• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Phá Tinh: “…”

Lý Phá Tinh nhổm dậy khỏi người Tế Tu, chỉnh lại áo quần hơi xộc xệch giúp y, nói: “Anh đưa Vũ Trụ đến trường.”

“Vâng.” Tế Tu đỏ bừng mặt, cũng ngồi dậy.

Lý Phá Tinh nhìn Tế Tu, không kìm được nhéo má y một cái, biểu cảm hệt như ác bá đũa giỡn thiếu nam đàng hoàng: “Chậc, tươi ngon mọng nước quá nhỉ, trông cứ như mười tám tuổi ấy.”

Tế Tu: “…”

Hiện tại đúng là y đang mười tám tuổi.

Lý Phá Tinh và Tế Tu dắt nhau ra ngoài, thấy Lý Vũ Trụ đang cúi đầu lục balo.

Lý Phá Tinh hỏi: “Con đang tìm gì thế?”

Lý Vũ Trụ ưu sầu: “Con không tìm thấy bài thủ công đâu.”

Tế Tu chợt nhớ ra điều gì, quay vào phòng Lý Vũ Trụ, lấy bài thủ công đưa cho nhóc.

Lý Vũ Trụ vỗ đầu: “Con nhớ rồi, tối qua con với Lý Tiểu Hữu cùng làm bài, làm xong con bỏ vào ngăn kéo.”

Nhóc ngửa đầu hỏi Tế Tu: “Sao bố hai tìm được thế, chỉ có con với Lý Tiểu Hữu biết con bỏ vào ngăn kéo thôi mà.”

Tế Tu chớp mắt, không biết nên giải thích thế nào.

Lý Vũ Trụ chợt nhớ một chuyện vô cùng quan trọng: “Bố ơi! Bố ơi! Không thấy Lý Tiểu Hữu đâu, sáng nay con dậy đã không thấy cậu ấy rồi!”

Lý Phá Tinh hỏi Tế Tu: “Tối qua em đưa thằng bé đi đúng không? Đêm qua anh hỏi có phải em tới đón Lý Tiểu Hữu không, em còn thầm khẳng định, em đưa thằng bé đi trước rồi quay về à?”

Tế Tu ngẩn người, đôi mắt đen kịt chứa đầy cảm xúc phức tạp, một lát sau, y đành “Ừm” một tiếng thật khẽ. 

“Bệnh” của y quá đáng sợ và lạ kỳ, anh Tinh vẫn chưa kịp chuẩn bị gì để đối mặt với nó, chưa kể, Lý Vũ Trụ còn đang ở đây. Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để nói cho anh Tinh biết tất cả.

Lý Phá Tinh còn muốn hỏi về những vết thương trên người Lý Tiểu Hữu, nhưng vì Lý Vũ Trụ đã sắp muộn học, nên Lý Phá Tinh cân nhắc một lát, quyết định chờ quay về rồi hỏi.

Trước khi đi, Lý Phá Tinh hơi do dự, quay đầu nhìn Tế Tu. Hắn muốn hỏi Tế Tu rằng, em sẽ không bỏ đi chứ? Nhưng rồi, hắn lại cảm thấy hỏi như vậy nghe sao quá hoảng hốt, quá thiếu cảm giác an toàn, quá không tin tưởng Tế Tu. Vì vậy, hắn hít sâu một hơi, chỉ nói: “Anh sẽ quay về ngay.”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Mặc dù Lý Phá Tinh đã phóng nhanh như chớp, nhưng Lý Vũ Trụ vẫn bị muộn học, lúc Lý Phá Tinh dắt Lý Vũ Trụ tới cửa lớp, thầy giáo đã bắt đầu bài học.

Lý Vũ Trụ mở cửa, hô to có mặt.

“Lý Vũ Trụ, sao con lại đi học muộn?!” Thầy giáo trên bục giảng nom hơi hung dữ, là một người đàn ông vừa đen vừa nhỏ thó.

Lý Vũ Trụ: “Con xin lỗi thầy, hôm nay bố con đưa con đi học muộn.”

Thầy giáo cười mỉa: “Bố con? Hôm nay bố con lại mặc áo sơ mi hoa quần cộc như lưu manh chứ gì.”

Lý Phá Tinh chuẩn bị ra về, nghe vậy liền dừng bước. 

Từ trước tới giờ, Lý Phá Tinh toàn ăn mặc tùy tiện, thích mặc áo sơ mi hoa quần cộc chủ yếu vì mát mẻ thoải mái. Lý Vũ Trụ nhìn quen rồi, không có vấn đề gì cả, nhưng chẳng biết tại sao, dạo này tự nhiên nhóc không thích hắn mặc như vậy nữa, thậm chí còn cố ý làm hỏng vài bộ quần áo của hắn. 

Lý Phá Tinh cho là Lý Vũ Trụ nghịch ngợm, không nghĩ tới nguyên nhân khác. Thì ra, Lý Vũ Trụ nghe thấy thầy giáo này nói xấu bố mình với giáo viên khác nên mới tức giận, không ngờ lần này thầy giáo còn nói thậm tệ hơn.

Thầy ấy, thầy ấy còn nói thẳng trước mặt nhiều người như thế!

Bố còn ở bên ngoài sao?!

Lý Vũ Trụ tức đỏ cả mặt, lớn tiếng phản bác: “Bố con rất lợi hại, bố con không phải là lưu manh!”

“Hừ, thôi đi, Omega bị Alpha vứt bỏ còn sinh con, cả khu k7 đều —“

Lý Vũ Trụ xông lên, ngoác miệng cắn vào tay thầy giáo. Thầy giáo kêu đau, đạp Lý Vũ Trụ. Lý Vũ Trụ bị gã ta đẩy ngã, đầu đập mạnh xuống đất.

“Rầm!” Cửa sau lớp học bị đẩy mạnh ra, Lý Phá Tinh xạm mặt bước đến bục giảng, đạp ngã thầy giáo. Không chờ thầy giáo phản ứng, Lý Phá Tinh đã túm cổ áo xách gã lên, đấm vào mặt gã như điên.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Tới chiều, Lý Phá Tinh mới được Triệu Hiến Trọng nộp tiền bảo lãnh ra khỏi đồn cảnh sát.

Lý Phá Tinh định gọi cho Tế Tu, nhưng cầm đầu cuối lên mới nhớ ra mình không biết dãy số hiện tại của Tế Tu, đúng lúc này, Triệu Hiến Trọng gọi tới, Lý Phá Tinh liền thuận tay nghe điện.

“Thầy giáo kia đang nằm viện, thái độ dạy học của anh ta không đứng đắn, bị nhiều học sinh nhìn thấy nên đã bị cách chức tạm thời.”

“Ừ.”

“Anh ta là Vạn Cao Phi.”

Lý Phá Tinh nhíu mày, nhớ ra: “Là… Đầu gấu trường cấp hai của tôi?”

Triệu Hiến Trọng gật đầu.

Lý Phá Tinh không nhận ra gã cũng có nguyên nhân cả, năm cấp hai Vạn Cao Phi khá cao, lúc Lý Phá Tinh 1m6 gã đã 1m7, nào ngờ giờ Lý Phá Tinh đã 1m86 rồi mà gã vẫn 1m7. Thì ra gã đã sớm có thù oán với nhà họ, hẳn nào hết lần này tới lần nào cứ nhằm vào Lý Vũ Trụ. Vừa nghĩ tới việc Lý Vũ Trụ bị bắt nạt ở trường, Lý Phá Tinh đã đau lòng tức giận, bức bối cởi bớt cúc áo.

Triệu Hiến Trọng vô tình đưa mắt nhìn sang, ánh mắt bỗng sững lại.

…Ở xương quai xanh của Lý Phá Tinh, có vết đỏ.

Triệu Hiến Trọng siết chặt tay cầm bánh lái, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước: “Đang hẹn hò à?”

“Hả?” Lý Phá Tinh quay sang: “Sao anh biết?”

Triệu Hiến Trọng nặng nề đáp: “Trên cổ cậu có dấu hôn.”

Lý Phá Tinh nghển cổ nhìn gương chiếu hậu, đúng là có dấu hôn. Hắn cười cười, cài cúc áo lại, không xấu hổ tí nào: “Chỗ nào cũng cắn, cứ như chó con ấy.”

Triệu Hiến Trọng liếc thấy Lý Phá Tinh cười, tim càng chìm sâu dưới đáy hồ. “Cậu ta trở về rồi sao?”

“Ừ, bất ngờ tới nỗi tôi chưa kịp chuẩn bị gì hết.” Lý Phá Tinh hơi ngừng lại, cau mày nói tiếp: “Biết vậy hôm nay bảo cậu ấy đưa Vũ Trụ đi học.”

Lý Phá Tinh hồi tưởng lại lúc mình bị cảnh sát đưa đi, Lý Vũ Trụ vừa xoa cục u trên đầu, vừa nhỏ giọng năn nỉ: “Bố ơi, chiều nay bố bảo bố hai tới đón con được không, các bạn khác đều tưởng con không có bố hai…”

Lý Phá Tinh mím môi, giọng nói hơi khàn đi: “Suýt nữa lại để con tôi trải qua chuyện của tôi hồi bé.”

“May mắn làm sao.” Lý Phá Tinh cười: “Tế Tu đã trở về, sẽ không còn ai cười nhạo Lý Vũ Trụ không có bố hai nữa.”

Lý Phá Tinh lại hỏi: “Đúng rồi, anh đưa Vũ Trụ về nhà rồi hả?”

Lý Vũ Trụ còn đang học mẫu giáo, để nhóc chứng kiến bố mình bị tạm giam, bất kể vì nguyên nhân gì thì đều không tốt. Vì vậy, lúc bị xách về đồn Lý Phá Tinh không dẫn Lý Vũ Trụ theo, sau đó cũng nhờ Triệu Hiến Trọng tới đón Lý Vũ Trụ trước.

Triệu Hiến Trọng trả lời: “Không, tôi dẫn thằng bé về nhà không thấy có ai, nên đưa nhóc về võ quán trước rồi.”

Nụ cười trên môi Lý Phá Tinh dần nhạt đi, lòng bỗng bất an. Lý Phá Tinh hỏi: “Không có ai sao?”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Lý Phá Tinh đặt tay lên cổng, ngón tay run rẩy. Hắn nghĩ, có lẽ Tế Tu chỉ đi ra ngoài đúng lúc Triệu Hiến Trọng tới, đã qua mấy tiếng, không chừng… không chừng giờ Tế Tu đã ở nhà.

“Két —” Cổng từ từ mở ra.

Lý Phá Tinh vừa vào đã thấy quần áo được phơi trong vườn. Hôm qua trời đổ mưa, Lý Phá Tinh quên rút quần áo nên quần áo lại bị bẩn, hôm nay Tế Tu liền đem đi giặt lại. Trên dây phơi có thêm một bộ quần áo nữa — Là bộ sáng nay Tế Tu mặc.

Bất an càng trào lên trong lòng Lý Phá Tinh, hắn gọi tên Tế Tu.

Không ai trả lời.

Lý Phá Tinh mở cửa nhà, không có người.

Tim Lý Phá Tinh dần lạnh xuống.

“Cậu tìm gì mà vội thế?” Triệu Hiến Trọng hỏi.

Lý Phá Tinh đứng tại chỗ, tim như bị bóp nghẹt, không cách nào thở nổi.

Hắn biết phải nói thế nào đây?

Nói đang tìm bố của con mình sao?

Nói người kia… Có lẽ lại bỏ chạy mất rồi sao?

“Cậu đang tìm Điêu Điêu à, nó không có trong chuồng, chắc chạy ra ngoài chơi rồi, sẽ biết chạy về thôi, đừng lo.”

Lý Phá Tinh ngẩn ra, vội vàng ra vườn xem. 

Đúng là Điêu Điêu cũng không có ở đây.

Lý Phá Tinh thở phào, do hắn nhạy cảm quá rồi, chắc Tế Tu chỉ dẫn Điêu Điêu ra ngoài chơi thôi.

“Không cần tôi đưa cậu đến võ quán đón Vũ Trụ thật hả?”

“Không cần đâu, bệnh viện thú y của anh cứ đóng cửa mãi cũng không tiện, tôi cũng rảnh rang, đợi lát nữa tôi sẽ tự đi đón nó, thuận tiện ngồi ở võ quán một lúc.”

Lý Phá Tinh dứt lời, loáng thoáng nghe thấy tiếng chó sủa. Hắn quay đầu lại, chợt thấy một cái đuôi màu vàng vừa lấp ló ở đầu ngõ phía trước.

Là Điêu Điêu.

Là Điêu Điêu đang được Tế Tu dắt đi.

Tim Lý Phá Tinh đập thình thịch, hắn vội vàng tạm biệt Triệu Hiến Trọng, bước vội vào ngõ, tới cuối còn gần như chạy bộ. Song khi tới nơi, bước chân hắn khựng lại.

Người đang dắt Điêu Điêu không phải là Tế Tu, mà là một ông lão gần trăm tuổi có mái tóc bạc phơ.

Nghe thấy tiếng động, ông lão run run quay người lại, nhìn Lý Phá Tinh.

Lúc này, Lý Phá Tinh mới nhận ra ông lão bị hỏng một bên mắt.

Ông lão đã già lắm rồi, lưng khọm lại, làn da rất trắng, vì trắng mà những vết đồi mồi lại càng hiện rõ, nhưng đôi mắt hỏng một bên hay những vệt lốm đốm không hề ảnh hưởng đến khí chất hiền hòa, lịch thiệp của ông. Chưa kể, ông còn ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, gồm áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản, hẳn đây là một ông lão rất chỉn chu.

Mọi người đều nói mỹ nhân ở cốt, không ở da. Ông lão này khiến người ta có cảm giác, khi còn trẻ, nhất định ông là một người rất đẹp.

Lý Phá Tinh rất kính trọng người lớn tuổi, lên xe bus tự động nhường chỗ ngồi, sang đường cũng hỏi họ có cần giúp đỡ hay không.

Nhưng mà, hiện tại ông lão đang dắt Điêu Điêu của hắn.

— Tay cầm dây xích đáng nhẽ sẽ nằm trong tay Tế Tu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK