Sau vài ngày nhóm họ đã kiểm tra và nhổ bỏ kha khá hoa đỗ quyên cùng một số loài cây được hai thú nhân đánh hơi cho nhận xét là có độc. Đồng thời hai thú nhân cũng rải máu mình khắp khu vực được chọn, nhằm đánh dấu địa bàn tránh trường hợp lũ dã thú hung tợn xâm nhập như hôm trước.
Làm xong công việc dọn dẹp địa bàn, đã vào ngày thứ tư. Hôm nay Lĩnh yêu cầu hai thú nhân chuẩn bị một ngôi nhà tạm để họ nghỉ ngơi, bao ngày qua cậu toàn ngủ bờ ngủ bụi, tuy rằng nhờ Tân, thú nhân hung dữ có thể trấn át cả côn trùng bé nhất, nhưng ngủ mành trời chiếu đất kiểu đó vẫn khiến Lĩnh rất khó chịu.
Hơn nữa việc dựng một ngôi nhà tạm dùng để đón người thân tới, có thể coi như là một món quà chào đón ấn tượng.
Khí hậu nơi vùng đất này rất tuyệt, trời trên cao luôn trong xanh, mây trắng lã lướt không ngừng, gió thổi vào từ biển qua sự sàng lọc của cây xanh chỉ để lại những cơn gió man mát rất thích.
Khí hậu này rất thích hợp để xây nhà dựng cửa. Nhưng rất tiếc đến hiện tại Lĩnh vẫn chưa tìm ra được đất sét.
Thế nhưng hôm trước cậu lại vô tình phát hiện được một loại keo dính vô cùng đặc biệt.
Đó là nhựa của một loại cây có lá họ kim rất giống cây thông ở trái đất, nhựa cây của nó có mùi và màu cũng y hệt nhựa thông nên cậu liền mượn tên cây thông đặt luôn cho nó, và gọi thứ chất dính chảy ra từ thân nó là nhựa thông.
Sự kiện để cậu tìm ra được nhựa thông rất xấu hổ. Đó là do một lần trông thấy thỏ, động vật hiền lành quen thuộc trong kí ức của cậu. Cậu khá tự tin rằng mình sẽ tóm được nó, nên không cho Tân hỗ trợ mà bắt anh đứng đó canh chừng cho mình.
Ban đầu thì cũng không tới nỗi nào, nhưng khi thời gian kéo dài, Lĩnh bị con thỏ ngốc ấy đùa giỡn tới mức vồ ếch không ít lần, và trong một vài lần vồ ếch ấy cái dao đá của Lĩnh cắt trúng một vài thân cây gần đó.
Cậu không hề để ý cho tới khi con dao của cậu dính chặt vào một tảng đá do Lĩnh đâm hụt, nó dính chặt tới nỗi Lĩnh không thể nào rút ra được.
Lúc đó con thỏ ngốc còn đứng lại nhìn cậu, lúc lắc hai cái tai như trêu cậu rồi quay mông chạy mất.
Cũng may nhờ phát hiện mới mẻ này nên mới giảm bớt nỗi xấu hổ của cậu. Tân cũng không dám cười to ra tiếng.
Tối đó anh không ngần ngại săn về cho Lĩnh ba con thỏ coi như báo thù cho cậu.
Nghĩ đến sự kiện xấu hổ đó Lĩnh lại đỏ mặt. Cậu lắc đầu hòng đánh tan nó khỏi dòng suy nghĩ của mình, đôi mắt nhìn xa xăm vào khoảng rừng xanh sau lưng. Bất thình lình một khối kiến trúc dân tộc hiện về trong não cậu.
“Đúng rồi!” Lĩnh hét lớn, “chúng ta có thể dựng nhà sàn!”
Hai thú nhân đang nướng thịt cho bữa trưa bên cạnh nghe vậy liền nhìn qua.
Lĩnh sáp tới bên cạnh Tân lấy một cành cây vẽ xuống đất, giảng giải cho anh cách để dựng nhà sàn.
“Nhà sàn thật ra làm rất đơn giản,” cậu nói trong khi tay không ngừng vẽ phác họa trên đất, “chúng ta sẽ kiếm tám hoặc mười cây gỗ to chắc khỏe nhất, cũng có thể nhiều hơn, đóng thành một hình chữ nhật dài, rồi lấy một số cây khác chẽ thanh ra, sau đó gác lên trên những cây gỗ to này. Tiếp đó lại cho một số cây gỗ nhỏ hơn dùng chất dính từ nhựa thông em tìm được dính sát vào nhau kéo lên cao theo hình tam giác làm mái.”
Nếu Lĩnh chỉ nói chắc chắn hai thú nhân sẽ không hiểu, nhưng kết hợp với hình vẽ thì quả thật ngôi nhà này không quá khó làm.
“Chúng ta có thể dùng gỗ và nhựa thông tìm được đóng vài chiếc giường kê dưới nhà sàn, hoặc dưới những bóng cây mát mẻ để làm phản ngồi hoặc phản ngủ cho các thú nhân khi nhà không đủ chứa.” Lĩnh vẽ thêm một hình vuông khác bên cạnh và đề nghị.
Hai khối hình đó đối với thú nhân khỏe mạnh làm rất đơn giản, quan trọng là thời gian. Bây giờ nhóm họ chỉ có hai người nên chắc chắn thời gian làm sẽ rất là lâu.
Tân chỉ vào hình chữ nhật, và mái hình tam giác nói với Lĩnh:
“Chúng ta đừng dựng ngôi nhà sàn to như thế làm gì cho tốn công, cứ làm giường đi, sau đó lấy cây đóng thành một ngôi nhà nhỏ giống như phần mái hình tam giác này, chia ra mỗi giường như thế một nhà. Với diện tích như vậy chúng ta sẽ vừa có không gian sinh hoạt riêng, lại có nơi che mưa tránh nắng tạm thời rất tốt, đồng thời cũng tiết kiệm được thời gian và sức lực.”
“Thủ lĩnh nói đúng đó,” Phiêu chen vào, “bây giờ việc quan trọng của chúng ta là khám phá vùng đất này, và tốt nhất là nhanh chóng tìm ra muối, đó là thứ quan trọng nhất.”
Nói tới muối Lĩnh liền cười, nụ cười ấy khiến hai thú nhân khó hiểu.
“Muối chúng ta có rồi, rất nhiều là đằng khác.” Lĩnh thần bí nói.
Hai thú nhân dùng ánh mắt nóng rực thúc dục Lĩnh.
“Biển, nó bao quanh chúng ta, vị nước rất mặn.” Cậu cười tủm tỉm bật mí.
“Không lẽ em muốn chiết cái vị mặn ấy?” Tân hỏi, “nhưng bằng cách nào?”
Lĩnh mỉm cười nhìn anh, đôi mắt tán dương không thôi.
“Đúng là chiết cái vị mặt đó từ nước biển,” cậu uống một ngụm canh xương hầm nấm vừa được Tân đưa qua rồi tiếp, “chúng ta sẽ phơi khô nước biển, khi nước bốc hơi hết sẽ để lại một lớp trắng, và đó chính là muối.”
Phiêu nuốt nước bọt nhớ đến cái đại dương bạt ngàn nước ngoài kia thổn thức:
“Nếu vậy chúng ta sẽ ăn đến bao đời!?”
Lĩnh cười nhún vai:
“Anh nghĩ thử coi.”
“Muôn đời!” Tân trả lời.
“Đúng vậy,” Lĩnh nhấn mạnh, “đời cha, đời con, đời cháu, đời chắt, đời chít, mãi mãi, miễn là chúng ta đừng gây ô nhiễm nước biển là nguồn muối sẽ cung vô tận.”
“Trời ơi!” Phiêu ngửa mặt lên trời hét lớn, “như thế này còn hơn mấy tộc chim kia nữa! quá đã!”
“Đúng vậy, nguồn muối biển mà em nói vượt xa những tộc chim khác nơi vùng đất băng kia. Đa số các tộc chim ở đó đều lấy muối trong hang động,” Tân nói, ánh mắt nhìn xa xăm hướng về phía biển, “mà theo anh, những loại muối lấy từ hang động rồi sẽ có ngày cạn, bởi chúng ta có thể thấy được vách và điểm cuối của nó-”
“Nhưng biển thì không, mênh mông!” Phiêu cắt đứt lời Tân nói lớn suy nghĩ của mình.
Lĩnh cười nhích lại gần anh, dùng vai mình hích vai anh một cái:
“Anh thông minh lắm, suy luận đúng rồi đấy, nguồn muối trong hang động rất khó tái sinh, nhưng nước biển lại khác. Chỉ cần một trận mưa là nước biển lại được bổ sung, cứ như thế mà tuần hoàn thôi.”
Tân ôm chầm lấy vai cậu, cúi đầu cắn yêu vào cằm cậu một cái khiến Lĩnh phải la lên.
Bên cạnh Phiêu nhìn họ ánh mắt khát vọng vô cùng. Anh cũng muốn có một gia đình, và một người để anh có thể yêu thương như thế.
....
Trước khi đi làm muối, Lĩnh yêu cầu hai người dựng nhà tạm. Chiều đó Tân và Phiêu thay nhau vào rừng chặt cây đem về.
Họ chọn những cây có thân nhỏ nhưng cao, đem về đóng cọc thành hình tam giác dùng dây buộc đầu hai ngọn cây lại với nhau, rồi luồn dây cố định toàn bộ cây thành một cái lều cây cao khá rộng.
Tiếp đó chặt cây có thân gỗ to chẽ ra, đun nóng nhựa thông vì rời cây quá lâu mà đông cứng lại làm chất kết dính đóng thành phản cho vào lều.
Bên ngoài lều được phủ một lớp lá tươi to như lá chuối được Phiêu mang về.
Khi nhìn thấy nó Lĩnh liền hỏi dồn Phiêu vị trí, sau đó vội vàng nhờ Tân mang cậu qua chỗ Phiêu tìm được lá.
Đến đó cậu Lĩnh vui mừng nhìn thấy những buồng chuối với quả cong cong treo đầy. Cậu la lên sung sướng, lần nữa hớt hải nhờ Tân bẻ xuống vài buồng đã chín vàng đem về.
Chuối nơi đây có vị ngọt rất bùi cực kì thơm, ăn rất nghiện mà không bị nê. Tối hôm đó Lĩnh đã ăn chuối thay cho thịt nướng.
Vì cái tội ăn vặt bỏ bữa ấy mà đêm đó lần đầu tiên cậu bị Tân trừng phạt.
Vừa ngã lưng xuống cái phản gỗ được làm xong hồi chiều, Tân liền đè lên người cậu khiến Lĩnh hốt hoảng. Cậu dùng hai tay chống đẩy bờ ngực anh.
“Sao vậy!” Cậu ái ngại, nhịp tim vỗ bang bang.
“Em không ngoan!” Tân trầm giọng nói, đôi mắt thú nguy hiểm nhìn cậu chằm chằm.
Chuông cảnh báo trong đầu Lĩnh ầm ầm vang.