Tế Tu thay một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình. Y lặng lẽ rửa bát, giặt quần áo, rồi lặng lẽ ngồi xuống sofa.
Lòng bàn tay y chảy đầy mồ hôi.
Tế Tu biết một ngày nào đó y sẽ lại biến đổi, nhưng không ngờ nó lại tới nhanh đến thế, nhanh đến mức y không kịp chuẩn bị bất cứ điều gì.
Song, nếu đã hứa với anh Tinh, y sẽ không trốn chạy nữa.
Anh Tinh nói sẽ quay lại ngay lập tức.
Tế Tu hơi bất an liếc gương. May mà lần này tuổi tác y không thay đổi quá nhiều, dáng vẻ độ hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, có lẽ anh Tinh… Anh Tinh sẽ chấp nhận được.
Vậy nhưng, anh Tinh không quay về, thay vào đó là Triệu Hiến Trọng dẫn theo Lý Vũ Trụ. Tế Tu cứng người, trốn đi.
“Không có ai sao?” Lý Vũ Trụ hoang mang, rồi bị Triệu Hiến Trọng đưa đi.
Tế Tu lại chờ một lúc, anh Tinh vẫn không về.
Tế Tu sợ Lý Phá Tinh gặp chuyện, nhưng ở nhà không có điện thoại, y định ra ngoài tìm điện thoại công cộng.
Điêu Điêu thấy y định đi liền sủa không ngừng, cho nên y đeo dây vào cổ nó, dắt nó đi cùng mình.
Đi một lúc lâu Tế Tu mới tìm thấy một bốt điện thoại ở công viên. Giây phút y chạm đến điện thoại, cơ thể y bắt đầu biến đổi điên cuồng.
Tế Tu biết, bây giờ y đang lão hóa với tốc độ mắt thường cũng thấy được. Nửa trên bốt điện thoại làm bằng chất liệu bán trong suốt, Tế Tu sợ người khác sẽ phát hiện dáng vẻ dị dạng như quái vật của mình, cuống quýt ngồi sụp xuống.
Qua lâu thật lâu, y vẫn tiếp tục lão hóa, không có dấu hiệu ngừng lại.
Rốt cuộc y sẽ lão hóa tới mức độ nào?
Y sẽ mang ngoại hình thế nào để… Đối mặt với anh Tinh đây?
Tế Tu vô cùng sợ hãi.
Có ai đó định kéo cửa bốt điện thoại nhưng lại phát hiện cửa bị khóa, dù từ góc độ của người này thì rõ ràng bên trong không có ai. Người kia ghé vào cửa thủy tinh, ngó xuống, nhìn thấy đỉnh đầu hoa râm của một ông già đang ngồi dưới đất.
“Này ông già! Ông đang làm gì thế? Không dùng điện thoại thì ra ngoài giùm cái được không? Tôi đang có việc gấp!”
Tế Tu chôn đầu vào gối.
“Hay là xảy ra chuyện gì rồi?!”
Càng ngày càng nhiều người tụ tập, thò đầu nhòm vào trong.
Tế Tu lại càng cúi đầu thấp hơn, y không thể ra ngoài được.
…Bởi vì nếu y ra ngoài, người khác sẽ phát hiện da y ngày càng nhiều đốm đồi mồi và nếp nhăn.
Điêu Điêu hung hăng sủa những người đứng bên ngoài. Sau đó, nó lại gần, nhẹ nhàng liếm bàn tay già nua đang rũ xuống của Tế Tu.
Điêu Điêu nhận ra y. Bất kể y biến thành dáng vẻ gì… Điêu Điêu vẫn nhận ra y.
Tế Tu chợt cảm thấy ấm áp đang dâng lên trong tim y.
Y nghĩ, anh Tinh cũng sẽ nhận ra y. Anh Tinh sẽ không bỏ rơi y… Giống như Điêu Điêu vậy.
Tế Tu không gọi điện nữa, vì giọng nói y lúc này đã thay đổi rất nhiều.
Y dắt Điêu Điêu về nhà, bước chân chậm chạp, bàn tay chảy đầy mồ hôi, lòng thấp thỏm.
Y nghĩ, nhất định ban đầu anh Tinh sẽ khiếp sợ, sẽ không thể tin nổi.
Y sẽ từ từ giải thích với anh Tinh.
Anh Tinh sẽ nghe y giải thích.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Rẽ ra ngõ này sẽ đến nhà bọn họ.
Tế Tu ngừng bước, hít một hơi thật sâu, bước chân ra ngoài, kết quả lại thấy anh Tinh và Triệu Hiến Trọng cùng bước ra khỏi nhà.
Tế Tu hoảng hốt xoay người đi.
…Không thể để người ngoài như Triệu Hiến Trọng nhìn thấy dáng vẻ này của y được.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Không ngờ, y vẫn bị anh Tinh đuổi theo.
Tế Tu nhìn anh Tinh, căng thẳng không thốt nên lời. Thậm chí, y cảm giác trán mình cũng đang rịn mồ hôi.
Lý Phá Tinh nhíu mày: “Ông là ai? Tại sao ông lại dắt chó của tôi?”
Ông lão ngẩn người, bước rụt về sau. Ông đã nhiều tuổi lắm rồi, huống chi còn tàn tật, làm Lý Phá Tinh cảm thấy giọng điệu của mình có vẻ quá nghiêm trọng.
Vốn dĩ hắn không đối xử với người cao tuổi như vậy, chỉ là vì hắn không tìm thấy Tế Tu, cho nên mới sốt ruột và dễ bực bội.
Hắn mím môi, đè phiền não trong lòng xuống: “Ý cháu là… Ông đang dắt chó của cháu, ông có hiểu cháu nói không?”
Ông cụ ngơ ngác một lúc, sau đó chậm chạp gật đầu, nhưng có vẻ không định đưa dây dắt chó cho Lý Phá Tinh.
Lý Phá Tinh nhíu mày, gọi Điêu Điêu, nó liền vui mừng chạy tới chân hắn.
“Đưa dây dắt chó cho cháu.” Lý Phá Tinh đưa tay ra.
Giờ ông lão mới có phản ứng, hoảng hốt đưa dây cho Lý Phá Tinh.
“Cảm ơn.” Lý Phá Tinh nói: “Cháu có thể hỏi ông nhìn thấy chó của cháu ở đâu không?”
Lý Phá Tinh hỏi tiếp: “Hoặc là, ông có thấy một chàng trai trẻ tuổi dắt con chó này không, cậu ấy khoảng hai mươi tuổi.”
Lý Phá Tinh khoa chân múa tay: “Cậu ấy cao chừng này, rất đẹp trai, tuy hai mươi ba tuổi nhưng trông cứ như học sinh cấp ba ấy.”
Mắt phải của ông lão bị mù, nhưng mắt trái không bị vẩn đục như đa số người già khác, thậm chí còn trong trẻo như hồ nước cạn. Ông dùng đôi mắt này nhìn Lý Phá Tinh lâu thật lâu, miệng giật giật.
“Em…” Ông siết chặt bàn tay trái khô gầy già nua, giọng nói tang thương khàn khàn, tựa như một miếng đá xù xì bị mài dưới đất.
“Thực ra em… em…”
“Sao vậy?” Giọng nói của một người đàn ông bỗng vang lên, là Triệu Hiến Trọng, hắn thấy Lý Phá Tinh chạy đi, tưởng có chuyện gì nên cũng đi theo: “Có chuyện gì à?”
“Không có gì.” Lý Phá Tinh đáp: “Ông lão này dắt Điêu Điêu, tôi định hỏi ông ấy có biết Tế Tu đi đâu không.”
Triệu Hiến Trọng hỏi: “Xin chào, xin hỏi ông có thấy chủ nhân dắt con chó này không? Cậu ấy giao con chó này cho ông sao?”
Ông lão ngẩn người, không nói gì.
Triệu Hiến Trọng nhìn Lý Phá Tinh: “Cậu nghĩ có phải ông cụ này bị Alzheimer không? Nom ông ấy nhiều tuổi lắm rồi.”
Lý Phá Tinh ngẫm nghĩ, có khi là vậy thật, từ đầu tới cuối ông cụ đều rất đờ đẫn, hình như không hiểu lời mọi người nói. Vì vậy, Lý Phá Tinh kiên nhẫn hỏi ông lão: “Ông bị lạc đường sao? Ông có số điện thoại của người nhà không? Nhà ông ở đâu? Có cần bọn cháu đưa ông về không?”
Lý Phá Tinh nói xong thì định kiểm tra túi của ông lão, bởi vì thông thường trong túi của người bệnh Alzheimer luôn có card hoặc giấy ghi chú của người nhà.
Vậy nhưng, ông cụ lại tránh đi. Ông tránh hơi vội vàng, lảo đảo suýt ngã, Triệu Hiến Trọng định đỡ ông thì bị ông đẩy ra. Tuy đã lớn tuổi nhưng ông cụ không yếu ớt chút nào, một người đàn ông trưởng thành như Triệu Hiến Trọng lại bị ông đẩy ngã xuống đất.
Lý Phá Tinh đỡ Triệu Hiến Trọng dậy, thấy tay Triệu Hiến Trọng bị rách da, mặt hắn lạnh đi, nói với ông lão: “Ô hay, sao ông kỳ cục thế? Anh ấy có ý tốt đỡ ông, sao ông lại đẩy anh ấy?”
Mắt trái ông lão lóe lên, ông mím môi, khàn giọng nói: “…Tôi nhìn thấy chó…Ở phía trước… Không, thấy người.”
Lý Phá Tinh sửng sốt, nhìn ông cụ xoay người, khập khiễng rời đi.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Lý Phá Tinh lại không tìm được Tế Tu.
Chỗ nào cũng không thấy, như thể y đã biến mất trong không khí.
Hai hôm nay hắn không đến võ quán cũng không live stream, tâm trạng ngày càng tệ.
Lý Vũ Trụ cặm cụi làm bài tập, viết viết một lúc, nhóc chợt nói với Lý Phá Tinh: “Bố ơi, thầy giáo đáng ghét kia đi rồi, về sau sẽ không ai nói con không có bố hai nữa.”
Lý Phá Tinh ngẩn ra, hỏi: “Các bạn không nói con sao?”
Lý Vũ Trụ ngửa đầu, đắc ý trả lời: “Không đâu, các bạn ấy không ai đánh lại con hết! Bọn họ nói một lần, con đánh bọn họ một trận!”
…Vậy thì tức là, không phải các bạn không nói, mà là không dám nói, Lý Phá Tinh có thể tưởng tượng được Lý Vũ Trụ ở trường như thế nào.
Lý Phá Tinh: “Mấy ngày nữa bố chuyển trường cho con.”
“Con không chuyển đâu.” Lý Vũ Trụ từ chối. “Rõ ràng là bọn họ làm sai, tại sao con phải chuyển trường! Còn lâu con mới chuyển trường! Con sẽ ở lại trường, để cô giáo ngày nào cũng thưởng sticker hoa hồng và chim máy vàng kim cho con! Cho các bạn ấy tức chết!”
Lý Phá Tinh nở nụ cười, xoa đầu nhóc.
“Bố ơi.” Lý Vũ Trụ cẩn thận hỏi: “Có phải bố hai lại đi rồi không?”
Nụ cười trên môi Lý Phá Tinh nhạt đi: “Ừ.”
“Vậy bao giờ bố hai về? Lúc bố hai về, bố có muốn đập gãy chân bố hai nữa không?”
“Không biết, nhưng dù bố hai con có về, bố cũng không đập gãy chân cậu ấy nữa.”
Lý Phá Tinh hơi ngừng lại, nói tiếp: “Bố không cần cậu ấy nữa.”
Lý Vũ Trụ gục đầu xuống. Bố hai chỉ về một lúc, nhóc còn chưa gặp bố hai đủ một tiếng đồng hồ. Nhóc cứ tưởng rằng sau này nhóc sẽ có bố hai, nào người bố hai lại biến mất, hệt như một giấc mộng.
Lý Vũ Trụ thất vọng nghĩ, bố hai như vậy… Chẳng thà không trở về.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Ngày thứ ba, tại võ quán.
Trong giờ nghỉ, một số lạ gọi tới đầu cuối của Lý Phá Tinh.
Lý Phá Tinh nhận điện, bên kia vậy mà lại là giọng của Tế Tu.
“Xin lỗi anh Tinh, lâu như vậy mới gọi cho anh, em…Mấy hôm trước em bất ngờ có việc gấp, em —“
“Tế Tu.” Ngón tay Lý Phá Tinh run rẩy, giọng nói lại bình tĩnh tới lạ: “Em nói em sẽ không bỏ đi nữa. Nhưng khi đi, ngay đến một mẩu giấy em cũng không để lại cho anh.
Tế Tu, anh đã quá thất vọng và mệt mỏi vì em rồi. Em không cần trở lại nữa.”
Bên kia im lặng một lúc lâu, không phát ra âm thanh gì nữa, ngay đến tiếng thở cũng không nghe được.
Lý Phá Tinh cúp máy.
Các học viên ngồi trước tivi chuẩn bị xem phim hoạt hình, nhưng điều khiển lại không hoạt động: “Thầy ơi thầy ơi, điều khiển bị hỏng rồi, không ấn được.”
“Chắc hết pin rồi.” Lý Phá Tinh đến gần, cầm điều khiển từ xa định ấn thử, tay chợt ngừng lại.
Màn hình đang phát tin tức khu K1.
“Tới buổi trưa hôm nay, đội ngũ những thanh niên tài năng tham gia nghiên cứu 0217 của đế quốc cuối cùng đã quay trở lại. Doãn Thiệu Nguyên, Bạch Trừng, Từ Đình Tây, Lăng Thiến… Chúng ta hãy cùng ủng hộ và cổ vũ những vị anh hùng luôn bảo vệ chúng ta, chào mừng mọi người về nhà!!”
Lý Phá Tinh xem hết tin tức mà vẫn không thấy tên Tế Tu.
“Ủa? Sao không có tên Tế Tu.” Hà Tiểu Hoa cầm kem lại gần Lý Phá Tinh: “Cậu ta tham gia nghiên cứu này cơ mà?”
“Không phải nhóm này.” Bạch tuộc cũng đến. “Chắc Tế Tu gia nhập nhóm bí mật hơn, nếu không lúc ấy đã chẳng bảo có thể sẽ không quay trở lại.”
“Nhắc tới cậu ấy làm gì.” Lý Phá Tinh nhìn đồng hồ, tắt tivi: “Hết giờ nghỉ rồi, bắt đầu giờ học đi, Hà Tiểu Hoa! Bỏ cái kem trên tay em xuống.”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
“Bố ơi, tới Lý Tiểu Hữu trước khi đi còn để lại giấy nhắn, tại sao bố hai đi lại không nói một lời?”
Lý Phá Tinh đặt đũa xuống, lạnh mặt: “Con đừng nhắc tới bố hai con được không?”
“Dạ.” Lý Vũ Trụ rầu rĩ đáp.
Lý Phá Tinh đột nhiên phát hiện có gì không đúng: “Giấy nhắn gì?”
“Là cái này.” Lý Vũ Trụ lôi một tờ giấy trong ngực đưa cho Lý Phá Tinh: “Hôm nay con mới thấy, tờ giấy bị rớt xuống khe bàn, mà có mấy chữ con không biết.”
Trên tờ giấy là dòng chữ hơi non nớt.
“Cảm ơn anh đã cho em ở lại, nhưng em đã nhớ ra nhà mình ở đâu, gần lắm, em sẽ tự trở về. Chúc ngủ ngon. Mong anh và Vũ Trụ bình an hạnh phúc trọn đời.
— Lý Tiểu Hữu”
Lý Phá Tinh nhíu mày, không khỏi thấy kì lạ.
…Không phải Tế Tu đưa Lý Tiểu Hữu đi sao? Tại sao trên giấy này viết… Lại giống như thằng bé tự rời đi?
“Đây là chữ gì hả bố. Chữ này nữa, đọc thế nào. Lý Tiểu Hữu giỏi ghê, biết bao nhiêu là chữ.”
Lý Phá Tinh càng cảm thấy kỳ lạ. Hắn chợt nhớ lại buổi sáng hôm ấy Lý Vũ Trụ không tìm được bài thủ công, cuối cùng lại là Tế Tu tìm được bài trong phòng của nhóc.
Đầu Lý Phá Tinh âm ỉ đau, hắn hỏi Lý Vũ Trụ: “Hôm đó con có để bài thủ công mà bố hai tìm cho con ở chỗ dễ thấy không?”
Lý Vũ Trụ ngẫm một lúc mới nhớ ra chuyện Lý Phá Tinh hỏi, nhóc lắc đầu: “Không đâu, con để bài trong ngăn kéo, chỉ có con và Lý Tiểu Hữu ở đó thôi, không biết sao bố hai tìm được nữa, thần kỳ ghê ấy.”
Lý Phá Tinh đột nhiên nhận ra, đứa bé Lý Tiểu Hữu này không bình thường chút nào.
Tại sao họ hàng của Tế Tu lại mang họ Lý?
Hơn nữa, đến em trai của Tế Tu còn như vậy… Dường như quan hệ của Tế Tu và người nhà cực kỳ tệ hại, vậy rốt cuộc Tế Tu và Lý Tiểu Hữu có quan hệ thế nào?
Cả vết sẹo trên người Lý Tiểu Hữu nữa…
Trong lúc hoảng hốt, đầu Lý Phá Tinh bỗng thoáng hiện lên một đoạn ngắn, hắn gõ mạnh lên huyệt thái dương.
Đoạn ngắn kia rốt cuộc là gì?
Hình như là… Tế Tu?
Hắn nhớ ra rồi.
Tế Tu cũng có sẹo ở xương sườn.
Lý Phá Tinh chạm tới vết sẹo ấy vào buổi tối hắn phát tình, chỉ có điều khi ấy hắn không tỉnh táo, Tế Tu lại lóng ngóng nói gì đó, làm hắn chẳng mấy chốc đã quên vết sẹo này.
Không biết tại sao, ông lão như trăm tuổi hôm trước lại hiện lên trong đầu Lý Phá Tinh.
Ông lão nhìn hắn như chất chứa rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại không thốt một lời.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Tại sao ông lão kia lại tìm được Điêu Điêu?
Điêu Điêu sợ người lạ, tại sao lại ngoan ngoãn để ông lão kia dắt đi?
Đầu Lý Phá Tinh như muốn nổ tung.
Quá nhiều điều kỳ lạ, quá nhiều bất hợp lý bỗng chốc tràn tới như thủy triều.
Lý Phá Tinh ngẩng đầu, vô tình thấy camera trong góc tường.
Camera này được lắp từ lúc Lý Vũ Trụ còn nhỏ. Lúc đó Lý Vũ Trụ rất ham ngủ, một ngày có thể ngủ mười mấy tiếng đồng hồ. Lý Phá Tinh phải đi làm, lo Lý Vũ Trụ ở nhà một mình nên đã lắp camera, chỉ cần mở đầu cuối là thấy Lý Vũ Trụ, nếu Lý Vũ Trụ ngủ dậy, hắn sẽ lập tức quay về.
Đến khi Lý Vũ Trụ đi học mẫu giáo, Lý Phá Tinh cũng bỏ quên chiếc camera này.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Một giờ sau.
Lý Phá Tinh gọi điện, giọng nói run rẩy: “Bạch tuộc, chú có số điện thoại của Bạch Trừng không?”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Lý Phá Tinh lái moto phân khối lớn, hắn quá luống cuống nên quên đội mũ bảo hiểm, gió thổi phần phật qua tai, phất vào mặt đau rát.
Lời nói của Bạch Trừng vang lên bên tai.
“Tham gia nghiên cứu gì cơ? Tế Tu không đi, nghe nói lúc ấy người thân cận của hoàng đế đến còn tự mình đến trường mời cậu ấy, nhưng cậu ấy từ chối.
Hình như năm năm nay cậu ấy không rời khỏi khu K. Bố tôi bảo có lần bắt gặp cậu ấy đến chợ ngầm mua đồ y tế.
Chắc chắn không phải nghiên cứu của trường rồi, nhưng nghe nói trước khi tới Tam viện cậu ấy có một phòng nghiên cứu riêng, là một kho hàng ở ngoại ô.”
“Ầm!”
Cửa phòng thí nghiệm trong nhà kho bỏ hoang bị người ta đá văng ra.
Ánh sáng lọt vào, chiếu đến kho hàng mốc meo.
Một bóng người đang ngồi xổm trong góc, nghe thấy âm thanh này liền run lên, sau đó ngẩng đầu.
Người nọ khoảng ba, bốn mươi tuổi, tóc đã bạc hơn nửa, râu mép hơi dài, nom sao mà lôi thôi lếch thếch, áo sơ mi trắng trên người vừa bụi vừa đen, dưới đất toàn tàn thuốc, ngay trên người người nọ cũng dính đầy khói bụi.
Giây phút nhìn thấy người ngoài cửa, vẻ mặt người nọ đầy hốt hoảng, đôi mắt mở to, mặt tái nhợt.
Đây là Tiểu Tu của hắn.
Hắn từng nói với Tiểu Tu đã chịu hết khổ sở và khó khăn rằng,
Anh không cần em nữa.
Em không cần trở về nữa.
Lý Phá Tinh túm chặt khung cửa, ngỡ như từng nhịp thở đều xé toạc vết thương sâu nhất trong tim. Đau xót và tiếc thương như lưỡi dao sắc bén cứa mạnh vào tim hắn, cứa cho hắn máu chảy đầm đìa.
Nhưng mà, hắn cũng hận, hận Tế Tu giấu hắn, lừa hắn, một mình chịu hết cực khổ mà không nói cho hắn biết.
Chỉ có điều, một chút hận cỏn con này bị trái tim bao chặt, hòa vào trong máu, đâm vào trong thịt, hóa thành thương, thành yêu, thành không nỡ, khiến những cảm xúc ấy càng trở nên sâu nặng.
Thương tới nỗi hai mắt hắn đỏ ngầu.
“Lại đây.” Hắn khàn giọng gọi.