Mọi người vừa ăn vừa xôn xao bàn về Áo Dài, bàn về Quốc Phục. Họ hào hứng thích thú không thôi.
Đôi ba thú nhân còn nói, chờ sau này nếu có thể vượt biển họ muốn khoác lên bộ đồ đẹp đẽ ấy chạy khắp muôn phương để cho các thú nhân từng khinh thường họ, kể cả chưa từng gặp họ phải ghen tị hận.
Mà đúng là như thế thật, không bao lâu nữa rất nhiều biến động xảy ra và cũng chính lúc đó họ gặp lại những thú nhân từng khinh ghét coi thường họ, khi nhìn thấy tà áo họ mang nhóm đó đã ghen tức, nhưng sức mạnh lúc ấy của họ quá kém cỏi chỉ biết nuốt lòng ghen vào trong mà thôi.
Đó là chuyện của tương lai, còn giờ đây quay lại với hiện tại, tiệc đã bắt đầu nhưng Vương thì không ăn, anh nhìn chăm chăm lũ hoa nhạt màu dưới ánh trăng đầy suy tư.
Lĩnh ngồi bên cạnh anh lên tiếng:
“Có chuyện gì khiến anh đăm chiêu thế?”
Tân cầm lấy tay cậu mâm mê, anh nói:
“Chúng ta còn thiếu một điều gì đó để trở nên như dấu ấn, khiến người khác khi nhìn thấy nó sẽ biết đó là dấu hiệu của Lạc Cư Quốc.”
Nói rồi Tân nhìn về phía những cách hoa:
“Giống như chúng, chỉ cần nhìn hoa của nó ta sẽ biết đặc tính, tên tuổi và khả năng nó có thể gửi tới cho đời vậy đó. Chúng ta thiếu một dấu chỉ như vậy.”
Lĩnh nhìn theo ánh nhìn của Tân, cậu ngờ ngợ ra gì đó. Bất giác Lĩnh siết chặt tay anh, cậu nói vội:
“Chúng ta cần một cái quốc kì.”
“Quốc kì?” Tân hỏi.
Lĩnh gật đầu:
“Đúng vậy, là một lá cờ làm bằng vải bên trên có vẽ huy hiệu chúng ta chọn, lá cờ đó sẽ được gương cao, cắm vào bất cứ vị trí dễ thấy nào chúng ta muốn. Sau này khi đi chu du chúng ta có thể mang theo nó để nói với thú thế rằng: khi bạn nhìn thấy nó, bạn biết chúng tôi đến từ đâu mà không cần hỏi.”
Tân đứng vụt dậy, anh vỗ tay thật lớn, kêu gọi các thú nhân lắng nghe. Anh nói:
“Chúng ta cần một cái Quốc Kì, trên đó sẽ vẽ hình chim lạc màu bạc giống như ấn kí trên trán chúng ta, nền sẽ là màu xanh đậm của biển cả. Chúng ta sẽ treo nó ở cổng vào để làm dấu hiệu của Lạc Cư Quốc.”
Mọi người lặng đi trong thoáng chốc, lát sau liền hồ hởi đồng ý. Có người còn gọi tên Đông đề nghị cậu bé mau ra tay.
Lĩnh mỉm cười, cậu nghĩ thầm: giờ nơi này nên được gọi là Thành của Lạc Cư Quốc đi thôi, đừng gọi là bộ tộc hay bộ lạc gì nữa cả, như vậy mới xứng với chữ Quốc chứ.
Ngay trong đêm đó lá quốc kì hình chữ nhật của Lạc Cư Quốc ra đời, và cũng chính thức được cắm ngay cổng vào thành. Lĩnh cũng thành công đổi ‘Tộc’ thành ‘Thành’, từ nay nơi này được gọi là Thành Lạc Cư của Lạc Cư Quốc.
Bữa tiệc mừng tiểu Mẫu thú nhân đầu tiên ra đời của Lạc Cư Quốc bỗng trở nên cực kì ý nghĩa, khi bao biểu tượng đặc biệt kéo nhau ra đời cùng. Đây quả là một ngày đáng kỉ niệm.
Lĩnh cũng không ngờ vào mùa đông sau khi cậu dạy các thú nhân viết chữ, một cuốn sử ký ra đời đã ghi lại toàn bộ những ngày đặc biệt, và trong tương lai khi cuộc sống của họ giàu sang, họ liền chọn những ngày ý nghĩa ấy làm ngày nghỉ lễ trong năm, để con cháu vui mừng hát ca.
....
Tiệc vui tới mấy cũng tàn, mọi người tản đi khi ánh trăng rúc vào mây đen. Ai về nhà nấy bắt đầu một đêm như thường lệ.
Nhưng không ai ngờ vào nửa đêm gió bỗng nổi lên mang theo hơi lạnh buốt, những cánh hoa tím hồng như gặp kình địch đua nhau rời cành tạo nên một trận bão cánh hoa trong đêm
Be và Gi ngay khi gió nổi liền bồn chồn lo lắng nhìn về phía cánh cờ vừa cắm của thành Lạc Cư, cả hai chúi đầu vào nhau rầm rì những âm điệu trông vô cùng buồn bã, lo lắng.
Lạch cạch.
Tiếng mở cửa vang lên, chúng liền im bặt nhìn lại. Vương đang đi vào đây trên tay mang theo một tấm chăn bông màu trắng cực kì dày.
Anh đi tới trải xuống trước mặt hai con vật cưng:
“Nằm vào đây đi, trời trở lạnh rồi.”
Nói rồi anh đi tới khép chặt toàn bộ cánh cửa trong phòng, để lại một viên đá sáng ở góc phòng sinh hoạt chung, coi như làm bóng đèn ngủ cho chúng, rồi trở về phòng.
Anh ôm Lĩnh đang co ro cuộn mình trong tấm da thú đặt xuống ghế ngồi trong phòng.
Cậu ngủ mê mệt không biết gì.
Anh lấy tấm đệm dày trải xuống giường, tiếp đó đặt Lĩnh trở lại giường, gỡ chăn da thú ra, đắp lên người cậu một tấm chăn bông dày khác.
Nhìn Lĩnh thỏa mãn ủ mình trong chăn ấm, Tân vơ đại cái chăn da thú mình vừa lột khỏi người Lĩnh khoác lên, đi ra khỏi phòng vào phòng hai đứa nhỏ.
Đông đã dậy, đang run rẩy trải chăn, anh phụ thằng bé rồi mới qua phòng Bom.
Tiểu thú nhân này chả khác gì bạn đời của anh, ngủ là ngủ không còn biết gì nữa. Nhìn tướng cậu nhóc quấn một cục ở góc giường, Tân không thương tiếc đá nó xuống giường, khiến nhóc ta giật mình khỏi cơn say ngủ, la lên oai oái, lồm cồm bò dậy.
Anh mở tủ lấy chăn nệm, trải xuống giường cho nhóc.
Bên cạnh Bom run cầm cập hỏi:
“Sao lạnh dữ vậy Vương, mùa đông đến rồi à?”
Tân chỉ “Ừ” một tiếng rồi rời đi.
Ngay khi chăn êm nệm ấm được trải xong Bom mặc kệ tất cả lao ầm lên, cuộn mình thở ra một hơi thỏa mãn ngủ tiếp, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tâm trở về phòng, cởi bỏ da thú.
Mùa đông nơi đây đến bất chợt giữa ngày nắng nóng, gió buốt hơn, thậm chí có vẻ còn lạnh hơn cả vùng đất băng.
Trước kia với một tấm da thú dày Tân có thể ủ ấm mình, vậy mà giờ đây, ở nơi này ngay khi bắt đầu mùa đông nó đã không ăn thua.
Anh chui vào chăn ôm chặt bạn đời của mình thỏa mãn thở ra một hơi. Quả nhiên ở đâu thì có cách sống của riêng nơi đó. Lớn bông và vải nơi này được sinh ra để phục vụ cho những hoàn cảnh thế này đây.
Vừa mới đây thôi anh còn thấy lạnh, thì chỉ sau khi chui vào chăn liền ấm áp hơn hẳn.
Cảm giác bông mềm bao quanh anh, khiến Tân cảm thấy hơi thinh thích cái mùa đông lạnh lẽo vốn đã từng khiến anh cay đắng này rồi đấy.
....
Đêm đầu tiên của mùa đông qua đi, ngày hôm sau gà rừng không còn gáy, những người trong thành cũng lục tục thức dậy, nhưng muộn hơn thường ngày.
Những cái áo dày may đệm bông được đưa ra sử dụng. Ngoài trời sau một đêm gió hú tuyết bắt đầu đổ lác đác.
Chả ai muốn rời nhà vào giờ này cả, họ ăn sáng, uống trà ủ mình trong chăn. Người thì ngồi nhìn trời vừa ăn bánh uống trà, vừa hồi lại chuyện xưa mà mắt cay cay. Người thì loay hoay cùng bạn đời mình xuống bếp làm cơm, cười nói không ngừng, đôi ba Phụ ủ mình trong chăn ngắm tuyết rơi ngoài sân tay không ngừng đan móc...
Đây là mùa đông của họ, mùa đông tuy lạnh nhưng lại khiến lòng họ ấm áp đến lạ. Thì ra khi mùa đông tới không cần lo cơm ăn, áo mặc, chỗ ở lại thư thích thế này.
Lĩnh có lẽ là người dậy muộn nhất trong thành, Đông thì đã quấn mình một cục cùng Bom chơi ô ăn quan trong phòng sinh hoạt chung tiện thể chờ bữa sáng của Vương.
Cậu bò dậy lấy áo bông ấm áp Tân để sẵn khoác vào đi ra khỏi phòng. Gió lạnh lùa vào ở cửa chính đúng như cậu tính toán khi xây nhà rất ít, tuyết rơi nhẹ nhàng đang dần phủ trắng những bông hoa trước sân.
Xuyên qua màn tuyết, cậu trông thấy Tân đang loay hoay trong bếp, dù có thăng chức Vương thì anh vẫn là anh, vẫn là người chồng, người cha, người chủ gia đình mẫu mực không nề hà chuyện bếp núc bao giờ.
Lĩnh đi qua phòng hai đứa trẻ, dọc theo hành lang phòng khách chạy vào bếp.
Vừa vào tới nơi cậu liền trông thấy bóng lưng của một anh đẹp trai mặc quần ống rộng màu đen, chân mang dép gỗ, áo len cao cổ màu cà phê tay dài ôm trọn vóc người.
Hình ảnh này khiến Lĩnh thoáng quên đi đây là thế giới thú nhân lạc hậu, Tân khiến cậu ngỡ mình đã lạc về thế kỉ hai mươi mốt và gặp được một anh trai vô cùng đẹp biết vào bếp.
Nghe tiếng động nhưng không thấy hành động Tân nhìn lại, anh bắt gặp ánh mắt Lĩnh say sưa nhìn mình liền mỉm cười, chủ động lên tiếng:
“Thế nào, áo em đan cho anh đấy, rất ấm cũng vừa nữa.”
Lĩnh chạy bước dài tới ôm lấy eo anh, vùi mặt mình vào ngực anh, thích thú:
“Trời ơi thành quả của em nè! Anh đẹp trai quá cơ!”
Tân ôm lấy cậu dựa theo nhịp lắc lư của Lĩnh mà đung đưa nhẹ người chiều theo ý cậu.
Ôm một lát Lĩnh liền thả Tân ra, cậu vòng sau lưng anh, mè nheo:
“Anh nấu đi, em ôm anh cho ấm.”
Tân mặc cậu, anh để con gấu bám sau lưng mình như thế tiếp tục xắt thịt xào rau.
Lĩnh ủ mặt mình sau lưng anh lên tiếng:
“Hôm nay chờ xong bữa sáng anh ra đình gõ trống nhé, chúng ta phải học chữ thôi.”
Tân vừa nấu vừa đáp lời cậu, cứ như vậy anh một câu em một câu trôi qua buổi sáng mùa đông đầu tiên của họ tại nơi đây, ngay trong ngôi nhà ấm áp tại thành Lạc Cư của Lạc Cư Quốc.