• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giả bộ ngủ bị bắt quả tang tại chỗ, giáo thụ hình như không vui.

Tống Nhĩ từ khoảng trống hơn 1 mét, gọi cô: "Giáo thụ."

Bùi Tễ quay lưng về phía nàng, không phản ứng.

Thật sự tức giận. Nhưng Tống Nhĩ không hề lo lắng.

Có lẽ vì vừa nãy giáo thụ tự chúc bản thân ngủ ngon quá mức đáng yêu, cũng có lẽ vì bộ dáng quay lưng lại với nàng trông có hơi trẻ con, không đáng sợ chút nào, càng không làm người sinh ra cảm xúc tiêu cực. Trong mắt Tống Nhĩ là vô hạn ý cười, tiếp tục gọi cô: "Bùi Tễ."

Không có phản ứng.

Vậy nhưng Tống Nhĩ cũng không vội. Nàng nằm trên giường, đối diện về hướng Bùi Tễ, lẳng lặng chờ.

Quả nhiên, qua vài giây, Bùi Tễ không tình nguyện nói: "Tống Nhĩ, tiểu miêu."

Như thể một công tắc được nhấn xuống, dù không tình nguyện đến đâu, cô vẫn phải đáp lại.

Hai người chỉ cách nhau vài bước chân, Tống Nhĩ nhìn nhà miễn dịch học nằm ở giường đối diện đang quấn chăn điều hòa*. Khóe miệng nàng dù đã nhếch lên, nhưng vì không muốn chọc cô giận thêm, nàng đành phải làm bộ thực nghiêm túc, hỏi: "Giận sao?"

*Chăn điều hòa: một loại chăn điện có thể kiểm soát nhiệt độ giường ngủ.

"Không có tức giận." Giọng Bùi Tễ có chút trầm trọng, nghe có vẻ rất không vui.

"Đó là làm sao vậy?" Tống Nhĩ hỏi tiếp, "Có cảm xúc mới?"

Hẳn là cảm xúc mới, vì trước đây chưa từng cảm thấy như vậy.

Nhưng Bùi Tễ không thể nói ra. Cảm xúc này rất kỳ quái, không phải sinh khí, cũng không phải phẫn nộ, gần giống như không vui, trong lòng rầu rĩ, nhưng lại không phải loại buồn đến mức ngột ngạt, là kiểu buồn âm ỉ, râm ran mãi không dứt.

Cô đánh giá không nghiêm trọng, không phải đại cảm xúc, nó sẽ tự tiêu tan.

"Là tiểu cảm xúc." Cô tổng kết lại, nói kết luận này cho Tống Nhĩ.

Song cô không xoay người, vẫn quay lưng về phía nàng.

Thấp thỏm cả buổi tối chỉ qua vài câu đối thoại thế này, đã toàn bộ biến mất. Tống Nhĩ phát hiện, giáo thụ thực sự rất thần kỳ. Chị thường xuyên làm nàng lo lắng, khiến nàng lo trước lo sau, khiến nàng sợ mất đi giáo thụ. Nhưng chị luôn có thể chỉ nói vài câu, làm một ít việc, đã đủ khiến nàng yên tâm.

Chẳng hạn như lúc này, chẳng hạn như nàng sợ giáo thụ vì chuyện tối qua mà bỏ đi không quay lại. Kết quả nàng nhận được tin nhắn WeChat từ giáo thụ, cẩn thận nói cho nàng cô buổi tối ăn gì, cả ngày nay đều bận làm việc, thậm chí bận việc gì đều tỉ mỉ miêu tả lại.

Mấy thứ cô mô tả, tế bào, đĩa petri, rồi cả giai đoạn bậc mấy, Tống Nhĩ đều xem không hiểu, nhưng nàng vẫn nhìn đi nhìn lại vài lần, cảm thấy vừa chua vừa ngọt.

"Chị còn có tiểu cảm xúc." Nàng bất đắc dĩ nói, "Chị tối qua đối xử với em như vậy, em còn chưa có tiểu cảm xúc đâu."

Nàng nhắc tới chuyện tối qua, Bùi Tễ rốt cuộc xoay người, nhìn nàng.

"Chị tồi chết đi được." Tống Nhĩ trách cô.

Trong mắt Bùi Tễ hiện lên kinh ngạc, sau đó nhíu mày thật chặt. Cô giờ đã hiểu "Vừa ăn cướp vừa la làng" là có ý gì.

Cô luôn biết mình thích ở chung với Tống Nhĩ. Thích nghe giọng nàng, thích cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, thích cùng nàng ở trong một không gian, có thể chạm vào nàng bất cứ lúc nào.

Tống Nhĩ đối với cô là nhu cầu thiết yếu.

Vậy nên ở cửa hàng cháo, fan hâm mộ hỏi cô có thích Tống Nhĩ không, cô không chút do dự mà nói, rất thích.

Nhưng tối qua, khi Tống Nhĩ tới gần cô, Bùi Tễ chợt nhớ tới cuộc điện thoại của Bùi Nghệ. Cô có định nghĩa chính xác hơn về cảm xúc thích của mình đối với Tống Nhĩ.

Lúc Bùi Tễ đi du học, bạn cùng phòng của cô cặp kè với tiến sĩ toán học ở trường đại học phụ cận. Hai người từng ở ký túc xá làm chuyện thân mật, bị cô tình cờ bắt gặp.

Bùi Tễ biết, con người cần sự riêng tư, nên cô chủ động rời đi, để lại không gian cho họ.

Xong việc, bạn cùng phòng xin lỗi cô, hơn nữa chủ động dọn ra ngoài. Khi rời đi, cậu ta áy náy nói: "Mình hy vọng không dọa đến cậu."

Lúc ấy cô nghĩ, có dọa đến. Nhưng vì phép lịch sự, cô bảo trì trầm mặc.

Đó là chuyện sáu năm trước. Tối qua, khi Tống Nhĩ tiếp cận cô, cô đột nhiên nhớ tới quá khứ phủ đầy bụi này.

Tống Nhĩ ngay sát trước mặt cô. Nàng hôn lên ngón áp út, nhẹ nhàng liếʍ ʍúŧ, dẫn theo tay cô vuốt ve cơ thể nàng. Bùi Tễ tâm loạn như ma. Nghĩ đến câu nói của bạn cùng phòng, thế nhưng cảm thấy hối hận. Khi đó cô nên xin lĩnh giáo cậu ấy những kiến thức chuyên sâu hơn về phương diện giao lưu thân thể.

Cô nhanh chóng hiểu lời Tống Nhĩ nói, đến gần thì sẽ không còn cô đơn là có ý gì.

Bởi vì thích mà cô dành cho Tống Nhĩ, là thích ở cả phương diện tâm lý lẫn sinh lý. Có thể dịu bớt sự cô đơn này bằng cách đến gần, ôm và hôn. Bởi vì linh hồn yêu cầu, bởi vì linh hồn được yêu cầu, bởi vì cơ thể cọ xát, bởi vì phù hợp, bởi vì Bùi Tễ thích Tống Nhĩ.

"Em chưa từng thích một người nào đến vậy." Giọng Bùi Nghệ nổ tung trong đầu cô.

Tống Nhĩ ngẩng đầu lên, nàng muốn hôn cô.

Bùi Tễ né tránh, trong đầu không ngừng vang lên câu nói kia.

"Em chưa từng thích một người nào đến vậy."

"Em chưa từng thích một người nào đến vậy."

"Em chưa từng thích một người nào đến vậy."

Trong đầu Bùi Tễ chỉ ngập tràn những lời này, đến nỗi phân không rõ đây là Bùi Nghệ nói với mình, hay là cảm giác của chính cô.

Cảm giác thích rất đẹp, như đặt linh hồn trong một mảnh hỗn độn, rồi có sao băng xẹt ngang qua màn trời, trời sáng lên. Cô như cảm nhận được hơi ấm của ánh nắng, ngửi thấy hương hoa, nghe thấy tiếng gió xào xạc trong rừng, thấy được cực quang, bắt gặp tinh vân, nhìn thấy vũ trụ, bay vào không trung, lao xuống biển sâu, tiến vào sông băng và đỉnh núi.

Chỉ một khắc ngắn ngủi, cô như được chứng kiến hết thảy những điều tốt đẹp trên thế gian, cảm nhận được hỉ hoan khoái lạc thấp thỏm hoang mang, cuối cùng biến thành tình yêu kiên định trung trinh nhất từ cổ chí kim.

Bùi Tễ chấn động, mãi không hoàn hồn.

Thẳng đến khi Tống Nhĩ hỏi cô, "Em xúc phạm chị sao?", Bùi Tễ mới thanh tỉnh lại. Cô nghĩ, Tống Nhĩ không xúc phạm cô, nhưng xúc phạm thích của cô.

Tống Nhĩ không nên đùa cợt cô như vậy.

Cô không thể chấp nhận việc Tống Nhĩ là mèo của người khác, mà lại đối đãi cô như thế này.

Chính là hiện tại, Tống Nhĩ lại nói cô tồi, như thể người làm sai chính là cô.

Tiểu cảm xúc, biến thành đại cảm xúc.

Cô không giữ lại thể diện cho nàng, nghiêm khắc phê bình Tống Nhĩ: "Mèo hư."

Sao lại có thể vừa ăn cướp vừa la làng như vậy? Bùi Tễ cho rằng mặc dù cô chậm chạp, phản ứng chậm, không tri kỷ bằng Bùi Nghệ, có lẽ còn kém xa không bằng Bùi Nghệ hợp Tống Nhĩ ý, nhưng thích của cô cũng rất quý giá. Tống Nhĩ bỡn cợt cô, là Tống Nhĩ không đúng.

Mang tâm tình của mình mình quý*, Bùi Tễ xoay người quay lưng về phía Tống Nhĩ, không muốn nghe nàng nói.

*Gốc là 敝帚自珍 (tệ trửu tự trân): nghĩa đen là quý cả cái chổi cùn của mình. Ví von đồ vật tuy không tốt, nhưng của mình thì mình vẫn quý.

Tống Nhĩ tự nhiên bị mắng một câu, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Bùi Tễ đã không để ý tới nàng.

Lòng dạ giáo thụ thật khó đoán.

Nàng nhìn thời gian, đã không còn sớm, ngày mai giáo thụ chắc vẫn rất bận, vì vậy nhìn bóng lưng Bùi Tễ, chúc cô ngủ ngon: "Ngủ ngon giáo thụ."

Bùi Tễ qua một lát, mới không quá tình nguyện nói: "Ngủ ngon."

Dù nói ngủ ngon, nhưng Bùi Tễ ngủ không ngon, vì ngày thường cô đều áp dụng tư thế ngủ khỏe mạnh, đó là nằm nghiêng về bên phải. Nhưng nếu muốn quay lưng lại với Tống Nhĩ, cô chỉ có thể quay mặt về bên trái.

Thói quen bị phá vỡ.

Bùi Tễ ngủ không ngon. Nửa đêm có rất nhiều lần cô muốn xoay người, nhưng sợ bị Tống Nhĩ phát hiện, chỉ có thể từ bỏ.

Thế nên hôm sau, cả người cô đờ đẫn không có tinh thần.

Mấy ngày kế tiếp, Bùi Tễ rất bận, ngày nào cũng đi sớm về trễ. Tống Nhĩ vì muốn nói với cô nhiều thêm vài câu, mỗi tối đều đợi cô về. Thi thoảng nàng quá buồn ngủ, thì sẽ để lại một chiếc đèn cho giáo thụ.

Phòng bệnh sắp thành ngôi nhà thứ hai của họ.

Tống Nhĩ dần khỏi, nàng khôi phục rất nhanh. Bùi Tễ vừa mừng vừa khó tránh khỏi khẩn trương, vì cô đã đáp ứng Tống Nhĩ, chờ nàng xuất viện sẽ nói cho nàng nghe chuyện Bùi Nghệ.

Cận kề ngày xuất viện, Bùi Tễ khủng hoảng lên đến đỉnh điểm. Cô không dám tưởng sau khi Tống Nhĩ biết chuyện sẽ bi thương đến đâu.

Nhưng bất luận cô có hoảng loạn thế nào, ngày xuất viện vẫn phải đến.

Hôm đó, thật nhiều người tới phòng bệnh. Thẩm Tri Chu cùng rất nhiều đồng sự trong phòng làm việc, cộng thêm một số bạn bè có hợp tác, tới chúc mừng Tống Nhĩ bình phục xuất viện. Thẩm Tri Chu còn mang theo cả lời chúc phúc của fans hâm mộ, phát một đoạn video do người hâm mộ ghi lại.

Căn phòng náo nhiệt, ấm áp.

Bùi Tễ học bộ dáng bọn họ, đứng bên cạnh ứng đối khéo léo có lễ, biến thành người giỏi giao tiếp nhất trong tất cả các nhà khoa học. Nhưng cô biết, cô không hòa nhập được. Cô chỉ chờ những người lạ này rời đi, sau đó đưa Tống Nhĩ đến nghĩa trang tế bái Bùi Nghệ.

Cô chuẩn bị hương nến, một bình rượu gạo và vài món ăn kèm.

Cô kiên định theo chủ nghĩa duy vật, không tin luân hồi, không tin kiếp sau, cũng không tin sự tồn tại của linh hồn sau khi chết. Nhưng cô không biết liệu Tống Nhĩ có giống mình hay không.

Cho nên cô thay nàng chuẩn bị đồ cúng bái, đặt trong cốp xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK