Nếu không phải cố kỵ bệnh viện không thể làm ầm ĩ, mấy người Thẩm Tri Chu có thể ngay tại chỗ tổ chức tiệc party chúc mừng.
Nhưng dù muốn giữ im lặng, bọn họ cũng không khắc chế được bao nhiêu, nháo nhào muốn đưa Tống Nhĩ về nhà, đến nhà nàng tiếp tục ăn mừng.
Bùi Tễ đứng cạnh Tống Nhĩ, khẽ kéo tay nàng. Tống Nhĩ hiểu ý, cười uyển chuyển từ chối.
Những người đó cũng không nhất quyết phải đi. Mỗi người thăm hỏi vài ba câu quan tâm, dặn dò Tống Nhĩ an tâm tĩnh dưỡng, căn dặn thật sự tỉ mỉ, như thể họ là bác sĩ.
Náo loạn gần một giờ, đám đông mới giải tán. Lúc Thẩm Tri Chu rời đi còn liếc Bùi Tễ một cái, một bộ muốn nói lại thôi.
Bùi Tễ không để tâm.
Cho đến khi người cuối cùng rời đi, chỉ còn lại mình Tống Nhĩ, Bùi Tễ mới nói: "Bọn họ biết rõ em cần tĩnh dưỡng."
Tống Nhĩ cũng cảm thấy mệt mỏi. Nàng ngồi dựa lưng vào đầu giường, ngửa đầu nhìn Bùi Tễ đang đứng cạnh mình, bất đắc dĩ nói: "Chị biết mà, những gì người ta nói ra chưa chắc là thứ họ nghĩ trong lòng."
Bùi Tễ đã hiểu. Bọn họ không thật sự muốn đến nhà Tống Nhĩ mở party, bọn họ cũng biết nàng cần tĩnh dưỡng. Họ chỉ là thông qua cách thức này biểu đạt sự quan tâm. Cho nên khi Tống Nhĩ uyển cự, họ đều không kiên trì.
Bùi Tễ hiểu, nhưng cảm thấy kiểu biểu đạt vòng vo này thật lãng phí thời gian.
"Vừa nãy ở đây có bảy người, thêm em với tôi, tổng cộng là chín người. Bởi vì phương thức quan tâm không chính xác, mỗi người đã bị lãng phí ít nhất nửa giờ. Chín người, nhân lên chính là 4.5 tiếng đồng hồ." Bùi Tễ vừa sắp xếp hành lý cho Tống Nhĩ, vừa tính toán, "4.5 tiếng đồng hồ, có thể làm được rất nhiều việc."
"Giáo thụ......" Tống Nhĩ gọi cô.
Bùi Tễ xoay người nhìn nàng. Ánh mắt Tống Nhĩ mang ý cười: "Chị làm em nhớ đến chủ nhiệm lớp sơ trung."
Nàng nói, ho nhẹ một tiếng, bắt chước giọng nói của người đàn ông trung niên: "Em đến muộn một phút, làm lãng phí thời gian của 45 bạn học trong lớp. 45 bạn, là 45 phút, 45 phút là một tiết học, em tự ngẫm lại bản thân đi......"
Nàng còn chưa nói xong, Bùi Tễ đã quay đầu, tiếp tục gấp quần áo xếp vào trong va li, không phản ứng nàng.
Cô gấp xong một chiếc áo, đặt vào trong góc vali. Tống Nhĩ đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, một tay nâng má, nhìn cô hỏi: "Chị làm sao vậy? Hôm nay chị có hơi gắt gỏng nha."
"Tôi không có." Bùi Tễ lập tức phủ nhận.
Khi cô không muốn thừa nhận điều gì thì sẽ lập tức phủ nhận. Sau đó bị khôi phục thị lực Tống Nhĩ nhìn xuyên qua.
Tống Nhĩ tốt bụng không vạch trần cô, ở bên cạnh nhìn cô sửa sang lại quần áo cho mình.
Bùi Tễ gấp ngay ngắn từng kiện quần áo một, đến cuối cùng chỉ còn lại nội y. Cô khựng lại, nhìn Tống Nhĩ.
Tống Nhĩ: "......" Hai má đỏ bừng, hai tay luống cuống che mắt Bùi Tễ, "Không, không được nhìn, để em tự làm."
Nàng vừa nói vừa kéo Bùi Tễ đứng dậy, kéo đi sang một bên, quay lưng lại với va li mới thả tay xuống: "Chị phải coi như chưa nhìn thấy."
Bùi Tễ gật đầu.
May mà giáo thụ ngốc ngốc, khả năng không hiểu chuyện gì mới xảy ra, cũng sẽ không hướng phương diện kia tưởng.
Nàng nghĩ vậy, đang định quay đi thu thập mấy thứ còn lại, thì thấy đôi mắt Bùi Tễ sáng người, trông như đang cười. Gò má mới nguội lại nhanh chóng nóng lên, nóng bỏng như thiêu đốt. Tống Nhĩ nghiến răng, hỏi: "Chị, có phải chị đang cười hay không?"
Bùi Tễ thu bớt ý cười, nhìn nàng, làm bộ chưa có gì phát sinh.
Tống Nhĩ cảm thấy mình nghĩ nhiều, giáo thụ đâu có hư hỏng như vậy. Vừa nghĩ tới đó, thì nàng thấy Bùi Tễ xoay người, đi về chỗ ổ điện, vừa đi vừa chậm rãi gật đầu.
Tống Nhĩ: "Bùi Tễ! Chị là đồ tồi!"
Bùi Tễ làm như không nghe được, nhanh nhẹn cất gọn cáp sạc vào trong túi.
Tống Nhĩ vô phương xử lý Bùi Tễ, đành phải xoay người thu dọn đống quần áo còn lại. Rõ ràng là đồ nàng mặc trên người, giờ cầm lên chẳng khác nào củ khoai lang phỏng tay, liền tai nàng cũng đỏ.
Danh Sách Chương: