Nhóm Tân im lặng không nói gì ngầm đồng ý với cậu.
Lĩnh bắt đầu kể:
“Nơi tôi sống trước kia không được gọi là thế giới thú nhân mà gọi là trái đất. Chỗ tôi không có thú nhân chỉ có Phụ và Mẫu, Phụ là trụ cột gia đình, còn Mẫu là người nữ chịu trách nhiệm sinh đẻ đời sau. Nơi đó của tôi không nghèo nàn lạc hậu như nơi này. Chúng tôi không sống trong hang động mà sống trong những ngôi nhà, những ngôi nhà ấy do chúng tôi tự thiết kế và xây dựng. Mùa hè luôn mát mẻ, mùa mưa thì khô ráo, mùa đông thì ấm áp, không hề lạnh lẽo hay nóng bức như những hang động nơi đây.”
Nhờ vào số kí ức được để lại từ Lĩnh cũ, Lĩnh thoải mái so sánh mọi thứ ở nơi đây với thế giới của mình.
“Ở chỗ chúng tôi, quần áo trên thân không phải là da thú mà là một loại vải được dệt từ sợi chế tác từ động vật và thực vật rất mềm mại, đồng thời cũng cực kì ấm áp, kín đáo và nhẹ nhàng.”
Cậu không dám nói với họ rằng ở trái đất da động vật, thứ họ đang khoác trên mình là một loại sản phẩm vô cùng đắt đỏ và quý giá. Những điều ấy không cần thiết phải nói ra ở đây.
“Cò về y thuật cũng thế, ở nơi đó cách chữa thương khác rất nhiều so với nơi đây. Chúng tôi biết cách tạo ra các loại thuốc từ thực vật động vật, chữa trị gần như mọi vết thương.”
Rồi cậu nhìn qua Vân:
“Trong đó có cả cách của cô ấy đã nói, đó là một trong những cách chữa thương ở chỗ chúng tôi, dùng dao loại bỏ thịt hư thối, rồi dùng thuốc chữa trị như vậy bệnh nhân sẽ sớm hồi phục.”
Nói thật đoạn này Lĩnh đang chém, một nhà nghiên cứu văn hóa làm sao rành y thuật, nhưng theo trí nhớ thì Lĩnh nghĩ hình như nó cũng na ná như vậy, điều quan trọng là làm sao để khơi gợi Vân kìa.
Quả nhiên cậu thành công khơi gợi Vân, càng nghe cô càng mở lớn mắt, lưng thẳng tắp dần lên, khóe môi vốn mím chặt ngày càng dãn ra cuối cùng là câu lên.
“Không chỉ có mỗi cách đó đâu. Khi em nhìn thấy thú nhân gãy chân trong đầu liền hiện lên một loạt tri thức lạ bảo em hãy nẹp chân cố định cho họ, rồi điều trị khoảng vài tháng sau chân họ sẽ lành lại và đi được.” Vân hào hứng kể.
Lĩnh gật đầu, cái này thì ai cũng biết đặc biệt là nhóm người lang thang đi khắp nơi thu thập đồng thau đất vụn, cây dại như Lĩnh.
Bên kia Tân và Lâu ngạc nhiên vô cùng, mọi thứ Lĩnh nói đối với họ như một bức họa mơ mộng đầy đẹp đẽ. Nhà, vải và cuối cùng là thuốc. Hay giờ đây khi nghe Vân nói họ càng khiếp sợ hơn, nếu Mẫu sợ nhất bị rắn bạc cắn thì thú nhân sợ nhất là gãy tay gãy chân, bởi vết thương đó đồng nghĩa với việc họ sẽ trở thành phế thú nhân.
“Vậy hãy thử đi, thử cho Phụ Miễu!” Giọng Lâu khàn khàn lên tiếng, “Hãy giúp em ấy, tôi tin tưởng hai người.”
Lĩnh và cả Vân đều nhìn Lâu, đôi mắt hai người ánh lên ánh sáng đầy cảm kích.
“Cần gì cứ nói chúng tôi sẽ giúp.” Tân tằng hắng vài tiếng rồi nói.
Vân mỉm cười liệt kê một tràng thứ cô cần:
“Em cần lá thuốc gây tê, bởi khi loại bỏ thịt sẽ rất đau đớn, tiếp đó là cỏ mực để cầm máu, và một vài loài thuốc có khả năng thúc đẩy quá trình lành vết thương nhanh hơn.”
Cô nhìn hai người:
“Bọn anh biết chúng không?”
Tân gật đầu:
“Có, tất cả mọi loại lá thuốc cơ bản chúng tôi ai cũng biết rất rõ.”
Nói rồi anh nhìn qua Lĩnh:
“Tôi có thể nói riêng với cậu vài câu không?”
Lĩnh gật đầu:
“Có thể.”
Tân hài lòng nhìn qua Lâu:
“Anh ở lại giúp đỡ hai người họ tôi đi tìm lá thuốc.”
Lâu không dị nghị gì gật đầu ngay.
Dặn dò xong anh liếc nhìn qua Lĩnh rồi quay lưng đi ra ngoài.
Lĩnh hiểu ý đi theo.
Ở sau Vân mím môi nhìn theo họ rời đi đầy lo lắng.
Thấy vậy Lâu khuyên cô:
“Đừng lo thủ lĩnh sẽ không làm khó cậu ấy đâu. Tân cậu ta có ý với Phụ Lĩnh từ hồi chúng ta mới gặp cậu ấy kia kìa.”
Nghe vậy con quái vật nhiều chuyện trong đầu Vân bùng sống dậy. Cô hồ hởi hỏi:
“Là sao? Ý anh là anh Tân ảnh thích anh Lĩnh, anh có thể kể em nghe một chút không?”
Lâu cười cười vừa hỏi cô cần gì cho cuộc chữa thương, rồi kể lại mọi chuyện họ gặp được Lĩnh tại bộ lạc tộc Chim Đỏ cho cô nghe.
.....
Bên này sau khi ra ngoài Lĩnh hồi hộp chờ đợi người đã nhìn cậu chằm chặp cả phút. Hầu kết cậu lăn lăn nhiều lần toan tính bắt chuyện nhưng không dám.
Cuối cùng sau cả phút thinh lặng nghe tiếng gió rầm rì qua kẽ đá, Tân mới lên tiếng, giọng anh rất nhẹ.
“Lĩnh,” anh gọi. Bên kia Lĩnh gật đầu ngay. Thấy vậy anh mỉm cười, “cậu có thể giúp đỡ chúng tôi được không?”
Lĩnh ngạc nhiên nhìn anh:
“Anh muốn tôi giúp gì?”
“Nhà, vải, thuốc.” Tân liệt kê những gì mình nghe được, “chúng tôi không có bộ lạc riêng của mình nên cũng không có hang động cư trú, mỗi năm khi mùa đông tới không ít thú nhân ra đi vì cái lạnh và đói, nên nhà, nơi mà cậu từng ở trước kia rất cần cho chúng tôi.”
Lĩnh cười, đôi mắt cậu cong cong đáng yêu vô cùng.
“Anh biết không, kể từ khi anh đưa tôi đi, tôi đã là một thành viên trong nhóm anh rồi. Đặc biệt hơn giờ đây khi anh tin tưởng tôi không xem tôi như một quái vật, một loài khác loại tôi đã vui mừng lắm rồi, nếu còn ở tộc Chim Đỏ điều này chưa chắc đã xảy ra.”
Với cái tính thích hếch mũi lên trời của người nơi đó, Lĩnh dám đảm bảo chỉ cần mình nói ra cuộc sống hiện đại của bản thân trước kia tại nơi đó, mọi thái độ hắt hủi chắc chắn sẽ đến với cậu, thậm chí còn tệ gấp chục lần Mẫu Vân.
“Cho nên xin anh đừng xin, tôi sẽ đóng góp mọi thứ tôi biết để giúp chúng ta sống tốt hơn.”
Ở đối diện Tân thủ lĩnh im lặng lắng nghe cậu, đôi mắt xanh đen dịu dàng nhìn cậu. Người con trai trước mặt đang nói chuyện với anh với một thái độ vô cùng tôn trọng và thân thiết, đặc biệt hơn, cả một quá trình cậu không hề xem mình là người xa lạ, cậu đã cho mình vào đoàn thể này, đoàn thể do anh lãnh đạo.
Vì thế ngay khi cậu vừa dứt câu Tân liền nói:
“Cảm ơn em!”
Xưng hô thay đổi đột ngột khiến Lĩnh ngạc nhiên không thôi, mọi lời cậu định nói tiếp cứ như vậy tắc lại trong cổ họng bởi từ ‘em’ của anh.
“Tôi xin lỗi vì nếu có làm em sợ trước đó." Tân im lặng thoáng chốc, anh hít vào một hơi thật sâu rồi tiếp. "Tôi rất thích em, từ trước rồi chứ không phải hôm nay. Nhưng tôi không dám nói vì tầng sương mù là lạ cứ vây quanh em khiến tôi mơ hồ. Hôm nay nó đã tan khi em can đảm kể rõ mọi chuyện về mình, tôi thấy rõ em hơn vì thế tôi quyết định nói ra điều tôi giấu kín.”
Anh im lặng vài giây nhìn cậu, mái tóc bạc lay lúc mạnh lúc nhẹ bởi gió, một vài sợi nghịch ngợm vuốt trên làn môi sáng màu của anh.
“Tôi hy vọng em hãy suy nghĩ kĩ điều đó. Tối nay chúng ta sẽ nói tiếp vấn đề này. Hy vọng lúc đó em sẽ cho tôi câu trả lời.”
Nói rồi anh quay lưng rời đi ngay, chỉ để lại cho Lĩnh bóng lưng màu đồng cùng mái tóc bạc bung lên từng hồi vì gió, chốc sau hình ảnh ấy biến mất sau những hốc đá cao ngoằn ngoèo xám xanh, cuối cùng chỉ còn lại bóng chim to lớn màu bạc vút bay ở trời tây mất hút nhanh chóng trong lũ sương mù dày đặc.
Lĩnh nuốt nước bọt ngơ ngơ trong gió cố gắng tiêu hóa mọi lời anh vừa nói.
Một chàng gay chưa bao giờ được tỏ tình như cậu lần đầu tiên nhận được một lời tỏ tình từ người cùng giới, cậu không hề ghét nó mà là cực kì xốc, một cảm giác không thể tin được đang quay cuồng trong đầu cậu, tim cậu thì vỗ như nổi trống hội.
Cậu không ghét Tân dù thái độ lúc ban đầu anh đối với cậu rất xa cách thậm chí là khó chịu, nhưng những điều đó hoàn toàn không đáng ghim làm chi, bởi từng hành động săn sóc dịu dàng anh dành cho cậu dạo gần đây đã xóa sạch mọi cảm giác không thích trước đó.
Lĩnh nhìn xuống đôi giày da thú được quấn sơ sài trên đôi chân của mình, khóe môi hồng nhạt câu lên. Có lẽ cậu có thể thử cùng thú nhân ấy ở nơi này, xây dựng một gia đình hạnh phúc, một ngôi nhà ấm áp, một chốn an cư bình an.
“Lĩnh.”
Tiếng gọi đột ngột của Vân vang lên kéo Lĩnh ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu quay lại mỉm cười với cô rồi đi tới.