Edit: Hạc Hiên
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Bánh Bao Nhỏ
[Phiên ngoại một]
[King of Rebound] đã trải qua những khó khăn liên tục trước khi ra mắt, luôn nằm trong vòng xoáy dư luận, và ngay cả sau khi chương trình chính thức ra mắt, không hề cần tốn sức quảng bá thêm, nó cũng đã đủ thu hút sự chú ý của vô số người thích ăn dưa, hóng thị.
Rất nhiều người mở xem chương trình này với tâm lý gϊếŧ thời gian, kết quả ... vô tình lại theo dõi hết tất cả các tập, hoàn toàn chết mê chết mệt!
Netizen A: "Tôi không hề có một chút hứng thú nào đối với chương trình này cả, ngoại trừ Phùng Tương, những người khác đều chưa nghe nói đến, với tư cách là một fan hâm mộ NBA thâm niên, ban đầu tôi xem chương trình để vạch lá tìm sâu, tôi còn chuẩn bị sẵn mười bàn phím để troll, kết quả sau khi xem xong chỉ tìm được một con sâu duy nhất, chính là chương trình này sao lại ngắn như vậy hả? ?"
Netizen B: "Không phải chương trình ngắn mà là quảng cáo quá nhiều! Thế nào mà lại có nhiều nhà tài trợ lớn có nhỏ có như vậy chứ, đang xem đến pha tấn công gay cấn hồi hộp thì đột nhiên phát quảng cáo, tôi chỉ muốn biết quả bóng đó Mạnh Vũ Phồn có ghi được bàn hay không thôi! ! ! ! !"
Netizen C: "Trái đó vào hay không đợi tập sau vậy! Chết tiệt, Mạnh Vũ Phồn có thực sự là cầu thủ giải CUBA không? Màn trình diễn mạnh mẽ như vậy làm sao trước đó không được chú ý nhỉ?"
Netizen D: "Cậu ấy chắc chắn nắm một suất tham dự tuyển chọn CBA năm nay rồi! Nhưng tôi vẫn phải nói là Phùng Tương càng mạnh hơn, phong cách chơi bóng quá ổn định, chắc chắn! Hơn nữa biên tập cắt nối thật sự quá lợi hại, mỗi lần đều khiến tôi nôn nóng hồi hộp muốn xem ngay trận tiếp theo, ngay cả quảng cáo cũng đều không nỡ chuyển kênh!"
Netizen E: "Huhu huhu fan nữ báo cáo! Trước kia tôi không hề có tí hứng thú nào với bóng rổ, đi xem vài trận bóng với bạn trai đều cảm thấy rất nhàm chán. Xem xong chương trình này tôi mới phát hiện, hóa ra không phải bóng rổ tẻ nhạt mà là nhàm chán khi xem những người đàn ông trình độ kém chơi bóng rổ! ! ! Các cô nàng đều thành fan cuồng rồi! !"
Netizen F: "Các chị em đều thật tuyệt vời! Tôi thật tuyệt vời! Tôi nửa đêm la ó, khiến tất cả mọi người trong ký túc xá đều phải bật dậy nhìn! ! Huhu huhu. Hơn nữa tôi mới phát hiện trong chương trình có hai sinh viên khoá trêи học cùng trường, trước đây tôi bị mù thật sao, cũng không biết khi nào tổ chương trình mới mở cửa cho khán giá vào sân, tôi sẽ chạy đăng ký thật nhanh!"
--- --- Đúng vậy, không sai, các chị em.
Đây chính là vũ khí tối mật cuối cùng mà tổ chương trình giấu kín mãi cho đến ngày ghi hình lại mới tung ra.
Sau khi hơn mười tuyển thủ ban đầu rút lui khỏi chương trình, Dương Tiếu cũng không hề trơ trẽn đi cầu xin bọn họ quay lại, mà cô lại có cách tiếp cận khác, đi thẳng đến đội bóng rổ nữ, gửi thư mời tham dự chương trình cho các thành viên đội bóng rổ nữ xuất sắc tương tự.
Đội bóng rổ nữ Trung Quốc quả thật rất mạnh, không chỉ mạnh nhất Châu Á, mà còn từng đoạt được chức vô địch thế giới! Tiếc là độ quan tâm dành cho bóng rổ nữ không cao, các đội viên đội bóng rổ nữ cũng rất kín tiếng, khiêm tốn, không giống như dáng vẻ huênh hoang rêu rao khắp nơi của đội viên bóng rổ nam.
Dương Tiếu trực tiếp cầm kịch bản chương trình tìm tới WCBA (Hiệp hội bóng rổ nữ Trung Quốc - Women"s Chinese Basketball Association), thể hiện hoàn toàn thiện ý với bọn họ.
Đúng lúc, lãnh đạo đội bóng rổ nữ cũng hy vọng có một chương trình có thể tăng cường độ nổi tiếng của bọn họ trong lòng khán giả xem truyền hình, hai bên tìm thấy tiếng nói chung, kế hoạch hợp tác rất nhanh đã được quyết định.
Ngay sau đó, mười lăm cầu thủ bóng rổ nữ gia nhập vào chương trình --- --- từ lứa cầu thủ dự bị mười bốn mười lăm tuổi của các câu lạc bộ, đến các cầu thủ bóng rổ nữ đang là sinh viên đại học, lại đến những cầu thủ nữ đã giải nghệ ... và người dẫn dắt bọn họ chính là đội trưởng đã dẫn dắt đội bóng rổ nữ Trung Quốc giành được chức vô địch thế giới!
Việc ký kết thỏa thuận hợp tác với bóng rổ nữ luôn được tổ chương trình giữ bí mật. Thậm chí ngay cả Mạnh Vũ Phồn, Dương Tiếu cũng đều không nói cho cậu biết, đợi đến ngày hôm đó lúc chương trình chính thức ghi hình, Mạnh Vũ Phồn nhìn thấy các cầu thủ bóng rổ nữ từng người một bước vào sân, há hốc miệng, cằm suýt nữa là rơi xuống đất.
Khi viết format chương trình, Dương Tiếu cũng không tách biệt riêng tuyển thủ nam nữ, mà là hoàn toàn theo thứ tự ngẫu nhiên, để cho các tuyển thủ nam nữ cùng nhau thi đấu, cạnh tranh tài nghệ, việc xây dựng kịch bản như vậy càng thu hút sự chú ý của khán giả, khiến người hâm mộ đặc biệt thích thú.
Chương trình hiện tại đã phát đến tập thứ sáu, cuộc chiến càng ngày càng kịch liệt. Trêи sân đấu, các tuyển thủ đã cống hiến những pha đập bóng vô cùng ngoạn mục, còn ở ngoài chương trình, bọn họ cũng thu về lượng fan hâm mộ kha khá.
Trong đó, fan của Mạnh Vũ Phồn tăng lên với tốc độ nhanh nhất.
Cậu trẻ tuổi, đẹp trai, tính cách thẳng thắn, lạc quan như ánh mặt trời, kỹ năng chơi bóng lại tốt, người như vậy quá đủ tố chất để hòa mình vào giới giải trí.
Mỗi lần trước và sau khi chương trình ghi hình, nhóm fan cuồng của cậu đều sẽ túc trực bên ngoài trường quay, chỉ để tặng quà, thư cho cậu.
Mạnh Vũ Phồn không quen với sự nổi tiếng đột ngột, hơn một lần cậu đã nói với fan hâm mộ: "Tôi chỉ là một cầu thủ bóng rổ, mọi người đừng thích tôi, mọi người thích tôi chơi bóng rổ là đủ rồi!"
Nhưng fan hâm mộ vẫn khăng khăng cố chấp dốc ra sức nhét vào trong ngực cậu nào là quần áo bóng rổ phiên bản giới hạn, giày thể thao.
"Tôi sẽ không nhận những món quà này." Mạnh Vũ Phồn khước từ, "Tôi đã có bạn gái!"
Fan hâm mộ hỏi: "Cậu sợ bạn gái nhìn thấy cậu nhận quà của chúng tôi thì sẽ nổi giận sao?"
"Không phải, cô ấy không hẹp hòi như vậy đâu. Nhưng những món quà này, cô ấy đều đã tặng tôi cả rồi!"
Ngay sau đó, toàn bộ fan hâm mộ đều biết Mạnh Vũ Phồn có bạn gái rất tình cảm vừa giàu có, phụ huynh hai nhà đã từng gặp mặt bàn chuyện hôn sự rồi.
Fan hâm mộ khóc lên vì sung sướиɠ: "Chàng trai, cậu thực sự rất có triển vọng, cậu biết ôm lấy đùi phú bà rồi!"
Mạnh Vũ Phồn: "...?"
Sau này Mạnh Vũ Phồn mới phát hiện, fan hâm mộ của cậu dường như không giống với fan hâm mộ của những người khác.
Fan hâm mộ của những người khác đều là fan bạn gái, fan vợ, fan em gái; Nhưng chẳng biết tại sao fan hâm mộ của cậu đều là fan mẹ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, tuổi của fan mẹ bây giờ nhỏ như vậy sao?
Sau khi Mạnh Vũ Phồn thi đấu bùng nổ, rất nhiều phương tiện truyền thông đều muốn phỏng vấn cậu. Mạnh Vũ Phồn chỉ muốn tập trung chơi bóng, không muốn quá nổi bật, dứt khoát từ chối tất cả lời mời.
Chẳng hạn như, kênh thể thao đài truyền hình Hoa Thành quyết không để người ngoài hưởng lợi*, dự định làm một buổi phỏng vấn số đặc biệt về [King of Rebound], tập hợp tất cả tuyển thủ có nhân khí thực hiện một buổi phỏng vấn độc quyền.
* Thành ngữ gốc: "Thóc đâu mà đãi gà rừng"
Mà người phụ trách thực hiện cuộc phỏng vấn chính là người bạn cũ của Dương Tiếu, Trình Cơ.
...
Địa điểm phỏng vấn được lựa chọn ngay cạnh sân đấu.
Mạnh Vũ Phồn thực sự có chút sợ ống kính máy quay, cậu đợi đến sau khi các vị tiền bối đều phỏng vấn xong mới từ từ tiến lại phía trước ống kính.
Phùng Tương cười nhạo cậu: "Cậu cũng không phải chưa thấy qua ống kính máy quay, lúc chúng ta ghi hình chương trình, cũng có vài máy quay phim bên cạnh sân đấu đấy thôi."
Mạnh Vũ Phồn hồi hộp nói: "Lúc ghi hình chương trình và lúc lên bản tin lại không giống nhau!"
Phùng Tương cười nhạo cậu một trận không chút e dè, hả hê rời đi.
Bên cạnh sân đấu, ngoài Trình Cơ đến phỏng vấn, Dương Tiếu với thân phận là biên đạo của chương trình cũng hỗ trợ bên cạnh.
Vóc dáng của Trình Cơ thấp, khi phỏng vấn các tuyển thủ bóng rổ, chân phải đứng lên một bục cao, mới có thể khiến chiều cao trong ống kính máy quay trở nên hài hòa.
Lần đầu tiên tiếp nhận phỏng vấn, đứng trước microphone, Mạnh Vũ Phồn liên tục nói vấp, trả lời câu hỏi thì rối bòng bòng, quả thực như là robot bị lỗi chương trình.
Trình Cơ luôn kiên nhẫn hướng dẫn cậu, nhưng cậu vẫn không cách nào bước vào trạng thái.
"Cậu em trai à, cậu cứ như thế này tôi không thể nào phỏng vấn được!" Trình Cơ không biết làm sao. Cô ấy biết mối quan hệ của Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn, dứt khoát nhét microphone vào trong tay cô, "Tiếu Tiếu, cậu đến đi, cậu đến phỏng vấn cậu ấy vậy. Hai người quen biết nhau mà, cậu dùng lời nói dẫn dắt cậu ấy, hẳn là cậu ấy sẽ không căng thẳng như vậy."
Dương Tiếu giật mình: "Điều này không hợp với quy tắc của đài đâu."
Trình Cơ nhún nhún vai: "Cái gì mà không hợp với quy tắc của đài chứ? Không phải cậu cũng có bằng phóng viên sao? Yên tâm, đến lúc cắt nối biên tập, sẽ cắt cậu ra khỏi khung hình chỉ để lại tay của cậu thôi."
Dương Tiếu lúc này mới đồng ý.
Cô đứng trêи ghế, giơ microphone trêи tay lên. Rời xa kênh tin tức đã nhiều năm như vậy, cô lại lần nữa xuất hiện trước ống kính máy quay với thân phận phóng viên, hơn nữa lại còn phỏng vấn bạn trai chính mình, cảm giác này thực sự tuyệt vời.
Trình Cơ đưa ra đề cương phỏng vấn, câu hỏi không quá nhiều, Dương Tiếu rất nhanh đã thuộc hết.
Câu hỏi đều rất thông thường, chẳng hạn như, hỏi Mạnh Vũ Phồn tập luyện bao lâu mỗi ngày, sau khi tham gia chương trình cuộc sống có thay đổi gì không, có fan hâm mộ nhiều như vậy có thấy vui không ...
Mấy câu hỏi này vừa nãy Trình Cơ đã hỏi qua một lần, nhưng lúc đó Mạnh Vũ Phồn trả lời lúng túng, còn lần này đổi lại là Dương Tiếu đặt câu hỏi, cậu lại có thể trả lời một cách trôi chảy!
Dương Tiếu thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chuyển sang câu hỏi cuối cùng.
... Lạ thật, lúc nãy Trình Cơ có hỏi câu này sao?
"Trước đây khi nhắc đến sở thích, cậu nói cậu rất thích sưu tập giày bóng rổ, có hơn mười đôi giày trong nhà." Trước ống kính, Dương Tiếu tươi cười không đổi sắc, chầm chậm đặt câu hỏi, "Nhưng mỗi lần khi ghi hình chương trình, cậu đều chỉ mang đôi giày bóng rổ phối màu trắng, cam, đen mà thôi, xin hỏi đôi giày này có ý nghĩa gì đặc biệt với cậu không?"
Nghe thấy câu hỏi này, Mạnh Vũ Phồn cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Cậu dừng lại hai giây như thể đang suy nghĩ, sau đó hơi nghiêng về phía trước, để sát vào microphone và trả lời: "Đôi giày này quả thật có ý nghĩ đặc biệt. Trước đây tôi đã thi đấu một trận đấu rất quan trọng, sau khi khó khăn lắm mới giành chiến thắng, bạn gái tôi đã tặng đôi giày này cho tôi làm vật kỷ niệm. Mỗi lần tôi mang đôi giày này, tôi đều sẽ nhớ đến cô ấy."
Trước ống kính, đôi mắt của chàng trai dịu dàng, thâm tình và đầy trìu mến.
Cậu chăm chú nhìn vào cô gái đang cầm microphone giơ cao. Trong tương lai, cảnh này sẽ xuất hiện trước hàng chục triệu khán giả, nhưng sẽ không ai biết có một mối tình thầm kín đang lặng lẽ nở rộ trước công chúng.
"--- --- Cô ấy là sự can đảm giúp tôi ghi bàn, càng là niềm tin giúp tôi giành chiến thắng."
Lúc cậu kề sát vào, trong nháy mắt, mặt Dương Tiếu đỏ ửng cả lên, khoảnh khắc ấy, cô cứ tưởng rằng cậu muốn hôn cô trước ống kính.
May mắn thay lý trí trong đầu cô đã cố kiềm chế lại, mới không khiến cô thất thố trước mặt đồng nghiệp.
"OK --- --- Cắt!" Phía sau máy quay phim, Trình Cơ lập tức đưa tay ra hiệu, "OK, phỏng vấn kết thúc!"
Toàn thân Dương Tiếu lập tức dịu lại, tay cô đột nhiên mỏi nhừ, mỏi đến mức ngay cả cầm microphone cũng không xong. Mạnh Vũ Phồn, cái tên bạo gan này, đang phỏng vấn, sao lại đi nói luyên thuyên đến điều này kia chứ?
Trình Cơ đi đến bên cạnh nhân viên quay phim xem playback. Mặt Dương Tiếu vẫn chưa hết nóng, cô trừng mắt nhìn Mạnh Vũ Phồn, khẽ giọng hỏi cậu: "Ai dạy cậu nói mấy lời này vậy?"
"Lời gì chứ?"
"Lời mồm mép tép nhảy."
"Chỗ nào mồm mép tép nhảy?" Mạnh Vũ Phồn chớp mắt đầy uất ức, "Tôi xuất phát từ tình cảm mà nói ra, bộc lộ tấm chân tình, được không?"
Dương Tiếu giả vờ đưa microphone trong tay lên đánh cậu, kết quả cánh tay cô mới vừa giơ lên, Trình Cơ đột nhiên lên tiếng: "Đợi đã, phân cảnh có chút vấn đề!"
Dương Tiếu vội dừng lại, hỏi: "Vấn đề gì?"
Trình Cơ nghĩ ngợi một lát: "Cảnh có chút gượng gạo. Dương Tiếu, trước tiên cậu đừng nhúc nhích, đứng trêи ghế, bọn tớ bổ sung thêm mấy Reaction shot* của phóng viên."
* Reaction shot (Cảnh phản ứng): Hình ảnh diễn biến hành động và nội tâm của nhân vật chủ thể trước những tác động của khách thể bên ngoài khung hình. Dạng cảnh này xảy ra trong trường hợp đối thoại, nói xen kẽ, những đe dọa, những hiện tượng, hành động kỳ lạ của khách thể mà bản thân nhân vật phải đối mặt.
Nói xong, Trình Cơ vỗ vỗ, nhân viên quay phim lập tức xoay thân máy, đẩy ống kính hướng về phía Dương Tiếu.
Trong lòng Dương Tiếu lóe lên một tia nghi ngờ: Không phải phân cảnh của cô sau khi cắt nối biên tập đều sẽ bị cắt bỏ hết hay sao, tại sao phải bổ sung cảnh phản ứng của cô? Nhưng nhìn thấy máy quay phim đã đẩy tới, Dương Tiếu lập tức đứng thẳng người lên theo phản xạ, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Mạnh Vũ Phồn, khóe miệng khẽ nở nụ cười theo góc mười lăm độ.
Mạnh Vũ Phồn nghe một cách mù mờ, hỏi Trình Cơ: "Cái gì gọi là "Reaction shot"?"
Trình Cơ bèn giải thích cho cậu: "Khi thực hiện phỏng vấn, để hình ảnh tin tức không bị khô khan, không tự nhiên, phân cảnh của phóng viên và người được phỏng vấn phải liên tục thay nhau xuất hiện. Chẳng hạn như, khi người phỏng vấn nói xong một đoạn, khi biên tập hậu kỳ sẽ phải cắt vài phân cảnh thể hiện phóng viên đang chú ý lắng nghe, nhưng quả thật những phân cảnh này đều là sau đó mới quay bổ sung. Loại phân cảnh quay bổ sung này gọi là "Reaction shot."
Dưới ống kính, đôi mắt Dương Tiếu sáng ngời, cô vừa làm ra vẻ như đang chú ý lắng nghe vừa khẽ gật đầu.
Mạnh Vũ Phồn ngạc nhiên: "Vậy chị Tiếu Tiếu phải luôn như thế này sao, mỉm cười, gật đầu, mỉm cười, gật đầu sao?"
"Đúng vậy." Trình Cơ cười hì hì nói, "‘Cảnh phản ứng’, chính là như thế, thường sẽ liên tục như vậy khoảng vài phút, cho dù chúng ta nói gì, cô ấy đều chỉ có thể mỉm cười, gật đầu! --- --- Chẳng hạn như thế này," Cô ấy quay đầu lại, nhìn về phía Dương Tiếu, cố ý nói, "Dương Tiếu, cậu có phải béo lên không, lên hình thấy mặt tròn như bánh bao đấy."
Trong ống kính, Dương Tiếu mỉm cười, gật đầu.
Trình Cơ: "Hôm nay lạnh như vậy, buổi tối cậu mời tớ đi ăn lẩu nhé?"
Trong ống kính, Dương Tiếu vẫn đang mỉm cười, gật đầu.
Trình Cơ: "Này, cậu đừng thức khuya nữa, cậu xem tóc cậu đều rụng cả rồi đấy."
Trong ống kính, Dương Tiếu rõ ràng nghe thấy, nhưng cô chỉ có thể tiếp tục mỉm cười, gật đầu.
Trình Cơ làm thử xong vài ví dụ, dùng khuỷu tay huých huých vào Mạnh Vũ Phồn: "Này, đây là cơ hội tuyệt vời, cậu không thử sao?"
Mạnh Vũ Phồn có chút ngượng ngùng, cậu gãi gãi đầu, mở miệng thăm dò trước: "Chị Tiếu Tiếu, hôm nay kiểu tóc của chị thật là đẹp."
Dương Tiếu mỉm cười, gật đầu.
Mạnh Vũ Phồn: "Đầm hôm nay chị mặc cũng rất đẹp."
Dương Tiếu mỉm cười, gật đầu.
Loại nội dung vô nghĩa này, nếu là lúc bình thường cậu nói ra, Dương Tiếu nhất định liếc mắt, nói cậu nói chuyện nhàm chán. Nhưng bây giờ cô đang ghi hình cảnh phản ứng, cho dù Mạnh Vũ Phồn nói gì trước mặt cô, cô chỉ có thể thể hiện một kiểu phản ứng mỉm cười, gật đầu mà thôi.
Lá gan Mạnh Vũ Phồn càng lớn dần: "Chị Tiếu Tiếu, hôm nay chị chỗ nào trông cũng đều đẹp cả."
"Không đúng, mỗi ngày chị đều vô cùng đẹp."
"Mỗi ngày chị đều trang điểm đẹp như vậy, có lúc tôi vô cùng lo lắng, sợ người khác phát hiện vẻ đẹp của chị, cướp chị đi mất."
"Chị chắc chắn không biết đâu, quả thật tôi đã yêu chị từ cái nhìn đầu tiên rồi."
"Tôi vẫn còn nhớ khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, chị ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn tôi. Đôi mắt chị có chút đỏ ửng, sau này tôi mới biết chị vừa mới khóc vì tên bạn trai cũ. Tôi liền nghĩ, trêи thế giới này sao lại có tên đàn ông nỡ lòng khiến chị rơi nước mắt chứ? Nếu là tôi, tôi sẽ luôn yêu quý, trân trọng chị, bảo vệ chị, khiến chị mỗi ngày đều mỉm cười."
Từng lời cậu nói đều truyền đến tai cô rành mạch, rõ ràng.
Cô lắng nghe, mỉm cười, gật đầu. Mà ngón tay đang giấu bên hông lại nhè nhẹ run lên.
Giọng nói của Mạnh Vũ Phồn dịu dàng, đôi mắt cậu chứa đầy tình ý: "Càng tiếp xúc với chị, tôi càng yêu chị nhiều hơn. Chúng ta bên nhau đã hơn nửa năm, có lúc tôi cảm thấy tôi và chị như vợ chồng đã trải qua một đời, có lúc cảm thấy như chỉ mới trải qua một ngày ngắn ngủi. Chị luôn nói chị thích nhìn tôi cười, nói khi tôi cười lên, bầu trời đều trong xanh, quả thật trong lòng tôi, khi chị cười, thế giới của tôi mới có đầy màu sắc."
Dương Tiếu dường như linh cảm được điều gì đó. Cô cố gắng hết sức kìm chế toàn thân không run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn chàng người yêu cao to, đẹp trai.
Lần đầu gặp mặt, cậu vẫn còn là một "cậu bé", cậu có chút lỗ mãng, có chút ngây thơ.
Nhưng không biết tự lúc nào, cậu từng bước trưởng thành, trở thành một người đàn ông có thể khiến cô dựa dẫm.
Bọn họ đã trải qua nhiều như vậy, có cãi nhau, có bất đồng, nhưng nhiều hơn chính là sự trưởng thành và hạnh phúc. Dương Tiếu đã từng hai lần thất vọng trong tình yêu, là tình yêu không lay chuyển của Mạnh Vũ Phồn tiếp thêm niềm tin cho cô, khiến cô dám đón nhận một cuộc sống mới. Còn đối với Mạnh Vũ Phồn mà nói, làm sao Dương Tiếu không phải là cội nguồn sức mạnh của cậu kia chứ?
Ống kính từ từ đẩy lại gần, Dương Tiếu vẫn đang mỉm cười. Nhưng nụ cười lúc này của cô đã không còn là nụ cười giả tạo khi ghi hình nữa rồi, mà là phát ra từ niềm hạnh phúc thật sự.
"Vì vậy --- ---" Dưới cái nhìn chăm chú của cô gái, đột nhiên Mạnh Vũ Phồn lùi về sau một bước, quỳ một gối xuống đất, bàn tay từ từ mở ra, để lộ ra một chiếc nhẫn được giấu trong lòng bàn tay. Cậu nhìn cô, như một chàng kỵ sĩ đang nhìn nàng công chúa mà cậu sẽ bảo vệ cả đời, "--- --- Dương Tiếu, chị đồng ý lấy tôi chứ?"
Khoảnh khắc cậu nói ra câu này, Dương Tiếu đột nhiên phát hiện, xung quanh sân bóng, xuất hiện rất nhiều bóng người.
Ba mẹ cậu, ba mẹ cô.
Bạn học của cậu, đồng nghiệp của cô.
Đồng đội của cậu, bạn bè của cô.
Tất cả mọi người đều đã đến cả rồi, bọn họ liền đứng xung quanh sân bóng, trong ánh mắt chứa đầy lời chúc phúc dành cho hai người.
Hóa ra ... Từ đầu đến cuối, không hề có cuộc phỏng vấn gì cả, cũng không hề có ghi hình bổ sung gì đó. Đây là màn cầu hôn lãng mạn mà chàng trai của cô đã dày công thiết kế. Cậu đã mời tất cả mọi người đến làm chứng nhân cho tình yêu của hai người.
Màn cầu hôn này cũng như chính bản thân cậu vậy, lúc cô không ngờ đến nhất, cậu đã xuất hiện trong cuộc đời cô.
Ống kính vẫn còn ở đây.
Máy quay phim vẫn còn đang chạy.
Chiếc nhẫn sáng lấp lánh nọ vẫn còn nằm trong lòng bàn tay cậu.
Dương Tiếu nhìn chàng trai đang quỳ một gối xuống, lông mi khẽ nhấp nháy, một giọt nước mắt mang tên hạnh phúc chảy xuống từ khóe mắt.
Cô mỉm cười, gật đầu.
"—— Tôi đồng ý."
[Hết phiên ngoại một]
Danh Sách Chương: