Trong thế giới của người mù, tiếng vang dù là nhỏ nhất cũng đã dị thường rõ ràng, biến hóa dù chỉ tí xíu của những người xung quanh, cũng sẽ bị bắt lại một cách chính xác.
Tống Nhĩ cảm thấy Bùi Tễ dừng lại. Rõ ràng nàng nhìn không được, nhưng có cảm giác Bùi Tễ đang chau mày, nặng nề nhìn nàng.
Tống Nhĩ dùng sức túm chăn, lại thả ra, nâng tay lên, từ từ chạm đến hai mắt của mình, chạm vào tay Bùi Tễ, chạm vào quả trứng nhẵn mịn trong tay cô.
Bùi Tễ rút tay khỏi tay Tống Nhĩ, để trứng vào đĩa cạnh giường. Đây là quả trứng cuối cùng. Bùi Tễ nhìn vùng da xung quanh mắt nàng, chạm nhẹ vào phần da dưới mắt trái.
Đầu ngón tay vừa khéo chạm vào nốt ruồi nhỏ của Tống Nhĩ.
Tống Nhĩ không trốn, thậm chí còn cọ cọ.
Rất ngắn, nhưng đầy ỷ lại.
Bùi Tễ khựng lại, rút tay về: "Khá hơn nhiều, buổi tối ngủ sớm một chút, mai dậy sẽ không đau."
Tống Nhĩ cười nói: "Được, cảm ơn giáo thụ."
Bùi Tễ không nói nữa, cô cầm đĩa, đứng dậy rời đi.
"Chờ một chút." Tống Nhĩ ra tiếng.
Bùi Tễ cúi đầu nhìn nàng.
Hai tay nàng đặt ngang bụng, tay phải nắm chặt lấy bốn ngón tay trái, thể hiện nàng đang bất an, nhưng nàng lại thoải mái cười: "Chúng ta nói chuyện một lát, được không?"
Bùi Tễ muốn từ chối, nhưng nhìn hai bàn tay nàng đan chặt vào nhau, do dự một lúc, ngồi xuống.
Lần trước, Bùi Tễ ở trong phòng Tống Nhĩ, là ngồi trên ghế, đọc sách cho nàng. Khi đó, hai người từ chỗ Lý Thắng Bách trở về, Tống Nhĩ nhất định trong vòng ba tuần phải chọn một trong hai lựa chọn khó khăn ngang nhau.
Hiện tại, Tống Nhĩ quyết định.
Bùi Tễ ngồi trên mép giường. Cô không đi lấy ghế. Cô quay đầu nhìn thấy bóng của mình hắt trên tường, song song với Tống Nhĩ. Hai bóng ở rất gần, đầu tựa vào nhau.
Bùi Tễ nhìn hai chiếc bóng kia, không biết tại sao, trái tim dâng trào cảm xúc. Cô nhất thời không hiểu đây là cảm xúc gì, chỉ cảm thấy như nắng ấm đầu xuân chiếu rọi trên núi, băng tuyết trên dòng suối đóng băng tan ra, nước từ thượng nguồn đổ xuống, phá vỡ tảng băng vắt ngang sông, bùm một tiếng, băng và nước hòa vào nhau, chảy xiết xuống dưới.
Trái tim lập tức hư không, nhưng ngay sau đó được lấp đầy bằng những thứ khác.
Mờ mịt dần dần leo lên khuôn mặt Bùi Tễ.
Tống Nhĩ bỗng cử động. Nàng hơi ngẩng đầu lên, cười nói: "Chị sao không nói gì? Chúng ta quen nhau lâu vậy, mà chị chưa bồi em nói chuyện lần nào. Nếu ở với người khác chị cũng lạnh lùng như thế, khẳng định không kết bạn được."
Sự chú ý của Bùi Tễ đổ dồn vào bức tường. Động tác của Tống Nhĩ được phóng lên tường, bóng trên tường ngửa lên, môi áp vào môi trên bóng Bùi Tễ.
Từng câu từng chữ vang lên bên tai, nhưng một chữ Bùi Tễ cũng không thể nghe vào. Thân thể cô cứng đờ không động đậy, hai mắt chăm chú nhìn hai chiếc bóng trên tường. Tim cô từ từ thắt lại, có điểm đau, nhưng hình như không chỉ có đau, còn có một số cảm xúc vô cùng bí ẩn, từ đáy lòng ngoi lên.
Đó là gì? Bùi Tễ ngơ ngác tự hỏi.
"Bùi Tễ!" Tống Nhĩ gọi cô.
Bùi Tễ bị đánh thức, quay đầu lại nhìn nàng. Tống Nhĩ đã sinh khí, nói: "Sao chị lại không để ý em!"
Bùi Tễ vẫn chưa lấy lại thần trí. Cô quay đầu lại nhìn hai chiếc bóng, nhưng vì động tác vừa rồi của cô, giữa hai bóng đen có một khe hở màu trắng.
Vẫn rất gần, nhưng không còn thân mật khăng khít.
Khe hở như cho cô cơ hội hô hấp, cảm giác căng chặt trong tim nới lỏng ra, nhưng không nới hoàn toàn, có thứ dư vị vẫn còn vương vấn đâu đây.
Bùi Tễ bất giác đưa tay lên chạm vào môi mình.
"Bùi Tễ......" Tống Nhĩ lại gọi cô.
Bùi Tễ buông tay, nhìn nàng. Vẻ mặt nàng trở nên bất an, Bùi Tễ vô thức nhìn tay nàng. Tay nàng véo mép chăn, véo chặt đến nỗi móng tay trắng bệch.
"Chị không muốn nói chuyện với em sao? Chị còn có việc muốn đi làm sao?" Tống Nhĩ nhẹ giọng hỏi.
Bùi Tễ không trả lời nàng. Cô duỗi tay chạm vào móng tay vì nàng dùng sức mà trắng bệch, nói: "Thả lỏng."
Tống Nhĩ giật mình, thật sự buông lỏng tay ra.
"Chị đừng không để ý đến em. Nếu chị phớt lờ em, em sẽ rất thương tâm." Nàng từ đầu đến cuối không chiếm được Bùi Tễ đáp lại. Nàng vừa mới nói thật nhiều, nhưng Bùi Tễ không phát ra âm thanh. Nàng bất an. Nàng luôn có ý nghĩ Bùi Tễ sớm hay muộn sẽ thấy nàng thật phiền phức.
"Tôi......" Bùi Tễ mở miệng, nhưng cô không cách nào mô tả vì sao vừa nãy thất thần. Cô khắc chế không đi xem bóng người trên tường, nhưng bức họa kia đã in sâu vào tận tâm trí.
"Tôi thất thần." Bùi Tễ nói qua loa.
"Nga." Tống Nhĩ dường như chấp nhận lý do của cô, nhưng một lát sau, nàng sâu kín hỏi: "Chị thất thần đi nơi nào? Có người thú vị hơn em sao? Hay là, chị đang nghĩ đến Lục tiểu thư?"
Nàng đột nhiên nhắc tới Lục Mạn, Bùi Tễ nhìn nàng kỳ quái: "Không phải."
Tống Nhĩ phát hiện, không thể hỏi Bùi Tễ nhiều câu trong một lúc, vì chị thường sẽ chọn trả lời câu dễ nhất, bỏ qua những câu khác.
Tống Nhĩ không biết chị là lười biếng không muốn nói chuyện, hay là người máy lạnh nhạt kiệm lời có chương trình nào đó trong não, lập trình chỉ trả lời những câu hỏi đơn giản nhất. Nhưng nghe được chị không phải nghĩ đến Lục Mạn, Tống Nhĩ vẫn rất cao hứng: "Vậy thì chị hứa, sau này ở trước mặt em, không thể suy nghĩ người khác."
Bùi Tễ đáp ứng: "Được."
Tống Nhĩ lại nói: "Chị cũng không thể cho rằng người khác xinh đẹp thú vị hơn em."
Bùi Tễ nói: "Tốt."
Tống Nhĩ bật cười. Bùi Tễ chú ý tay nàng. Tay nàng đặt ngang trên chăn. Đây là một trong các tư thế thả lỏng.
"Chị cứ như vậy trả lời mà không suy nghĩ, thật đúng là không có thành ý." Tống Nhĩ lại nói, nụ cười cũng thu lại, như thể nàng đang rất bất mãn.
Nhưng Bùi Tễ thông qua tay nàng, đánh giá hiện tại nàng đang thoải mái, không thực sự bất mãn. Trong hoàn cảnh bình thường, Bùi Tễ sẽ không để ý câu nói kiểu vậy, bởi miệng một đằng tâm một nẻo, thật sự vô nghĩa.
Nhưng với Tống Nhĩ, Bùi Tễ vẫn trịnh trọng nói: "Tôi có thành ý."
Tống Nhĩ liền tỏ ra rất vui vẻ. Bùi Tễ thấy nàng cười, bất giác nhìn bức tường thêm lần nữa.
Khi con người nói chuyện, không có khả năng bất động. Mà một động tác nhỏ, khi được chiếu lên tường, sẽ phóng đại lên rất nhiều lần, khe hở màu trắng giữa hai người càng lúc càng lớn.
Bùi Tễ thu hồi ánh mắt.
Tống Nhĩ không biết Bùi Tễ nhìn thấy gì, cũng không biết thần sắc cô thế nào, cô đang cảm thấy gì. Nàng chỉ muốn nói chuyện với Bùi Tễ.
"Chị có cảm thấy em kỳ quái không?" Tống Nhĩ đưa ra một câu hỏi khác.
"Không."
Tống Nhĩ không hài lòng, nàng hỏi thêm một bước: "Hôm nay em không lịch sự với Lục tiểu thư, cũng không kỳ quái sao?"
Nàng nhắc tới chuyện này, Bùi Tễ lúc này mới thấy nghi hoặc, nghi hoặc đầy trong giọng nói: "Hai người đều không lịch sự."
Tống Nhĩ thể hiện ra ngoài, mà Lục Mạn thì nội liễm khắc chế bất động thanh sắc hơn nhiều. Nhưng Bùi Tễ và Lục Mạn nhận thức đã nhiều năm, tự nhiên đối Lục Mạn có điều hiểu biết, không phải không nhận ra.
Về phương diện này Bùi Tễ như trẻ mới tập đi, hoàn toàn không hiểu. Tống Nhĩ nhìn có vẻ đắc ý: "Không biết phải không, con gái rất nhạy cảm với loại chuyện này."
Khi đối mặt tình địch, các giác quan của phụ nữ sẽ biến thành radar tiên tiến nhất, mọi manh mối sẽ được phóng đại vô hạn. Từ lúc sư mẫu nhắc đến Lục Mạn, nàng cơ bản đã chắc chắn.
Đầu tiên, với tính cách như Bùi Tễ, người bình thường khó có thể kết thân. Quen biết hơn mười năm mà vẫn còn duy trì liên hệ, nhất định có một bên cẩn thận giữ gìn, và bên đó khẳng định không phải Bùi Tễ. Đâu có bằng hữu nào có thể vì một đầu gỗ mà đơn phương trả giá hơn chục năm.
Thứ hai, cô ta đến nhà thầy Tôn làm khách là chuyện năm ngoái, nhưng sư mẫu vẫn có thể nhớ rõ, ít nhất có một điều chắc chắn, ấn tượng của sư mẫu về Lục Mạn rất tốt. Lục Mạn khẳng định có cố tình biểu hiện tốt trước mặt thầy Tôn và sư mẫu, giống như nàng.
Cuối cùng, trong xe có mùi nước hoa do Lục Mạn lưu lại. Hương nước hoa kia, Tống Nhĩ biết, hương thơm không giữ được lâu. Nàng và Bùi Tễ ra khỏi bệnh viện mất một khoảng thời gian, lên xe vẫn có thể ngửi thấy, chứng tỏ Lục Mạn ngay trước khi gặp Bùi Tễ đã phun nước hoa. Gặp bạn bè bình thường, sẽ không tinh tế như vậy.
Những suy luận này không đặc biệt chặt chẽ, nhưng kết hợp vào với nhau, độ chính xác ít nhất lên được bảy tám phần.
Song Tống Nhĩ sẽ không nói. Thời gian hơn mười năm, đáng được trân trọng. Tâm ý của Lục Mạn, chỉ cô mới có quyền lựa chọn, nói cho Bùi Tễ hay không.
Hơn nữa, Tống Nhĩ ích kỷ, cũng không hy vọng Bùi Tễ biết. Nàng sợ khúc gỗ cứng nhắc này thông suốt, bên cạnh chị sẽ không còn chỗ cho nàng.
"Vậy chị không cảm thấy kỳ quái sao, em mới quen chị chưa được bao lâu mà đã dính chị như vậy?" Tống Nhĩ lại hỏi.
Bùi Tễ còn đang suy tư lời nàng vừa nói "Con gái rất nhạy cảm với loại chuyện này". Loại chuyện này là chuyện gì? Nghe nàng lại chuyển đề tài, Bùi Tễ không phản ứng kịp, trì hoãn vài giây, mới nói: "Em và những người khác mà tôi nhận thức, không giống nhau."
Không giống nhau, nên không thể so sánh. Bùi Tễ không biết có kỳ quái hay không.
Tống Nhĩ cụp mắt xuống. Nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, còn có điểm cắn rứt lương tâm như ẩn như hiện. Nàng khác với những người khác, vậy đối với giáo thụ mà nói, nàng hẳn có chút đặc biệt đúng không.
Nàng mạnh dạn đưa ra suy đoán như vậy.
Nghĩ đến đây, Tống Nhĩ lại thấy chua xót. Nàng trầm mặc trong chốc lát, mới hỏi ra câu hỏi đã chôn chặt ngay trong lòng nàng từ đầu: "Chị không tán thành lựa chọn của em sao?"
Sau khi nàng nói ra quyết định không phẫu thuật, phản ứng của giáo thụ, không giống với tán thành.
Nàng hỏi câu này, Bùi Tễ do dự.
Cô muốn thảo luận vấn đề này với Tống Nhĩ. Vấn đề này rất nghiêm túc, cũng rất quan trọng, Bùi Tễ lo mình biểu đạt không rõ ràng. Ngữ tốc cô chậm lại, một bên nghĩ, một bên nói: "Không phải không tán thành lựa chọn của em, là không tán thành với phương thức tư duy dưới áp lực của em. Tôi nghĩ rằng trong quyết định của em, xúc động chiếm tỷ trọng rất lớn."
Tống Nhĩ không ngờ nhận được câu trả lời như vậy. Nàng hoảng loạn, như thể có chuyện gì đó rất nghiêm trọng bị chính miệng Bùi Tễ phủ định. Nàng vội nói: "Nếu như không còn sinh mệnh thì thật sự không còn gì cả. Em sẽ triệt để biến mất, mọi thứ tươi đẹp của cuộc sống không liên quan gì đến em. Âm nhạc em yêu không liên quan, tất cả những người yêu quý em không liên quan, và em không còn có thể ở bên......"
Nàng nói tới đây, ngừng lại, khuôn mặt tái nhợt đầy kinh hoàng.
Bùi Tễ nhìn nàng, không nói gì.
Tống Nhĩ hít sâu một hơi, tựa hồ ý thức được mình quá xúc động, hạ giọng nói tiếp: "Chị có biết sau khi chết điều gì sẽ xảy ra không? Em không biết, trước đây không liên quan đến mình, có thể tha hồ tưởng tượng. Có luân hồi không, có quỷ thần không, có linh hồn có Địa Ngục có cầu Nại Hà sao. Lúc tưởng tượng, còn cảm thấy rất thú vị. Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến từ chết, chỉ cảm thấy thật kinh khủng. Nó cách em rất gần, em sợ bị nó đột ngột kéo ra khỏi thế giới này. Sợ đau, sợ nằm trên giường mổ không xuống được, liền không có cơ hội tạm biệt chị, sợ chị quay đầu là quên em đi mất. Sợ ba mẹ em người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, họ sẽ đau khổ biết nhường nào. Ba mẹ thương em lắm, em còn chưa kịp báo hiếu với họ. Còn có nhạc của em, em viết rất nhiều ca khúc, có vừa lòng cũng có không vừa lòng, nhưng chưa bài nào khiến em thấy mình đạt đến đỉnh cao sáng tác......"
"Nếu em chết đi, những điều này sẽ thành tiếc nuối, những tiếc nuối không gì có thể bù đắp được."
Nàng nói rất nhiều, Bùi Tễ cũng nghe rất tập trung, rất nghiêm túc, mỗi chữ mỗi câu đều khắc cốt ghi tâm. Nhưng nàng nói xong, Bùi Tễ chỉ nói: "Em còn có mười ngày để suy nghĩ."
Khi Tống Nhĩ thất thanh khóc lóc, Bùi Tễ cảm thấy, nàng vì một thứ đối với nàng rất quan trọng mà từ bỏ vô vàn khả năng khác.
Những khả năng đó đối với nàng mà nói cũng rất quan trọng, rất khó từ bỏ, nhưng tương đối, nàng càng không dứt bỏ được thứ kia.
Bùi Tễ không biết thứ kia là gì, cô chỉ hy vọng Tống Nhĩ có thể xem xét lại.
Nhưng Bùi Tễ hiểu, lựa chọn này quá khó khăn. Không làm phẫu thuật, một lúc nào đó trong tương lai nàng nhất định sẽ hối hận. Phẫu thuật, thậm chí có thể không có cơ hội để hối hận.
"Nghĩ lại." Bùi Tễ nói.
Giọng cô chậm lại, giọng nói nhẹ nhàng, rơi vào tai Tống Nhĩ, ôn nhu khó tả. Tống Nhĩ lắc đầu, cặp mắt vô thần kia lộ ra bất lực cùng yếu ớt: "Em không cần lại......" suy nghĩ.
Bùi Tễ ngắt lời nàng: "Em chọn thế nào cũng được, nhưng nhất định phải cân nhắc kỹ lưỡng." Cô nói xong, nhìn đến đôi mắt nàng, đáy lòng lại sinh ra vô số không đành lòng. Cô trầm tư, nói tiếp: "Nghe lời, tôi ở."
Tống Nhĩ ngơ ngẩn gật đầu.
Bùi Tễ đứng lên, chuẩn bị rời đi. Khi cô quay người, lại nhìn thấy bóng đen trên tường. Cô đứng lên, bóng đen cũng đứng lên. Khe hở màu trắng giữa cô và Tống Nhĩ ngày càng rộng.
Ánh mắt Bùi Tễ rơi vào bóng của Tống Nhĩ, viền bóng như phủ một tầng sáng mờ ảo, có chút hư ảo. Bùi Tễ cúi đầu, thấy được chủ nhân của cái bóng.
Chủ nhân cái bóng sống động hơn nhiều. Nàng dường như đã bị đả kích, chìm trong bối rối. Nàng hỏi: "Giáo thụ, nếu là chị, chị sẽ chọn thế nào?"
Bùi Tễ rất nhanh có thể đưa ra câu trả lời. Cô sẽ ở ngay khi bác sĩ hỏi ý kiến, đưa ra lựa chọn phẫu thuật. Nhưng khi cô chuẩn bị mở miệng, cô chợt nghĩ, nếu ca mổ thất bại, Tống Nhĩ làm sao đây?
Bùi Tễ sững sờ. Hóa ra, cô đã không còn là người không vướng bận.
Danh Sách Chương: