Editor: Phong ca
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
- - -
Chương 11: Bạn trqi của bạn đã gửi hàng!
- - -
Bên trong sân huấn luyện Đại học Hoa Thành.
Chạy xong năm lần một trăm mét, Mạnh Vũ Phồn cởi chiếc áo Tshirt đẫm mồ hôi ra, nằm dang tay chân hình chữ đại trên mặt đất.
Toàn thân cậu nóng hổi, mồ hôi rịn ra, trông giống như vừa được vớt lên từ dưới nước vậy.
Trợ lý huấn luyện viên đứng bên cạnh, tay trái bấm đồng hồ, tay phải cầm bút ghi chép vào sổ số liệu cậu chạy nước rút.
“Được đấy, thành tích khá ổn định.” Trợ lý khó tính khẽ mỉm cười, “Không tệ lắm, xem ra gần đây không lười biếng.”
Mạnh Vũ Phồn vội hỏi: “Trợ lý, vậy em có thể có tên trong danh sách thi đấu mùa này không?”
Trợ lý huấn luyện viên không trực tiếp trả lời mà chỉ nói: “Danh sách cầu thủ tôi không quyết định được, còn phải xem ý kiến của huấn luyện viên Vũ.”
Mạnh Vũ Phồn thở dài chán nản, nhưng mà cậu cũng biết chuyện này đúng là không gấp được.
Mùa thu hàng năm, tất cả đều chuẩn bị cho trận thi đấu dự tuyển CUBA *—— Cũng chính là cuộc thi đấu bóng rổ dành cho sinh viên đại học —— tổ chức so tài trong khu vực.
Đại học Hoa Thành là một trong những trường có nền giáo dục toàn diện hàng đầu cả nước, có những nhà lãnh đạo tâm trí hừng hừng, mỗi năm đều đạt hạng nhất giải thi đấu bóng rổ. Đội được giải nhất không chỉ giành được tiền thưởng cao mà còn là nơi để người chơi thể hiện khả năng của bản thân, nếu như biểu hiện xuất sắc còn có thể được chọn tham gia thi đấu giải CUBA, tương lai còn có thể gia nhập câu lạc bộ bóng rổ chuyên nghiệp.
Xa hơn nữa còn có thể đại diện cho quốc gia tham gia thi đấu cup thế giới.
Thiếu niên bóng rổ nào mà không có ước mơ? Mạnh Vũ Phồn năm nay đã hai mươi hai tuổi, chính là độ tuổi vàng của một cầu thủ bóng rổ. Càng đến gần ngày tranh giải trong lòng cậu càng khẩn trương.
Có thể Đại học Hoa Thành nhân tài bóng rổ quá nhiều. Những người có thể hình như cậu mỗi năm đều có khoảng hai, ba người, đội bóng của bọn họ cộng lại có khoảng mười người, nhưng có thể thi đấu chính thức chỉ có năm người.
Cậu vào trường mấy năm rồi, đã từng đảm nhận hai lần thi đấu chính thức, hai lần dự bị —— mà căn cứ vào luật thi đấu, mỗi cầu thủ chỉ được tham gia thi đấu vòng tròn tối đa là năm năm.
Nói cách khác, năm nay chính là cơ hội cuối cùng của cậu rồi.
Nghĩ tới đây, Mạnh Vũ Phồn ủ rũ cúi đầu đứng dậy, trông cậu giống như một chú chó lớn không gặm được cục xương, cái đuôi, lỗ tai đều tiu nghỉu, trông rất đáng thương.
...
Kết thúc huấn luyện, các đội viên ồ ạt giải tán, cười đùa náo nhiệt đi vào phòng thay đồ.
Mười mấy chàng trai cả người đầy mùi mồ hôi ở trong không gian chật hẹp, cái mùi này quả thật đáng sợ. Nghe nói học kì này mới có một dì quét dọn đến phòng này làm việc đã bị mùi này làm cho ngất xỉu, còn tưởng rằng do sầu riêng đang trong quá trình phân hủy ở trong ngăn kéo cơ chứ.
Lúc Mạnh Vũ Phồn mặc quần áo, di động đặt ở trong túi xách reo không ngừng.
Cậu lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn thấy người liên lạc với cậu là... Ba mẹ Dương Tiếu.
Bọn họ nói chuyện trong nhóm “Dự báo thời tiết” hỏi cậu lúc nào rảnh đến ăn cua, nhưng thấy rất lâu mà không thấy cậu trả lời, lại chuyển sang nói chuyện riêng trực tiếp gọi cậu.
Phong Hòa Nhật Lệ: [Tiểu Mạnh à, con tập luyện xong chưa?]
Phong Hòa Nhật Lệ: [Nếu xong rồi thì tới nhà chú ăn cua nhé, cua bây giờ đang béo lắm.]
Mạnh Vũ Phồn xấu hổ nuốt một ngụm nước miếng, cậu vừa mới tập luyện xong lại đúng lúc đang đói bụng, bụng cậu không ngừng kêu ục ục.
Nhưng.. Mạnh Vũ Phồn nghĩ đến trên App nhắc nhở: “Phục vụ của cậu đã hoàn thành, người thuê đánh giá năm sao”, cảm giác thèm ăn đã bị đè xuống.
Cậu và Dương Tiếu đơn giản chỉ là mối quan hệ giữa người thuê và người được thuê mà thôi. Sau khi kết thúc đơn hàng thì không còn dây mơ rễ má gì nữa. Thế nhưng cậu lại lỡ thêm WeChat của ba mẹ Dương Tiếu, hai ông bà vẫn thường hỏi han cậu ân cần, mà cậu cơ bản không biết nên từ chối lòng tốt như thế nào.
Cùng lúc đó, mẹ Dương Tiếu cũng gửi tin nhắn đến.
Vân Đạm Phong Khinh: [Tiểu Mạnh à, dạo này không thấy con nói chuyện trong nhóm.]
Vân Đạm Phong Khinh : [Con nói thật với cô đi, có phải hai đứa đang giận nhau không?]
Vân Đạm Phong Khinh: [Con bé tính khí nóng nảy, hay nói thẳng, những lúc bận rộn công việc thì không quan tâm đến chuyện gì nữa.]
Vân Đạm Phong Khinh: [Con đừng hiểu lầm nó.]
Vân Đạm Phong Khinh: [Hai đứa nếu có mâu thuẫn thì nhất định phải từ từ nói nhé, đừng nóng giận.]
Mạnh Vũ Phồn nhìn trên màn hình đầy những lời nói ân cần càng không biết nên trả lời thế nào.
Thật ra thì cậu cũng có thể dựa theo lời nói của mẹ Dương Tiếu nói cậu và Dương Tiếu cãi nhau, quyết định chia tay, sau đó sẽ biết thân biết phận rút lui khỏi gia đình này, như vậy thì cậu sẽ không bị làm phiền bởi những tin nhắn như thế này nữa.
Nhưng mà câu nói đó cứ mắc ở cổ cậu, cho dù như thế nào cũng không nói ra được.
Một sinh vật đơn bào như cậu cơ bản không thể nghĩ ra được những tính toán phức tạp, thiệt hơn như vậy, suy nghĩ một hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào.
Ngay lúc cậu đang lao công khổ tứ nhìn điện thoại di động, đột nhiên một bóng người từ phía sau đi tới.
“Phồn Tử! Làm gì thế?” Tiền đạo Từ Đông trong đội cười hí hửng tiến đến, giả bộ muốn cướp điện thoại của cậu. “Tớ biết rồi, cậu đang nói chuyện WeChat với em gái nhỏ chứ gì. Để tớ đoán một chút, có phải em gái khoa ngoại ngữ lần trước xin WeChat của cậu không?”
Mạnh Vũ Phồn né người, tránh xa khỏi móng vuốt của đồng đội.
“Đừng nói linh tinh.” Mạnh Vũ Phồn chứng minh mình trong sạch, “Tớ không cho cô ấy WeChat.”
“Hả? Đây chính là hoa khôi đại học năm nhất đấy! Cô gái xinh đẹp như vậy cậu vẫn không hài lòng sao?” Từ Đông cả kinh nói, “Cậu xem, trong đội chúng ta, cậu chưa yêu ai chẳng lẽ cậu định làm hòa thượng thật à?”
Các cô gái đều thích những chàng trai phi nước đại trên sân bóng rổ. Nam sinh trong đội của bọn họ dáng người cao, thân hình đẹp, cho dù đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt của người khác, hấp dẫn vô số cô gái. Nói đến đội bóng của bọn họ, hơn một nửa cầu thủ đều thay bạn gái như thay áo, những người còn lại cũng từng trải qua hai, ba lần hẹn hò.
Chỉ có Mạnh Vũ Phồn từ trước đến nay vẫn độc thân.
Từ Đông thổn thức nói: “Tớ thật không hiểu, dù bóng rổ có tốt đến đâu cũng không thể tốt hơn hai quả bóng rổ trên người con gái chứ?”
Mạnh Vũ Phồn hận không thể che được lỗ tai, cự tuyệt loại kɦıêυ ɖâʍ - truyền bá tư tưởng dơ xấu này.
Cậu kháng nghị: “Từ Đông, yêu đương là phải tìm bạn tâm giao chứ không phải bạn giường.”
“Đánh rắm.” Từ Đông lớn tiếng cười nhạo cậu, “Nhưng lời này là từ miệng người chưa có kinh nghiệm như cậu nói ra —— chờ cậu gặp được nửa kia, cậu có tin không, cô ấy cười một cái, trong đầu cậu chỉ tồn tại ý nghĩ của thế giới động vật mà thôi.”
Mạnh Vũ Phồn nghe không hiểu: “Thế giới động vật?”
“Thì là câu này này —— ‘ Mùa xuân đến rồi, lại đến mùa giao/ phối rồi’~~~~~”
Mạnh Vũ Phồn từ một chàng trai trong trắng với trái tim thuần khiết liền bị cậu ta bôi mực đen rồi.
...
Hai người thay xong quần áo, cầm túi xách đi về kí túc xá.
Mùa thi đấu mới sắp đến, hai người bọn họ đều là tiền đạo, một người là tiền đạo chính, một người là tiền đạo phụ, vừa hay có thể phối hợp với nhau. Bọn họ nhập học cùng năm, nói cách khác, năm nay là năm cuối cùng hai người có thể tham gia đi Cuba. Nếu như không được chọn thi đấu giải vòng tròn, vậy thì bọn họ sẽ vĩnh viễn mất cơ hội ở cuộc so tài này.
Quan hệ giữa hai người bọn họ có chút kì diệu, vừa là đối thủ cạnh tranh, vừa là bạn bè thân thiết.
Từ Đông nói: “Không biết thầy Vũ có chọn cả hai chúng ta không. Trong đội ngoài hai chúng ta còn có ba tiền đạo nữa, quả thật năm nay để tớ chơi ở vị trí trung vệ cũng được, tớ không muốn rời khỏi cuộc so tài này.”
Thầy Vũ chính là huấn luyện viên trưởng, tính khí có chút giống một ông già, trước kia từng dẫn dắt cầu thủ của đội MVP, sau khi về hưu thì được đại học Hoa Thành đặc biệt mời đến dẫn dắt bọn họ.
Mạnh Vũ Phồn không nghĩ như cậu, kiên định nói: “Tớ chỉ muốn chơi tiền đạo, nếu để tớ chơi trung vệ, tớ tình nguyện không ra sân.”
Vị trí tiền đạo và trung vệ trong cuộc tranh tài không giống nhau, không phân biệt ai giỏi hơn, dở hơn. Rất nhiều cầu thủ vì để có cơ hội ra sân sẽ chuyển đổi các vị trí khác nhau.
Nhưng Mạnh Vũ Phồn chỉ muốn chơi vị trí tiền đạo, xông thẳng về phía trước, không có đường lui, chỉ có thể là tiền đạo ghi bàn, ghi bàn và ghi bàn.
Lúc cậu nói chuyện, trên mặt là dáng vẻ ngây thơ nhưng phong thái lại thành thục làm cho người nghe tin tưởng, cho dù con đường phía trước gập ghềnh, cậu vẫn như cũ muốn thực hiện ước mơ của mình.
Từ Đông nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, trầm mặc một lát, gượng gạo chuyển đề tài.
“Đúng rồi, ban nãy cậu nói chuyện WeChat với ai thế?”
“...Làm gì có ai, là ông chủ của tớ thôi.” Mạnh Vũ Phồn chột dạ nói, “Không phải gần đây tớ làm việc vặt sao, ông chủ lần trước thêm WeChat của tớ, bảo sau này có việc sẽ tìm tớ.”
Cậu cũng không phải đang nói dối —— Dương Tiếu là người thuê danh chính ngôn thuận của cậu mà. Bố mẹ Dương Tiếu chẳng phải là người thuê của cậu sao? Nếu sau này Dương Tiếu còn cần cậu về nhà cùng, vậy chẳng phải là có thể cùng nhau về sao?
Nghe lời giải thích của cậu, Từ Đông “xì” một tiếng, khuyên nhủ: “Tiểu thiếu gia à, tớ nói cậu này, cậu chết không chịu cúi đầu cũng không có tác dụng đâu? Mau về xin lỗi bố mẹ đi, nói mấy câu dễ nghe, nói không chừng còn có xấp tiền lớn để tiêu rồi đấy, còn cần gì đến công việc vặt khổ cực này nữa chứ!”
“Không thể!” Mạnh Vũ Phồn lập tức lắc đầu, “Tớ không muốn bọn họ gửi tiền đến đây để làm nhục ước mơ bóng rổ của tớ.”
“...” Từ Đông nghĩ, sao bố mẹ cậu không đưa tiền đến đây làm nhục cậu?
...
Trường học cũng có những chính sách ưu đãi cho sinh viên đặc biệt, mỗi người được sắp xếp một phòng kí túc xá đơn, Từ Đông vừa khéo ở đối diện Mạnh Vũ Phồn.
Không gian phòng kí túc rất lớn, giường, tủ đều là dựa vào vóc dáng đặc biệt của bọn họ đặt làm, nếu đổi lại là một người có vóc dáng nhỏ bé đi vào phòng của bọn họ, nhất định sẽ cảm thấy giống như là xông vào đất nước của người khổng lồ.
Mà trong phòng Mạnh Vũ Phồn, thứ làm người khác chú ý nhất chính là tủ giày —— tủ giày của cậu có năm tầng, trừ giày dùng để luyện tập, những đôi còn lại đều là AJ*.
Các loại màu sắc, các phiên bản hạn chế, các loại nhãn hiệu... Cái này cơ bản không phải là tủ giày mà là một mỏ vàng di động.
Không ai biết, Mạnh Vũ Phồn cao lớn dũng mãnh như vậy nhưng thật ra thì có một sở thích đặc biệt, đó chính là lau giày.
Mỗi khi có việc cần suy nghĩ cậu sẽ chuyển một cái ghế ra trước tủ giày, tay cầm chiếc bàn chải nhỏ, thấm từng chút từng chút dầu rồi lau lên những đôi giày AJ của cậu.
Cậu trông giống như cô bé bán diêm, trong lúc lau giày tâm hồn cậu sẽ được yên tĩnh, đạt được sự thăng hoa của tâm hồn.
Hôm nay cũng vậy, Mạnh Vũ Phồn lại ngồi trước tủ bắt đầu lau giày.
Hôm nay lúc lau giày cậu nghĩ đến vấn đề —— cậu lại hết tiền rồi, làm sao bây giờ?
Trước khi Mạnh Vũ Phồn bước vào đại học, đã cùng ba mẹ giao ước, bốn năm đại học này là lần ‘buông thả’ cuối cùng của cậu, tốt nghiệp đại học sẽ về kế thừa gia sản.
Dù sao thì chơi bóng rổ thu nhập cũng có hạn, một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp tiền lương một năm cũng không đủ cậu mua một chiếc xe, Hơn nữa, bóng rổ là môn thể thao đối kháng, trên người vận động viên đều là bệnh nghề nghiệp, nếu chẳng may bị rách sụn, gãy cổ chân, bệnh tật triền miên thì chính là cả đời hối tiếc.
Thế nhưng Mạnh Vũ Phồn vẫn cố chấp không buông. Lúc cậu học năm tư đại học, giấu người nhà nộp đơn, quyết định ở lại sân bóng, tiếp tục thực hiện ước mơ của cậu.
—— Vì vậy sau khi tựu trường , tất cả nguồn kinh tế của cậu đều bị cắt đứt.
Mạnh Vũ Phồn không muốn khuất phục ba mẹ, cậu bực bội ở kí túc xá lau giày hai ngày, quyết định thời gian rảnh sau khi tập luyện sẽ đi làm thêm.
Đúng là gặp dịp, cậu tìm được việc làm thêm đầu tiên, chính là app “Cho thuê bạn trai.”
Thời gian ngắn, thù lao phong phú, lấy tiền lương trong ngày, còn có công việc gì thích hợp hơn chứ.
Từ ngày nhận đơn từ Dương Tiếu, cậu cũng chưa từng mở app đó lên.
Cậu không biết mình trúng phải lời nguyền gì, dạo này hay nghĩ đến khoảng thời gian bốn tiếng ngắn ngủi ở nhà Dương Tiếu.
Cậu nhớ lúc Dương Tiếu kéo tay cậu, thân thể mềm mại dựa sát vào cánh tay cậu; Cậu nhớ bữa ăn sủi cảo từ trong bát cô gắp dường như ăn ngon hơn; Cậu còn nhớ sau khi cậu uống say, lúc trên giường cô ngồi dậy, trên người vẫn còn đắp một chiếc chăn mỏng; Cậu thậm chí còn nhớ, cô nhón chân lên nhẹ nhàng sờ vào tóc cậu...
Có lúc cậu nửa đêm không ngủ được, cả người khô nóng, không còn cách nào, cậu chỉ có thể bò dậy tiếp tục lau giày.
...Đến nỗi nguyên nhân sâu xa phía sau cậu cũng không nghĩ nhiều.
Lúc cậu lau giày, điện thoại di động để bên cạnh vang lên một tiếng, app “Cho thuê bạn trai” xuất hiện một tin nhắn mới.
—— Bạn trai thân mến, bạn gái cậu mới dùng tài khoản asg23561 hẹn cậu gặp mặt! Thời gian một tháng, xin hãy yêu thương cô ấy thật tốt!
Mạnh Vũ Phồn “...”
Đây là cô gái giàu có nào thế nhỉ? Trước khi đặt hàng lại không trao đổi mà trực tiếp bao một bữa ăn?
Mạnh Vũ Phồn vội buông xuống đôi giày đang lau dở, bàn tay tùy tiện lau vào ống quần một cái, cầm điện thoại di động lên đăng nhập vào trang chủ phần mềm.
Trong tài khoản của cậu quả nhiên có một đơn đặt hàng, một người dùng đã thuê cậu một tháng phục vụ đưa đón.
Vị này cũng là mới vừa đăng kí, ảnh đại diện là màu xám tro, id cũng là do hệ thống cung cấp ngẫu nhiên nên vẫn còn loạn mã.
...Đây quả thật là kỳ quái.
Cho thuê bạn trai là một hạng mục rất hiếm gặp, cho nên mỗi người trước khi đặt đơn đều không tránh khỏi việc hỏi rất nhiều câu hỏi.
Ví dụ như “Người trong hình là anh thật sao?’, “Anh cao như vậy thật à?”, những loại câu hỏi này khá dễ trả lời. Cậu còn gặp phải những loại câu hỏi như “Chú ơi, có thể giúp cháu làm bài tập được không? Có thể giúp cháu thay phụ huynh họp được không?” Đáng sợ nhất là người thuê, không nói hai lời liền gửi “ảnh ngực”, rồi hỏi cậu “ Anh trai à, hẹn hò không?”
Nhưng người thuê hôm nay cùng với những người thuê trước đây không giống nhau. Không một câu nói nhảm, trực tiếp bỏ tiền mua thời gian một tháng của cậu.
Bao ăn một tháng số tiền cũng không phải ít, trừ phần khấu trừ của công ty, tiền còn lại cũng đủ cho cậu sinh hoạt hai tháng.
Nhưng mà... Cậu muốn ‘nhận đơn’ không?
Mạnh Vũ Phồn chần chừ, màn hình dừng ở trang riêng tư, qua một lát vẫn chưa đánh chữ nào.
Mà người thuê cậu, nhìn qua có lẽ là người nóng tính.
asg23561: [Có đó không?]
asg23561: [Mỗi ngày tôi đi làm lúc chín rưỡi, nếu như không làm thêm thì sáu rưỡi sẽ tan làm, nếu như làm thêm tôi sẽ thông báo trước cho cậu.]
asg23561: [Không có vấn đề gì thì mai sẽ bắt đầu.]
Mạnh Vũ Phồn: “...”
Không! Có vấn đề! Vấn đề lớn là khác!
Tiểu Mạnh:[Chứng nhận tên thật] [Xin chào, ngại quá, bây giờ tôi không nhận đơn nữa rồi.]
Tiểu Mạnh: [Phiền cô hủy đơn nhé.]
Người mới sử dụng asg23561:..?
Người mới sử dụng asg23561: [Mạnh Vũ Phồn, cậu xin được học bổng rồi à, không cần tiền sinh hoạt nữa à?]
Mạnh Vũ Phồn hoảng sợ.
Tại sao người thuê này lại biết tên thật của cậu, còn biết cậu không xin được học bổng, lại còn biết chuyện cậu thiếu tiền?
—— đợi đã.., cậu từ trước đến nay chỉ từng nói cho một người biết chuyện này.
Tiểu Mạnh: [Cô là...]
Tiểu Mạnh: [Cô Dương???]
asg23561: [Ừ, là tôi.]
asg23561: [Nếu như cậu không nhận đơn nữa thì tôi sẽ đổi người khác.]
Mạnh Vũ Phồn: [! ! !]
Dương Tiếu nhanh tay, vừa mới nói xong liền bấm chọn hủy đơn.
Hệ thống vang lên một tiếng nhắc nhở——
Bạn trai thân mến, bạn gái người dùng mới asg23561 của bạn vừa mới hủy bỏ ước hẹn! Thời gian giao dịch, mười...chín...tám....
Mắt thấy con số càng ngày càng nhỏ dần, Mạnh Vũ Phồn không kịp suy nghĩ nữa, lập tức bấm số điện thoại lưu trong di động mà cậu vẫn không nỡ xóa đi.
Tút...
Tút...
Tút.
Điện thoại vang lên ba giây liền có người bắt máy.
“Alo, xin chào, cho hỏi ai đấy ạ?”
Giọng cô gái vang lên thanh thúy.
Nhìn kiểu này là biết Dương Tiếu không lưu số điện thoại của cậu.
Mạnh Vũ Phồn không để ý đến nội tâm đang sa sút, vội vàng nói: “Tôi nhận đơn! ! !”
“... hả?”
Cậu ừm một tiếng, dùng giọng nói nghiêm túc nhất cuộc đời này nói ra một câu không nghiêm túc nhất đời này —— “Cô Dương Tiếu kính mến, xin chào, bạn trai của cô - Mạnh Vũ Phồn đã sẵn sàng, lập tức vì cô phục vụ!"
* CUBA: Hiệp hội bóng rổ sinh viên Trung Quốc.
* AJ: Giày Nike AJ
Danh Sách Chương: