hôm nay bận quá, không chú ý gọi điện chào hỏi trước,lãng phí nhiều thời gian của cô như vậy, thật sự xin lỗi.”

“Không sao không sao đâu,” Giọng đối phương hơi mất tự nhiên, “Cô Lý nói với tôi rồi, cô bảo chờ anh có thời gian rồi hẹn sau.”

!! Bỗng có một chuyện nhảy ra trong đầu Lưu Tử Khâm, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì đột nhiên có ý tá xông vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

Lưu Tử Khâm đáp một tiếng, lại nói vài câu khách sáo, sau đó hơi bực bội cúp điện thoại. Chuyện này nhất định phải dừng lại ngay, giải quyết sạch sẽ biểu hiện quyết tâm cho bà Lý mới được, nếu không bà sẽ không dừng lại.

Từ sự tôn kính với bề trên, Trần Hoàn cố nhịn không cúp điện thoại giữa chừng, anh dùng hết kiên nhẫn đợi bà nói xong, mới cương quyết lên tiếng, “Cô ơi, chuyện này cháu không có cách nào giúp được. Cháu thật sự xem cô như người mẹ thứ hai mới nói vậy. Chính cô đã nói Tử Khâm không còn nhỏ nữa, vậy chắc chắn cậu ấy có suy nghĩ và phán đoán của mình, có kế hoạch của mình. Cô nói rằng chỉ muốn tốt cho cậu ấy, thật ra chỉ là cố nhét tư tưởng của mình cho cậu ấy, hy vọng cậu ấy đi theo sắp xếp của cô. Chẳng lẽ cô không tôn trọng suy nghĩ của cậu ấy chút nào à?”

Hắn thậm chí quên nuốt cơm trong miệng, phản xạ có điều kiện chửi tục, “Đờ mờ! Ai mạnh dữ vậy.”

Nhưng điều đáng mừng là lần này trước khi tan làm, cuối cùng bác sĩ Lưu cũng nhớ buổi sáng có người nói rằng sẽ đến đón mình, vì vậy hiếm khi Trần Hoàn không phải chờ.

“Được rồi được rồi,” Lưu Tử Khâm hơi bực bội bởi chính bản thân, “Tôi thật sự không có tâm tư nghĩ những chuyện kia, cậu cũng không làm sai, xin lỗi gì, xin lỗi hành lang à.”

Gần như là ngay khi nhận được tin nhắn của Lưu Tử Khâm, anh lập tức gác lại mọi công việc, lái xe đến bệnh viện. Cuộc họp vốn đã xếp vào giờ này, từ buổi sáng đã bị Trần Hoàn đẩy xuống buổi tối.

Chương 15

Người thành công đều thích lên kế hoạch trước, Trần Hoàn cũng không ngoại lệ, chỉ có điều anh đã sử dụng kế hoạch cho Lưu Tử Khâm.

Hiếm thấy hôm nay hắn cúi đầu lướt điện thoại, có vẻ tâm trạng khá tốt, thỉnh thoảng còn mỉm cười.

Cho dù có gần hơn nữa thì bây giờ cũng là giờ cao điểm buổi tối, tắc đường không phải vấn đề lớn nhất mà là chỗ đậu xe.

Lưu Tử Khâm cao hơn Trần Hoàn một ít, hắn bước dài xông đến dùng cánh tay kẹp gáy Trần Hoàn, khuỷu tay dùng lực kéo theo Trần Hoàn lắc lư trước sau biên độ nhỏ.

Biển báo hiển thị của bãi đỗ xe trong bệnh viện ghi một chữ “Đầy”, Trần Hoàn lái xe lượn quanh bệnh viện một vòng cũng không tìm được chỗ đậu xe, chủ xe đi theo sau không có kiên nhẫn, lại rất nóng tính, luôn miệng cằn nhằn.

Lưu Tử Khâm thực sự không thể bất lực hơn nữa, “Trần Hoàn, người xem tôi như con nít là cậu đúng không?”

Trần Hoàn dứt khoát đậu xe đối diện bệnh viện, sau khi cập nhật vị trí mới cho Lưu Tử Khâm, lại lo lắng hắn khó tìm thấy, anh lại soạn tin nhắn gửi đi: Mãi đến giờ cơm trưa, Lưu Tử Khâm giành giật từng giây ăn cơm hộp, đồng thời mở điện thoại xem tin nhắn. Lần đầu tiên ngạc nhiên phát hiện có mười cuộc gọi nhỡ, còn có người có thể đánh bại Trần Hoàn?Lần này Trần Hoàn mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù đã hiểu rõ, nhưng nghĩ đến việc Lưu Tử Khâm sẽ mặt đối mặt với một người phụ nữ, nói chuyện với mục đích hẹn hò, anh nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy mình sẽ không nhịn được xông lên phá rối.Chờ tôi ở trong phòng, đừng đi lung tung.

Hôm nay hiếm khi không có bệnh nhân cấp cứu, không có tình huống bất ổn cần ở lại đêm để theo dõi, cũng không cần trực ca đêm, trong văn phòng khoa có thể nói là nói cười vui vẻ. Vừa đến giờ tan làm, một vài người về nhà với vợ con, còn lại phần lớn là thanh niên độc thân đang tính toán buổi tối đi đâu uống một chén.

Nói xong lại im lặng rất lâu, anh mới ra vẻ hóng chuyện để xác minh, “Cậu không có dự định kết hôn hả?”

Chỉ có không khí vây quanh Lưu Tử Khâm rất kỳ lạ, hắn đã bước ra ngoài nửa bước, nhìn thấy tin nhắn lại miễn cưỡng dừng lại, bĩu môi nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ như mấy ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm[1].

[1]


    “Bác sĩ Lưu đêm nay chuẩn bị đi đâu hưởng thụ cuộc sống về đêm vậy.” Hà Vân Xuyên không có mắt nhìn ôm lấy bả vai hắn, giọng điệu vui vẻ như muốn bay lên.

    Trần Hoàn nín thở, lần trước hai người họ kề sát thế này là lúc Lưu Tử Khâm uống say bị đau dạ dày, anh cõng hắn về. Lúc đó ý thức Lưu Tử Khâm đã không tỉnh táo, Trần Hoàn chỉ muốn mau cho hắn uống thuốc để dễ chịu hơn, trong đầu không hề có suy nghĩ lung tung gì. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ hai người họ đều rất tỉnh táo.

    “Chào cô, xin hỏi là Trương Dao đúng không?”

    Đến khi anh ta tiến lên trước nhìn rõ biểu cảm của Lưu Tử Khâm, đột nhiên bắn ra như thể trên người hắn có virus gì đó, “Đệt! Mợ cậu ăn phải c… thứ gì đáng yêu à?”

    Lưu Tử Khâm đột nhiên cảm thấy mình như lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thăm dò vớ vẩn gì chứ. Hắn vốn nghĩ rằng Trần Hoàn không muốn cho mình đi xem mắt vì tình cảm anh dành cho hắn, lần đầu tiên ăn nói như vậy với bà Lý. Bây giờ xem ra chỉ vì Trần Hoàn tôn trọng hắn, nói gì hay làm gì cũng đặt suy nghĩ của hắn lên đầu tiên.

    Chuyển tông có thể nói là cứng nhắc.

    Bác sĩ Lưu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất là nợ người khác. Cúp điện thoại của bà Lý chỉ là chuyện rất nhỏ, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tối hôm qua hắn không có thời gian chú ý đến chuyện hẹn cô gái ăn cơm, cũng không nói trước một tiếng.

    Lưu Tử Khâm càng ghét bỏ nhìn anh ta một cái, “Anh muốn đến phòng thí nghiệm lâm sàng ăn cơm tối?”

    “Là thế này.”

    Nói xong hắn vòng qua anh ta đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến gương mặt lúc xanh lúc trắng của Hà Vân Xuyên ở sau lưng, căm giận giương nanh múa vuốt với hắn, vẻ mặt và động tác cứ phải gọi là đặc sắc.

    Lưu Tử Khâm đáp một tiếng, lại nói vài câu khách sáo, sau đó hơi bực bội cúp điện thoại. Chuyện này nhất định phải dừng lại ngay, giải quyết sạch sẽ biểu hiện quyết tâm cho bà Lý mới được, nếu không bà sẽ không dừng lại.

    Trần Hoàn bước nhanh chân, Lưu Tử Khâm vừa mới ra khỏi văn phòng khoa đã thấy anh đi về phía mình. Nhìn tư thế sốt ruột của anh, nếu không phải biết anh đến đón mình, Lưu Tử Khâm suýt nữa cho rằng anh bị lạc con gái, vội vàng đi báo án.

    Lúc nãy nhìn thấy tin nhắn hắn đã chả hiểu ra sao, “Đừng đi lung tung” là cái quần què gì?! Đâu giống đến đón người tan làm, rõ ràng giống như là: (khụ khụ) tất cả bạn nhỏ ở nhà trẻ đã được phụ huynh đón đi, chỉ có bạn Tử Khâm vẫn chưa về nhà. Đợi hoài đợi mãi, đợi đến trời sắp tối om, Cuối cùng! Phụ huynh đến rồi! Nói không chừng lát nữa còn áy náy bảo…

    Lúc nãy nhìn thấy tin nhắn hắn đã chả hiểu ra sao, “Đừng đi lung tung” là cái quần què gì?! Đâu giống đến đón người tan làm, rõ ràng giống như là: (khụ khụ) tất cả bạn nhỏ ở nhà trẻ đã được phụ huynh đón đi, chỉ có bạn Tử Khâm vẫn chưa về nhà. Đợi hoài đợi mãi, đợi đến trời sắp tối om, Cuối cùng! Phụ huynh đến rồi! Nói không chừng lát nữa còn áy náy bảo…

    Bà Lý ở đầu kia điện thoại không nhìn thấy vẻ mặt Trần Hoàn, nhưng Lưu Tử Khâm lại thấy rất rõ. Từ nhỏ hai người họ đã rất giống nhau trong chuyện cư xử với trưởng bối, có thể nhượng bộ sẽ nhượng bộ, cho dù thật sự không thể nhượng bộ, cũng sẽ thử uyển chuyển đánh Thái Cực, sẽ không phân cao thấp với họ.

    “Xin lỗi tắc đường quá, cậu đợi lâu lắm rồi nhỉ?”

    Giọng bà Lý vừa vang lên, Lưu Tử Khâm lập tức dừng động tác trên tay, nụ cười cũng biến mất. Hay lắm, quả nhiên là mẹ ruột, thần thông quảng đại, viện binh đã đến chỗ Trần Hoàn rồi.

    Giọng nói trong đầu trùng khớp với giọng Trần Hoàn, Lưu Tử Khâm không nhịn được cười khẩy một tiếng giống như giễu cợt, nói đùa, “Sếp Trần đến đón con đấy à?”

    Trần Hoàn vẫn chưa hiểu tại sao mình lại thăng chức lên làm bố? Sau khi phản ứng lại, anh hạ giọng như đang thì thầm, mang theo ý cười, “Xin lỗi, bố đến muộn.”

    ???

    Lưu Tử Khâm cao hơn Trần Hoàn một ít, hắn bước dài xông đến dùng cánh tay kẹp gáy Trần Hoàn, khuỷu tay dùng lực kéo theo Trần Hoàn lắc lư trước sau biên độ nhỏ.

    Thử hỏi xem có thằng đàn ông nào không tranh cãi sống chết trong chuyện làm “bố” này?

    Lưu Tử Khâm nói từng chữ, “Ai, là, bố?”

    Người thành công đều thích lên kế hoạch trước, Trần Hoàn cũng không ngoại lệ, chỉ có điều anh đã sử dụng kế hoạch cho Lưu Tử Khâm.

    Lưu Tử Khâm nói từng chữ, “Ai, là, bố?”

    Trần Hoàn nín thở, lần trước hai người họ kề sát thế này là lúc Lưu Tử Khâm uống say bị đau dạ dày, anh cõng hắn về. Lúc đó ý thức Lưu Tử Khâm đã không tỉnh táo, Trần Hoàn chỉ muốn mau cho hắn uống thuốc để dễ chịu hơn, trong đầu không hề có suy nghĩ lung tung gì. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ hai người họ đều rất tỉnh táo.

    “Bác sĩ Lưu…”

    Trước đó Trần Hoàn chỉ muốn thuận theo câu chuyện của Lưu Tử Khâm khuấy động bầu không khí, bây giờ thấy thái độ nghiêm túc lại mang theo chút ngây thơ của hắn, không hề giống một người ba mươi tuổi, ngược lại trùng khớp với Lưu Tử Khâm mười bảy tuổi trong trí nhớ.

    “Xin lỗi.”

    Tốt quá, người anh yêu mãi mãi là thiếu niên.

    “Là cậu.”

    Trần Hoàn sẽ không tranh luận với Lưu Tử Khâm về việc ai là “bố”.

    “Lần này cô đến là để giới thiệu đối tượng cho Lưu Tử Khâm, nhưng nó bướng như trâu, cô nói hết nước hết cái với nó, nói khô cả nước bọt mà như nước đổ lá khoai! Cô và chú Lưu con nghĩ, có thể là vì tuổi tác của cô chú và Lưu Tử Khâm chênh lệch nhiều, có khoảng cách thế hệ khó giao tiếp, cho nên muốn nhờ con giúp một tay, nói nhiều lý lẽ với Lưu Tử Khâm. Nó đã trưởng thành, lập nghiệp rồi, cũng nên suy nghĩ đến chuyện lập gia đình. Không phải cô giục cưới đe dọa gì, cô chỉ mong có người ở bên nó cô cũng yên tâm.”

    Giọng anh trầm thấp, hoàn toàn không che giấu giọng điệu dỗ người khác. Đương nhiên Lưu Tử Khâm đã hiểu, ý tứ trong lời nói của Trần Hoàn rõ ràng là, “Cậu nói gì thì là cái đó.”

    Trần Hoàn dứt khoát đậu xe đối diện bệnh viện, sau khi cập nhật vị trí mới cho Lưu Tử Khâm, lại lo lắng hắn khó tìm thấy, anh lại soạn tin nhắn gửi đi: Chờ tôi ở trong phòng, đừng đi lung tung.

    Mặc dù đã đến giờ tan làm, nhưng người qua lại xung quanh vẫn đông, thỉnh thoảng sẽ không kiềm chế được hơi cong khóe miệng lên nhìn hai người họ.

    Hắn ngượng ngùng rút tay về, một tay đút túi nhún vai, giọng điệu như thường, “Được thôi, tự nhiên tôi nhặt được đứa con trai làm ông chủ.”

    “Xin lỗi tắc đường quá, cậu đợi lâu lắm rồi nhỉ?”

    Trần Hoàn bị người ta gọi là con trai cũng không giận, trong lòng còn như ăn mật, ngọt ngào sắp chảy ra.

    Thốt ra lời này xong, hai bên đều im lặng.

    Mặc dù đã đến giờ tan làm, nhưng người qua lại xung quanh vẫn đông, thỉnh thoảng sẽ không kiềm chế được hơi cong khóe miệng lên nhìn hai người họ.

    Cho dù có gần hơn nữa thì bây giờ cũng là giờ cao điểm buổi tối, tắc đường không phải vấn đề lớn nhất mà là chỗ đậu xe.

    Chứ nói gì giống như Trần Hoàn bây giờ, câu nào câu nấy cũng gọi cô, muốn bao nhiêu lễ phép có bấy nhiêu lễ phép, trên thực tế không biết đang bí mật giấu bao nhiêu thuốc súng.

    Giọng nói trong đầu trùng khớp với giọng Trần Hoàn, Lưu Tử Khâm không nhịn được cười khẩy một tiếng giống như giễu cợt, nói đùa, “Sếp Trần đến đón con đấy à?”

    Có thể là trai đẹp đã có sẵn hào quang, còn là hai anh trai đẹp cãi lộn với nhau, trông hai người họ còn trẻ, toàn thân mang theo hơi thở thiếu niên, luôn có thể khiến người ta cảm thán một câu: A! Mấy chàng trai này đáng yêu ghê!

    Trên đường từ công ty đến đây, rõ ràng chỉ mất vài phút, Trần Hoàn còn chê chậm, anh ước gì mình có thể chạy đến ngay khi Lưu Tử Khâm vừa tan làm. Nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa, anh cũng cảm thấy con đường đưa Lưu Tử Khâm về nhà mỗi lúc một ngắn hơn.

    Trong khi chờ đèn xanh đèn đỏ, Trần Hoàn liếc nhìn Lưu Tử Khâm một cái, ghế phụ lái dành riêng cho Lưu Tử Khâm. Nhưng bình thường đều là anh đang chạy trên đường, Lưu Tử Khâm sẽ tranh thủ ngủ bù trong lúc này.

    Hiếm thấy hôm nay hắn cúi đầu lướt điện thoại, có vẻ tâm trạng khá tốt, thỉnh thoảng còn mỉm cười.

    Trần Hoàn tìm chuyện để nói, “Buổi tối dẫn cô Lý và chú Lưu ra ngoài chơi không?”

    Có lẽ Lưu Tử Khâm xem được video gì đó hài hước, phản ứng chậm nửa nhịp mới nhìn sang Trần Hoàn, khóe miệng mang theo ý cười, “Ban ngày họ đã đi khắp nơi rồi.”

    May thay chỉ là bệnh nhân gặp sự cố trong quá trình đổi thuốc, mặc dù là chuyện nhỏ nhưng nếu Lưu Tử Khâm đã tới đây thì hắn nhất định phải đích thân làm. Sau khi kết thúc vẫn không quên dặn dò bệnh nhân ngày thường cần chú ý những gì.

    Có lẽ Lưu Tử Khâm xem được video gì đó hài hước, phản ứng chậm nửa nhịp mới nhìn sang Trần Hoàn, khóe miệng mang theo ý cười, “Ban ngày họ đã đi khắp nơi rồi.”

    Kể ra cũng đen thật, bà Lý tìm ai giúp đỡ chuyện này chẳng được, thậm chí Hà Vân Xuyên cũng được, người có cả tình yêu và sự nghiệp, cũng trạc tuổi nhau, thích tám chuyện, thích làm mối cho người ta.

    Trần Hoàn đang chuẩn bị nói tiếp thì điện thoại vang lên, lần này là của mình. Anh lái xe nên không thể phân tâm, nghĩ ngợi dù sao cũng chỉ có vài người gọi cho mình, không có gì phải tị hiềm với Lưu Tử Khâm, anh hất cằm ra hiệu với hắn, “Nghe giúp tôi với.”

    Đương nhiên Lưu Tử Khâm cho rằng Trần Hoàn không rảnh tay, mới nhờ mình nghe máy, vì vậy hắn nhướng mày tò mò lại gần nhìn một cái, nhưng không nhìn kỹ, sau khi kết nối thì mở loa ngoài.

    “Tiểu Trần à! Cô có chuyện muốn nhờ con giúp được không?”

    Giọng bà Lý vừa vang lên, Lưu Tử Khâm lập tức dừng động tác trên tay, nụ cười cũng biến mất. Hay lắm, quả nhiên là mẹ ruột, thần thông quảng đại, viện binh đã đến chỗ Trần Hoàn rồi.

    Lúc rẽ, Trần Hoàn bớt thời gian nhìn vẻ mặt Lưu Tử Khâm, trong lòng thầm mắng, cuộc gọi này nghe không đúng lúc tí nào. Ban đầu đang có thể câu được câu chăng trò chuyện với Lưu Tử Khâm, bây giờ ngược lại khiến hắn bực mình.

    Nhưng dù sao bà Lý cũng là bề trên, còn là mẹ yêu quý của Lưu Tử Khâm, Trần Hoàn chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Cô đừng khách sáo thế, có chuyện gì cô cứ nói thẳng.”

    Trần Hoàn bị người ta gọi là con trai cũng không giận, trong lòng còn như ăn mật, ngọt ngào sắp chảy ra.

    “Là thế này.”

    Lưu Tử Khâm xứng đáng là con ruột, vừa nghe bà Lý dừng lại nuốt ngụm nước miếng, đã biết bà lại bắt đầu thao thao bất tuyệt tận tình khuyên bảo. Hắn cũng phải nghe thử xem mẹ mình còn có thể nói ra lời gì.

    “Lần này cô đến là để giới thiệu đối tượng cho Lưu Tử Khâm, nhưng nó bướng như trâu, cô nói hết nước hết cái với nó, nói khô cả nước bọt mà như nước đổ lá khoai! Cô và chú Lưu con nghĩ, có thể là vì tuổi tác của cô chú và Lưu Tử Khâm chênh lệch nhiều, có khoảng cách thế hệ khó giao tiếp, cho nên muốn nhờ con giúp một tay, nói nhiều lý lẽ với Lưu Tử Khâm. Nó đã trưởng thành, lập nghiệp rồi, cũng nên suy nghĩ đến chuyện lập gia đình. Không phải cô giục cưới đe dọa gì, cô chỉ mong có người ở bên nó cô cũng yên tâm.”

    Trần Hoàn bước nhanh chân, Lưu Tử Khâm vừa mới ra khỏi văn phòng khoa đã thấy anh đi về phía mình. Nhìn tư thế sốt ruột của anh, nếu không phải biết anh đến đón mình, Lưu Tử Khâm suýt nữa cho rằng anh bị lạc con gái, vội vàng đi báo án.

    Kể ra cũng đen thật, bà Lý tìm ai giúp đỡ chuyện này chẳng được, thậm chí Hà Vân Xuyên cũng được, người có cả tình yêu và sự nghiệp, cũng trạc tuổi nhau, thích tám chuyện, thích làm mối cho người ta.

    Nhưng bà cứ phải tìm Trần Hoàn? Vậy đừng nói là làm nhiều lợi nhỏ, cứ cho là kế hoạch xem mắt cẩn thận hơn nữa, chắc chắn sẽ thất bại dưới mắt của bà Lý, mà lại là kiểu thất bại triệt để, gió xuân sang năm thổi cũng không xanh được.

    Từ sự tôn kính với bề trên, Trần Hoàn cố nhịn không cúp điện thoại giữa chừng, anh dùng hết kiên nhẫn đợi bà nói xong, mới cương quyết lên tiếng, “Cô ơi, chuyện này cháu không có cách nào giúp được. Cháu thật sự xem cô như người mẹ thứ hai mới nói vậy. Chính cô đã nói Tử Khâm không còn nhỏ nữa, vậy chắc chắn cậu ấy có suy nghĩ và phán đoán của mình, có kế hoạch của mình. Cô nói rằng chỉ muốn tốt cho cậu ấy, thật ra chỉ là cố nhét tư tưởng của mình cho cậu ấy, hy vọng cậu ấy đi theo sắp xếp của cô. Chẳng lẽ cô không tôn trọng suy nghĩ của cậu ấy chút nào à?”

    Bà Lý ở đầu kia điện thoại không nhìn thấy vẻ mặt Trần Hoàn, nhưng Lưu Tử Khâm lại thấy rất rõ. Từ nhỏ hai người họ đã rất giống nhau trong chuyện cư xử với trưởng bối, có thể nhượng bộ sẽ nhượng bộ, cho dù thật sự không thể nhượng bộ, cũng sẽ thử uyển chuyển đánh Thái Cực, sẽ không phân cao thấp với họ.

    “Bác sĩ Lưu đêm nay chuẩn bị đi đâu hưởng thụ cuộc sống về đêm vậy.” Hà Vân Xuyên không có mắt nhìn ôm lấy bả vai hắn, giọng điệu vui vẻ như muốn bay lên.

    Lưu Tử Khâm càng ghét bỏ nhìn anh ta một cái, “Anh muốn đến phòng thí nghiệm lâm sàng ăn cơm tối?”

    Chứ nói gì giống như Trần Hoàn bây giờ, câu nào câu nấy cũng gọi cô, muốn bao nhiêu lễ phép có bấy nhiêu lễ phép, trên thực tế không biết đang bí mật giấu bao nhiêu thuốc súng.

    Thốt ra lời này xong, hai bên đều im lặng.

    Chuyển tông có thể nói là cứng nhắc.

    Trong nháy mắt, bà Lý đột nhiên cảm thấy, phải chăng mình già rồi, già đến mức bắt đầu bị con cái phê bình cách giáo dục. Bà không nói gì, thở dài bất lực rồi cúp điện thoại.

    Trong xe lập tức yên tĩnh hơn cả nghĩa trang về đêm.

    Trần Hoàn bỗng nhiên không lớn lối vậy nữa, giống như ngọn lửa nhỏ bị người ta chặt đứt ngòi, chỉ còn lại viền ngoài ngọn lửa phô trương thanh thế, nhìn thì cháy rất cao, trên thực tế đã mất nhiệt độ. Anh không hối hận khi đã nói những lời này với bà Lý, anh chỉ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Lưu Tử Khâm.

    “Xin lỗi.”

    Lưu Tử Khâm tự dưng nghĩ, trước đó mình nói Trần Hoàn thay đổi rồi, cuối cùng là đúng hay sai. Hắn không chơi điện thoại nữa, lười biếng nằm trên ghế nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, “Xin lỗi gì chứ, vừa rồi căm phẫn sục sôi lắm mà?”

    Nghe giọng hắn như đang nói móc mình, Trần Hoàn vội vàng giải thích, “Tôi sợ cô Lý dồn ép cậu quá, khiến cậu có áp lực.”

    Lần này toang thật rồi.

    Nói xong lại im lặng rất lâu, anh mới ra vẻ hóng chuyện để xác minh, “Cậu không có dự định kết hôn hả?”

    Lưu Tử Khâm cười một tiếng ngắn ngủi, “Nếu như tôi nói có thì sao?”

    Nếu có thì sao?

    Nhưng dù sao bà Lý cũng là bề trên, còn là mẹ yêu quý của Lưu Tử Khâm, Trần Hoàn chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Cô đừng khách sáo thế, có chuyện gì cô cứ nói thẳng.”

    Trần Hoàn có tiếp tục cản trở không?

    Anh sẽ không.

    Đến khi anh ta tiến lên trước nhìn rõ biểu cảm của Lưu Tử Khâm, đột nhiên bắn ra như thể trên người hắn có virus gì đó, “Đệt! Mợ cậu ăn phải c… thứ gì đáng yêu à?”

    Anh tôn trọng Lưu Tử Khâm trăm phần trăm, nếu Lưu Tử Khâm nói thật, thì anh sẽ không vì chút tâm tư của mình mà gây cản trở, thay vào đó sẽ cạnh tranh công bằng với đối phương.

    “Thì tôi sẽ xin lỗi cô.”

    Lưu Tử Khâm đột nhiên cảm thấy mình như lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thăm dò vớ vẩn gì chứ. Hắn vốn nghĩ rằng Trần Hoàn không muốn cho mình đi xem mắt vì tình cảm anh dành cho hắn, lần đầu tiên ăn nói như vậy với bà Lý. Bây giờ xem ra chỉ vì Trần Hoàn tôn trọng hắn, nói gì hay làm gì cũng đặt suy nghĩ của hắn lên đầu tiên.

    “Được rồi được rồi,” Lưu Tử Khâm hơi bực bội bởi chính bản thân, “Tôi thật sự không có tâm tư nghĩ những chuyện kia, cậu cũng không làm sai, xin lỗi gì, xin lỗi hành lang à.”

    Lần này Trần Hoàn mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù đã hiểu rõ, nhưng nghĩ đến việc Lưu Tử Khâm sẽ mặt đối mặt với một người phụ nữ, nói chuyện với mục đích hẹn hò, anh nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy mình sẽ không nhịn được xông lên phá rối.

    “Chuyện này để tôi giải thích với cô Lý, còn cô gái kia.” Trần Hoàn cố gắng khiến mình giống như đã nghĩ kỹ càng, mà không phải bốc đồng, “Dù sao cậu cũng là người trong cuộc, không tiện làm người ta mất mặt.”

    Lưu Tử Khâm thực sự không thể bất lực hơn nữa, “Trần Hoàn, người xem tôi như con nít là cậu đúng không?”

    Danh Sách Chương:

    Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
    BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
    BÌNH LUẬN FACEBOOK