Editor: Hạc Hiên
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
- - -
Chương 19: Nếu tôi giành được MVP, chị có thể hôn tôi một cái không?
- - -
Ba Dương Tiếu vừa nghe nói Mạnh Vũ Phồn và Từ Đông là đồng đội liền cảm thấy hào hứng.
Dù đang ngồi trên xe lăn, ông cũng bồn chồn không yên, xoay người lại, ngóng dài cổ như một ông rùa già và hỏi: "Tiểu Mạnh, con và cháu trai của lão Từ là đồng đội à? Vậy ai trong hai đứa giỏi hơn?"
Mạnh Vũ Phồn khiêm tốn trả lời: "Dạ, thưa chú, cháu và cậu ấy đều chơi vị trí tiền đạo. Có điều cháu chơi vị trí tiền đạo phụ, còn cậu ấy chơi vị trí tiền đạo chính, nhiệm vụ của chúng cháu khác nhau, sở trường cũng không giống nhau, nên không thể nói ai hơn ai được."
Bóng rổ là một môn thể thao đồng đội gồm năm người, trên sàn đấu 17.5 x 32 mét này, mỗi người đều đảm nhận những vị trí khác nhau, không thể nói ai cao ai thấp được.
Ba Dương Tiếu nghe vậy liền có chút tiếc nuối. Ông mong đợi đứa con rể của ông một khi ra sân thì đánh đâu thắng đấy, thực hiện cú úp rổ (còn gọi là Slam Dunk) đến cả vành rổ cũng phải nứt mới đúng........
Trước giờ Dương Tiếu không hề biết gì về bóng rổ, nghe đến hai thuật ngữ xa lạ liền tò mò hỏi: "Tiền đạo chính? Tiền đạo phụ? Hai vị trí này có gì khác nhau vậy?"
Đầu tiên, Mạnh Vũ Phồn giải thích theo từ ngữ chuyên ngành trước: "Về lý thuyết, tiền đạo chính thiên về phòng thủ, tranh bóng gần bảng rổ, kèm người, phòng thủ, chủ yếu đứng trong phần sân đối thủ. Tiền đạo phụ thiên về tấn công, ghi điểm, đột phá, chủ yếu ở phía ngoài khu vực bảng rổ....."
Khi cậu nói về nghề nghiệp của bản thân, đôi mắt như sáng lên, hoa chân múa tay hào hứng trông cứ như một đứa bé.
Có điều Dương Tiếu.................nghe vẫn không hiểu.
Mạnh Vũ Phồn liền đưa ra một minh họa dễ hiểu nhất: "Nói thế này vậy, trong truyện "Slam Dunk"* nhân vật Hanamichi Sakuragi là tiền đạo chính! Còn nhân vật Kaede Rukawa thì vỗ ngực nói, "tôi chính là tiền đạo phụ!"
Dương Tiếu: ".........anh là Rukawa?
Mạnh Vũ Phồn ưỡn ngực nói: "Đúng vậy!"
Dương Tiếu lại quay đầu nhìn về hướng khác trên sân bóng: "......cậu ấy là Sakuragi?"
Mạnh Vũ Phồn gật đầu nói: "Đúng vậy!"
Dương Tiếu nghĩ thầm, người đứng trước mặt cô coi như cũng giống với nhân vật Rukawa trong tưởng tượng của các cô gái trẻ; nhưng còn người được gọi là "Sakuragi" kia, dáng dấp không khỏi khiến ........."Có phải so sánh hơi sai rồi không?"
Từ Đông cao chừng hai mét, tay dài, chân dài, thậm chí còn to lớn hơn cả Mạnh Vũ Phồn. Cậu ấy có làn da ngăm đen, xương gò má cao, bước đi vững chãi như một pháo đài di động.
Pháo đài di động ngay khi vừa mới bước vào cửa liền nhận ra dáng dấp quen thuộc phía bên kia sân bóng.
Dáng người kia, diện mạo kia, cử chỉ ám muội đó -- Nếu cậu không nhầm lẫn thì đó không phải chính là đồng đội tốt Mạnh Vũ Phồn của mình hay sao????
Từ Đông trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới việc bị ông nội kéo đến tham gia đại hội thể dục thể thao của nhân viên, lại còn có thể gặp được người anh em tốt cùng kí túc của mình!
Quan trọng hơn nữa chính là cô gái đứng đối diện đang ngẩng đầu nói chuyện với Mạnh Vũ Phồn là ai?
Khoảng cách khá xa, Từ Đông không nhìn rõ hình dáng của cô gái. Thân hình cao lớn của Mạnh Vũ Phồn hoàn toàn che khuất cô, điệu bộ lo lắng từng chút một ấy Từ Đông thực sự chưa từng thấy qua.
Hai người bọn họ cùng diện giày chơi bóng rổ đôi, hiệu Nike Air Jordan phối màu đỏ và trắng. Khi họ nói chuyện với nhau thỉnh thoảng hay có những động tác thân mật vừa tự nhiên lại dịu dàng. Nếu Từ Đông không biết trước Mạnh Vũ Phồn độc thân thì khẳng định sẽ hiểu lầm hai người bọn họ là một đôi tình nhân.
.......Chắc là cậu ấy dẫn chị em họ hàng theo nhỉ?
Có điều vóc dáng người họ hàng của Phồn Tử thật sự đẹp, thon thả, cao ráo, đôi chân thẳng, gầy và dài ẩn dưới quần jeans, thực sự thu hút ánh nhìn.
Từ Đông bất chợt có suy nghĩ viễn vông, định chờ đến khi trận đấu kết thúc sẽ nhờ Phồn Tử giới thiệu và làm mai giúp mình......
"Đông Đông, con đang nghĩ vẩn vơ gì vậy?" Ông nội đứng bên cạnh, vỗ thật mạnh vào cánh tay cậu, nói vang thật to, "Nào, đi cùng ông đến chào hỏi các vị trưởng bối làm quen nào."
Nói xong, ông nội cậu đã bước về phía gia đình Dương Tiếu.
Vừa hay Từ Đông cũng đang muốn làm quen với cô gái đó, thế là cậu vội vàng sửa sang lại quần áo, nở một nụ cười thật đẹp, tiếp tục đi theo ông nội.
Đến gần, Từ Đông mới nhìn rõ được dáng dấp của cô gái kia.
Nếu dùng một câu để miêu tả thì chính là "Da như ..., mày như ... mắt như.....Tóm lại, quào! Đẹp tuyệt!
Dương Tiếu đứng đó một cách tự nhiên và thùy mị, đôi mắt trong trẻo, không nhận ra một chút ngượng ngùng nào. Khóe miệng cô hơi nhếch lên, trong phạm vi lịch sự tối thiểu, nụ cười của cô không quá sâu nhưng lại khiến cho lòng người bỗng chốc say mê.
Cô chỉ mỉm cười thật nhẹ, Từ Đông liền cảm thấy lâng lâng như đang bay bổng. Cơ thể nặng một trăm kilogram như thể không tồn tại, tâm hồn cậu như càng ngày càng cao, càng ngày càng cao, càng ngày càng........
"Nào, Đông Đông, để ông nội giới thiệu với con." Bên cạnh cậu truyền đến giọng nói mộc mạc của ông nội mình, "Cô gái này chính là con của ông nội Dương của con đấy, tên là Dương Tiếu. Con phải gọi Tiếu Tiếu là cô mới đúng."
Dương Tiếu: "......." Dương Tiếu lúng túng và nói, "Không cần phải gọi là cô đâu ạ? Thực ra, con cùng lắm cũng chỉ hơn cậu ấy vài tuổi thôi mà...."
Ông nội của Từ Đông cứ khăng khăng nói: "Vai vế không được làm loạn! Tiếu Tiếu, bác và ba con là anh em tốt. Con đã gọi bác đây là bác, vậy cháu của bác tất nhiên phải gọi con là cô."
Từ Đông: "......" Nhìn thấy Dương Tiếu xinh đẹp, trẻ trung như vậy, một tiếng "Cô" cậu quả thật không thể thốt ra khỏi miệng mình.
Nhưng đả kích thật sự vẫn còn ở phía sau --- ---
"Còn người này." Ông nội của Từ Đông đột nhiên lại chỉ về hướng Mạnh Vũ Phồn đang đứng cạnh, "Đây là bạn trai của cô Tiếu Tiếu của con, con gọi chú là được rồi!"
Dương Tiếu: "....."
Từ Đông: "......."
Tâm hồn của Từ Đông vừa mới lâng lâng trên mây, nghe một tiếng liền rơi phịch xuống đất.
Cậu thất thanh kêu lên: " --- --- chú???????"
Chú cái gì mà chú, chú ở chỗ nào?! Phồn Tử không phải độc thân hay sao? Không đúng, Phồn Tử là bạn thân của cậu, sao bỗng dưng vô cớ lại đổi vai đổi vế thế này???
Chỉ có Mạnh Vũ Phồn vẫn chưa hiểu tình huống hiện tại, không mảy may chú ý tới sự khó xử của những người trước mặt.
Cậu gãi gãi đầu, nhìn Từ Đông và cười hớn hở nói: "Chào cháu. Thật ngại quá, hôm nay đi vội quá nên quên không mang theo tiền lì xì."
.........
Tiếng còi thi đấu vang lên.
Trái bóng bắt đầu được tung lên không trung, Mạnh Vũ Phồn và Từ Đông cùng lúc nhảy lên, giơ cao tay cướp lấy trái bóng màu nâu cam.
Cuộc tranh cướp bóng thường chỉ xảy ra trong chớp mắt, với lợi thế cánh tay dài, Từ Đông trong nháy mắt đã cướp được bóng, vừa tiếp đất liền nhanh chóng dẫn bóng hướng đến bảng rổ của đội xanh.
Mạnh Vũ Phồn theo sát ngay phía sau, quan sát chằm chằm quả bóng, nhiều lần định cướp bóng từ trong tay của Từ Đông.
Hai người bọn họ đã được huấn luyện cùng nhau trong năm năm trời, họ nắm rõ khả năng của nhau như lòng bàn tay. Nhưng hôm nay Từ Đông như uống phải thuốc tăng lực, thế tấn công vô cùng mạnh mẽ, dứt khoát và đầy quyết đoán, rất nhiều lần cánh tay và khuỷu tay cậu như thúc vào mặt Mạnh Vũ Phồn.
Nếu đổi lại đây là trận đấu chính thức thì Từ Đông chắc chắn sẽ bị phạt thẻ vàng.
Nhưng đây lại là trận đấu trong khuôn khổ gia đình của nhân viên, trọng tài là chị cả của bộ phận hành chính. Vừa thổi xong còi bắt đầu trận đấu thì cô ta liền đi ra ngoài sân tán gẫu, đan áo len, làm gì còn quan tâm đến cái gì phạm quy hay không phạm quy nữa.
Còn đám đông khán giả căn bản cũng không biết luật lệ thi đấu. Bọn họ dồn hết sự chú ý lên hai chàng trai trẻ, cho dù ai kiểm soát được bóng, tất cả bọn họ đều vỗ tay hò hét như ong vỡ tổ.
Bởi vì đội xanh và đội vàng đều có một cầu thủ chuyên nghiệp nên từ phòng thủ đến tấn công hầu như đều do hai người bọn họ đảm nhiệm. Trận đấu này hoàn toàn không phân biệt ai là tiền đạo, ai là hậu vệ, chỉ thấy hai người bọn họ dẫn bóng chạy hết vòng sân, từ trước đánh tới rồi lại từ sau đánh lên.
Còn tám cầu thủ khác trên sân thì giống như đàn chó bị cụ già dắt đi dạo, ngớ ngẩn chạy theo phía sau hai người bọn họ, chạy tới chạy lui, hoàn toàn không thể chạm tay vào bóng.
Lúc này, điểm số trên sân đang là 38-31 --- --- Mạnh Vũ Phồn bị Từ Đông bỏ xa với điểm số cách biệt là 7 điểm.
Ba Dương Tiếu liên tục hò hét: "Lên đi Tiểu Mạnh, nhanh lên nào!! Chặn cậu ấy lại! Chặn cậu ấy lại! ! Chặn cậu ấy lại!"
Dương Tiếu bị đau đầu bởi tiếng hò hét ồn ào của ba cô, có điều lúc này mọi sự chú ý của cô đều tập trung vào trận đấu, đôi mắt cô như dán chặt vào bóng dáng của Mạnh Vũ Phồn, như đang cùng cậu chạy trên sân.
Luật thi đấu bóng rổ chính thức rất phức tạp, mỗi trận đấu chia thành nửa trận trước và nửa trận sau, mỗi trận sẽ có hai hiệp thi đấu, giữa mỗi hiệp sẽ có thời gian giải lao, phía bên ngoài sân đấu còn có các cầu thủ dự bị chuẩn bị sẵn sàng đợi vào sân ngay khi có yêu cầu thay người.
Nhưng luật áp dụng trong trận đấu thuộc khuôn khổ gia đình nhân viên lần này lại hoàn toàn mới, hoặc có thể nói là do chính những người nhân viên bọn họ tự nghĩ ra --- --- Đội nào ghi được 50 điểm trước thì là đội thắng cuộc.
Từ Đông đang giữ bóng, định làm một cú úp rổ khác.
Đáng tiếc thay, Từ Đông đã tiêu hao hết thể lực, mồ hôi nhễ nhại tuôn xuống không ngừng như dòng suối nhỏ. Tay và chân cậu đều run rẩy.
Cùng lúc Từ Đông đang chuẩn bị ném rổ, Mạnh Vũ Phồn nhảy lên tranh bóng --- --- Chắn bóng thành công!
Quả bóng đập vào bảng rổ, rồi lại nhanh chóng bật ra, Vũ Phồn liền bắt bóng, nhanh chóng dẫn bóng chạy về phía bảng rổ của đội đối phương.
Các cầu thủ khác của đội vàng thấy vậy liền lập tức lao vào bao vây cậu. Ngay cả khi Mạnh Vũ Phồn có thực lực nhưng đột nhiên bị bốn cầu thủ bao vây bốn phía thì cũng không tài nào di chuyển được.
Ngay lập tức, cậu liền đưa ra một quyết định --- --- chỉ thấy cậu đột nhiên lùi lại một bước, hai chân lấy đà nhảy lên, cậu trực tiếp ném bóng ngay tại vạch ba điểm.
Quả bóng bay trên không trung theo hình vòng cung tuyệt vời, vững vàng rơi xuống, không hề chạm bảng rổ, cũng không hề chạm vành rổ, không chạm lưới mà lọt thỏm vào ngay giữa rổ --- --- Ba điểm! Lần này đã là lần thứ tư trong trận đấu hôm nay Mạnh Vũ Phồn thực hiện được cú ném ba điểm.
Sau khi quả bóng này được ném vào, điểm số hiện tại chỉ còn cách biệt bốn điểm.
Nhưng mà thể lực của Mạnh Vũ Phồn căn bản cũng đã cạn kiệt.
Mặc dù sân đấu bóng rổ không lớn, thời gian thi đấu mỗi hiệp cũng không dài nhưng đây thực sự là một môn thể thao cực kỳ hao tổn thể lực. Chạy nước rút, đột kích, phòng thủ, ném bóng, mỗi một hạng mục đều là lấy thể lực đấu thể lực.
Trận đấu chính thức đều sẽ có cầu thủ dự bị của mỗi đội ở bên ngoài sân để thay thế, nhưng trận đấu giữa nhân viên tập hợp đủ mười cầu thủ đã là không dễ dàng, làm gì có cái gọi là cầu thủ dự bị? Mạnh Vũ Phồn và Từ Đông đã ở trên sân lâu như vậy, thể lực cả hai người sớm đã suy yếu, thế trận tạm thời đang giằng co.
Chính ngay lúc này, tiếng còi nghỉ giữa trận vang lên, thời gian giải lao cuối cùng cũng đã đến.
Từ Đông trừng mắt liếc nhìn Mạnh Vũ Phồn rồi quay ra ngoài sân đấu. Mạnh Vũ Phồn thở hổn hển chạy lại ngăn cậu ấy, đầy khó hiểu hỏi: "Từ Đông, hôm nay sao cậu lại tức giận như vậy chứ?"
Từ Đông nói: "Tớ sao có thể không tức giận được chứ!" Từ Đông càng nói càng tức, "Phồn tử rốt cuộc cậu có xem tớ là anh em hay không? Mấy ngày trước cậu còn nói dối tớ là chưa có đối tượng, vậy mà trong nháy mắt, vai vế của cậu lại cao hơn tớ một bậc, còn muốn tớ gọi cậu bằng chú à? !"
Lúc này đây Mạnh Vũ Phồn mới biết, hóa ra Từ Đông vì vấn đề này mà mới tức giận. Nhưng, Dương Tiếu thực sự không phải bạn gái của cậu --- --- Mối quan hệ giữa hai người họ rất khó xác định, nhưng nếu là mối quan hệ nam nữ thường thấy, sẽ không có chuyện một bên này thanh toán cho bên kia đâu nhỉ?
Mạnh Vũ Phồn không muốn nói về điều này, chỉ đành nói sang chuyện khác: "Từ Đông, nếu cậu không muốn gọi tớ là chú thì cậu gọi tớ là ba cũng được."
"Cút đi!" Từ Đông đưa ngón giữa lên và nói, "Xem tình hình thực tế trên sân kìa, hiện tại bố mày đang dẫn trước xa đấy nhé."
Mạnh Vũ Phồn: "Đừng khoác lác nữa, hiện tại cậu làm gì còn có thể chơi tiếp nửa trận sau? Thể lực của cậu, dưỡng sức hai tiếng đồng hồ ra sân chỉ chơi được ba phút."
"Vẫn còn hơn cậu." Từ Đông hừ một tiếng, nhếch cằm lên, mắt liếc nhìn về phía Dương Tiếu. Cô buộc tóc đuôi gà dài đung đưa phía sau đầu, tay cầm chai nước, đôi mắt nhìn về phía Mạnh Vũ Phồn đầy ân cần lo lắng. Từ Đông nói một cách đầy chua chát còn hơn cả mùi mồ hôi trên người cậu, "Tiểu tử, tớ đoán là cậu luôn được sạc năng lượng, còn không chịu ra sân nào?"
Mạnh Vũ Phồn: "! ! !"
Tâm hồn thuần khiết của Mạnh Vũ Phồn như bị tổn thương nghiêm trọng.
Ngay lập tức mặt cậu đỏ bừng lên, lắp ba lắp bắp nói: "Tớ....chúng tôi yêu nhau nghiêm túc, nào có vừa yêu đã nghĩ đến chuyện hư hỏng được chứ."
"Chuyện hư hỏng? Cậu gọi chuyện đó là chuyện hư hỏng?" Từ Đông huýt sáo đầy đắc ý, vỗ vỗ vào bờ vai Vũ Phồn, "Cậu đúng là một đứa trẻ ngoan! Nếu như sau này hai người chia tay nhau, mà còn chưa hôn nhau, thì có phải bạn gái cậu sẽ gửi giấy chứng nhận cậu là đứa trẻ ngoan, chưa bao giờ làm "chuyện hư hỏng" cho bạn gái mới của cậu không?
"........"
Mạnh Vũ Phồn choáng váng rời khỏi sân, tâm trí cậu lúc này đều chỉ nghĩ đến những câu nói lúc nãy của Từ Đông.
Dương Tiếu thấy cậu cúi đầu, rầu rĩ không nói một lời, cứ đinh ninh là cậu đang rất mệt. Cô vội vàng đến đỡ cậu, nắm tay, dìu cậu ngồi xuống.
Mạnh Vũ Phồn chỉ cảm thấy toàn thân nóng bức, cậu đổ nguyên chai nước suối lên khăn mặt và trực tiếp đắp lên đầu, nhưng như vậy cũng không thể làm cậu hạ nhiệt.
Dương Tiếu đứng ngay cạnh cậu, thấy trống ngực cậu đập liên hồi, mặt đỏ ửng, thậm chí ngay cả cánh tay và lòng bàn tay của cậu cũng nóng hổi.
Cậu không thấy thoải mái, ngay cả ba mẹ Dương Tiếu đứng bên cạnh cũng cảm nhận được điều này.
Ba Dương Tiếu cứ nghĩ rằng cậu đang chịu áp lực tâm lý quá lớn bèn vội vàng nói: "Tiểu Mạnh, việc chú nói trước đó kêu cháu phải lấy được cúp đem về chỉ là nói đùa thôi! Chú thấy người đồng đội của cháu cũng rất lợi hại nên cháu cứ tùy ý thi đấu, đừng làm tổn thương hòa khí giữa hai người."
Mẹ Dương Tiếu cũng ở kế bên phụ họa theo.
Mạnh Vũ Phồn thật sự quá cao, cho dù là đang ngồi, cũng giống như là một ngọn núi nhỏ. Dương Tiếu đang đứng ngay trước mặt cậu, khoảng cách rất gần, chỉ cần hơi cúi đầu thì cô sẽ thấy đôi mắt đang ướt sũng kia của cậu.
Dương Tiếu nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai cậu, cô có thể cảm nhận rõ ràng được phía dưới lòng bàn tay, vì tập luyện quá sức mà cơ bắp thỉnh thoảng co giật.
Trái tim cô trong nháy mắt bỗng trở nên mềm yếu.
"Cậu đã rất cố gắng rồi." Cô cúi xuống nhẹ nhàng trấn an cậu, "Lấy không được cúp hay không đạt giải MVP cũng không thành vấn đề đâu."
"Không được," Mạnh Vũ Phồn ngước lên nhìn cô, cổ họng cậu nghẹn lại và hứa, "Cúp sẽ đoạt được, giải MVP cũng sẽ giành được. Chỉ là .......nếu tôi giành được những thứ này thì chị sẽ có phần thưởng gì cho tôi không?"
Dương Tiếu vốn không hề đặt nặng những đòi hỏi này trong đầu, liền đáp ứng nhanh chóng: "Cậu muốn phần thưởng gì nào? Tiền thưởng? Quần áo thể thao? Hay là lại muốn mua một đôi giày bóng rổ khác?"
"Đều không phải" Mạnh Vũ Phồn choàng hai tay ôm lấy eo cô, mặt dày hỏi, "Chị à, nếu tôi giành được giải MVP thì chị có thể tặng tôi một nụ hôn không?"
Slam Dunk*: Tên Tiếng Việt là Cao thủ bóng rổ, tác giả Takehiko Inoue
Danh Sách Chương: