Edit: Hạc Hiên
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Bánh bao nhỏ
“TÔI TÊN LÀ VU HOÀI BA, TỪ HÔM NAY, TÔI SẼ LÀ GIÁO VIÊN TIẾNG ANH CỦA CÁC CẬU”
Viết truyện ấy mà, theo cách biệt lập là không chấp nhận được, là một tác giả, luôn phải tiếp thu những thứ bổ ích từ những người bên cạnh và từ những sự việc xảy ra xung quanh mình.
Trước đây, Đường Thư Cách ít khi viết những lời đã nói và những việc đã làm của Dương Tiếu vào trong tiểu thuyết, nhưng lần này thì khác --- --- Lần này, cô sáng tác một quyển tiểu thuyết tình yêu trực tiếp dựa trên nguyên mẫu là Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn!
Sau khi tiểu thuyết này được đăng lên mạng, ngay lập tức gây được tiếng vang rất lớn.
Đường Thư Cách sáng tác truyện đã nhiều năm như vậy, cũng đã có một lượng độc giả nhất định. Thấy cô chuyển từ lối viết ngôn ngữ cổ đại sang lối viết theo ngôn ngữ hiện đại, lúc vừa bắt đầu, độc giả còn có chút tiếc nuối, nhưng sau khi họ tình cờ mở xem phần văn án, đọc thử qua vài chương, liền lập tức lọt hố, cuối cùng không thể thoát ra được nữa!
Một trong những bình luận được vô số độc giả ghim lên hàng đầu và nhận về vô số bình luận phản hồi --- ---
--- --- "Bà xã ơi, tôi vẫn chưa bị sâu răng đâu, tiếp tục cho thêm đường đi nhé, đừng ngừng lại!"
Đường Thư Cách vui vẻ vô cùng, mỗi ngày cảm hứng sáng tác luôn tuôn trào, chữ cứ thế gõ ra mà không thể dừng lại được. Trước đây cô đều phải thức đêm viết truyện, mỗi lần đều phải vò đầu bứt tóc; Còn bây giờ, năm giờ sáng cô thức dậy với một tinh thần minh mẫn, ngồi vào máy tính gõ gõ liên tục mấy ngàn từ cũng không hề bị phân tâm, không hề chơi điện thoại, hết sức chuyên tâm.
Ngay cả biên tập viên cũng khen ngợi cô, nói rằng khi viết quyển tiểu thuyết này, cô cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt rồi!
Song mỗi lần nhìn thấy lời khen ngợi của độc giả, Đường Thư Cách đều cảm thấy hơi hổ thẹn. Suy cho cùng, Dương Tiếu vẫn chưa hề biết chuyện này........
Mặc dù chỉ có mười phần trăm nội dung trong tiểu thuyết dựa trên thực tế, nhưng cuối cùng vẫn là nên thông báo cho cô ấy biết.
Thế nhưng, mỗi lần đối mặt với Dương Tiếu, Đường Thư Cách đều không biết mở lời thế nào. Suy cho cùng, cô thật sự không dám nói với cô bạn thân rằng, trong tiểu thuyết của cô, nhân vật nữ chính đang mang thai một em bé tên là Đại Thánh...........
Nhưng tiến không được, lùi cũng không xong, Đường Thư Cách hạ quyết tâm, nhất định phải lựa thời cơ "thành tâm nhận lỗi".
Chẳng qua, lựa thời cơ nào cho tốt đây?
"Tiếu Tiếu, cuối tuần này, bạn học Mạnh Vũ Phồn có đến dẫn Đại Thánh đi dạo không?" Đường Thư Cách niềm nở lại gần, đấm lưng cho cô, "Sách của tớ gặt hái thành tích rất tốt, có thể kiếm tiền rồi. Bộ truyện này thành công như vậy, đều là nhờ hai người bọn cậu "giúp đỡ", tớ mời các cậu đi ăn một bữa nhé!"
Dương Tiếu không nghĩ nhiều, thản nhiên nói: "Giúp đỡ? Hai người bọn tớ chỉ khuyên cậu dùng toàn bộ thời gian để viết truyện thôi mà, này cũng được tính là giúp đỡ à. Thành tích tốt như vậy, hoàn toàn dựa vào bản thân cậu. Không cần mời bọn tớ đi ăn đâu."
"Cần chứ, cần chứ!"
"Thật sự không cần đâu." Dương Tiếu trả lời, "Hơn nữa, vừa nãy Vũ Phồn có điện thoại cho tớ, cuối tuần này cậu ấy không đến được, trường của bọn họ đột nhiên thông báo phải học bù."
"Học bù á? Không phải cậu ấy là nghiên cứu sinh à, vẫn còn phải học bù sao?"
"Đúng vậy, học bù tiếng Anh." Dương Tiếu bực bội, không cam tâm nói, "Tớ vừa mới biết, đa số người trong đội bóng ngay cả CET-4* cũng chưa qua! Bây giờ chứng chỉ tiếng Anh gắn liền với chứng nhận tốt nghiệp đại học. Đại học Hoa Thành quản lý rất nghiêm, Vũ Phồn lúc học đại học vẫn chưa có CET-4, lúc ấy huấn luyện viên của bọn họ phải nộp đơn cho phòng giáo vụ, cậu ấy mới được tạm thời bảo lưu thành tích. Hiện tại, đại học Hoa Thành đang muốn tập trung vào giáo dục tiếng Anh nên yêu cầu bọn họ trước khi tham gia giải CUBA toàn quốc phải lấy được CET-4."
Lúc đầu, lịch trình vòng loại khu vực giải CUBA rất dày đặc, mỗi tuần Mạnh Vũ Phồn đều phải huấn luyện, phải tham gia thi đấu. Bây giờ lại còn phải vắt kiệt thời gian ghi nhớ từ vựng tiếng Anh ............... Cậu chỉ đành có lỗi với Đại Thánh một thời gian vậy. Có điều tháng mười hai sắp đến rồi, đợi khi vòng đấu loại kết thúc, khi CET-4 kết thúc, nhất định cậu sẽ ngày ngày đến nhà Dương Tiếu báo cáo, dẫn chú chó ra công viên chơi đùa thỏa thích!
..............................
Trong lớp học bé nhỏ ở tòa nhà giảng dạy của đại học Hoa Thành, hơn mười mấy chàng trai cao to khó chịu chen chúc nhau phía sau bàn học, đôi chân to dài của bọn họ vốn không thể nào để gọn được.
Mọi người hoặc là đang nằm bò trên bàn học, hoặc là đang lướt điện thoại di động, phía trước mặt họ, quyển sách được mở ra trên bàn, nhưng người nào người nấy đều trông có vẻ lơ đãng, không tập trung.
Với trạng thái hiện tại của bọn họ, đừng nói là thi CET-4, cho dù có đưa cho bọn họ một đề thi tiếng Anh trung học, bọn họ cũng thi trượt cho mà xem.
Cũng đành vậy, sinh viên khoa giáo dục thể chất phần lớn thời gian đều dành trên sân bóng rổ, không giống các thí sinh bình thường có thừa sinh lực tham gia các lớp học văn hóa.
Trong mấy giờ học môn văn hóa, Mạnh Vũ Phồn sợ nhất chính là môn tiếng Anh. Ngay cả những bài thơ Trung Quốc cổ, cậu còn chưa hiểu được, huống chi là học tiếng Anh? Bảng từ vựng tiếng Anh CET-4 trong ngăn bàn, thuộc tới thuộc lui cũng chỉ thuộc đến từ Abandon, hơn nữa ngay khi đóng quyển sách lại, cậu liền quên mất cách đánh vần như thế nào.
Mạnh Vũ Phồn ngồi một chỗ ủ rũ, cậu thà rằng bị huấn luyên viên phạt ném rổ ba trăm lần còn hơn là phải thuộc lòng thêm một từ nào nữa.
Bây giờ, thầy giáo vẫn chưa đến, trong phòng học trở nên ồn ào, nhốn nháo.
"Phiền chết đi được, lịch thi đấu căng như vậy, mà còn phải học bù tiếng Anh, bù cái lông ấy!" Hoàng Hiểu Kha phàn nàn đầy vẻ oán trách, quyển sách úp trên đầu, trang nào cũng còn mới tinh. "Nhà trường lẽ nào không thể rủ lòng thương xót hay sao? Còn bảo tớ học thuộc tiếng Anh, chi bằng để tớ tái đấu một trận với cỗ xe tăng lớn của Đại Học Truyền Thông còn hơn!"
Lưu Phương Châu ngồi ở hàng đầu tiên, nửa thân trên của cậu gần như nằm bò trên bàn học, hai cánh tay dài thật dài của cậu rủ xuống, chán nản mân mê dây giày một mình. Cơ thể cậu gần như đã hồi phục hẳn, gần đây đang dần thích nghi với tiến độ huấn luyện, đai bảo vệ đầu gối trên đầu gối, logo dấu Swoosh của Nike thật to được in ngay mặt trên miếng đai bảo vệ.
Lưu Phương Châu nói: "Giá mà thi tiếng Anh cũng có thể chọn đáp án đúng sai thì tốt biết mấy nhỉ." Cậu thở dài và hỏi, "Có ai biết lai lịch giáo viên lần này không?"
Trước đó, nhà trường cũng đã cử một giáo viên tiếng Anh đến dạy bù cho bọn họ. Nhưng hễ đến một giáo viên thì đều bị bọn họ chọc tức lên và đi mất, giáo viên không thích thái độ học tập không nghiêm chỉnh của bọn họ, một đám ai nấy đều là bọn đầu gỗ..... Không, bọn họ đều là não cá vàng, đầu chứa toàn bã đậu! Những gì giáo viên dạy, một chữ bọn họ cũng đều không ghi nhớ được, giống như trong não có một cái muôi vớt có lỗ vậy, múc ào một cái toàn bộ đều chảy đi mất!
Dần dà, cũng không còn giáo viên tiếng Anh nào dám tiếp nhận công việc cực khổ này, đến dạy cho nhóm học sinh đặc biệt như bọn họ.
Một nam sinh đứng bật dậy, nói một cách thần bí: "Tớ có thông tin nội bộ đây --- --- Giáo viên đến lần này, là một vị phó giáo sư được điều đến từ Đại học ngoại ngữ đấy!"
Phó giáo sư được điều đến từ một trường đại học khác sao?
Việc này cũng thật hiếm thấy.
"Tớ cũng có nghe nói!" Hoàng Hiểu Kha nói tiếp, "Nghe nói vị giáo sư nam này, một chân đạp nhiều thuyền, vừa quen giáo viên trong trường, lại vừa quen học sinh của chính mình đấy! Hắn mê hoặc những người phụ nữ ấy, làm họ mê đắm vây quanh hắn. Sau này, không biết đã xảy ra chuyện gì mà bị nhà trường phát hiện được, chuẩn bị đưa ra mức hình phạt cho hắn. Rốt cuộc do gia đình hắn có thế lực liền mượn danh nghĩa trao đổi giảng dạy và đưa hắn đến trường của chúng ta! Tớ đoán là để hắn trốn tránh đầu sóng ngọn gió đó mà."
"Vãi thật, giỏi vãi vậy à?" Một anh chàng trung phong ghen tỵ nói, "Tên này lợi hại thật. Có thể cùng lúc làm cho nhiều cô gái si mê hắn như điếu đổ, thật là diễm phúc không tồi."
Bọn họ đều đang trong độ tuổi mà hormone hoạt động mạnh mẽ nhất. Lời nói này của Hoàng Hiểu Kha, cũng đủ làm bọn họ suy nghĩ miên man. Ai nấy đều muốn được như vị giáo sư đó, sức quyến rũ tột bậc, "trái ôm phải ấp".
Nhưng Mạnh Vũ Phồn nghe xong, lại cảm thấy vô cùng chói tai.
"Các cậu không thể nói như vậy được." Mạnh Vũ Phồn cắt ngang lời nói đùa tục tĩu của bọn họ, "Người này rõ ràng là bại hoại đạo đức, cùng lúc hắn đùa giỡn với tình cảm của nhiều cô gái, này mà gọi là giỏi ư? Theo ý các cậu thì một người phụ nữ cùng lúc qua lại với mấy người đàn ông, các cậu cũng cho rằng cô ấy rất giỏi sao?"
"............ Mọi người chỉ nói đùa thế thôi, Phồn Tử ạ, không cần chuyện bé xé to như vậy đâu." Đội trưởng Lưu Phương Châu nhanh chóng giảng hòa, "Hơn nữa, đàn ông ấy mà, có ai mà chưa tưởng tượng qua việc này chứ, như vua chẳng hạn, tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần mỹ nữ, đương nhiên là bạn gái càng nhiều càng tốt rồi."
Lưu Phương Châu là anh cả trong đội, rất có uy tín, vả lại, cậu ấy vừa nói vừa xoa dịu Mạnh Vũ Phồn để cậu không cãi nhau với mọi người.
Thật ra, trong lòng Mạnh Vũ Phồn cũng rõ, mọi người chỉ là miệng mồm ba hoa, nói đùa vài câu mà thôi. Bọn họ cũng không nghĩ ngợi sâu xa rằng, một người đàn ông một chân đạp nhiều thuyền, rốt cuộc sẽ làm cho các cô gái yêu hắn phải chịu đau khổ to lớn biết bao.
Bạn trai cũ của Dương Tiếu không phải chính một tên lừa đảo như vậy hay sao? Mạnh Vũ Phồn nghĩ đến, trên đời này lại có thể có tên cặn bã làm tổn thương Dương Tiếu, cậu liền tức giận đến nỗi muốn đem tên khốn nạn đó vò thành viên!!
Vả lại, ai nói tất cả đàn ông trên đời này đều muốn noi theo vua với tam cung lục viện chứ? Ít nhất là cậu không hề nghĩ tới điều đó.
Yêu một người, đương nhiên muốn đem tất cả đều dành cho cô ấy. Hai người nâng đỡ lẫn nhau, kiên định sống trọn một đời cùng nhau, như vậy không phải là đủ rồi sao.
Nhưng Mạnh Vũ Phồn không muốn cãi nhau với đồng đội về việc này, cậu cúi đầu tiếp tục đọc sách, và lật sách giáo khoa tiếng Anh trong tay sang một trang mới.
Và những người khác, cũng đã sớm chuyển sang chủ đề khác.
"Thật không thể hiểu nổi, chúng ta chơi bóng rổ, học tiếng Anh để làm gì chứ." Có người tức tối phàn nàn, "Thi đấu bóng rổ là thi đấu kỹ thuật, cũng không phải thi trình độ tiếng Anh! Chỉ cần chơi bóng tốt, ai quan tâm bạn có đạt CET-4 hay không chứ?"
Lời nói của cậu ấy còn chưa kịp dứt, một giọng nam trung thấp bỗng nhiên vang lên bên ngoài cửa: "--- --- Không, ai nói cầu thủ bóng rổ học tiếng Anh là vô dụng chứ?"
Các đội viên trong phòng học đều kinh ngạc, toàn đội quay đầu nhìn về hướng bên ngoài phòng học.
Chỉ thấy phía cửa phòng học, một quý ông trung niên mặc comple mang giày da, phong độ đang đứng, một tay cầm giáo án, vẻ đầy trí thức. Không cần nói cũng biết, đương nhiên hắn ta chính là giáo viên tiếng Anh lần này của bọn họ rồi!
Ngoại hình của hắn đúng là rất tốt, bằng không cũng sẽ không làm các cô gái chết mê chết mệt. Nhưng sau khi Mạnh Vũ Phồn nghe qua sự tích phong lưu của hắn, hoàn toàn không có tí thiện cảm với hắn, chỉ cảm thấy hắn miệng lưỡi trơn tru, mặt mày đáng ghét, hoàn toàn chính là kỹ thuật diễn xuất trung niên đến phát ngán.
Vị giáo viên đương nhiên không biết trong lòng Mạnh Vũ Phồn đang nghĩ gì. Hắn sửa sang lại quần áo, mặc kệ mười mấy ánh mắt đang nhìn hắn, thản nhiên bước vào bên trong lớp học.
"Tất nhiên tiếng Anh rất hữu ích với các cậu." Hắn đặt giáo án lên trên bục giảng, cất cao giọng nói, "Mục tiêu của các cậu chắc chắn không chỉ giới hạn ở một giải CUBA nhỏ nhoi này phải không? Các cậu chắc chắn cũng muốn được tham gia giải CBA giống các tiền bối đi trước. Căn cứ vào các quy tắc hiện hành của CBA, hầu như mỗi đội đều có các ngoại binh thi đấu, nếu như các cậu đến một câu tiếng Anh đều không biết thì làm sao có thể cùng bọn họ phối hợp được chứ?"
Hắn liệt kê ra liền một mạch tên của bảy, tám ngoại binh đang thi đấu mạnh mẽ tại giải CBA trong nước, bọn họ đều là những người tiếng tăm lừng lẫy trong giới bóng rổ quốc tế, được nhóm các câu lạc bộ lương cao tại giải CBA nhắm đến.
Vị giáo viên đó lại nói: "Đương nhiên, tôi tin rằng mục tiêu của các cậu không chỉ là giải CBA đúng không? Các cậu hẳn đã nghĩ tới, một bước xa hơn nữa, ra nước ngoài, tham gia đấu trường NBA...... Đến lúc đó, bên cạnh các cậu, ngay cả một người nói tiếng Trung đều không có, huấn luyện viên, đồng đội, người đại diện, do thám, mọi người đều nói tiếng Anh, mà trình độ tiếng Anh của các cậu chỉ dừng lại ở "Hello", "Goodbye"! Các cậu chẳng lẽ còn cảm thấy việc học tiếng Anh bây giờ là vô dụng hay sao?"
Câu nói của hắn đâm trúng tim đen, chính xác là trong tưởng tượng thầm kín của những cậu thanh niên này.
Đúng vậy, nếu như hiện tại không học tiếng Anh cho giỏi, sau này gặp phải cầu thủ nước ngoài thì ngay cả một câu chào hỏi cũng ấp úng nói không nên lời.................
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người liền thay đổi, như thể đang nhìn thấy dáng vẻ của chính mình đang chạy đua giành chức vô địch trên sân bóng tại nước ngoài!
Trên bục giảng, vị giáo viên kia nhìn thấy ánh mắt của sinh viên phía dưới bục giảng, cười thầm trong lòng.......... Những tên tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản này, quả thật dễ bị lừa làm sao. Dù sao bản thân đến đại học Hoa Thành chỉ để tránh đầu ngọn gió, tùy tiện giảng vài bài học một cách máy móc lấy lệ vậy. Đợi đến lúc khóa học kết thúc, sẽ có một bước là để sinh viên cho điểm đánh giá giáo viên, bọn họ chắc chắn sẽ cho hắn điểm cao rồi! Đợi đến học kỳ sau được gọi về lại đại học Ngoại ngữ, như vậy là danh chính ngôn thuận rồi.
Vẻ mặt khinh thường của hắn toàn bộ thu vào sâu bên trong đáy mắt và trên mặt hắn vẫn là đang mỉm cười.
Duy chỉ có Mạnh Vũ Phồn, dựa vào trực giác như động vật của chính mình, cậu càng nhìn hắn càng cảm thấy hắn vô cùng giả tạo.
"Thưa thầy, thầy vẫn chưa nói tên thầy là gì?" Mạnh Vũ Phồn đột nhiên mở miệng hỏi.
"Tôi quên mất chưa tự giới thiệu." Vị giáo viên kia từ từ xắn tay áo sơmi lên, cầm một viên phấn, quay người lại và viết thật to lên trên bảng đen ba từ, "Tôi tên là Vu Hoài Ba, từ hôm nay, tôi sẽ là giáo viên dạy tiếng Anh của các cậu."
* CET: là College English Test, là cuộc thi kiểm tra trình độ tiếng Anh của các sinh viên trường đại học ở Trung Quốc, CET chia làm các cấp độ, gồm A, B, 4, 6. Chỉ những người đã qua CET-4 mới được thi tiếp CET-6.
Danh Sách Chương: