Edit: Phong Ca
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Hạc Hiên
. . .
Ba giờ chiều, phòng họp tầng hai mươi đài truyền hình Hoa Thành.
Không gian đài truyền hình có hạn, chỉ có ít ỏi vài phòng họp, đều phải xếp lịch trước. Mỗi khi đầu tháng hoặc cuối tháng, thường xuyên xuất hiện tình trạng tám kênh cùng nhau đồng loạt đăng ký phòng họp.
Nhưng mà loại tình huống này chưa bao giờ xuất hiện ở kênh truyền hình vệ tinh.
Kênh truyền hình vệ tinh đài truyền hình Hoa Thành là đứa con trai cưng của đài truyền hình Hoa Thành, lại lại là đứa con trai cả có tiền đồ sáng lạn nhất. Nó có trường quay và phòng họp riêng, trừ những nhân viên của kênh ra, người ở kênh khác hoàn toàn không có cơ hội bước vào đó.
Dương Tiếu đứng ở trước máy chiếu, nhìn những người ngồi trong phòng một lượt. Trước kia cô đã từng hi vọng bản thân có thể có cơ hội đứng ở đây, hôm nay nguyện vọng này đã thành hiện thực ―― hơn nữa, cô còn là người báo cáo nữa!
Hai tay nắm lại buông lõng dưới thân, Dương Tiếu lấy lại bình tĩnh, cuối cùng kiểm tra lại một lần nữa phương án cần báo cáo.
Bởi vì thời gian gấp rút, file ppt của cô làm ra cũng không phải là hoàn hảo, nội dung cũng không đủ tỉ mỉ, so với đề cương thì giống hơn. Nhưng mà không sao cả, cô tự tin vào cách trình bày của mình, truyền đạt hết ý tưởng trong đầu đến mọi người.
Trong đầu cô nhanh chóng nhẩm qua mấy lần nên nói như thế nào. Người trong phòng hội nghị ngồi đã gần đầy, nhìn từng khuôn mặt đối với cô đều xa lạ, bọn họ không ai nói chuyện với ai, nhưng trong mắt mỗi người đều dành cho cô sự hoài nghi ―― không ai tin tưởng cô có thể lay chuyển được sự bắt bẻ của Chu Hội.
Đúng lúc này, cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, Chu Hội dẫn đầu, bước nhanh vào phòng họp. Trợ lý đứng đằng sau ân cần kéo ghế, rót nước trà xong xuôi, cô ấy mới ngồi ngay ngắn ở chính giữa, như là một vị nữ vương đang kiểm duyệt tân binh vậy.
Vu Lệnh Long ngồi ở vị trí gần cô ấy nhất, máy tính mở ra đặt trước mặt, bày ra dáng vẻ kiên nhẫn lắng nghe.
"Được rồi, lát nữa tôi còn cuộc họp với tổ chương trình khác nữa." Chu Hội nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Những lời vô nghĩa không cần nói, cho cô nửa tiếng, nói ra hết những ý tưởng của cô đi."
Bấy nhiêu đó thời gian so với dự tính của Dương Tiếu vẫn còn ít hơn, nhưng mà không sao, điều này cũng không ảnh hưởng đến cách trình bày của cô.
Đèn phòng họp vừa tắt, trong bóng tối, màn hình trình chiếu sáng lên.
Dương Tiếu đứng dưới ánh đèn, chậm rãi nói ――
"Xin chào người chịu trách nhiệm sản xuất, chào các vị đồng nghiệp. Tôi đã tìm ra một keyword mới cho chương trình [King of Rebound] ―― Không từ bỏ, không bỏ cuộc."
Chu Hội còn chưa mở miệng, Vu Lệnh Long đã cười rộ lên.
"Hả?" Vu Lệnh Long nói, "Tôi đang đi nhầm sang tổ chương trình về quân đội bên cạnh à? Không từ bỏ, không bỏ cuộc đều xuất hiện rồi?"
Hòa theo lời của hắn ta nói, cả phòng hội nghị cũng vang lên những tiếng cười nho nhỏ.
Chu Hội vẫn chưa ngăn sự cười nhạo này lại, cũng chưa lên tiếng phê bình Dương Tiếu, biểu cảm của cô ấy lãnh đạm, vẫn đang lắng nghe Dương Tiếu nói tiếp.
Dương Tiếu: "Trước khi tôi giải thích khái niệm này, tôi muốn hỏi trước mọi người một chuyện. Chắc là mọi người từ nhỏ đến lớn, trong trường học đều có học sinh khoa thể ɖu͙ƈ nhỉ?"
Mọi người gật đầu.
"Vậy mọi người có từng để ý, những học sinh đó cuối cùng sẽ đi về đâu không?"
"Hả . . ." Có người trả lời, "Còn có thể đi đâu chứ, tiếp tục học lên, có người thì vào trường huấn luyện, có người thì thi vào trường đại học chuyên ngành thể ɖu͙ƈ thể thao thôi."
Dương Tiếu nhìn về phía người nọ, lắc lắc đầu: "Không, suy nghĩ của cô hoàn toàn chỉ dựa trêи sự hiểu biết của những người sống sót. Trêи thực tế, giống như các học sinh bình thường khác, có rất nhiều người sau khi học xong chín năm giáo ɖu͙ƈ bắt buộc liền từ bỏ, cho dù học xong trung học cũng có thể không thi lên trường cao đẳng, rất nhiều đứa trẻ lấy thể ɖu͙ƈ làm giấc mộng của bản thân, nhưng cũng không thể đi đến cuối cùng được."
Ánh sáng trêи màn hình lớn thay đổi, Dương Tiếu trình chiếu một dãy số liệu, đây là do cô tra thông tin trêи internet, sửa sang lại thành bảng biểu.
"Lấy bóng rổ làm ví dụ, hàng năm trêи cả nước sẽ tổ chức các cuộc thi đấu dành cho thanh thiếu niên. Chúng ta cùng tham khảo số liệu này xem, mỗi năm vận động viên tham gia giải U14, thì độ tuổi tham gia ít nhất cũng phải từ 12; tham gia giải U16 độ tuổi ít nhất cũng phải U14. . ." Cô vừa nói, vừa nhấp chuột vào những số liệu quan trọng trêи màn hình, "Nói cách khác, theo độ tuổi tăng dần, những người còn kiên trì theo đuổi ước mơ bóng rổ, càng ngày càng ít ."
"Dù sao có phải ai cũng có năng lực lên tuyển quốc gia đâu!" Có người giơ tay, Dương Tiếu nhận ra anh ta là điều phối viên của tổ chương trình, "Trước đây tôi cũng đã từng tập luyện bóng bàn hai năm, cho rằng khả năng chơi bóng của mình không tồi, kết quả trận đấu vừa chính thức bắt đầu, cả phản ứng và năng lực đều kém rất nhiều."
"Đúng vậy, anh nằm trong số những người không thể tiếp tục ―― mặc dù có ước mơ, nhưng năng lực bản thân không đáp ứng được nhu cầu, đây cũng chính là câu nói từ xa xưa ‘không có năng khiếu." Dương Tiếu nói tiếp.
Trong phòng hội nghị lại vang lên những tiếng cười nho nhỏ
Dương Tiếu: "Những người này vì sao lại từ bỏ bóng rổ? Đơn giản mà nói, có hai điểm, thứ nhất, chính là như vị đồng nghiệp kia ‘không có năng khiếu’, còn có một loại nữa là do gia cảnh nghèo khó, ‘tương lai’ chính là nguyên nhân khiến họ rời khỏi sân bóng."
Cô nói một mạch ――"Tất cả bọn họ, đều bị vận mệnh từ bỏ."
Trong phòng hội nghị đột nhiên trở nên yên tĩnh. Có người muốn ho khan, mới vừa phát ra một tiếng, liền lập tức bụm miệng lại.
Dương Tiếu nói: "Nhưng mà, vẫn có người vẫn ở đó, ngày đêm kiên trì tập luyện. Những người ngày đêm kiên trì tập luyện đó, chẳng lẽ ai nấy cũng đều là Michael Jordan* chuyển thế hay sao?
* Michael Jeffrey Jordan (sinh ngày 17 tháng 2 năm 1963) là một cầu thủ bóng rổ nhà nghề nổi tiếng thế giới của Hoa Kỳ đã giải nghệ. Ông được xem như một trong những cầu thủ bóng rổ vĩ đại nhất mọi thời đại, một trong những ấn tượng lớn nhất trong cộng đồng thể thao ở thời đại của mình và là người đã đem lại sự phổ biến môn bóng rổ của NBA rộng khắp ra toàn thế giới trong thập niên 1980 và thập niên 1990. Jordan đã dẫn dắt Chicago Bulls tới 6 chức vô địch NBA và giành được giải thưởng cầu thủ có giá trị nhất NBA 5 lần. Với 5 danh hiệu MVP mùa thường xuyên và 3 danh hiệu MVP All-Star, Jordan đã trở thành cầu thủ được yêu thích nhất tại NBA. Ngoài chơi bóng rổ thì Michael Jordan còn là một cầu thủ chơi bóng chày, doanh nhân (được gọi là Michael Jordan tỷ phú) và là một diễn viên nữa. Biệt danh của ông là "Air Jordan". Ông đã hợp tác cũng hãng giày Nike cho ra đời thương hiệu giày Nike Air Jordan nổi tiếng (trong truyện, Mạnh Vũ Phồn và Dương Tiếu đều sở hữu đôi giày Nike Air Jordan.)
Lẽ nào mỗi người đều có khả năng chi trả học phí để học tập ở trường tư thục hay sao? . . . Không phải, rất nhiều người bọn họ cũng giãy dụa trong vận mệnh của chính mình, bọn họ đã vô số lần muốn từ bỏ, nhưng cũng vô số lần muốn tiếp tục kiên trì."
Một lần nữa file ppt quay về trang đầu, sáu chữ kia lần lượt xuất hiện, hình thành một câu slogan mới.
"Trêи con đường hiện thực hóa ước mơ, không để vận mệnh vứt bỏ, cũng không buông bỏ vận mệnh ―― đây chính là sự hiểu biết của tôi đối với vận động viên bóng rổ."
Nói xong câu nói đầy khí phách của mình, Dương Tiếu dũng cảm đón nhận ánh mắt của Chu Hội.
Chỉ thấy nhà chịu trách nhiệm sản xuất này hơi đổ người về phía trước, trong ánh mắt hiện lên một tia hứng thú.
Cô ấy gõ nhẹ lên mặt bàn, nói: "Tiếp tục đi."
Chỉ có ba từ đơn giản, nhưng Dương Tiếu lại nghe ra sự chắc chắn trong đó.
File ppt lại chuyển sang một slide mới, màn hình lớn sau lưng Dương Tiếu xuất hiện nội dung mới.
"Phương án của tôi là, mở rộng phạm vi lựa chọn, giới thiệu các cầu thủ ở các độ tuổi khác nhau, nhóm thiếu niên dự bị có độ tuổi 14-16 tuổi, vận động viên có độ tuổi từ 20-25 tuổi, vận động viên có độ tuổi từ 30 - 35 tuổi đã giải nghệ, đại diện cho sự kế thừa và phát triển giấc mơ bóng rổ, khuyến khích các vận động viên tự do kết hợp, thành lập các đội, tiến hành PK 3v3, 5v5 ... Chọn ra người chiến thắng cuối cùng"
Những thiếu niên có tương lai sáng lạn đang chờ ở phía trước, những chàng trai trẻ đang ở đỉnh cao của sự nghiệp thể thao, những người trung niên đã rời sân... cuộc sống của họ liên quan mật thiết đến bóng rổ, trêи con đường khó khăn này, họ đi sai một bước thì sẽ bỏ lỡ chức vô địch.
Bọn họ đứng ở hai bên bờ dòng sông thời gian, nhìn rõ bản thân, cũng nhìn rõ người khác.
Danh Sách Chương: