Lý Phá Tinh: “Chú gạt ai đó, không phải tài phiệt sao chú mua được Aker 374?”
Tế Tu ngẩng đầu: “Xe này đắt lắm à?”
“Chú không biết Aker?!” Lý Phá Tinh không tin nổi.
Tế Tu lắc đầu, y không hiểu rõ về xe hơi lắm.
Chiếc xe này là của người khác tặng Tế Tu. Y nhìn cả loạt xe màu sắc rực rỡ, xa hoa khoa trương đầy garage, cảm thấy chiếc xe màu đen này có vẻ ít nổi danh hơn, hợp với thân phận học sinh của y, cho mới chọn nó.
Lý Phá Tinh không chịu nổi khi có người không biết Aker 374, lập tức trình bày nguồn gốc của nó.
Tế Tu nhìn khuôn mặt kích động của Lý Phá Tinh, môi không khỏi vương ý cười.
“Cười gì mà cười? Chăm chú nghe!” Lý Phá Tinh yêu cầu. “Đi Aker 374 mà không biết, chính là phung phí của trời, chú hiểu không?!”
“Vâng, em biết rồi.” Tế Tu ngoan ngoãn nghe.
“Nhưng mà Tế Tu này, nhà chú không phải tài phiệt thật à?”
“Không phải.”
Lý Phá Tinh thở dài: “Tiếc ghê, anh còn tưởng mình gặp được công tử nhà giàu, ngay cả suy nghĩ đáng xấu hổ một người đắc đạo gà chó thành tiên cũng bắt đầu nhảy ra rồi…”
Tế Tu cười cười: “Anh, anh là gà chó à?”
Lý Phá Tinh nhe răng trợn mắt: “Cút! Chú hiểu cái gì là ví von không?”
Tế Tu nhìn phía trước, chậm rãi lái xe.
Đương nhiên nhà y không phải là tài phiệt, từ năm mười bốn tuổi bị đuổi khỏi nhà, y đã không còn nhà nữa.
Nhưng mà…
Tế Tu liếc Lý Phá Tinh đang sờ đông sờ tây, khóe môi vô thức cong lên.
Nếu anh Tinh thích, y cũng có thể có nhiều tiền như tài phiệt.
Để cho anh Tinh thích gì được nấy.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Lý Phá Tinh không ngờ đi tái khám còn gặp phải Tiền Dịch Lai.
Tiền Dịch Lai nằm trên giường bệnh, chân trái treo cao, thoạt trông còn nghiêm trọng hơn Lý Phá Tinh.
Thì ra gã bị gãy chân, hôm qua Lý Phá Tinh còn nghĩ tên này mẹ nó trâu bò, trốn cả một ngày học. Hắn chống gậy tựa vào cửa phòng bệnh Tiền Dịch Lai, vẻ mặt hả hê: “Sao thế? Tiền rệp bự của chúng ta cũng bị người khác đụng gãy chân à?”
Tiền Dịch Lai ngẩng đầu nhìn Lý Phá Tinh, bật cười: “Mày không biết?”
Lý Phá Tinh: “Biết cái gì?”
Đúng lúc này, Tế Tu đi tới, hỏi Lý Phá Tinh: “Anh ở đây làm gì, chúng ta phải đi.”
Tiền Dịch Lai thấy Tế Tu, lập tức im bặt.
Lý Phá Tinh chỉ Tiền Dịch Lai, hớn hở bảo: “Tế Tu chú mau nhìn này! Họ Tiền cũng gãy chân!”
Lý Phá Tinh vất vả lắm mới ngừng cười được, hỏi: “Sao mày gãy chân thế?”
Tiền Dịch Lai mím môi không nói, xoay người qua một bên. Một người bạn của Tiền Dịch Lai bước ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Lý Phá Tinh và Tế Tu, ánh mắt lóe lên, cười xấu hổ trả lời: “Hôm qua Dịch Lai đi không cẩn thận, ngã xuống hố.”
“Ha ha ha ha ha ha ha nghiệp quật! Đáng đời! Ngu si cỡ nào mà lớn đùng rồi còn lọt hố ha ha ha ha!”
Tiền Dịch Lai siết chặt ga giường, gân xanh nổi lên, song không nói được câu nào.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Lúc Lý Phá Tinh ra ngoài bệnh viện thì trời mưa, nhưng hắn vẫn cảm thấy cảnh xuân tươi đẹp mặt trời rực rỡ, nếu không phải đang gãy chân thì hắn đã nhún nhảy cà tưng rồi.
“Tế Tu, chú theo anh là đúng rồi, anh đúng là người được vận may chiếu sáng. Thấy Tiền Dịch Lai không, gã ta bị trời cao trả thù đó ha ha ha ha!”
Tế Tu mở ô, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Lý Phá Tinh hai mắt lấp lánh, hưng phấn nói: “Chú có thấy thằng bạn của Tiền Dịch Lai không? Năm ngoái tụi anh đánh lộn, đã nói trước không cầm vũ khí, nào ngờ tên đó giấu lưỡi dao trong tay, vạch vào mí mắt ông, làm ông tí thì bị hủy dung… Nhìn xem, ở đây này, bây giờ vẫn còn sẹo.”
Tế Tu nghiêng đầu nhìn, Lý Phá Tinh có đôi mắt hai mí song không quá rõ ràng, trên mí mắt trái có một vết sẹo mảnh, chưa tới một cm. Khi hắn mặt không cảm xúc, rũ mắt xuống nom có vẻ hung ác khó gần, nhưng giờ khi hắn cười, vết sẹo liền cong theo theo nếp mí mắt nhàn nhạt của hắn, trông vừa thoải mái vừa tùy ý, thậm chí không biết tại sao lại khiến người ta cảm thấy lòng đầy rạng rỡ.
“Chú đoán xem kết quả thế nào?”
Tế Tu phối hợp: “Thế nào?”
“Hôm sau thằng nhãi kia bị ong đốt, cả khuôn mặt đều sưng phù như đầu heo ha ha ha ha, bây giờ còn cả đống sẹo!”
Tế Tu còn nhớ rõ, lúc đó rất khó tìm tổ ong, y phải sai người tìm mua của người nuôi ong, còn cảm thấy mình ra tay quá nhẹ, may mà Lý Phá Tinh chỉ bị thương ngoài da.
Lý Phá Tinh: “Chú nói xem điều này chứng tỏ cái gì?”
Tế Tu cười đáp: “Chứng tỏ anh may mắn.”
Lý Phá Tinh nắm vai Tế Tu: “Đúng vậy, anh may mắn lắm, bố anh ở trên trời che chở cho anh. Tế Tu chú cứ theo anh đi, đảm bảo chú sẽ phát triển.”
“Ừm.”
Đến cửa siêu thị, Lý Phá Tinh nhìn sạp mì chua cay bên cạnh, bụng bỗng kêu ọt ọt. Hắn kéo tay áo Tế Tu: “Hay mình ăn ít mì chua cay lót dạ? Khoảng hai tiếng nữa mới tới giờ ăn lẩu.”
Tế Tu nhìn lớp dầu đỏ rực trong nước dùng, ghét bỏ lùi về sau: “Em không đói, anh ăn đi. Em vào siêu thị mua nguyên liệu.” Dù sao chân Lý Phá Tinh cũng không tiện đi lại.
Lý Phá Tinh đưa cho y một tấm thẻ, vẻ mặt dũng cảm hô: “Tùy tiện quẹt đi!”
Tế Tu: “Có tiền?”
Lý Phá Tinh cười hắc hắc: “Thì đầu tháng rồi mà.”
Lý Phá Tinh một mình ngồi dưới sạp hàng ăn ngon lành, đầu đầy mồ hôi, hắn rút khăn lau lau, vò thành một cục ném vào thùng rác cách đó không xa.
Tư thế rất tuấn tú.
Cơ mà không trúng.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Một bé mập ngồi bên cạnh nhìn thấy, bật cười.
Lúng túng ghê.
Đúng lúc này, một con chó nhỏ bỗng nhảy ra từ bụi cỏ, nó ngậm cục giấy, ngoắc đuôi chạy tới chỗ Lý Phá Tinh. Nó chỉ là một con chó con xấu xấu bẩn bẩn, duy có đôi mắt đen láy rất sáng, đuôi ngoắc không ngừng, như đang tranh công.
Tế Tu mua xong nguyên liệu ra khỏi siêu thị, thấy Lý Phá Tinh đang chơi cùng một con chó lấm lem, vừa đút bánh nướng vừa đút thịt cho nó, đút xong còn xoa đầu nó. Tế Tu bỏ đồ vào cốp xe trước, sau đó mới đi tìm Lý Phá Tinh.
Một tay Lý Phá Tinh còn đặt trên đầu chó, ngửa đầu nhìn Tế Tu: “Tế Tu, con chó này khôn lắm.”
Tế Tu đưa khăn ướt khử trùng cho Lý Phá Tinh: “Tay nào xoa chó, lau sạch đi.”
Lý Phá Tinh xoa tay, nói: “Nó là chó hoang, không có chủ, anh vừa hỏi rồi…”
Tế Tu: “Lau xong thì lấy khăn giấy lau lại lần nữa.”
Lý Phá Tinh: “Tế Tu, chú biết không, ngậm đồ chạy về là trò chơi của thú cưng, chắc chắn là nó học theo mấy con thú cưng khác, chú có tưởng tượng được cảnh tượng ấy không, thú cưng khác chơi với chủ nhân, nó đáng thương đứng cạnh nhìn theo…”
Tế Tu: “Lau xong chưa, xong rồi thì đi về.”
Lý Phá Tinh: “Chúng ta có thể nuôi —“
Tế Tu: “Không thể.”
Lý Phá Tinh: …
Lý Phá Tinh chán nạn gục đầu xuống.
Hắn thật quá đáng, chính mình còn đang ăn nhờ ở đậu, lại còn đòi nhận nuôi một con chó. Nhưng mà… Hắn thực sự rất thích con chó này.
Lý Phá Tinh luôn muốn nuôi một con chó, nhưng sau khi bố mất, mẹ phải phẫu thuật cắt tuyến Omega, cơ thể yếu ớt, không thể chịu được lông chó. Khi còn bé, mỗi lần chạm vào chó nhà người ta xong hắn đều phải rửa tay ba lần mới dám về nhà.
Con chó này vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, khoảnh khắc đôi mắt to ướt nhẹp nhìn hắn, tim hắn như muốn tan ra. Thậm chí, Lý Phá Tinh còn nghĩ, nếu giờ hắn là con gái thì tốt rồi, hắn có thể kéo tay áo Tế Tu làm nũng, hức, đi mà đi mà người ta —
Khoan, suy nghĩ chó má gì đây?!!!
Lý Phá Tinh cứng người, mau chóng đá văng ý tưởng điên cuồng này đi. Hắn đường đường là một hán tử cương nghị thẳng tắp! Tại sao có thể vì một con chó mà vứt bỏ tôn nghiêm đàn ông?!!!!
Năm giây sau.
Lý Phá Tinh ngửa đầu nhìn Tế Tu, kéo kéo tay áo y, nhỏ giọng nói: “Tiểu Tu, nhưng anh thực sự rất rất thích con chó con này, chúng ta cùng nuôi nó được không…”
Tế Tu sững sờ một phút đồng hồ.
Sau đó, y mặt không cảm xúc cởi áo khoác, bế con chó bẩn tới mức làm người giận sôi lên: “Đến bệnh viện thú y tiêm vắc xin phòng bệnh đã.”
Không ai có thể từ chối một người cao 1m86, trên mặt có sẹo, điên lên rất khó chọc, một mình chấp năm làm nũng được.