Rất ít người có thể nhìn ra cảm xúc của Bùi Tễ.
Bởi cô vốn dĩ không thích nói chuyện, biểu cảm càng đơn giản thiếu đến đáng thương, nên lúc cô không vui, không nói lời nào dường như cũng không có gì khác biệt so với lúc bình thường.
Vì thế, cơ hồ chưa từng có ai hỏi, có phải cô không vui hay không?
Bàn tay đặt trên bàn phím của Bùi Tễ dừng lại, cô hướng ánh mắt về phía Tống Nhĩ, có chút nghi hoặc, cũng có chút ngạc nhiên.
Tống Nhĩ không biết Bùi Tễ lúc này trông thế nào, nàng chỉ có thể nghe được tiếng bàn phím đột nhiên biến mất.
Sự yên tĩnh đột ngột luôn khiến lòng người hoảng loạn, huống chi Tống Nhĩ gì đều nhìn không thấy, không biết chuyện gì đã xảy ra. Nàng vô thức siết chặt cốc nước trong tay, nhỏ giọng nói: "Em cảm giác được."
Nàng nói xong không nghe thấy Bùi Tễ có phản ứng gì, đợi trong chốc lát, như cũ là yên tĩnh.
Tống Nhĩ hoảng hốt. Giáo thụ có lẽ không thích người khác đoán được cảm xúc của mình, nàng vội vàng giải thích: "Người mù rất nhạy cảm. Em trước kia nghe người ta nói, người mù bởi vì mất đi thị lực mà bốn giác quan còn lại sẽ cực kỳ nhạy bén, đặc biệt là trực giác. Em không quá tin, cho đến khi sau khi bị mù, mới nhận ra chuyện này là đúng."
Bởi vì nhìn không thấy, cho nên sẽ đặc biệt chú ý những âm thanh nghe được.
Bởi vì nhìn không thấy, lại bức thiết muốn biết cô là đang cười, hay là mặt vô biểu tình, là vui, hay là không vui, cho nên sẽ đặc biệt để ý, đặc biệt nhạy bén với cảm xúc của cô.
Tống Nhĩ muốn thuyết minh nàng không phải cố ý suy đoán, nàng chỉ cảm nhận được, nhưng giải thích xong, lại thấy không hề có sức thuyết phục. Nàng trầm mặc trong chốc lát, Bùi Tễ như cũ không nói gì, tiếng gõ bàn phím cũng không một lần nữa vang lên.
Tống Nhĩ chán nản cúi đầu, có chút cam chịu, nói: "Chị không phủ nhận, đó chính là thật sự không vui, chị có muốn nói ra không?"
Cốc nước trong tay lạnh đi. Có lẽ điều hòa bật quá thấp, khiến Tống Nhĩ cảm thấy rất lạnh, trong lòng rối bời như cuộn chỉ rối, khẩn trương thấp thỏm, có chút ảo não.
Sau một lúc lâu, dường như rất lâu, Tống Nhĩ rốt cuộc nghe thấy Bùi Tễ mở miệng, cô nói: "Là việc gia đình."
Bùi Tễ không biết Tống Nhĩ có hiểu được không, lại sợ hãi Tống Nhĩ sẽ truy vấn việc gia đình là việc gì. Tống Nhĩ chỉ trở nên an tĩnh, nàng không hỏi, cũng không an ủi Bùi Tễ, không bảo cô không cần thương tâm.
Bùi Tễ nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại cảm thấy có chút trống trải. Nói ra, dường như không giúp ích được gì, cô không hề cảm thấy nhẹ nhõm. Bùi Dụ An trong điện thoại lạnh nhạt khiến Bùi Tễ rất khó chịu, cô đã chịu đựng sự lạnh nhạt này thật nhiều năm, cô tìm không ra cách phá vỡ nó.
"Bùi Tễ." Tống Nhĩ đột nhiên lại nói chuyện. Nàng nghiêng người, nếu nàng có thể thấy, mắt nàng giờ đang đối diện với cằm Bùi Tễ.
Bùi Tễ không tự chủ được nhìn vào mắt nàng.
Cặp mắt nhìn không thấy ánh sáng ấy vẫn trước sau như một sạch sẽ thanh khiết, như hồ nước trên núi cao chưa có dấu chân người đặt đến, không dính bụi trần.
"Em kể truyện tiếu lâm cho chị nghe nhé." Nàng cười mỉm, nói.
Bùi Tễ sao cũng được, chỉ nghe.
"Là truyện cười rất hàn lâm nha, không khác với mấy truyện tiếu lâm bình thường nha, cũng có chút liên quan đến hướng chị đang nghiên cứu nha."
Nghe thấy hai từ hàn lâm, Bùi Tễ có điểm hứng thú, cũng quay sang bên cạnh, đối điện với Tống Nhĩ, làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.
Tống Nhĩ khụ một tiếng, hắng hắng giọng, sau đó bắt đầu nghiêm trang kể: "Trước kia có người bị sốt nên đi hỏi hệ thống miễn dịch của anh ta, hỏi: 'Hệ thống miễn dịch, sao tôi lại phát sốt? '"
Truyện này nghe có vẻ thật là truyện cười nghiêm túc, Bùi Tễ chính sắc một ít.
"Hệ thống miễn dịch nói: 'Bởi vì anh bị bệnh. '"
"Người đó liền hỏi: 'Thế tại sao lại bị sốt a? '"
"Hệ thống miễn dịch trả lời: 'Bởi vì virus không sống lâu ở 40℃. '"
"Người kia thực tức giận: 'Nhưng tôi cũng không sống lâu ở 40℃ a. '"
"Hệ thống miễn dịch nói......"
Kể đến điểm mấu chốt, vẻ mặt Tống Nhĩ nghiêm túc lên, hiện ra vẻ thực lãnh khốc, nói tiếp: "Tôi thừa nhận tôi có đánh cược, nhưng hôm nay anh và virus cần thiết chết một đứa!"
Nàng nói xong, phòng khách yên tĩnh như chết.
Một lát sau, Tống Nhĩ dùng khuỷu tay đẩy đẩy Bùi Tễ. Mùa hè quần áo mỏng, hai người đều mặc áo ngắn tay, khuỷu tay Tống Nhĩ trực tiếp chạm vào da Bùi Tễ, hai người đồng thời ngẩn ra.
Tống Nhĩ lí nhí hỏi: "Chị có cười không?"
Bùi Tễ lãnh khốc như hệ miễn dịch: "Không có."
Kể truyện cười, sợ nhất chính là tẻ ngắt. Tống Nhĩ có chút không cam lòng, hỏi lại: "Không buồn cười sao?"
Bùi Tễ kỳ quái nhìn nàng một cái, không thấy có gì buồn cười, nên nói: "Không buồn cười."
Lông mày Tống Nhĩ giật giật, phảng phất đang nhẫn nại. Một lúc sau, như không thể nhịn được nữa, nàng có chút tức giận nói: "Đây chính là truyện cười hay nhất."
Ý chỉ Bùi Tễ thật đúng là có mắt không tròng.
Bùi Tễ thờ ơ, không buồn cười chính là không buồn cười.
Tống Nhĩ không nhiều lời nữa, cầm cốc nước, dịch đến đầu kia sô pha, trở lại vị trí ban đầu, quay lưng về phía Bùi Tễ, như không bao giờ muốn nói chuyện với cô.
Hơn một giờ tiếp theo, Tống Nhĩ không nói không rằng. Nàng dường như đang hờn dỗi. Bùi Tễ nhìn nàng vài lần, nàng cũng không phản ứng, như là giận đến thương tâm, trong thời gian ngắn không thể hoạt bát.
Tới hơn mười một giờ, Tống Nhĩ đứng dậy, nàng vẫn không nói gì, cũng không chào hỏi Bùi Tễ một tiếng, lập tức trở về phòng ngủ.
Trong phòng khách chỉ còn mình Bùi Tễ.
Thật kỳ lạ. Vừa mới Tống Nhĩ ở không nói gì, cũng rất an tĩnh. Nhưng giờ Tống Nhĩ vừa đi, an tĩnh trở nên hiện hữu, tĩnh đến làm người vô pháp bỏ qua.
Bùi Tễ có điểm không quen. Cô đặt máy tính lên sô pha, đứng lên, nhấp ngụm trà.
Trà nguội, vị đắng chát, chảy vào thực quản. Cảm giác mát lạnh khiến Bùi Tễ tỉnh táo hơn. Đột nhiên, cô sửng sốt. Sao cô có thể vì Tống Nhĩ rời đi phòng khách liền cảm thấy quá mức yên tĩnh, không quen.
Rõ ràng cho tới nay cô luôn một mình, cũng vẫn luôn thích hoàn cảnh yên tĩnh.
Tiếng nước ào ào từ phòng ngủ Tống Nhĩ truyền ra, tiếng nước không lớn, cách cửa cách tường, thập phần mỏng manh. Bùi Tễ quay đầu nhìn sang. Cửa phòng đóng lại, để lại một khe hở nhỏ, lộ ra ánh đèn le lói.
Hôm nay cô đi mua thảm chống trượt, chọn tấm mềm nhất, lực ma sát lớn nhất, diện tích cũng rất lớn, gần như phủ hết nửa phòng tắm, không cần lo lắng Tống Nhĩ sẽ trượt chân.
Cô quay lại ghế sô pha ngồi xuống, cầm máy tính lên, mở tài liệu ra xem. Cô bất chợt dừng lại, nhớ tới câu chuyện cười Tống Nhĩ vừa mới kể.
Đôi mắt lúc nào cũng quạnh quẽ nhiễm điểm ý cười, ý cười ngày càng nhiều, khóe môi cũng cong lên.
Cô vẫn không nghĩ truyện cười đó thú vị. Nhưng giọng điệu nghiêm trang của Tống Nhĩ, còn có dáng vẻ nàng nỗ lực làm sôi động bầu không khí, không biết sao khiến Bùi Tễ có chút cao hứng.
Cô biết Tống Nhĩ muốn làm cô cười.
Mặc dù truyện cười kia thực sự không vui chút nào.
Thế nhưng trải qua Tống Nhĩ nháo như vậy, tâm tình cô thật sự tốt lên.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, mấy phút sau truyền đến tiếng mở cửa. Tống Nhĩ tắm xong.
Đã 12 giờ. Theo thói quen, Bùi Tễ hẳn thu thập một chút, tắm rửa, rồi chuẩn bị ngủ. Nhưng cô không động đậy, như còn đang đắm chìm trong công việc vô pháp tự kiềm chế, chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Thời gian một phút một giây trôi qua, bóng đêm tiệm thâm.
Ngoài cửa sổ, cành liễu bên hồ nước khẽ đung đưa trong gió đêm, nước hồ lăn tăn lặng lẽ gợn sóng, côn trùng đâu đó trong bụi cỏ kêu rả rích.
Đêm hè hối hả mang theo một thoáng bình yên.
Bùi Tễ vẫn đọc tài liệu. Trong phòng Tống Nhĩ có động tĩnh, tiếng bước chân nhẹ mà chậm vang lên. Bùi Tễ đếm thầm trong đầu, đếm tới năm, tiếng bước chân ngừng lại. Ngay sau đó, có tiếng tay đặt trên nắm cửa.
Bùi Tễ trước sau nhìn màn hình không ngẩng đầu.
Tiếp theo, nàng nghe thấy giọng Tống Nhĩ từ xa truyền đến, xuyên qua bóng đêm đầu hạ, xuyên qua ánh đèn gian phòng.
"Ngủ ngon giáo thụ."
Bùi Tễ như cũ chuyên chú với tài liệu, không ngẩng đầu, tỏ vẻ bình tĩnh: "Ngủ ngon."
Một giây sau, phiến cửa nhẹ nhàng khép lại. Bùi Tễ lúc này mới ngẩng đầu, đóng notebook lại, đứng lên, về phòng.
Mấy ngày sau, Tống Nhĩ vẫn ngủ nướng, mỗi ngày đều làm Bùi Tễ chậm nửa giờ ra cửa, nhưng Bùi Tễ không từ bỏ kêu Tống Nhĩ rời giường. Bởi trong quan niệm đơn giản của cô, bữa sáng tuyệt đối không thể thiếu. Mà Tống Nhĩ ngủ nướng thành quen, nếu không đánh thức nàng dậy rồi giám sát, nàng chắc chắn sẽ trực tiếp ngủ qua bữa sáng.
Tống Nhĩ ở nhà, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Đôi khi nàng nghe sách nói, đôi khi bật TV lên nghe, đôi khi nghe một ít nhạc không nằm trong phạm vi thường thức của Bùi Tễ.
Tới rồi buổi tối, bất kể Bùi Tễ mang thức ăn quán cơm nào về, Tống Nhĩ đều nói không thể ăn, nàng đối bữa tối ngày đầu tiên mạc danh chấp nhất. Bùi Tễ thậm chí hoài nghi nàng có phải còn đang trong thời kỳ nổi loạn, quật cường đến vậy.
Nhưng nhìn chung, còn tính tường an không có việc gì.
Bùi Tễ căn cứ Tống Nhĩ phản ứng, không ngừng điều chỉnh bảng giờ giấc. Cô đem thời gian ngủ chậm lại nửa giờ, đem thời gian thức dậy cũng chậm lại nửa giờ, bởi mỗi lần đánh thức Tống Nhĩ, cô đều phải kêu nửa giờ, gọi từ 6 giờ 50 đến 7 giờ 20 mới có thể gọi được nàng ra khỏi phòng. Hoãn giờ lại, vừa vặn có thể triệt tiêu nửa giờ này.
Nhưng, khi Bùi Tễ hoãn lại nửa tiếng, 7 giờ 20 đi gọi thẳng Tống Nhĩ, nàng vẫn không dậy được. Chờ đến khi nàng ra khỏi phòng, đã là 7 giờ 50, Bùi Tễ thiếu chút nữa đến trễ.
Nhưng ngay cả khi không đến trễ, đồng nghiệp viện nghiên cứu nhìn thấy giáo sư Bùi khoan thai tới muộn, vẫn thực khiếp sợ, vài giáo sư lớn tuổi thậm chí nói bóng nói gió hỏi cô có gặp rắc rối gì không.
Suy cho cùng, giáo sư Bùi Tễ tự giác và quy luật vô cùng nổi danh, cô chưa từng đến muộn như vậy.
Bùi Tễ không thể nói trong nhà có người ngủ nướng, đành phải nói cô ngủ quên, khiến toàn bộ nhân viên viện nghiên cứu khó có thể tin vào tai mình.
Cứ như vậy cho tới thứ bảy.
Sáng thứ bảy, Bùi Tễ và Tống Nhĩ ở nhà. 9 giờ, điện thoại Bùi Tễ đổ chuông, gia cụ cô đặt chuyển tới. Cô nghe điện thoại nói hai câu, đang định để Tống Nhĩ về phòng của cô ngồi, miễn cho lát nữa bị đụng phải, thì thấy Tống Nhĩ cầm chặt gậy dẫn đường, không mấy vui vẻ.
Bùi Tễ kỳ quái, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tống Nhĩ thực ủy khuất, lại có chút không phục, nàng nói: "Bọn họ đều có số của chị, em lại không có."
Danh Sách Chương: