Hẹn hò?
Hẹn hò cái lông ấy! Hẹn hò quan trọng hay bảo vệ cái áo giáp Omega quan trọng!
Tống Tịnh Nhiễm cảm giác dạo này Lý Phá Tinh đối xử với mình hơi lãnh đạm, không khỏi hoảng loạn, càng thêm chăm chỉ hẹn gặp hắn.
Vì thế, Tế Tu phát hiện.
Khi y hẹn Lý Phá Tinh cùng dắt Điêu Điêu đi chơi, Lý Phá Tinh đi xem phim với Tống Tịnh Nhiễm.
Khi y hẹn Lý Phá Tinh dạy mình chơi game, Lý Phá Tinh đi chơi game offline với Tống Tịnh Nhiễm.
Khi Lý Phá Tinh đã lên kế hoạch cuối tuần đi ăn xiên nướng với Tế Tu và bảy, tám huynh đệ khác, Lý Phá Tinh đi ăn với Tống Tịnh Nhiễm.
Khi quan hệ giữa Lý Phá Tinh và Tống Tịnh Nhiễm đột nhiên phát triển thần tốc, tâm trạng của Tế Tu hết sức khó chịu.
Y vẫn thường xuyên một mình, nhưng không hề cảm thấy có gì không ổn. Mà giờ, khi một mình đứng trong ký túc xá trống trải, tưới nước cho cây xương rồng Lý Phá Tinh nuôi, cho cún con Lý Phá Tinh nhặt về ăn, không biết vì sao, trong đầu bỗng hiện lên năm từ “Một mình nơi khuê phòng” to đùng.
Tế Tu chỉ mới nghĩ chút xíu đã khó chịu lắm rồi, y túm tai Điêu Điêu, tức giận nói: “Gãy chân còn chạy ra ngoài được… Cho hỏng luôn!”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Buổi trưa.
Tại nhà ăn phía bắc học viện Đệ Tam.
Kể từ năm mười ba tuổi, Tế Tu đã cho rằng việc chán ghét một người không quan trọng là vô cùng nhàm chán và lãng phí sức lực.
Cơ mà, bây giờ y bỗng nhận ra.
Y thực sự chán ghét Tống Tịnh Nhiễm.
Vừa thấy cô ta đã phiền.
Mấu chốt là lúc nào ăn trưa, cô ta cũng kề cận Lý Phá Tinh. Tế Tu cúi đầu ăn cơm, bên kia đã nói tới vấn đề “Mẹ cậu và mình cùng rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai trước” rồi.
Trong thâm tâm Lý Phá Tinh nghĩ, nếu thực sự gặp phải tình huống đó, hắn sẽ cứu mẹ mình trước, song hắn không thể nói thẳng toẹt với Tống Tịnh Nhiễm như vậy, đành cười gượng cho qua.
Tống Tịnh Nhiễm: “Nói đi mà nói đi mà.”
Lý Phá Tinh: “Mình sẽ cứu cả hai người.”
Tống Tịnh Nhiễm cười: “Nhưng vẫn phải cứu một trước một sau mà?!”
Lý Phá Tinh: “Mình… Bất kể là cứu ai trước cũng sẽ cứu được cả hai người.”
Tống Tịnh Nhiễm vốn chỉ thuận miệng đùa giỡn, hơn nữa cô ta vốn giữ hình tượng dịu dàng ưu nhã trước mặt mọi người, đương nhiên sẽ không vướng mắc chút chuyện nhỏ này. Thấy Lý Phá Tinh vẻ mặt khổ sở, cô ta cười dịu dàng, định nói gì đó, bỗng Tế Tu mở miệng: “Nếu Lý Phá Tinh không cứu mẹ mình, anh ấy sẽ bị tình nghi vứt bỏ hoặc vô ý giết người, còn nếu không cứu cô, anh ấy không chịu bất cứ trách nhiệm pháp lý nào.”
Không khí trong nháy mắt đọng lại.
Tống Tịnh Nhiễm cười cứng ngắc, đặt đũa xuống: “…Tôi chỉ nói đùa chút thôi.”
Tế Tu không buồn gật đầu, y gẩy cơm, nhàn nhạt đáp: “Tôi cũng nói đùa thôi.”
Tống Tịnh Nhiễm miễn cưỡng cười, sau đó nụ cười cũng dần biến mất. Cô ta vén tóc sau tai, hỏi Lý Phá Tinh: “Mình lại hỏi đùa một câu nhé, Lý Phá Tinh, nếu… Nếu mình và Tế Tu cùng rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai trước?”
Tế Tu sửng sốt, chầm chậm ngẩng đầu, nhìn Lý Phá Tinh.
Lý Phá Tinh không biết tại sao Tống Tịnh Nhiễm cứ muốn hỏi mấy câu nhàm chán như thế, nhưng dù sao Tống Tịnh Nhiễm cũng là con gái, để chặn miệng cô ta, phòng ngừa cô ta lại hỏi bất kỳ câu hỏi kỳ lạ nào, Lý Phá Tinh đút cho Tống Tịnh Nhiễm một miếng bơ trên miếng bánh dâu tây, qua loa lấy lệ: “Rồi rồi rồi, cứu cậu trước, mình cứu cậu trước được chưa.”
Tế Tu rũ mắt, không nhìn bọn họ nữa.
Rốt cuộc, vì cớ gì y lại mơ mộng hão huyền một vấn đề ấu trí tới cùng cực như vậy?
Rõ ràng vô vọng, lại vẫn không kìm được mong đợi, khiến y nhớ lại một “y” ngu ngốc và vô tri, luôn muốn cầu xin chút tình cảm ít ỏi năm ấy.
Cuối cùng vẫn trở thành trò hề của người khác.
Tống Tịnh Nhiễm nhìn thấy Tế Tu cúi đầu không nói, khóe miệng cong lên.
Thì ra, Tế Tu rất để ý Lý Phá Tinh, Tống Tịnh Nhiễm nghĩ.
Trong khoảng thời gian thân thiết với Lý Phá Tinh, tuy lần nào cũng bị cái tên thẳng nam Lý Phá Tinh chọc tức hộc máu, nhưng chỉ cần nghĩ tới Tế Tu, cô ta lại chịu đựng.
Cô ta cực kỳ thích vẻ mặt cô đơn tịch mịch của Tế Tu.
Dáng vẻ ấy khiến cô ta vui sướng cực kỳ.
Tống Tịnh Nhiễm sống thuận buồm xuôi gió mười mấy năm, cô ta xinh đẹp, thành tích học tập tốt, cho tới giờ luôn là đối tượng được người khác hâm mộ, thế nhưng Tế Tu lại mang đến cho cô ta nỗi khuất nhục mà cả đời cô ta không quên được.
Chỉ cần nhớ tới ngày đó, mũi cô ta vẫn ngửi được thứ mùi nhớp nháp kinh tởm ấy.
Tống Tịnh Nhiễm còn chưa tan ý cười, chợt thấy Tế Tu ngẩng lên nhìn mình. Cô ta cúi đầu, che giấu nụ cười của mình.
Tế Tu luôn thấy Tống Tịnh Nhiễm quen mắt, mà tới giớ y mới nhớ ra mình đã từng gặp cô ta ở đâu.
Học kỳ trước, tại phòng thí nghiệm.
Cảnh tượng Tống Tịnh Nhiễm khóc nghẹn ngào trước mặt bạn trai cô ta, trong mắt Tế Tu, thật đúng là khiến người ta phiền lòng.
Nói xong lời cuối cùng, Tống Tịnh Nhiễm cốýđập nát thuốc thử của Tế Tu, nhặt mảnh thủy tinh lên, nói muốn cắt cổ tay. Tuy lúc đó cô ta đặt mảnh thủy tinh ở vị trí không chết được, nhưng vẫn làm đủ trò cần làm.
Tế Tu mở to mắt: “Tống Tịnh Nhiễm, có phải học kỳ trước chúng ta đã gặp ở phòng thí nghiệm không?”
Tống Tịnh Nhiễm nhìn Tế Tu, nước mắt đột nhiên chảy xuống. Giọng nói cô ta run rẩy, dường như có thể khơi lên ý muốn bảo vệ của bất cứ thẳng nam nào: “Tôi đã quên rồi. Cậu… Sao cậu còn nhắc tới…”
Cô ta vừa khóc, mấy bạn học ngồi xung quanh liền quay sang nhìn bọn họ. Nhóc mập ngồi bên cạnh quên cả ăn cơm, khó hiểu nhìn Lý Phá Tinh. Cá còn dùng khẩu âm hỏi: Chuyện gì thế?
Lý Phá Tinh cũng mù tịt: “Sao, sao thế?”
Tống Tịnh Nhiễm lau nước mắt, giả vờ kiên cường nói: “Không, không có gì, mọi người cứ ăn đi, mình đi trước.”
Tống Tịnh Nhiễm vừa quay người đi đã bị Lý Phá Tinh kéo lại, hắn ngơ ngác hỏi: “Đến cùng là có chuyện gì, cậu nói đi?”
Đôi mắt Tống Tịnh Nhiễm ửng hồng, nước mắt rơi trên má, hốc mắt vẫn còn giọt lệ chưa rơi, nom mà yêu kiều đáng thương. Tống Tịnh Nhiễm khẽ liếc Tế Tu, hai tay xoắn lại: “Mình, mình không thể nói được. Mình sẽ phá hỏng quan hệ của hai người…”
Lý Phá Tinh cũng nhìn Tế Tu, lại đưa mắt nhìn Tống Tịnh Nhiễm: “Rốt cuộc là làm sao? Cậu nói cho mình biết đi.”
“Phá Tinh, cậu còn nhớ không… Lần trước mình và cậu đi xem phim, gặp một cảnh tượng hơi máu me… Mình sợ nhũn cả người, còn bật khóc…”
Lý Phá Tinh gật đầu, lúc đó Tống Tịnh Nhiễm phản ứng rất mạnh, dọa Lý Phá Tinh giật thót.
“Bây giờ mình không thể nhìn thấy máu. Vừa thấy máu tanh là đầu óc mình sẽ trống rỗng… Sợ muốn khóc… Gần như đêm nào mình cũng mơ, mơ bị ném vào hồ đầy máu động vật, vươn tay là túm phải con ngươi trong hồ…”
Da Tống Tịnh Nhiễm rất trắng, cô ta vừa khóc, cả khuôn mặt đều đỏ lên: “Mình uống thuốc suốt hai tháng, nhưng chỉ vô ích… Bác sĩ nói mình bị sang chứng tâm lý. Mình biết là do mình đáng đời, mình không nên bất cẩn làm vỡ thuốc thử của Tế Tu. Vì vậy Tế Tu đổ máu và con ngươi động vật lên đầu mình cũng là mình đáng phải chịu thôi…”
Từ nhỏ Lý Phá Tinh đã được dạy phải bảo vệ con gái, nhất là nữ Omega. Hắn không ngờ sẽ có nam sinh làm chuyện quá đáng như vậy với nữ sinh, không tin nổi quay đầu nhìn Tế Tu: “Tịnh Nhiễm nói thật sao, chú đổ máu và con ngươi động vật lên đầu cô ấy?”
Tế Tu thoáng nhìn Tống Tịnh Nhiễm, lãnh đạm đáp: “Đúng, là thật.”
Lý Phá Tinh không hiểu được, vì vậy giọng nói hơi kích động: “Sao chú lại làm thế?!”
Tế Tu nhíu mày, giọng nói lạnh như băng: “Anh không nghe cô ta nói sao? Cô ta làm vỡ thuốc thử của em.”
Đôi tay trắng nõn của Tống Tịnh Nhiễm đặt lên cánh tay Lý Phá Tinh: “Lý Phá Tinh, cậu đừng làm vậy, không phải lỗi của Tế Tu đâu…”
Giọng nói Tống Tịnh Nhiễm nức nở nghẹn ngào, làm đầu Lý Phá Tinh nổ tại chỗ: “Mẹ nó chú có phải là người không? Sao lại làm thế với con gái?!”
Tế Tu lạnh lùng nhìn Lý Phá Tinh vì một cô gái mà nổi giận với mình, mặt không đổi sắc nói: “Đúng, em làm sai, em không nên đổ máu lên đầu cô ta, mà hẳn là nên làm giống giấc mơ của cô ta, ngâm cả người cô ta vào máu, để cô ta vươn tay là túm phải con ngươi và nội tạng động vật.”
“A!!!!” Tống Tịnh Nhiễm đột nhiên kêu lên, bịt tai ngồi bệt xuống: “Xin, xin cậu, xin cậu đừng nói nữa…”
Tế Tu nhìn Tống Tịnh Nhiễm, đáy mắt đầy giễu cợt, dửng dưng tự thuật: “Nếu vậy cô ta sẽ không thể hô hấp được nữa, bởi vì nội tạng động vật sẽ chặn mũi cô ta, khuôn mặt cô ta sẽ nhớp nháp dính dớp.”
“Bộp!” Lý Phá Tinh đấm vào mặt Tế Tu: “Mẹ nó chú biến thái à!”
Tế Tu cúi đầu, vươn ngón trỏ tái nhợt gần như trong suốt của mình lên lau khóe môi.
Chảy máu.
Anh Tinh vì Tống Tịnh Nhiễm mà đánh y.
Rõ ràng ánh mặt trời ngoài cửa sổ đang chiếu lên mặt y, vậy nhưng y lại lạnh buốt, như thể chẳng hề có độ ấm.
Có vẻ Lý Phá Tinh còn định ra tay tiếp, không ngờ Tế Tu giơ tay lên, nắm chặt cổ tay phải của hắn.
“Lý Phá Tinh, em vốn là biến thái.” Y nói thật chậm, gần như là nhấn từng từ từng từ. Sau đó, y không dùng bao nhiêu sức, khẽ đẩy một cái, Lý Phá Tinh lại ngã xuống đất. Chân trái Lý Phá Tinh còn bó thạch cao, không chống nạng, bị ngã không kịp chuẩn bị, gáy đập xuống sàn, cộc một tiếng nghe thật đau.
Tế Tu lại chẳng liếc hắn một cái, nhấc chân bước qua người hắn, đi thẳng.
Đi được hai bước, y bỗng quay đầu, bật cười với Tống Tịnh Nhiễm đang ngồi xổm dưới đất: “Tống Tịnh Nhiễm này, muốn tìm người xả giận chí ít cũng phải tìm ai tốt một chút, tìm một người tàn phế tính là gì.”
Lý Phá Tinh ném nạng về phía Tế Tu, ném không chuẩn, không đập vào y mà rơi xuống đất, vang lên một tiếng trầm đục.