Phản ứng đầu tiên của Khương Chi Chu là nhớ lại việc mình có uống thuốc khi bị tai nạn xe cộ hay không.
Tâm lý của nàng rất khỏe mạnh, kể cả khi sự cố "sử dụng ma túy" bị cả mạng xã hội tấn công, nàng cũng có thể kịp thời điều chỉnh lại tâm lý, tái xuất với bộ phim 《 Mộng điệp 》.
Nàng là người như vậy, sẽ không dễ dàng rơi vào trầm cảm.
Sau khi Thẩm Tinh Hà tan nhà nát cửa, cô ấy mắc chứng trầm cảm và phải luôn dùng thuốc điều trị.
Khương Chi Chu nói: "Đã qua gần một năm rồi, em không nhớ nữa."
Giang Thanh Mộng hỏi: "Vậy em có nhớ ai đã mời em ra ngoài uống rượu vào đêm đó không?"
Khương Chi Chu lắc đầu: "Chuyện này em cũng không nhớ rõ lắm, sao vậy chị?"
Giang Thanh Mộng: "Thuốc chống trầm cảm không thể uống cùng lúc với rượu. Về cơ bản, Thẩm Tinh Hà đã ngừng uống rượu từ hai năm trước. Tại sao vào ngày xảy ra tai nạn, em ấy lại uống nhiều như vậy?"
Sự kết hợp giữa thuốc chống trầm cảm và rượu sẽ ảnh hưởng đến chức năng của vỏ não, có thể gây ra tình trạng không phản ứng và mất phối hợp các chi. Thứ hai, thuốc chống trầm cảm và rượu có tác dụng gây buồn ngủ, sự kết hợp của cả hai có thể được gọi là một sự kết hợp mạnh mẽ.
Khương Chi Chu xoa xoa tóc cô, nói: " Không thể uống rượu và thuốc cùng một lúc, đây là lẽ thường, em đoán ngày đó em không uống thuốc."
Theo lẽ thường, bác sĩ sẽ nhắc người bệnh không được uống rượu khi kê đơn thuốc. Thẩm Tinh Hà đã bị trầm cảm hai năm, cô ấy hiểu rằng sau khi uống thuốc chống trầm cảm, cô ấy không thể uống nhiều rượu.
Khương Chi Chu: "Đương nhiên cũng có khả năng lúc đó em nghĩ quẩn trong lòng, uống thuốc xong liền cố ý lạm dụng rượu."
Từ 'em' này là nói về nguyên chủ Thẩm Tinh Hà.
Nàng không phải nguyên chủ, cũng không biết nguyên chủ, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào phỏng đoán.
Giang Thanh Mộng lắc lắc đầu:" Chị đã xem xét hồ sơ bệnh án của em, và hỏi trợ lý của Tiêu Hoa của em. Tại thời điểm đó, tình trạng của em đã cải thiện, căn bản không có xu hướng tự tử nào cả."
"Cho nên chị nghi ngờ vụ tai nạn xe cộ kia không bình thường?"
"Em đã trở nên bất thường kể từ vụ tai nạn xe cộ đó, tất nhiên chị có lý do để nghi ngờ."
Khương Chi Chu lấy lại bình tĩnh và nói:" Để biết có uống thuốc hay không, có lẽ trong nhà còn vẫn còn số thuốc dư. Sau vụ tai nạn xe, em đã ngưng dùng mấy loại thuốc chống trầm cảm đó nhưng vẫn chưa vứt đi, tất cả đều ở nhà, còn có hồ sơ bệnh án ngoại trú. Nhưng làm sao để biết được ngày hôm đó có ai hẹn em ra ngoài hay không?"
" Lần khám bệnh ngoại trú gần đây nhất của em là vào tháng 2. Khi tình trạng của em được cải thiện, bác sĩ chỉ kê đơn thuốc trong hai tuần, nhưng bình thường là một tháng. Để biết có ai hẹn em ra ngoài hay không, chỉ cần kiểm tra bản ghi cuộc gọi hoặc bản ghi trò chuyện WeChat, SMS của những ngày đó là được..."
"Chị nhớ rõ như vậy à, ôi, chị thực sự uống quá nhiều sao?" Dưới tình trạng say khướt hay không say, tâm tư vẫn thâm thúy như vậy, cô gái nhỏ này thật sự không đơn giản.
Giang Thanh Mộng tựa trán mình vào trán Khương Chi Chu:" Chị không uống quá nhiều, chỉ hơi chóng mặt một chút, nhưng vì sự an toàn cá nhân của em, chị sẽ không chóng mặt nữa."
Còn dám nói không uống nhiều, thông thường cô sẽ không bộc lộ cảm xúc nội tâm của mình một cách thẳng thắn như vậy.
Sự ấm áp này khiến trái tim Khương Chi Chu vừa ấm áp vừa chua xót, nàng thật sự muốn ôm hôn cô.
Cuối cùng vẫn nhịn xuống được. Khương Chi Chu chỉ cười nói: "Nếu như lúc tỉnh táo chị có thể đối xử tốt với em như vậy thì tốt rồi."
Tuy nàng đang cười nhưng Giang Thanh Mộng có thể nhận thấy trong mắt nàng có vài phần mất mát, cô vội vàng nhỏ giọng an ủi:" Chị sẽ, chị sẽ học, trước kia không ai dạy chị cả, hiện tại đã có em dạy chị, chị đều hiểu hết, chị sẽ học tập thật chăm chỉ..."
Nghe vậy, Khương Chi Chu ôm cô vào lòng, nhất thời không biết đây là mượn say nói thật, hay chỉ là lời nói khi say, chớp mắt một cái liền quên sạch:" Sao tối nay chị đột nhiên hỏi chuyện này thế?"
Giang Thanh Mộng: "Vừa rồi chị uống thuốc nên chợt nghĩ đến."
"Thuốc gì thế? Chị lại ốm à?"
"Không có, chỉ là thuốc hỗ trợ giấc ngủ."
Chất lượng giấc ngủ của cô rất kém, đêm nay cô muốn dùng thuốc ngủ rồi xuống với nàng. Khi đang định uống, cô nhớ đến đêm nay cô uống quá nhiều rượu nên không dùng thuốc được.
Vì vậy cô nhớ đến vụ tai nạn xe của Thẩm Tinh Hà.
Trước kia cô không để ý đến chuyện này, nhưng hiện tại cả hai chẳng khác gì người yêu, cho nên cô cũng sẽ để ý đến những chi tiết mà trước đây cô không nghĩ đến.
Khương Chi Chu bỗng dưng bật cười và nói:" Em nghĩ không phải là khi uống thuốc chị mới nhớ đến, chị lại điều tra em đúng không, chị bắt đầu điều tra từ sau vụ tai nạn xe sao?"
Từ khi cô nói sẽ tự tra ra được, Khương Chi Chu liền đoán được cô đang âm thầm điều tra mình.
Giang Thanh Mộng im lặng một lúc, không có ý định che giấu, cười nói:" Không, từ khi nhân cách này hình thành, chị mới điều tra em. Đánh giá kết quả cho đến nay, em không có bạn trai cũ, Thẩm Tinh Hà cũng không có bạn trai cũ, em nói xem bạn trai cũ của em đến từ đâu, hửm?"
Khương Chi Chu bình tĩnh nói: " Yêu đương sớm thì làm sao có thể để người khác biết được? Lúc nào em cũng che giấu tốt cả." Sau khi nói xong, nàng ghì lấy gáy cô, hôn lên trán và tai cô, sau đó phả một luồng khí nóng vào tai cô, hôn lên khóe môi rồi dọc theo quai hàm, giọng nói dịu dàng đầy mê hoặc:" Ngoan, đừng hỏi nữa có được không? Đợi chị tỉnh táo rồi lại nói tiếp, chị đi tắm đi, người đầy mùi rượu, không được nằm trên giường của em."
Da thịt được nàng hôn trở nên nóng rực, cõi lòng tràn ngập hương thơm mềm mại. Mặt Giang Thanh Mộng đỏ bừng, tim đập loạn xạ, chỉ cảm thấy đầu óc càng thêm choáng váng, không thể tập trung suy nghĩ được gì nữa. Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt xinh đẹp và xương quai xanh thanh tú của Khương Chi Chu, cô chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ, sống sắc sinh hương.
Một lúc lâu sau, Giang Thanh Mộng nhắm mắt lại, than thở:" Hiểu rồi, đây là kế hoãn binh ... là mỹ nhân kế, em chờ đấy, chị sẽ tìm ra chứng cứ khiến em không thể phủ định được nữa."
Giọng điệu của cô gần như đe dọa, nhưng Khương Chi Chu chỉ hơi nhướng mày, tính tình vẫn luôn hòa nhã như cũ: "Được, Thanh Mộng, em chờ chị."
Nếu ở trên giường nói những lời này, sẽ mang theo hai tầng ý nghĩ.
Mà người vừa nói lời này chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng với đường viền cổ hơi hở ra ngoài, lộ ra làn da trắng nõn thanh tú.
Giang Thanh Mộng mở mắt ra, khuôn mặt nóng bừng, nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của Khương Chi Chu, tiến vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng cô đi vào phòng tắm, Khương Chi Chu mỉm cười, tắt TV, âm thầm sắp xếp suy nghĩ, tính toán xem bước tiếp theo nên làm gì.
Che giấu chưa được bao lâu, bắt đầu từ việc hoảng sợ và đi đến trấn Thanh Trì để tìm cô, bắt đầu từ việc cô gọi nàng là 'Chi Chu' nhưng nàng chọn cách im lặng, không phản bác lại.
Có một tiếng rung nhẹ truyền ra từ chiếc chăn bông, cắt ngang dòng suy nghĩ của Khương Chi Chu.
Khương Chi Chu hướng sự chú ý vào điện thoại.
Điện thoại mà Giang Thanh Mộng để lại.
Khương Chi Chu liếc nhìn về phía phòng tắm, chờ cho đến khi phòng tắm truyền ra tiếng nước nho nhỏ, nàng mới vươn tay cầm lấy điện thoại.
Có mật khẩu màn hình khóa.
Nàng thử nhập sinh nhật của Giang Thanh Mộng.
Mật khẩu không đúng.
Suy nghĩ một chút, Khương Chi Chu nhập sinh nhật của mình, hai chữ số cuối cùng của năm + tháng + ngày.
Mật khẩu chính xác.
Các cô gái ở độ tuổi thiếu niên và đôi mươi luôn thích sử dụng ngày sinh của mình hoặc người trong lòng làm mật khẩu.
Đoán được ý nghĩ này, mở được màn hình khóa, nhưng Khương Chi Chu lại ngẩn người một lúc, cuối cùng từ bỏ ý định xem điện thoại cô.
Xem điện thoại của người khác là một hành vi thiếu tôn trọng.
Hơn nữa, mật khẩu điện thoại của người này còn là ngày sinh của nàng.
Là sinh nhật của Khương Chi Chu, không phải sinh nhật của Thẩm Tinh Hà.
Trong phòng tắm nhất thời không có tiếng động, Khương Chi Chu thở dài, đứng dậy đi đến cửa phòng tắm, gõ cửa và hỏi:" Sao không có tiếng động gì nữa rồi, chị có cảm thấy chóng mặt không?"
Người bên trong ủ rũ nói: "Không phải, chị đang tắm bồn, ngâm cho thơm thơm, nếu thơm thì em sẽ không ghét bỏ mùi rượu của chị nữa."
Khương Chi Chu không thể không bật cười: " Em không có ghét bỏ... chị không cần ngâm đến ngất đi đâu, nếu thấy không thoải mái thì gọi em nhé."
Người bên trong nhanh chóng đồng ý.
Sợ rằng cô ngâm mình quá thoải mái liền sẽ ngủ quên trong phòng tắm. Khương Chi Chu bèn đứng canh trước cửa phòng tắm, thỉnh thoảng nói với cô một câu.
Sau khi Giang Thanh Mộng ra khỏi phòng tắm, Khương Chi Chu kéo cô đến ghế sô pha, nàng dùng khăn quấn tóc của cô, xoa nhẹ, xoa cho đến khi khô một nửa rồi chải lại tóc cho cô, sau đó thoa dầu dưỡng tóc rồi sử dụng máy sấy công suất thấp để thổi tóc giúp cô.
Bên trong yên tĩnh, ánh đèn vàng chiếu vào mang đến cảm giác ấm áp.
Giang Thanh Mộng nằm trên đùi nàng, yên tâm nghịch điện thoại di động.
Khương Chi Chu tìm giúp cô một số video nhằm để cô gϊếŧ thời gian.
Đoạn video kể về một chú mèo trắng mắt xanh, sau khi người chủ mang về một con mèo sữa khác, nó đã cố tình giả vờ đi khập khiễng, làm ra dáng vẻ đáng thương để gây sự chú ý.
Khương Chi Chu liếc con mèo trắng vài lần, sau đó liếc nhìn Giang Thanh Mộng, cắn môi cười thầm.
Giang Thanh Mộng nhìn nàng cười cười, chớp mắt một cái là có thể đoán được nàng đang suy nghĩ gì. Cô khẽ hừ một tiếng, tắt video.
Cô vừa mới tắm xong nên tóc rất thơm. Khương Chi Chu cúi người hôn lên trán cô và nói:" Đừng giận, em không cười nhạo chị, chỉ là cảm thấy rất đáng yêu."
Khi bạn thích một ai đó, mọi âm mưu của người đó đều trở nên đáng yêu.
Giang Thanh Mộng câu lấy cổ nàng, học theo dáng vẻ thường ngày của nàng, hôn lên khóe môi nàng:" Ngày mốt em đự tiệc tối với chị đi, quần áo và trang sức sẽ được giao đến vào ngày mai."
Khương Chi Chu tiếp tục thổi tóc giúp cô:" Ai tổ chức vậy?"
Giang Thanh Mộng nói:" Tổng giám đốc Hướng của công ty chúng ta, cô ta vừa từ nước ngoài về nên muốn mở tiệc đón gió tẩy trần. Giới chính trị, kinh doanh và giải trí đều sẽ tham gia.
Giọng điệu của cô có phần không tốt, Khương Chi Chu nhận ra và hỏi: "Chị đối đầu với cô ta à?"
Giang Thanh Mộng lạnh lùng nói:" Vợ của lão bản chúng ta, sao chị dám đối đầu được, muốn vội vàng nịnh bợ thì đúng hơn."
Khương Chi Chu chỉ chỉ trán cô, nói:" Chị nói dối."
"Không nói chuyện này nữa." Giang Thanh Mộng không tỏ ý kiến, dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn vào nàng, sau đó duỗi tay vuốt ve má nàng:" Không thể trang điểm cho em quá đẹp được, chị không thích bọn họ nhìn em."
Khương Chi Chu cong cong khóe môi: "Chị thực sự rất ngang ngược, một hai muốn mang em theo, nhưng lại không cho người khác nhìn em. Chẳng lẽ đây là tiệc của hội người mù sao?"
Giang Thanh Mộng nghiêm túc nói: "Em đã nói em đi tìm Lâm Hải Anh để tìm kiếm mối quan hệ trong giới. Em muốn nổi tiếng, chị sẽ làm cho em nổi tiếng, em không cần đi tìm Đỗ Hành..."
Thì ra là vụ việc kia. Khương Chi Chu suýt chút nữa quên mất lý do mà nàng bịa ra.
"Anh ấy cũng sắp đóng máy rồi, tại sao chị vẫn còn nhớ đến anh ấy vậy?"
Đỗ Hành vốn dĩ sẽ đóng máy vào khoảng cuối tháng hai, nhưng bởi vì cấp trên thăm ban nên đành phải dời lịch quay lại. Các cảnh quay của Đỗ Hành phân bổ rất nhiều, vì thế việc đóng máy cũng hoàn thành sớm hơn một tuần.
Giang Thanh Mộng liếc nàng một cái, có chút chột dạ.
Khương Chi Chu không buông tha cho bất kỳ động tác nào của cô, nàng nhướng mày hỏi:" Chị động tay động chân?"
Giang Thanh Mộng hừ hừ hai tiếng, coi như cam chịu.
Khương Chi Chu cúi đầu cười, cất máy sấy tóc đi: "Thổi xong rồi."
Giang Thanh Mộng đứng dậy đi chăm sóc da.
Khương Chi Chu nhìn bóng lưng cô, thầm nghĩ: Cô nhóc này thật sự có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu cao hơn người bình thường rất nhiều.
Hầu hết người yêu của các nữ diễn viên đều là người trong ngành hoặc giới nhà giàu. Người bình thường khó có thể chấp nhận được việc nửa kia của mình đang âu yếm người khác trên màn ảnh, thậm chí còn có một số cảnh hôn và cảnh giường chiếu thân mật, chỉ có người trong ngành ngành mới hiểu được công việc của nhau, họ biết rằng đây chỉ là công việc.
Năm đó, nàng bị mẹ của Ôn Tuân coi thường nghiệp diễn, còn bị giới truyền thông xoi mói tin đồn nhảm nhí "chưa cưới đã mang thai, không từ thủ đoạn bò vào gia đình hào môn" nên bà ấy kịch liệt phản đối mối quan hệ giữa Ôn Tuân và Khương Chi Chu. Ít nhiều gì Ôn Tuân cũng có suy nghĩ như vậy, hắn không muốn nàng đóng phim và thân mật với những nam diễn viên khác.
Hiện tại Khương Chi Chu cho rằng Giang Thanh Mộng cũng là người trong cuộc nên sẽ thấu hiểu hơn và ít suy diễn hơn.
Nhưng hiện tại xem ra, nàng và Đỗ Hành không có bất kỳ quan hệ gì mà cô còn đa nghi như vậy. Về lâu về dài, nếu có người khác giới tiến lại gần, chắc chắn cô sẽ nhắm vào hắn.
Bên dưới dáng vẻ dịu dàng tươi cười của cô, ẩn chứa rất nhiều cố chấp.
Quên đi, cố chấp thì cứ cố chấp thôi, trên đời này không có người yêu hoàn mỹ, lúc nào cũng sẽ được cái này, mất cái kia. Nàng đã thích sự dịu dàng, bướng bỉnh của cô rồi, không thể không bao dung thêm khuyết điểm nhỏ nhặt này nữa.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Danh Sách Chương: