Khương Chi Chu đã sắp xếp một trợ lý thông báo cho Trần Lâm biết và giải quyết hậu quả phía trường quay, đồng thời yêu cầu nhân viên trường quay phong tỏa tin tức này, cố gắng không tiết lộ bất kỳ thông tin nào ra bên ngoài.
Nàng chỉ yêu cầu Hạ Vũ Hà cùng đến bệnh viện rồi lên xe rời đi. Vệ sĩ và hai nhân viên trường quay ngồi trên xe khác, chạy phía sau.
Giang Thanh Mộng cố gắng mở mắt ra, môi mấp máy nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Khương Chi Chu cẩn thận ôm lấy cô, để cô dựa vào lòng mình, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô:" Ngoan, đừng nói chuyện, nhắm mắt nghỉ ngơi đi, hiện tại tôi đang đưa chị đến bệnh viện."
Giọng điệu dỗ dành trẻ con này thật sự khiến Giang Thanh Mộng yên lặng tựa vào trong lòng nàng, mềm mại, ấm áp hệt như chú cừu con.
Cơ thể nép vào lòng nàng nóng rực, mềm mại và thơm tho. Khi Khương Chi Chu cúi đầu xuống, cánh môi vô tình cọ vào vành tai của người trong lòng khiến nàng sửng sốt.
Nàng mím môi, hai tai đỏ ửng, trong lòng có chút không được tự nhiên.
Thân thể trong lòng mềm mại như không xương, hương thơm của phụ nữ nhất thời xâm nhập vào khoang mũi, khuấy động suy nghĩ của nàng thành một đống hỗn độn, khiến tai càng lúc càng nóng hơn.
Nàng thả lỏng vòng tay, không còn giữ chặt cô nữa, sau đó quay đầu nhìn sang nơi khác, cố gắng bình tĩnh lại.
Hạ Vũ Hà từ ghế phụ quay người xuống đưa cho Khương Chi Chu một cái nhiệt kế điện tử:" Em kiểm tra xem cô ấy bao nhiêu độ rồi?"
Sau khi Khương Chi Chu đo nhiệt độ xong, nàng nhìn con số trên màn hình rồi nói:" 38,6 ℃, vẫn chưa sốt cao lắm, nhưng em không biết chị ấy có bị gãy tay hay không."
Hạ Vũ Hà vội vàng hỏi: "Chú Lưu, bao lâu nữa mới đến bệnh viện thế?"
Tài xế Lưu nói: "Sắp đến rồi, khoảng mười phút nữa sẽ đến. Đứa nhóc này sắp mệt đến chết rồi, mấy năm nay con bé chưa từng có được một giấc ngủ ngon, tôi cảm thấy rất đau lòng vì con bé......."
Con gái của chú Lưu cũng bằng tuổi Giang Thanh Mộng. Mỗi khi ông ấy nhìn thấy cô thì lại như đang nghĩ đến con gái mình.
Đối với những nghệ sĩ đang trong giai đoạn sự nghiệp thăng tiến, việc ngủ đủ giấc là một điều rất xa xỉ.
Giang Thanh Mộng mới nổi tiếng được một năm, nền tảng chưa vững chắc, có quá ít tác phẩm do chính tay mình đảm nhận nên cô cần tham gia nhiều hoạt động để duy trì nhiệt độ.
Khương Chi Chu cúi đầu nhìn Giang Thanh Mộng trong vòng tay mình, khẽ nói:" Trong ngành chỉ có hai loại minh tinh có thể ngủ ngon giấc, một là minh tinh tuyến 18 không có lịch trình quay phim như cháu, hai là sao Thiên Vương có vị trí ổn định trong ngành."
Chú Lưu nhìn Khương Chi Chu qua kính chiếu hậu, nói lời từ tận đáy lòng:"Cô Thẩm xinh đẹp như vậy, cô nhất định sẽ nổi tiếng trong tương lai! Chú Lưu tôi nhìn người rất tốt!"
Khương Chi Chu bật cười: "Cháu xin tiếp nhận ý tốt của chú."
Hạ Vũ Hà tặc lưỡi:"Như thế thì thật sự quá vất vả."
Khương Chi Chu trả lời: "Cũng ổn, kiếm được nhiều tiền thì không cảm thấy vất vả cho lắm."
Chú Lưu, Hạ Vũ Hà: "..."
Kiếp trước, Khương Chi Chu có xuất thân nghèo khó. Năm 10 tuổi, bố mẹ gửi nàng đến một đoàn kịch ở quê để học nghệ thuật, trọng tâm là Đào Mã Đán. Năm 16 tuổi, khi nàng đang biểu diễn ở thành phố thì được tuyển trạch viên nhìn trúng rồi mang nàng đi chụp quảng cáo. Đạo diễn Lý Trạch nhìn thấy nàng từ quảng cáo TV nên đã mời nàng diễn《 Kinh trập 》, ông còn giúp đỡ nàng tham gia các vở kịch Trung Hoa, tạo điều kiện cho nàng học tập.
Nàng đã từng phải chịu đựng cảnh không có tiền ăn, nàng thừa biết nếu không phải tình cờ bước vào giới giải trí như vậy thì điều chờ đợi nàng chắc chắn sẽ là một cuộc sống đầy đau khổ.
Vì vậy, nàng chưa bao giờ phàn nàn về việc diễn xuất có bao nhiêu vất vả. Việc bị bầm dập hay trầy xước trong các cảnh quay võ thuật trong những năm đó là điều thường thấy. Thậm chí ngay cả người đại diện Tô Quả của nàng còn nhìn thấy minh tinh mới nổi khoe cánh tay trầy xước của mình lên Weibo thể hiện sự 'chuyên nghiệp' của mình khắp nơi khiến fans đau lòng đến mức khóc ré lên, liền hết sức vui mừng nói:"Em nhìn vết xước này của bọn họ đi, vết thương này chắc là may mắn được đưa đến bệnh viện kịp thời rồi, miệng vết thương cũng gần khép lại."
Khi đến bệnh viện, Khương Chi Chu mở cửa xe ra, quay đầu nhìn về phía sau: "Chắc chắn không có phóng viên theo đuôi đúng không?"
Hạ Vũ Hà chuẩn bị bước xuống xe với khẩu trang và mũ đầy đủ, nói:" Chiếc xe này vừa mới đổi trong hôm nay, có lẽ đêm nay cánh săn ảnh không thể biết được, nhưng ngày mai thì chị không chắc."
Khương Chi Chu gật đầu:" Bảo họ chú ý đến vấn đề an ninh một chút, đừng gây chú ý. Chỉ cần một hai người đi theo là được rồi. Chị liên hệ với Trần Lâm, người phụ trách đoàn phim và đạo diễn để báo cáo tình trạng của Thanh Mộng cho họ biết đi."
Trong bệnh viện, bác sĩ đã sắp xếp một khu VIP đặc biệt cho các nàng.
Trong phòng bệnh, cánh tay phải của Giang Thanh Mộng được băng bó lại, còn tay trái vẫn đang truyền dịch. Ngoài cửa truyền đến tiếng nói thầm thì của cô y tá trẻ.
"Người đó mang khẩu trang nên tôi không thể nhìn thấy rõ mặt được, có phải là Giang Thanh Mộng không?"
"Chắc chắn rồi! Cô nhìn xem ánh mắt này có bao nhiêu hấp dẫn. Ngoài ra, trên hồ sơ bệnh án của bệnh nhân ngoại trú cũng có viết ba chữ 'Giang Thanh Mộng' đấy!"
"Gầy và xinh quá!"
"Người thật đẹp hơn rất nhiều so với trên TV!"
"Chút nữa chúng ta đến xin chữ ký đi!"
"Người đẹp bên cạnh cô ấy là ai thế? Trông không giống như trợ lý mà lại giống minh tinh hơn."
Hạ Vũ Hà yêu cầu các vệ sĩ đóng cửa lại rồi nhắc nhở các bác sĩ và y tá ở đây giữ bí mật, không tiết lộ tình trạng và phòng bệnh của Giang Thanh Mộng.
Phát sốt 38,6 ℃, cộng thêm dây chằng cánh tay phải bị căng, Giang Thanh Mộng nửa nằm nửa ngồi trên giường, đầu choáng váng vì sốt nhưng vẫn phải cân nhắc lịch trình làm việc.
Cô xác nhận với Hạ Vũ Hà: "Sáng mai có cảnh diễn đúng không?"
Hạ Vũ Hà gật đầu: "Đúng rồi, là cảnh quay ngoại cảnh với nam chính, tôi và đạo diễn sẽ mời diễn viên đóng thế đến."
"Không cần đâu, cứ quay như bình thường đi."
"Tôi đổi cảnh quay của cô sang buổi chiều nhé?"
"Ngày mai tôi phải đến Thượng Hải để tham dự sự kiện của nhãn hàng."
"Nhưng cô cũng có cảnh quay vào ngày mốt."
"Tôi sẽ quay lại vào tối mai."
"Được rồi..... tôi sẽ nói với chị Trần Lâm một tiếng". Tuy thời gian làm việc với Giang Thanh Mộng chưa được lâu lắm nhưng Hạ Vũ Hà cũng đã quen với việc cô sẽ không nghe lời khuyên nhủ. Giang Thanh Mộng có vẻ là một người hiền lành và dễ nói chuyện, nhưng không ai có thể thay đổi những gì cô đã quyết định.
Khương Chi Chu rót một cốc nước ấm cho Giang Thanh Mộng. Giang Thanh Mộng nhận lấy rồi thương lượng với nàng:"Tinh Hà, tối nay cảm ơn em rất nhiều, chị sẽ nhờ chú Lưu đưa em về khách sạn nghỉ ngơi."
Khương Chi Chu lắc đầu: "Không cần đâu, sáng mai tôi không có cảnh quay, hơn nữa tôi cũng vừa bảo chú Lưu trở về khách sạn để nghỉ ngơi rồi."
Giang Thanh Mộng do dự nói: "Vậy em......"
Khương Chi Chu nhét thuốc hạ sốt vào tay cô, nhẹ giọng nói: "Chị không cần lo lắng cho tôi, uống thuốc hạ sốt trước đi."
Giang Thanh Mộng nhìn viên thuốc hạ sốt trong lòng bàn tay, mím môi, nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Sau khi uống thuốc xong, Giang Thanh Mộng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khương Chi Chu không cảm thấy xa lạ gì trong việc chăm sóc bệnh nhân, thậm chí có thể nói là rất thành thục.
Hai năm trước, bố nàng ốm liệt giường, nàng phải bỏ hết công việc, ngày đêm túc trực bên cạnh chăm sóc ông cho đến khi bị cảnh sát ập vào bắt giam vì tội 'lạm dụng ma túy'.
Lúc đó, người bố nằm trên giường bệnh nhìn nàng bị cảnh sát bắt đi, ông lo lắng đến mức không nói được lời nào, chỉ biết khóc rồi cố gắng rút kim tiêm ra, muốn đứng dậy can ngăn nhưng ông không tài nào đứng dậy được, còn ho ra một mảng máu rồi ngất xỉu, không thể cứu chữa được nữa.
Tuy rằng nàng từng túc trực trên giường bệnh của bố cả ngày lẫn đêm, nhưng không thể nào nhìn mặt ông lần cuối.
Thật nực cười và đáng buồn biết bao.
Khương Chi Chu lấy kịch bản trong túi xách ra, lấy ghế rồi ngồi bên tay trái của Giang Thanh Mộng, im lặng học kịch bản, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Giang Thanh Mộng.
Hạ Vũ Hà báo cáo tình hình cho Trần Lâm, sau đó đi vào phòng bệnh, chụp một vài bức ảnh của cô rồi gửi cho Trần Lâm.
Khi nhìn thấy Khương Chi Chu vươn tay kiểm tra nhiệt độ trán cho Giang Thanh Mộng. Hạ Vũ Hà đứng ở cuối giường, do dự một lúc rồi cầm lấy điện thoại lên chụp ảnh các nàng.
Hai mỹ nhân tuyệt đẹp được chụp trong cùng một khung hình, đẹp tựa như bức tranh vẽ.
Không cần chỉnh sửa, không cần trang điểm. Hạ Vũ Hà trực tiếp đăng bức ảnh gốc lên Weibo của mình rồi chỉnh chế độ hiển thị với bạn bè. Sau đó cô ấy mở WeChat lên, gửi bức ảnh này cho Thẩm Tinh Hà (Khương Chi Chu).
Sau khi làm xong việc, Khương Chi Chu bảo Hạ Vũ Hà nghỉ ngơi ở chiếc giường bên cạnh.
Ban đầu, cô trợ lý nhỏ này không chịu, muốn để Khương Chi Chu ngủ ở đấy. Cô ấy muốn tự mình chăm sóc cho Giang Thanh Mộng, nhưng Khương Chi Chu lại nói:" Ngày mai em không có cảnh quay còn chị vẫn phải cùng chị ấy chạy show, ngồi máy bay, làm sao có thể so đo với em được?". Trợ lý nhỏ không còn từ chối nữa, thành thật nằm trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ba giờ sau, Giang Thanh Mộng truyền xong thuốc và hạ sốt.
Điều dưỡng tháo ống truyền dịch xuống rồi bước ra khỏi phòng, ân cần tắt đèn giúp các nàng.
Lúc này, Khương Chi Chu mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngửi thấy mùi hăng hắc của thuốc khử trùng, thần kinh căng thẳng dần thả lỏng, cảm giác mệt mỏi dâng lên trong lòng.
Nàng nhìn Giang Thanh Mộng, không thể hiểu được chính mình đang làm cái quái gì vậy? Không chịu ngủ trong giường lớn của khách sạn mà lại chạy đến đây hầu hạ cây rung tiền này.
Nụ cười của Giang Thanh Mộng dưới màn đêm chợt hiện lên trong tâm trí nàng. Ánh mắt cô sáng ngời, rực rỡ.
Đẹp tựa như tiểu yêu tinh.
Khương Chi Chu dựa vào bóng đêm, dùng mắt miêu tả từng đường nét trên gương mặt của Giang Thanh Mộng.
Trong màn đêm, cô ngủ rất trầm, đôi lông mày của cô đẹp tựa như bức tranh phong cảnh vấy đầy mực, đậm nhạt vừa phải.
Một tay Khương Chi Chu chống đầu, tay còn lại vươn ngón trỏ ra, gõ nhẹ vào chóp mũi cô, thầm hỏi: Tôi đã cho em phương thức liên lạc của mình vào buổi tiệc tối năm ngoái, vậy tại sao em lại không liên hệ với tôi? Em không thích tôi à? Em có thật sự là fan hâm mộ của tôi không.......
Nếu trước đây cô chịu làm quen với nàng thì có lẽ cả hai đã trở thành bạn tốt của nhau.
Sẽ thật tuyệt vời nếu cả hai có thể hẹn nhau cùng đi mua sắm, trò chuyện, tập thể dục và xem phim vào những lúc rảnh rỗi.
Nàng chỉ không biết liệu có khoảng cách thế hệ giữa cả hai hay không, dù sao thì các nàng cũng hơn kém nhau bảy tuổi.....
Chắc không sao đâu, chỉ làm bạn với cô mà thôi, cũng chẳng phải sống chung với cô thì cần gì để ý đến khoảng cách thế hệ, chỉ cần liếc mắt nhìn nhau một chút là được rồi.
Sau khi suy nghĩ miên man một lúc lâu, Khương Chi Chu âm thầm bật cười.
Nàng thật sự đối xử rất đặc biệt với cô nhóc này.
Khi nàng nhìn thấy cô, liền sẽ nghĩ đến rất nhiều thứ. Suy nghĩ của nàng lúc nào cũng tập trung và xoay quanh cô.
Tại sao lại như vậy?
Có lẽ là bởi vì các nàng dường như đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.
Mỗi khi nhìn thấy cô, nàng luôn có một cảm giác thân quen và gần gũi đến lạ lùng.
Khương Chi Chu nghĩ đến《 Hồng Lâu Mộng 》, bỗng lời thoại kinh điển hiện ra trong tâm trí nàng: Hình như tôi đã gặp em gái này ở đâu rồi.
Nàng không khỏi cúi đầu mỉm cười.
Nàng nhẹ nhàng chọc chọc vào má Giang Thanh Mộng, hỏi từ tận đáy lòng mình: Kiếp trước có phải chị từng gặp em và thiếu nợ em chuyện gì, cho nên kiếp này mới phải trả nợ cho em đúng không?
Cứ coi như là trả nợ đi.
Trước mắt thì nàng đang thiếu cô nhóc này hai món nợ.
Một món nợ tiền và một món nợ ân tình.
Nàng thật sự không biết đến năm tháng nào mới có thể trả hết số nợ này?
Khương Chi Chu lại mỉm cười, sau đó chỉnh chăn lại cho Giang Thanh Mộng.
Cơn buồn ngủ ập đến khiến nàng ngáp dài, nằm vật ra giường, dần chìm vào giấc ngủ
Trong bóng tối, Giang Thanh Mộng chậm rãi mở mắt, cố gắng không phát ra tiếng động. Cô nhìn về phía Khương Chi Chu như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Khương Chi Chu không quen nằm sấp khi ngủ, nàng mơ hồ nhớ đến việc nửa đêm Giang Thanh Mộng tỉnh dậy sẽ khát nước, vì vậy lúc nào nàng cũng trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Nhắm mắt chưa được năm phút thì tiếng mưa rơi lộp bộp đã truyền đến bên tai. Nàng mở to mắt ra, nhìn về phía Giang Thanh Mộng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khương Chi Chu ngẩn người, sau đó vén tóc mai trên trán Giang Thanh Mộng ra, sờ lên trán cô. Khi xác nhận nhiệt độ vẫn bình thường, nàng mới thu tay lại, nhỏ giọng hỏi:"Có thấy khát không, muốn uống một chút nước không?"
Giang Thanh Mộng nói: " Không khát."
"Vậy thì ngủ tiếp đi, gần sáng rồi."
Giang Thanh Mộng nhất thời không trả lời, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ kiểu Pháp.
Ngoài cửa là ban công. Hiện tại trời đang mưa, tiếng mưa càng lúc càng lớn.
Một lúc lâu sau, Khương Chi Chu nghĩ rằng cô đã ngủ, nhưng một giọng nói trầm thấp lại truyền ra trong bóng đêm:"Chị sợ bóng tối, không ngủ được."
Lớn xác như vậy rồi mà vẫn còn sợ bóng tối.
Khương Chi Chu nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, sau đó lấy điện thoại ra nhìn thời gian, nhẹ nhàng trấn an:" Bây giờ là 3 giờ 30 phút, còn hơn nửa tiếng nữa trời sẽ rạng sáng. Ngày mưa, ngủ rất ngon."
Giang Thanh Mộng ừ một tiếng, không nói nữa.
Khương Chi Chu đang định đặt điện thoại xuống, tiếp tục nằm sấp ngủ một giấc, bỗng nhiên lại nhìn thấy bức ảnh Hạ Vũ Hà đã gửi cho nàng vào ba tiếng trước nên đành mở Weibo lên để xem thử.
Đó là bức ảnh Khương Chi Chu ngồi bên giường bệnh chăm sóc cho Giang Thanh Mộng.
Trong ảnh, Giang Thanh Mộng nằm trên giường bệnh, tay phải quấn băng, tay trái truyền thuốc, mắt nhắm nghiền, lông mày hơi cau lại, sắc môi tái nhợt, giống như mỹ nhân đang lâm vào giấc ngủ say.
Khương Chi Chu ngồi bên cạnh, đặt mu bàn tay lên trán Giang Thanh Mộng, rũ mi mắt nhìn cô. Ánh mắt nàng sâu thẳm, đôi bờ mi phủ mờ bóng trên gò má trắng nõn, sống mũi cao, xinh đẹp tựa như nhân vật bước ra từ truyện tranh.
Ảnh chụp này thật là.......
Mặc cho việc than thở trong lòng rất nhiều, Khương Chi Chu vẫn ấn chọn nút 'lưu vào điện thoại', sau đó cất đi, tiếp tục nằm sấp trên giường để ngủ.
Khi nhắm mắt lại, dư quang của bức ảnh vẫn còn đọng lại trong tâm trí. Khương Chi Chu bất giác phác họa lại gương mặt xinh đẹp tựa như hoa của cô.
Trong cơn mê man, giống như ngủ nhưng lại rất thanh tỉnh, một vài bức tranh hỗn độn lóe lên trong tâm trí nàng.
Hệt như có một hạt giống chôn sâu trong kí ức sắp bứt ra khỏi gông cùm của thời gian, bật ra khỏi mặt đất.
Giây tiếp theo, Khương Chi Chu đột nhiên mở mắt ra, ký ức hệt như thủy triều dần ùa vào tâm trí.
Nàng nhớ ra rồi!
Tám năm trước, Khương Chi Chu 19 tuổi, còn Giang Thanh Mộng đang ở tuổi 12. Lần đầu tiên cả hai gặp nhau cũng chính là trong bệnh viện.........
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Danh Sách Chương: