Nếu nói một cách chính xách, thì đây là lần đầu tiên hắn tỉnh táo khi… Hôn Tế Tu.
Cảm xúc và nhiệt độ rõ ràng trên môi như muốn thiêu đốt thần kinh hắn, khiến cả người hắn đờ đẫn ngơ ngác.
Lý Phá Tinh quên cả nhắm mắt, cứ thế nhìn hàng mi đang nhẹ nhàng rủ xuống của Tế Tu.
Hai tay Lý Phá Tinh vì hoảng sợ mà rút khỏi eo Tế Tu, cứng đờ nâng giữa không trung, không biết làm sao.
Mãi tới khi Tế Tu rời khỏi, Lý Phá Tinh mới kịp phản ứng, ngốc nghếch chớp mắt.
Tế Tu nhìn Lý Phá Tinh nhìn mình trân trân, tai nóng lên. Y khẽ gọi: “Anh Tinh.”
Lý Phá Tinh vẫn trợn to mắt nhìn y.
Tế Tu che mắt Lý Phá Tinh, nở nụ cười khẽ thật khẽ, giọng nói mát lành trong vắt như nước, lại xen lẫn tiếng thở dài khó nhận rõ: “…Sau này em hôn anh, anh nhớ phải nhắm mắt lại nhé.”
Một dòng điện bỗng vọt lên cột sống Lý Phá Tinh, tim hắn đập hốt hoảng mất nhịp điệu, gương mặt cũng nóng bừng. Lý Phá Tinh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết mình đang không bình thường chút nào.
Hắn cứ như bị sét đánh, đầu óc mơ mơ hồ hồ. Thế là, tới khi vòng quay ngừng, hắn ngẩn người đứng tại chỗ một lúc, cái rồi tự dưng do dự nên bước chân trái trước hay chân phải trước. Tới lúc xuống, hắn lại quên mất mình đã bước chân gì trước, nhưng tóm lại là chân tay cùng hướng.
Lý Phá Tinh cảm thấy trạng thái của mình đang không ổn lắm. Không phải…. Không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao. Đâu, đâu phải hắn và Tế Tu chưa hôn nhau bao giờ. Dù cho lúc đó hắn còn chưa thân thiết với Tế Tu, vì nhiệt phát tình mà ngủ với em ấy, nhưng hôm sau tỉnh dậy, hắn cũng không giống bây giờ… Thậm chí còn không dám nhìn thẳng Tế Tu hiểu không?
Mọi người nói coi, sao hắn… Càng sống lại càng kém thế này?
Uốn uốn éo éo, ngại ngại ngùng ngùng.
Cứ như thiếu nữ Omega ấy.
“Khụ khụ.” Lý Phá Tinh khoác vai Tế Tu như ngày thường: “Em còn muốn đi chơi đâu nữa không, anh dẫn em đi.”
Tế Tu kéo bàn tay trên vai mình xuống, nhẹ nhàng nắm lấy nó.
“Về nhà.” Khi thốt lên hai từ này, bước chân Tế Tu hơi ngừng lại. Thực ra chỉ là về ký túc xá thôi, nhưng không biết tại sao lời cất lên lại thành về nhà.
Tế Tu chợt nhận ra rằng, có lẽ, y muốn mình và anh Tinh có một căn nhà. Cũng đâu thể để đứa bé chào đời rồi, ba người bọn họ còn ở ký túc xá trường chỉ hơn trăm mét vuông được.
Y và anh Tinh… sẽ có một ngôi nhà.
Một ngôi nhà chỉ thuộc về bọn họ, nơi có thể khiến y nắm tay anh Tinh, tự nhiên nói lên câu “Chúng ta về nhà”.
Chỉ vừa nghĩ vậy, khóe môi y đã cong lên, bước chân nhẹ bẫng, hân hoan mong chờ.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Lý Phá Tinh đang đờ người trong phòng học, đầu cuối bỗng hiện lên tin nhắn, không ngờ lại là Lâm Phi, có lẽ cậu tìm được tài khoản Khôi Tin của Lý Phá Tinh trong nhóm lớp.
“Chào cậu, mình là Lâm Phi, chính là nam Beta được cậu cứu mấy hôm trước, chúng ta là bạn cùng lớp, cậu còn nhớ mình không?”
Lý Phá Tinh hơi nhíu mày, gõ chữ: “Nhớ.”
Cách nói chuyện của Lâm Phi rất lạ, rõ ràng cậu và Lý Phá Tinh là bạn cùng lớp, nhưng lại giới thiệu như thể cậu nghĩ rằng không ai biết Lâm Phi là ai, có lẽ cậu cảm giác mình không có độ tồn tại.
Cũng phải, nếu không vì mối quan hệ của Lâm Phi và Tiền Dịch Lai, Lý Phá Tinh sẽ không để ý đến cậu.
Lâm Phi: “Ừm… Bây giờ cậu có rảnh không? Mình đang chờ cậu ở ghế đá dưới tầng, mình có vài điều muốn nói với cậu. Nếu cậu thấy phiền thì không xuống cũng được.”
Lý Phá Tinh: “Tôi xuống ngay đây.”
Lâm Phi rất chu đáo, cậu gửi tin nhắn vừa đúng lúc tan tiết hai, sau đó Lý Phá Tinh sẽ có hai mươi phút nghỉ giữa giờ.
Lý Phá Tinh cất đầu cuối, đi xuống lầu.
Lâm Phi thấy Lý Phá Tinh, hơi bối rối đứng dậy khỏi ghế: “Chào, chào cậu.”
Lý Phá Tinh hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Phi có vẻ ngại ngùng: “Cảm ơn cậu đã cứu mình… Cảm ơn đã cứu mình hai lần.”
“Ừ.” Lý Phá Tinh như đã trải qua chuyện tương tự rất nhiều lần, hắn nhét tay vào túi quần, vẻ mặt thản nhiên: “Không sao, về sau cậu chú ý hơn là được.”
Hắn chợt nhớ tới điều gì, hỏi: “Đứa bé sao rồi? Vẫn an toàn đúng không, bác sĩ bảo vấn đề không nghiêm trọng.”
Lâm Phi hơi kinh ngạc, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, rồi lại buông tay xuống, ngẩng đầu nói với Lý Phá Tinh: “Mình, đã phá thai rồi.”
Lý Phá Tinh sửng sốt.
Lâm Phi gượng cười: “…Tối qua, mình đã làm phẫu thuật rồi. Mọi người bảo Beta rất khó mang thai… Không ngờ phá thai lại rất đơn giản.”
Lý Phá Tinh còn chưa kịp phản ứng, Lâm Phi đã cúi đầu, đưa một phong bì cho Lý Phá Tinh: “Đây, đây là tiền thuốc men, nghe nói Tế Tu đã nộp tiền giúp mình, cảm ơn hai người.”
Lâm Phi lại đưa một hộp bánh cookie trong túi cho Lý Phá Tinh, cười nói: “Đây là bánh mình làm, có bỏ thêm nước mơ, ăn không bị ngán, lúc mang thai mình thích ăn lắm, mong là cậu cũng thích.”
Lý Phá Tinh lại bất ngờ: “Cậu biết tôi đang mang thai?”
Lâm Phi gật đầu: “Lúc đầu cậu đụng vào bốt cứu hỏa, mình vẫn còn chút ý thức. Tế Tu tưởng máu là của cậu, cuống cuồng bế cậu vào bệnh viện. Khi được bác sĩ đưa vào bệnh viện, mình có nghe Tế Tu lắp bắp nói với bác sĩ nhất định phải cứu cậu, đứa bé có thể không còn, nhưng nhất định cậu không thể gặp chuyện được. Con cậu còn chưa đủ bốn tháng, nếu cậu gặp chuyện nhất định đứa bé cũng không sống được. Mệt cậu ấy còn là nghiên cứu sinh đứng đầu trường, sợ tới mức quên cả thường thức.”
Lâm Phi hơi ngừng lại, nhìn Lý Phá Tinh: “Cậu thực sự rất hạnh phúc, sau này cũng phải hạnh phúc như vậy nhé.”
Lâm Phi nói xong, mấp máy môi, tim đau đớn như bị tách rời. Vì vậy, khi nhìn Lý Phá Tinh, cả khuôn mặt cậu đều ngẩn ngơ hoảng hốt.
Thực ra, mãi tới khi có dấu hiệu sinh non, trong đầu cậu mới có suy nghĩ rời khỏi Tiền Dịch Lai.
Câu chữ hoảng loạn không rành mạch của Tế Tu khi ấy, thực sự là một trời một vực với lời châm chọc khinh thường của Tiền Dịch Lai.
Lý Phá Tinh thực sự quá hạnh phúc, thế nên, Lâm Phi mới nhận ra mình bất hạnh cỡ nào.
Cậu phải rời đi thôi.
Từ suy nghĩ đến chuẩn bị cũng chỉ mất không quá hai ngày, thực tế còn đơn giản hơn cậu tưởng tượng.
Nhà Tiền Dịch Lai có điều kiện, nhưng cũng không thể một tay che trời.
…Trước đây cậu chưa từng có ý định rời đi, chỉ là vì trong lòng vẫn luôn mơ tưởng xa vời mà thôi.
Nhưng giờ, cuối cùng cậu đã có thể từ bỏ rồi.
Lâm Phi nhìn đầu cuối, trong đó là vé máy bay online cậu đã đặt, cậu sẽ bay tới một nơi xa nơi này.
Lâm Phi chợt cảm thấy trống rỗng, nhưng cũng không quá khó chịu, trái lại, cậu còn mơ hồ nảy sinh chút mong chờ với cuộc sống tương lai.
“Mình đi đây, nếu không sẽ trễ chuyến bay mất.” Lâm Phi nhìn giờ, cúi chào Lý Phá Tinh: “Thực sự rất cảm ơn cậu đã cứu mình.”
Lý Phá Tinh nhìn bóng lưng gầy gầy kéo valy hành ly kia, bỗng có cảm giác rằng, Lâm Phi là một đứa bé rất rất tốt, chỉ tiếc gặp phải tên rác rưởi Tiền Dịch Lai.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Lý Phá Tinh lạnh lùng nhìn người đàn ông đang lao tới chỗ mình như con chó điên.
Tiền Dịch Lai mắt đỏ ngầu, quát ầm lên: “Lâm Phi đi đâu?!”
Gã quát rất to, Lý Phá Tinh nghe chỉ muốn ngoáy tai mấy phát: “Mẹ nó làm sao tao biết được.”
“Mày không biết?! Mày không biết ai biết?! Người cậu ấy gặp cuối cùng chính là mày!” Tiền Dịch Lai túm chặt cổ áo Lý Phá Tinh.
Bạch tuộc và Đá tảng đứng cách đó không xa, cuống quýt chạy tới, nhưng chưa tới nơi đã thấy Lý Phá Tinh cầm bình giữ nhiệt bằng inox trên bàn lên, hung tợn phang thẳng vào đầu Tiền Dịch Lai, trào phúng: “Mẹ nó mày bị ngu à! Mày là rác rưởi mà còn không cho người ta ném mày đi à?!”
Lý Phá Tinh không giữ lại tí sức nào, bình giữ nhiệt không nhẹ, gần như trong nháy mắt, một dòng máu chảy xuống từ mái tóc Tiền Dịch Lai.
Tiền Dịch Lai lại như không biết đau, thậm chí còn cười gằn: “Tao là rác rưởi, mày thì hơn gì?! Cái thằng Tế Tu của mày lại đi đâu rồi?! Chắc mày không biết, chính nó sai người đập gãy chân tao, còn không dám nói cho mày biết, sợ bại lộ bản thân là thằng thối nát bỉ ổi cỡ nào!!”
Lý Phá Tinh cũng cười: “Đừng so sánh loại bức ép vợ mình tới mức phải phá thai như mày với Tiểu Tu vừa đẹp trai vừa đáng yêu của tao.”
Đôi mắt Tiền Dịch Lai càng đỏ hơn, từng tia máu vằn vện chằng chịt mắt, gã vung nắm đấm về phía Lý Phá Tinh. Lý Phá Tinh cười lạnh, tránh thoát, đang định đấm trả thì Tiền Dịch Lai đã bị đạp ra ngoài.
Lực đạp cực kỳ lớn, cộng thêm sàn nhà trơn trượt, Tiền Dịch Lai bị đá ra thẳng ba mét, còn đụng vào không ít ghế hai bên.
Tiền Dịch Lai nện cả người vào ghế, tới cuối còn bị đập mạnh đầu vào chân bàn bên cạnh, phát ra tiếng rất to, nghe mà thấy đau thay.
Có vẻ đầu Tiền Dịch Lai bị đụng vào đúng chỗ bị đập ban nãy, đau như nứt xương. Gã cố trợn to mắt, chỉ thấy Tế Tu nhìn mình từ trên xuống.
Khuôn mặt y không có bất cứ cảm xúc nào, bình tĩnh như thể đang giải một đề số học đơn giản.
Tế Tu chậm rãi ngồi xổm xuống, rút ra một cuộn dây, thong thả nhưng rất kiên quyết trói tay Tiền Dịch Lai lại. Cơ mà, vẻ mặt y vẫn thờ ơ như trước, ưu nhã như quý tộc thời trung cổ.
Y đứng dậy, đá Tiền Dịch Lai tới chỗ Đá tảng như đá một cái bao tải, giọng nói lạnh lùng tới tột cùng: “Đá tảng, đưa nó tới đồn công an Vận Hoa gần nhất, sẽ có người tới đón cậu.”
Đá tảng hơi sửng sốt, hoang mang đáp lời, xách Tiền Dịch Lai dậy, đẩy gã đi.
Những người khác trong lớp đều khiếp sợ nhìn Tế Tu như nhìn một con quái vật. Cuối cùng, bọn họ đã biết người đáng sợ hơn cả anh Tinh là ai rồi.
— Chính là Alpha của anh Tinh.