Đồng thời cũng chất chứa điều Lĩnh muốn nói về Tộc Lạc Cư – đó là những con chim luôn hướng về thần thú, và sẵn sàng dấn thân vào biển cả để tìm về nguồn cội ánh sáng.
Hai gấu tà trước và sau đều là ba con sóng lớn chồng lên nhau, màu xanh nhạt, đầu sóng chọn màu xanh đậm làm điểm nhấn – đây chính là hình ảnh ngụ ý cho con đường họ đã đi qua, lướt qua mũi sóng tìm về Lạc Cư.
Đông theo lời Lĩnh vẽ một cách cẩn thận, có vài chi tiết đòi hỏi nét nhỏ nhắn khiến cậu bé không biết xuống tay làm sao.
Lúc này Lĩnh mới nhìn tới phần lá cây mình ném bên cạnh, cậu cầm nó lên bẻ một thân lá nhỏ, lớp nhựa trắng đục liền chảy ra sạch sẽ, bên trong không có gì ngoài cái lòng rỗng.
Lĩnh nhìn màu hoa để đầy bát đất bên cạnh Đông suy tư. Không chần chừ quá lâu Lĩnh bẻ một ít ở đầu nhọn của lá để lấy một cái lỗ nhỏ, cậu cắm đầu đó vào màu sắc bóp nhẹ.
Một lượng màu được hút vào ống lá, Lĩnh đưa lá qua miếng vải dính đầy màu sắc lúc trước Đông dùng để họa thử, vừa bóp vừa kéo nhẹ. Ấy vậy mà cho ra một đường cong nhỏ theo ý cậu, khi cậu dừng bóp số màu hoa sẽ ngừng chảy ra, công dụng chả khác gì một cây viết màu.
Chỉ cần đừng nghiêng nó quá là màu vẫn ở yên trong ống lá.
Lĩnh cười lớn, đưa nó cho Đông:
“Nè em dùng nó thử đi, bóp nhẹ thôi, đừng để nghiêng quá, coi chừng nhựa hoa chảy hết ra ngoài.”
Đông nhận lấy theo lời Lĩnh bắt đầu bóp nhẹ. Ban đầu vì chưa quen nên Đông phải thử trên vải nháp, sau một vài phút cậu bé bắt đầu thích thú với nó.
Cậu ra chỉ nhờ Lĩnh: - Anh lấy thêm cho em vài nhánh nữa đi, mỗi màu mỗi nhánh, cái này bóp nhẹ cái là được, tuyệt thật, lượng màu ra cũng vừa phải nữa.
Ngay lập tức Lĩnh và Mi làm việc. Vừa làm Lĩnh vừa nói đầy vui mừng:
“Sắp tới đây đi học chúng ta đã có viết để ghi rồi đó!”
Mi cười:
“Xem ra món quà hai người bạn xa lạ này gửi tới cho chúng ta thật không tầm thường.”
Lĩnh nhìn tới Be và Gi đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, vươn tay tới xoa đầu chúng.
Thật ra Lĩnh muốn ôm và hôn nhẹ lên lông chúng cơ, nhưng cậu không dám.
Mũi Tân là cái mũi quỷ, chỉ cần ngửi cái là biết cậu động vào thứ gì. Có một lần vì muốn nựng mớ lông xù trắng phau của chúng, Lĩnh đã ôm con Be và Gi một cái.
Đêm đó ngay khi vừa nằm xuống Tân đã chất vấn cậu ban ngày ôm con thú đực hay thú nhân nào mà mùi nặng thế, trong khi cậu thì chả ngửi được cái mùi gì sấp.
Nhưng lúc đó bởi Tân trông rất hung nên cậu cố nhớ lại hành động của mình ngày hôm đó, giải thích, kể lể, nói hết nước miếng, nhưng cuối cùng cũng bị vần cho gần chết tới sáng.
Ngày hôm sau con Be và Gi chắc là bị anh quát, nên cứ thấy cậu vươn tay là chạy, nay còn cho cậu vuốt xoa tí như này là tốt lắm rồi.
Nhưng mà mấy cái hành động như thế này cậu chỉ dám thực hiện khi không có Tân thôi. Dường như hai con vật ú nu này cũng hiểu điều đó hay sao ấy. Mỗi khi có Tân bên cạnh chúng tự động lủi xa cậu, cũng không cho cậu sờ bộ lông quý hóa của chúng.
“Đẹp thật!”
Tiếng than của Mi bên cạnh đưa Lĩnh khỏi hồi ức, cậu nhìn qua. Bức họa sóng biển ở tà trước và chim lạc ngửa đầu về trời ở phần ngực đã hoàn thành, Đông đang kiểm tra độ khô của nó bằng cách chạm nhẹ đầu ngón tay lên hình vẽ.
“Khô chưa em?” Mi hỏi.
Đông gật đầu, cậu bé hơi nhích người về sau để hai anh nhìn rõ hơn hình vẽ.
Màu sắc bóng loáng, nét vẽ mềm mại cứ y như được dệt ra chứ không phải vẽ lên. Với tài năng thiên bẩm của mình Đông vẽ chim Lạc vô cùng sống động.
Không biết có phải mình yêu ai thì yêu luôn hình thú người ấy hay không mà Lĩnh thấy, cái hình chim lạc màu vàng ở ngực áo cực kì giống thần thái hình thú của Tân, chỉ khác mỗi màu sắc.
Chờ trong giây lát Đông lật tà áo bắt đầu vẽ ở mặt sau.
Trời về trưa tà áo dài độc nhất thú thế, màu bạc ánh vàng, họa chim lạc màu vàng trước và sau, cùng sóng biển màu xanh ở chân hai tà đã hoàn thành.
Khi treo lên cả ba ngắm mãi không rời. Lĩnh tưởng tượng thần thái Tân khi khoác lên nó nôn nao không thôi.
“Mi ơi có nhà không?” Ngay lúc này ngoài sân vang lên tiếng gọi của Vân.
Mi vội đi ra dẫn Vân vào.
Vân gần như đơ người ngay cửa khi nhìn thấy mẫu áo dài xinh đẹp đang treo trên giá.
Cô há hốc miệng đi vào, lẩm bẩm:
“Đẹp quá, quá đẹp!”
Mi vỗ vai Vân một cái, làm động tác để ngón tay lên môi ra hiệu bí mật rồi nói:
“Đây là trang phục dành cho Vương, món quà Hậu muốn bí mật tặng cho ngài, em đừng để lộ nhá!”
Lĩnh nghe Mi nói từ Hậu liền đỏ mặt, cái danh xưng này dành cho người hiện đại như cậu thật ngại quá đi!
Vân nhìn tà áo rồi nhìn qua Lĩnh, đôi mắt lanh lẹ nhấp nháy ý hiểu.
Lĩnh ngại ngùng lườm cô một cái.
Vân cười phá lên:
“Biết rồi, Hậu thật thương Vương quá đi!”
“Im đi!” Lĩnh quát nhẹ, “thế em qua đây làm gì?” Cậu hỏi thay chủ nhà.
Vân cười cười trả lời:
“Em qua lấy chút đồ.”
Rồi cô nhìn qua Mi hỏi:
“Sao, xong chưa, đưa em đi.”
Mi đi vào phòng ngủ đem ra một bộ đồ gấp gọn. Cô giao nó cho Vân, ánh mắt lo lắng nói:
“Em làm vậy có được không! Dù sao Phương cũng rất thích em, giờ em đem bộ áo dài này tặng cho thú nhân khác anh ta sẽ buồn lắm đó.”
Lĩnh và Đông bên cạnh dỏng tai nghe ngóng không xen vào.
Trong khi Vân buồn bã nhận lấy và nói:
“Em biết anh ấy sẽ buồn, nhưng một cô gái không thể sinh nở như em, lại còn xấu xí như này xứng với anh ấy sao!”
“Em đừng nói vậy, Phương nếu đã tỏ tình và ngỏ lời muốn theo đuổi em thì anh ta đã chấp nhận hết mọi thứ của em rồi.”
“Nhưng em thì không!” Vân nói như sắp khóc, đôi mắt cô đỏ hoe.
“Nếu em không sinh được có thể nhận con nuôi, nhưng anh nhìn đi, mặt em, mặt em nè! Em không muốn người thương em phải nhìn nó mỗi ngày! Anh à!” Giọng Vân lạc đi, cô siết bộ áo dài màu xanh đậm vào lòng mình, đau đớn chảy nước mắt.
Hiếm lắm mới có một người thương cô thật lòng, nhưng bản thân cô lại tự ti về ngoại hình của mình. Cô nhờ Mi may cho mình một bộ áo dài theo kích cỡ của Lục, rồi gặp Mây và Lục nhờ diễn cùng cô một vở kịch: cô thích Lục nhưng Lục thì không, hy vọng khi Phương nhìn thấy cô tặng áo cho Lục anh sẽ từ bỏ.
Biết rằng sẽ khiến Lục bị đánh và Mây buồn nhưng cô không muốn Phương có thêm hy vọng nữa.
Hơn nữa Mây cũng đồng ý giúp cô rồi, chỉ còn mười mấy phút nữa thôi là họ sẽ tiến hành kế hoạch, địa điểm ngay gần đình.
Cô vừa buồn lại vừa vui, buồn vì sau hôm nay Phương không còn tìm cô, vui vì anh có thể đi tìm người hợp với anh hơn.
Lĩnh nghe vậy có lẽ đã hiểu ra vài chuyện, cậu nhìn bên mặt có vết bớt đen gần như che kín của cô không biết nói gì.
Hơn ai hết cậu hiểu, bản thân là người đã có bạn đời, cậu luôn mong Tân nhìn được vẻ đẹp của mình. Vì thế mỗi ngày ít nhất cậu sẽ tranh thủ lúc Tân đi vắng mà bôi nghệ lên mặt vài ba phút, sau đó rửa đi để dưỡng da, hy vọng anh sẽ luôn được ngắm cậu lúc cậu đẹp nhất.
Tân thích hôn lên mặt cậu, cắn má cậu. Những lúc như thế cậu luôn mắng anh là chó, nhưng thực tế sâu trong cậu lại thích chết đi được.
Cho nên việc Vân tự ti về hình dáng khuôn mặt là điều dễ hiểu.
“Chúng ta thử tìm cách khác được không? Hôm nay em tặng đồ cho Lục rồi qua xuân Lục cưới Mây lúc đó chả phải là lộ hết ư!?” Mi kiên trì khuyên nhủ.
Vân ôm ghì bộ đồ lắc đầu lia lịa:
“Không, em sẽ không đổi ý, đến mùa xuân Lục cưới em lại tìm biện pháp khác, có khi đến lúc đó tình cảm anh ấy dành cho em cũng nhạt rồi cũng nên.”
Nhạt cái con khỉ - Lĩnh tự nhiên buông cái lời tục ấy trong đầu. Cậu thừa biết các thú nhân nơi này yêu sẽ điên cuồng bền bỉ chân thành đến thế nào, nói nhạt là nhạt sao được, có muốn nhạt trừ khi cả hai đều cùng ngỏm, xuống âm phủ rồi nhạt thì may ra.
Đông bước lên thình lình nắm lấy tay Vân lay mạnh.
Cả ba nhìn cậu.
Đông bỗng mỉm cười, nụ cười rất chi là tươi, tươi đến mức như cậu đã nghĩ ra được một biện pháp nào đó hữu ích dành cho mối tình của Vân.
Mà quả đúng là Đông nghĩ ra được thật, cũng rất chi là độc đáo nữa!