• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Nhĩ cảm thấy Bùi Tễ như một ngọn núi cao.

Núi cao hùng vĩ xa xăm. Tống Nhĩ ngước nhìn ngọn núi, từng bước đến gần nó, ôm rất ít hy vọng núi có thể dịch bước tới gần nàng.

Thực tế là, núi xác thật không di chuyển, dùng ánh mắt trầm ổn ôn nhu, khiến người an tâm nhìn nàng chăm chú, tiếp thêm động lực để nàng kiên trì.

Tống Nhĩ nói chuyện hẹn được giáo sư Lý Thắng Bách cho Thẩm Tri Chu, để cô không phải tiếp tục thống khổ luồn cúi.

Thẩm Tri Chu vô cùng kinh hỉ sau khi biết chuyện. Kinh hỉ qua đi khó tránh khỏi có điểm kinh ngạc: "Không ngờ cuối cùng là quan hệ của giáo sư Bùi. Kỳ quái, chị cũng đi tìm người trong ngành y a, viện trưởng bệnh viện Đại học L đã chân thành đáp ứng sẽ thử xem, còn có......"

Cô bẻ đầu ngón tay kể ra từng người một. Theo lý thuyết 6 chặng phân cách [1], thật sự có thể hình thành mối quan hệ với một người hoàn toàn không quen biết, chỉ là phải phí chút sức lực mà thôi. Thẩm Tri Chu tốn không biết bao nhiêu công sức, hầu như thử đủ mọi loại góc độ nhưng đều vô ích, tất cả đều tan thành cát bụi.

"Vẫn là giáo sư Bùi lợi hại, phải cảm tạ cô ấy thật chu đáo mới được." Tâm tình tốt đẹp, Thẩm Chi Tru lời hoa mỹ nào cũng nói ra được, "Người làm nghiên cứu khoa học đúng là trầm ổn đáng tin cậy, quan trọng nhất vẫn là nhiệt tình tử tế. Em chưa nói gì với giáo sư mà cô ấy đã âm thầm xử lý ổn thỏa. Chúng ta chính là cần những nhà khoa học có tâm có tầm có lý tưởng như vậy để khám phá tương lai nhân loại."

Tống Nhĩ nghe xong vô cùng kiêu ngạo, dùng ngữ khí kiểu "Người nhà được khen ngợi, cần thiết khiêm tốn một chút; nhưng lại cảm thấy Thẩm Tri Chu nói gì cũng đúng, nên tìm góc độ khác tiến hành khiêm tốn" đáp lại: "Ưu tú hảo tâm là thật, chính là quá trầm. Chị không biết đâu, giáo thụ một câu lời hay cũng không biết nói, đặc biệt làm người sốt ruột."

Thẩm Tri Chu nghe cứ thấy không đúng chỗ nào, nhưng ngoài miệng vẫn nói đỡ cho Bùi Tễ: "Thiên tài luôn có chút lập dị."

Tống Nhĩ nói: "Cũng không phải là thiên tài. Giáo thụ còn trẻ, trong lĩnh vực mới chỉ lấy được thành tựu nhỏ, vẫn còn phải học hỏi nhiều."

Thẩm Tri Chu: "????" Vì sao càng nghe càng không thấy giống phàn nàn, mà giống như đang đặc biệt kiêu ngạo tự hào?

Trong đầu cô hiện ra nhiều năm trước, khi còn đi học, trong tiết ngữ văn, giáo viên giảng cái gì gọi là "Minh biếm thực bao", "Dục dương tiên ức"*, lại nghĩ tới tuần trước lúc cô tụ tập với khuê mật, khuê mật dùng giọng điệu cực kỳ ngọt ngào phàn nàn với cô người yêu không đủ tri kỷ, quá thẳng nam.

*Cả hai đều là kỹ thuật trong viết văn, với mục đích ca ngợi chủ đề hoặc chủ thể nào đó bằng cách sử dụng phương pháp tương phản nhằm tôn lên quan điểm cá nhân mà tác giả muốn biểu đạt.

"Em sẽ cảm ơn chị ấy." Tống Nhĩ lại nói, "Em cúp máy trước đây."

Ngữ khí rất bình thường.

Thẩm Tri Chu tức khắc cảm thấy mình nghĩ nhiều, vội nói: "Thật ra còn có chuyện, bài hát chủ đề của《 Đêm dài 》không có người hát."

Tống Nhĩ rất có hứng thú: "Không phải nói tư bản đẩy người vào sao?"

"Đẩy là đẩy, cơ hội cũng trao, không có khả năng là sự thật. Chị nghe một bằng hữu nói, đạo diễn Khương hôm qua nổi điên ngay trước mặt ca sĩ, trực tiếp hỏi, bài hát này có phải tốn ba tệ mua từ quán vỉa hè không? Một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho cô ta." Tin tức của Thẩm Tri Chu luôn rất linh thông.

Kỳ thật, ngay từ đầu, đạo diễn Khương đã muốn Tống Nhĩ hát ca khúc chủ đề. Dù xét về nhân khí, tu dưỡng hay độ hiểu biết về bộ phim, không có ca sĩ nào phù hợp hơn nàng. Phim quay được nửa chặng đường, đạo diễn Khương có đề qua chuyện này với nàng, không quá chính thức, chỉ hỏi một câu, hỏi sắp tới có lịch trình không, muốn mời nàng hát.

Tuy không nói thẳng là hát bài nào, nhưng ý tứ rất minh bạch.

Kết quả mấy ngày sau, tư bản nhét người vào, muốn phủng một tiểu ca sĩ. Khương Thành không phải loại đạo diễn không có quyền lên tiếng, theo chân tư bản gọi ba ba, cầu người ta thưởng bát cơm ăn. Ông là thế hệ làm phim đầu tiên đưa điện ảnh Trung Quốc vươn tầm thế giới. Ông không thiếu giải thưởng, không thiếu doanh thu phòng vé, đương nhiên cũng không lo không kéo được đầu tư.

Nhưng không lo thì không lo, cũng không cần thiết cầm 258 vạn đi khắp nơi làm mất lòng người. Tư bản nhiều lần bảo đảm, cô ca sĩ này trình độ âm nhạc rất tốt, còn lấy Tống Nhĩ ra so sánh, nói không kém hơn Tống Nhĩ bao nhiêu.

Khương Thành bấy giờ mới đồng ý.

"Buổi sáng đạo diễn Khương tự mình gọi điện cho chị, muốn hỏi xem em có lịch trống không." Thẩm Tri Chu hướng dẫn từng bước, "Đạo diễn Khương có lẽ cũng thấy xấu hổ, nói rất khách khí. Tuy rất khó chịu, nhưng đây quả thực là cơ hội tốt. Em đã hơn bốn tháng không động tĩnh, không tác phẩm."

Thẩm Tri Chu thực sự không ôm bao nhiêu hy vọng. Sau khi Tống Nhĩ mù, nàng không chạm vào đàn, không viết bài hát, hiếm khi hỏi chuyện công tác. Nàng dường như bài xích những tiếng vỗ tay, những bó hoa tươi mà nàng quá khứ có được.

"Chị thay em nói với đạo diễn Khương......" Tống Nhĩ mở miệng. Thẩm Tri đã thầm thở dài trong lòng, hơn phân nửa là nhờ cô chuyển cáo đạo diễn Khương nàng không rảnh. "Em tiếp."

Thẩm Tri Chu nghe xong mới đầu còn chưa kịp phản ứng, phản ứng lại sau, lập tức liên thanh nói: "Chị đây lập tức gọi điện cho đạo diễn Khương!"

Nói xong liền cúp máy, sợ Tống Nhĩ hối hận.

Tống Nhĩ cầm di động, giọng nữ điện tử đọc to nội dung trên màn hình: "Bạn nhận được một tin nhắn WeChat."

Tống Nhĩ click mở, giọng nữ điện tử tiếp tục đọc: "Nói, không cần cảm tạ."

Là nàng vừa nãy nói với giáo thụ, cảm ơn giáo thụ! Bùi Tễ trả lời nàng.

Tống Nhĩ mỉm cười, lại rơi vào tò mò. Hệ thống khi đọc nội dung WeChat, sẽ đọc kèm theo nickname. Ví dụ khi Thẩm Tri Chu nhắn tin cho nàng, sẽ có "Thẩm Tri Chu nói" đằng trước, nhưng giáo thụ chỉ có "Nói", nickname của chị không thể đọc ra.

Tống Nhĩ nghĩ, có phải là ký hiệu nào đó không? Nàng không nghĩ ra được, liền càng thêm tò mò. Chờ đến khi nàng lấy lại được thị lực, là có thể tận mắt nhìn thấy.

Tống Nhĩ đối chuyện hồi phục thị lực tràn ngập chờ mong. Trước đây, nàng muốn quay trở lại cuộc sống quá khứ, nhưng hiện tại nàng muốn đi đến cuộc sống có thể thấy được Bùi Tễ.

Nàng từ lưu luyến quá khứ, chuyển sang hướng tới tương lai.

Nàng mù, nhưng đang tiến về phía trước.

Ca khúc chủ đề《 Đêm dài 》nàng vốn dĩ đã muốn viết, nhưng tưởng không có cơ hội hợp tác, nên quyết định chờ để sau này ra đĩa đơn.

Nàng và Bùi Tễ rất có duyên. Đây là Tống Nhĩ đơn phương nghĩ, Bùi Tễ không biết.

Trước khi tham gia bộ phim《 Đêm dài 》, nàng đã gặp qua Bùi Tễ.

Cốt truyện của《 Đêm dài 》triển khai dựa trên tình tiết một vũ công phải lòng nhà vật lý học từ nước ngoài trở về. Thời đại đó, lý tưởng và tình yêu luôn bị phủ bụi trần, cái kết câu chuyện bi thương mà đẹp đẽ, là nét đẹp đọng lại sâu trong lòng người sau nỗi u hoài khắc khoải.

Ngay khi nhận được kịch bản, nàng đã cảm thấy nhà vật lý học trong câu chuyện này rất giống người kia. Khi đó, nàng vẫn không biết chị là ai, tên là gì, bọn họ thậm chí chưa nói với nhau được một câu. Nhưng nàng chính là có cảm giác, cảm giác hai người rất giống nhau.

Nàng bị bộ phim này mê hoặc, khuynh tẫn toàn lực đi suy diễn.

Sau rồi ở tiệc tối, biết được tên chị, biết được nghề nghiệp của chị.

Hai người càng giống nhau.

Nửa sau quá trình quay chụp, trạng thái nàng phi thường tốt, ngay cả đạo diễn Khương cũng cảm thấy khiếp sợ, nói nàng tiến bộ thần tốc, sau này nhất định phải đóng nhiều phim điện ảnh, bằng không quá đáng tiếc.

Nhưng chỉ có nàng biết, bởi vì nàng đã triệt để nhập tâm vào nhân vật vũ công.

Nàng nhập diễn rất sâu, thường xuyên rơi lệ không ngừng, khiến Thẩm Tri Chu lo lắng đến mức phải bí mật liên hệ bác sĩ tâm lý.

Mà điều kỳ diệu nhất là, một khi nàng nghĩ đến Bùi Tễ, liền biết rất rõ ràng, mình là Tống Nhĩ, không phải người con gái vũ công kia. Bùi Tễ là Bùi Tễ, cũng không phải nhà vật lý học kia.

Nàng phân được hai người rất rõ ràng.

Cảm giác trầm luân trong phim, tỉnh táo bên ngoài thần kỳ như khi thơ ấu lần đầu tiên nàng chạm đến nốt nhạc, linh hồn vì thế mà rung động.

Nàng tràn ngập tò mò về Bùi Tễ.

Nàng hoàn toàn bị Bùi Tễ hấp dẫn.

Nàng thật hy vọng Bùi Tễ có thể biết được, nhưng nàng không muốn kể lại khô khan như vậy. Nàng mong một ngày nào đó, hoặc bầu trời đầy tuyết, hoặc hoa lê mãn khai, nàng ngồi bên giáo thụ, nắm tay chị, không kiêng dè chút nào bày tỏ: "Kỳ thật, em mơ ước chị đã lâu."

Nàng có thể nhìn thấy, hoặc có thể vẫn mù, nhưng sau khi nói xong, nàng muốn nép mình vào trong lòng ngực giáo thụ, ngửi khí tức sạch sẽ quạnh quẽ như sông băng của chị, tốt nhất là có thể giáo thụ còn hôn lên tóc nàng.

Nhưng nếu duyên hai người đã hết, giáo thụ từ đầu đến cuối không thể thích nàng. Vậy nàng sẽ chôn giấu lời này mãi trong tim, trở thành một người bạn luôn hiện diện, đáng tin cậy và biết chừng mực trong suốt cuộc đời giáo thụ.

Thứ tư, Bùi Tễ xin nghỉ nửa ngày, bồi Tống Nhĩ đi gặp Lý Thắng Bách.

Lịch trình của Lý Thắng Bách rất dày, hầu hết đều không thể hoãn hoặc hủy bỏ. Kiểm tra cho Tống Nhĩ, cũng là từ dày đặc hành trình lấy ra một giờ.

Bùi Tễ lái xe, Tống Nhĩ ngồi ghế phụ: "Giáo sư Lý bận thật, mà chị lại nhàn ghê. Chị có chăm chỉ làm việc không thế?"

"Tôi có." Bùi Tễ nói.

Tống Nhĩ liền "Nga" một tiếng, tỏ vẻ không quá tin.

Bùi Tễ không tự biện giải cho mình. Cô nghĩ tới gì đó, nhẫn nại trong chốc lát, nhưng thất bại, nói với Tống Nhĩ: "Lần sau, đừng mua nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy."

Mấy ngày nay, Bùi Tễ ngày nào cũng nấu ăn ở nhà, vì nguyên liệu quá nhiều, mà vứt đi thì lại lãng phí.

Tống Nhĩ thực ngoan, thuận theo nói: "Nghe giáo thụ."

Bùi Tễ không quá tin. Cô nhìn Tống Nhĩ, phát hiện vẻ mặt nàng một chút cũng không chân thành, vì thế càng thêm không tin. Cô đang muốn nhấn mạnh thêm lần nữa, nhưng nghĩ lại mấy ngày qua, Tống Nhĩ ngày nào cũng biểu hiện thật sự thèm ăn; mỗi lần đến bữa tối, tâm trạng nàng đặc biệt tốt. Bùi Tễ quyết định không nhấn mạnh nữa.

Nếu Tống Nhĩ vui vẻ, vậy nghe nàng.

Xe chạy đến một con phố cổ, cây long não hai bên cao lớn, cành lá rậm rạp đan xen, che khuất ánh nắng giữa trưa.

Ngã tư đèn đỏ, Bùi Tễ dừng xe.

Bên ngoài có một nhóm học sinh tiểu học đang xếp hàng, ríu rít đi qua. Bọn nhỏ mặc đồng phục, đội mũ giống hệt nhau, đeo khăn quàng đỏ, tung tăng trên vỉa hè.

Một cậu bé nghịch ngợm kéo bím tóc một bé gái, cả nhóm hét lên, hai đứa nhỏ cười hì hì chạy lùa nhau, giáo viên đứng cạnh lớn tiếng giữ trật tự.

Hình ảnh này mất trật tự và ồn ào. Bùi Tễ thu hồi ánh mắt, đèn chuyển màu xanh, cô khởi động xe.

"Là tiểu bằng hữu sao?" Tống Nhĩ hỏi.

"Học sinh tiểu học." Bùi Tễ nói.

Tống Nhĩ như là đối chuyện gì cũng thấy tò mò: "Tụi nhỏ tan học rồi sao?"

"Có khả năng." Bùi Tễ nói.

Tống Nhĩ không nói nữa. Bùi Tễ cho rằng đề tài này đi qua.

Không ngờ, một lát sau, Tống Nhĩ đột nhiên nói: "Em cũng muốn làm học sinh tiểu học."

Bùi Tễ bị ý tưởng kỳ quặc của nàng kinh ngạc đến. Theo cô, kiến thức sách giáo khoa tiểu học quá nông, hoàn toàn không có giá trị để học trên lớp.

"Tan học." Tống Nhĩ lại nói.

Bùi Tễ lờ nàng đi.

Tống Nhĩ cũng im lặng.

Chừng năm phút sau, Tống Nhĩ lại nói: "Sao chị còn chưa đến đón em?"

"Tan học rồi mà không tới đón em về nhà sao?"

"Em đây bị mấy đứa trẻ khác cười nhạo mất."

"Chị thật sự không tới đón em sao?"

"Tiểu bằng hữu tự về nhà rất nguy hiểm, có khả năng bị lừa bán."

Nàng càng nói càng đáng thương, ủy khuất lại mất mát.

Bùi Tễ bị sảo đến, không thể nhịn được nữa, cứng đờ nói: "Tích tích, xe đang đậu ngoài cổng trường. Mời tiểu bằng hữu Tống Nhĩ nhanh chóng lên xe, đừng nói chuyện."

------------------

1. Lý thuyết 6 chặng phân cách ( Six Degrees of Separation) khởi nguyên từ ý tưởng năm 1929 của nhà văn người Hungary là Frigyes Karinthy, cho rằng hai người bất kỳ có thể kết nối với nhau chỉ cần tối đa qua 6 người khác. Năm 1967, nhà tâm lý học nổi tiếng người Mỹ Stanley Milgram đã thực hiện thí nghiệm để chứng minh lý thuyết này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK