Đêm nay, Giang Thanh Mộng ngủ không được ngon cho lắm.
Khương Chi Chu vẫn ngủ ngon như mọi khi.
Trong bóng tối, Giang Thanh Mộng không nhìn thấy gương mặt, nhưng có thể nghe thấy tiếng thở dài của nàng.
Dựa vào cái gì?
Cô trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, nhưng người khơi mào mọi chuyện lại ngủ rất yên bình.
Giang Thanh Mộng duỗi tay ra khỏi chăn, muốn cố tình làm nàng tỉnh dậy.
Bàn tay chạm vào má, nhưng lực lại rất nhẹ, hệt như mơn trớn, vuốt nhẹ từ gò má đến đôi môi nàng.
Đầu ngón tay chạm vào làn da mịn màng và mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve. Giang Thanh Mộng cầm lòng chẳng đặng cúi người xuống, chạm vào đó như chuồn chuồn lướt nước.
Cánh môi cảm nhận được hương thơm và sự mềm mại, nhưng cô không nỡ đánh thức nàng.
Nàng tốt như vậy, cô rất muốn bỏ nàng vào túi, không cho ai nhìn, không cho ai chạm vào. Chỉ một mình cô mới có thể nhìn thấy, có thể chạm vào nàng.
Mong muốn chiếm hữu mạnh mẽ đến nỗi khi mọi người nhìn nàng nhiều hơn một chút, cô sẽ nghĩ rằng họ muốn cướp nàng đi.
Chẳng cần suy nghĩ đến việc yêu hay không yêu, trước tiên cô đã lo lắng việc người khác có thèm muốn nàng không.
Làm sao có thể như thế được?
Việc này không đúng...
Nhưng, ai quan tâm đến việc đúng hay sai?
Nàng là của cô, từ nay về sau chỉ có cô, không ai có thể cướp đi được.
Cứ xem như cô có lòng tham không đáy, đáng khinh khi thích hai người cùng một lúc đi.
Nghĩ như vậy, Giang Thanh Mộng câu môi cười lạnh, tiếp tục tiến lại gần, khẽ cắn vào môi dưới của Khương Chi Chu.
So với bản thân có đạo đức yếu kém, người bên cạnh lại có đạo đức tốt hơn, tự tôn, tự trọng, tự yêu, tự kìm chế, giống hệt như người đó.
Nàng có nhiều điểm tương đồng với người đó đến nỗi khiến cô luôn nhầm lẫn sự yêu thích với nàng.
Ai bảo em giống với chị ấy như vậy?
Những suy nghĩ ích kỷ như vậy đã ăn sâu vào tâm trí, Giang Thanh Mộng không có gì phải hổ thẹn.
Cô sắp phải mang một chiếc mặt nạ lịch thiệp và nhẹ nhàng, nhưng thật ra cô lại là một con người ích kỷ.
Thậm chí cô còn nghĩ nếu như lúc trước cô đối xử với Khương Chi Chu cứng rắn hơn, sử dụng một chút thủ đoạn, không cần núp sau lưng nhìn trộm, trực tiếp nhốt nàng ở bên cạnh mình, canh giữ và bảo vệ thật tốt, liệu kết quả có giống như bây giờ?
Có lẽ sẽ không.
Nàng có tính cách ăn mềm không ăn cứng, nếu đối xử với nàng như vậy, sẽ chỉ làm nàng chán ghét hơn.
Nhưng hôm nay khi nghĩ lại, thà làm cho nàng chán ghét thì vẫn tốt hơn sinh ly tử biệt.
Lòng tốt luôn vô dụng, chỉ có mềm yếu mới dễ bắt nạt.
Nhận thấy suy nghĩ của mình đã bị Khương Chi Chu cướp đi, Giang Thanh Mộng định thần lại, hôn người bên cạnh một cái xem như đền bù.
Đã từng, cô rất muốn trả thù một số người, mặc kệ hậu quả có ra sao, thậm chí chết cùng với bọn họ. Hiện tại, cô bắt đầu lo lắng và muốn rút lui.
Cuối cùng, đã có người nói sẽ chờ cô.
Đã nói là đợi, vậy thì không thể chạy trốn, nếu không...
Hừ...
Như thể tuyên bố chủ quyền, Giang Thanh Mộng vùi đầu vào cổ Khương Chi Chu, mút vài dấu hôn rồi cọ cọ vào cổ nàng, bình yên ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Sau khi tắm xong, Khương Chi Chu nhìn vào gương, sờ sờ vài vết đỏ trên cổ. Nàng nhíu mày vì đau— buổi sáng có thể miễn cưỡng dùng khăn quàng cổ che giấu, buổi chiều phải đóng phim, làm sao có thể che được?
Nàng hậm hực liếc nhìn Giang Thanh Mộng ở bên cạnh.
Giang Thanh Mộng giả vờ không biết gì. Khi nhìn nhau, ánh mắt cô lộ ra vẻ ngây thơ vô tội.
Khương Chi Chu hơi nhướng mày: "Chẳng lẽ em mộng du rồi tự véo bản thân mình à?"
Giang Thanh Mộng gật đầu cười: "Rất có khả năng."
"Tại sao em không biết em có tật mộng du?" Khương Chi Chu cúi đầu cười, lấy son môi của Giang Thanh Mộng, nhìn vào gương rồi tô lên môi mình. Sau đó, nàng đặt son môi xuống, nhẹ nhàng gọi tên cô.
"Thanh Mộng."
Giang Thanh Mộng đang nặn kem đánh răng. Khi nghe thấy tiếng gọi của nàng, cô quay đầu lại cười dịu dàng: "Sao vậy?"
Khương Chi Chu cũng cười. Trong lúc cười, nàng đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo cô, câu lấy cổ cô rồi ôm chặt cô vào lòng, vùi đầu áp môi mình lên chiếc cổ trắng nõn của cô.
Hô hấp của Giang Thanh Mộng thoáng ngừng lại.
Môi rơi xuống vùng tam giác dưới cằm, nàng bắt đầu đếm: "Cái thứ nhất." Giọng nói dịu dàng, khàn khàn và triền miên.
Cánh môi áp vào phần trũng tại xương quai xanh:" Cái thứ hai."
Cánh môi phủ lên động mạch cảnh bên trái: "Cái thứ ba."
Sau khi để lại ba dấu môi đỏ trên cổ Giang Thanh Mộng, Khương Chi Chu mãn nguyện buông eo cô ra.
Giang Thanh Mộng nhìn nàng, đôi mắt sáng trong như làn nước mùa thu, đầy mị hoặc.
Ánh mắt quá mức quyến rũ. Khương Chi Chu vươn tay che mắt cô lại, đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó nói:" Em phải đi che cổ lại."
Nói xong, nàng bỏ chạy như trốn tránh, nép vào sau cánh cửa, chạm vào khóe môi rồi cười ngây ngô.
Giang Thanh Mộng dựa vào tường phòng tắm, sờ sờ cổ, hơi ngửa đầu ra sau, khẽ bật cười.
Một buổi sáng đầy tốt lành.
7 giờ 30 phút sáng, Tiểu Ngải và tài xế đến đón các nàng trở lại trường quay.
Tiểu Ngải khéo léo chuẩn bị hai bữa sáng, cô ấy sợ nếu chỉ chuẩn bị một bữa sáng, lão bản của cô ấy có chết đói cũng phải để cho cô Thẩm ăn no.
Khương Chi Chu cúi đầu ăn sáng, Giang Thanh Mộng thản nhiên uống chút yến mạch, sau đó nhìn Khương Chi Chu ăn.
Càng ngày cô càng ngang nhiên và không hề giấu giếm khát vọng chiếm hữu trong mắt
Khương Chi Chu có chút ngượng ngùng trước ánh nhìn rực lửa của cô, vì vậy nàng duỗi tay che mắt cô lại và hỏi:" Sao chị cứ nhìn em vậy, chị muốn làm gì à?"
Muốn ăn em.
Giang Thanh Mộng không đem những lời trong lòng nói ra. Cô cười nhẹ, thu hồi tầm mắt, lật lật tài liệu trên đùi.
Sau khi Khương Chi Chu ăn sáng xong, nàng kéo cửa sổ xe xuống một nửa, ngoảnh đầu nhìn phong cảnh bên ngoài xe.
Giang Thanh Mộng xử lý xong tài liệu rồi giao cho Tiểu Ngải đang ngồi ở ghế trên. Sau đó, ánh mắt cô lại dán vào Khương Chi Chu, không chịu rời đi.
Đáng tiếc chỉ có thể thấy được sườn mặt nàng.
Cảm giác này không tốt cho lắm.
Cô duỗi tay xoay mặt Khương Chi Chu lại, buộc nàng chỉ có thể nhìn vào cô rồi thản nhiên hỏi: " Vừa rồi em nhìn gì thế?"
Khương Chi Chu nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô, cười nói:" Nhìn người qua đường."
Vào giờ cao điểm buổi sáng, đường có chút ùn tắc, xe chạy rất chậm, thuận tiện quan sát người qua lại.
Khương Chi Chu lại quay đầu đi, chỉ cho Giang Thanh Mộng xem:" Nhìn này, có một cô bé ở đằng kia, cô bé đi nhanh như vậy, trong miệng còn đang nhai thứ gì đó, lúc nào cũng nhìn đồng hồ, chắc chắn cô ấy trễ làm rồi."
Giang Thanh Mộng tiến đến gần và nói:" Ít nhiều gì cũng ngoài hai mươi tuổi, cô bé cái gì mà cô bé?"
Khương Chi Chu sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: "Đúng vậy, cũng hơn hai mươi rồi, không thể xem là cô bé được."
Nhưng đối với Khương Chi Chu, cô ấy thực sự là một cô bé.
Trước vạch đi dường, người đi bộ băng qua, người lái xe lịch sự nhường đường.
Khương Chi Chu chỉ vào hai người đi đường một lớn một nhỏ trước mặt, nói:" Cô bé đeo cặp sách trên lưng không dám băng qua vạch kẻ đường một mình. Em ấy cầm dây đeo cặp nhìn trái nhìn phải một lúc, đợi có người cùng băng qua đường mới dám đi cùng. Người phụ nữ đi cùng em ấy qua đường vừa rồi mới đứng bên trái em ấy, bây giờ đang đứng bên phải để cản xe lại giúp em ấy...Cô ấy là người cẩn thận và tốt bụng."
Quan sát cuộc sống là thói quen của một diễn viên.
Quan sát, trải nghiệm và học theo, rất tốt cho diễn xuất sau này.
Nàng cũng mô tả cẩn thận, từ quần áo, dáng đi và chuyển động của những người qua đường, cố gắng nghiền ngẫm các hoạt động tâm lý của họ, thậm chí cả độ tuổi và nghề nghiệp của họ.
Ngoài những người qua đường, nàng cũng sẽ nói về mặt trời mọc ở phía đông giống như một chiếc bánh quy ở quầy ăn sáng ven đường. Bên thảm hoa ven đường có một bông hồng đẫm sương, hai cây đã có nụ, có hai ba chú cún con lắc đầu chạy dưới tán cây.
Thế giới trong mắt nàng đầy màu sắc và rực rỡ.
Giang Thanh Mộng chăm chú lắng nghe suốt chặng đường.
Tiểu Ngải đã nhìn chằm chằm vào kính xe từ khi lên xe. Đợi đến khi tắc đường, cô ấy liền báo cáo với Giang Thanh Mộng:" Lão bản, có một chiếc xe đang theo sau chúng ta, là chiếc xe đêm qua."
Giang Thanh Mộng đang nắm lấy tay Khương Chi Chu để chơi trò vẽ vòng xoắn ốc trong lòng bàn tay nàng, cô không quan tâm: " Có thể là phóng viên, mặc kệ bọn họ đi."
Khương Chi Chu đã dạy cô đọc các đường vân tay của mình. Đường cong mượt mà, hình tròn hướng ra ngoài từ vòng tròn khép kín ở giữa và luôn cách xa hình tròn được gọi là "Đấu"; Mở đến tận gốc các ngón tay, họa tiết giống như cái gạt bụi được gọi là "cái gạt bụi".
Cả hai đếm số "đấu" của nhau, còn dùng điện thoại kiểm tra một "đấu" và hai "đấu" ... lần lượt đại diện cho ý nghĩa nào.
Tiểu Ngải nhìn hai người dính như keo qua kính chiếu hậu ở trung tâm xe, thầm thở dài một tiếng hồng nhan họa thủy.
Khi nhận thấy Tiểu Ngải không ngừng nhìn Khương Chi Chu. Giang Thanh Mộng khẽ nhướng mi mắt, trừng mắt liếc cô ấy, mang theo chút đe dọa trong ánh mắt.
Tiểu Ngải nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tập trung nhìn vào kính xe bên cạnh.
Yêu thích đến mức nhìn có vài lần cũng không được à?!
Phía trước có tai nạn xe cộ khiến đường bị tắc nghẽn gần một giờ. Có người bấm kèn liên tục, ai ai cũng cáu kỉnh.
Tài xế của Giang Thanh Mộng cũng bấm còi hai lần và vỗ vào tay lái: "Sao lại chậm như thế này?"
Tiểu Ngải cau mày, thậm chí Khương Chi Chu còn nắm lấy đồng hồ của Giang Thanh Mộng nhìn vài lần.
Giang Thanh Mộng vén tóc ra sau tai nàng, dịu dàng nói:" Vẫn còn sớm, em vội gì vậy?"
Khương Chi Chu vò đầu bứt tai: " Cả buổi sáng dính vào việc kẹt xe này, em sợ không trở về kịp. Buổi chiều em có vài cảnh quay." Nàng cũng đã gần đóng máy, những cảnh quay trong vài tuần còn lại tương đối nhiều.
Giang Thanh Mộng khẽ cười nói: "Chị có thể xin cho em nghỉ phép."
Cô là nữ chính, chừng nào bộ phim này còn trông cậy vào cô để kéo rating thì địa vị của cô vẫn cao nhất đoàn làm phim.
Đừng nói đến việc xin nghỉ phép giúp Khương Chi Chu, nếu muốn thêm cảnh diễn cho nàng thì người trong đoàn cũng không dám phản đối ra mặt, nhiều nhất là mắng ở sau lưng.
Khương Chi Chu nói: " Chị cứ nhìn tình hình đi, thật sự không được, cũng chỉ có thể xin nghỉ thêm nửa ngày."
Thời gian ở đoàn làm quá bận rộn, nàng rất muốn tranh thủ nửa ngày rảnh rỗi này để tìm cơ hội đi đến cửa hàng bán nến một mình.
Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của Giang Thanh Mộng rất lớn, đặc biệt là với những người thân cận. Cô không cho Khương Chi Chu ra ngoài một mình, lúc nào cũng phải ở trong tầm mắt cô hoặc vệ sĩ của cô. Cô không muốn Khương Chi Chu xuất hiện trong tầm mắt người khác quá nhiều, dù là nam hay nữ cũng không thể nhìn nàng nhiều hơn cô. Nàng không thể trò chuyện với người khác hơn nửa giờ đồng hồ, nàng phải nhanh chóng trả lời tin nhắn mỗi khi cô gửi tin nhắn đến.
Có lẽ do tuổi thơ bất hạnh đã khiến Giang Thanh Mộng trở nên nhạy cảm và mất đi cảm giác an toàn. Khương Chi Chu hiểu rõ điều này, mặc dù có lúc sẽ cảm thấy áp lực nhưng nàng vẫn cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của cô. Nếu nàng cư xử đúng mực, mọi chuyện đều ổn thỏa. Mỗi khi cô sắp bùng nổ, nàng sẽ ôm cô một cái, cố gắng xoa dịu cảm xúc của cô.
Suy cho cùng, lúc không cáu kỉnh, Giang Thanh Mộng rất ngoan, rất đáng yêu, Khương Chi Chu không nỡ buông tay.
Một giờ sau, Giang Thanh Mộng hỏi Khương Chi Chu:" Em có đói không? Có muốn ăn một chút gì không?"
Khương Chi Chu nói: " Em vừa mới ăn sáng xong, sao có thể đói bụng được? Chị ăn rất ít, chị đói bụng à?"
Giang Thanh Mộng lắc đầu và gọi Tiểu Ngải.
Tiểu Ngải vội vàng nói: "Lão bản, em cũng không đói bụng."
Em ăn cơm chó của hai người đến mức phát no rồi.
Giang Thanh Mộng im lặng một lúc, tháo đồng hồ đeo tay ra, đưa cho Tiểu Ngải rồi nói:" Tôi muốn nhờ em đi lấy một chút đồ uống và đồ ăn vặt đưa cho những người ngồi trên chiếc xe phía sau."
Xem ra chị ấy không hề hỏi mình à.
Tiểu Ngải đeo đồng hồ, một mặt nghiến răng nghiến lợi nói "vâng", mặt khác lại cảm thấy vui mừng —— Xem ra lão bản không bị hồng nhan họa thủy cản chân, vẫn hiểu được cách thức làm ăn.
Khương Chi Chu có chút tò mò: "Tại sao chị lại đưa đồng hồ cho cô ấy?"
Giang Thanh Mộng kéo tay áo lên để che vết sẹo trên cổ tay của mình, nói một cách qua loa:" Tiểu Ngải chưa từng lộ mặt trước công chúng. Chị sợ bọn họ không biết em ấy nên khi họ nhìn chiếc đồng hồ kia, liền sẽ biết em ấy là người của chị."
Giang Thanh Mộng đã nhận được sự chứng thực của chiếc đồng hồ, cô chưa bao giờ thay đổi chiếc đồng hồ cá nhân này, mỗi năm nó đều ở bên cạnh cô, nó giống như một trong những biểu tượng cá nhân của cô.
Khương Chi Chu gật gật đầu, tự nhủ: cô gái này cao tay hơn nhiều so với bản thân mình ở kiếp trước.
Ở độ tuổi đôi mươi, Khương Chi Chu bị các tay săn ảnh rình rập, nàng chỉ dám kêu vệ sĩ đập máy ảnh của họ, không bao giờ khéo léo lấy lòng bọn họ như Giang Thanh Mộng.
Sau gần ba giờ kẹt xe, dòng xe cộ cuối cùng cũng được lưu thông.
Lúc họ đến phim trường đã là giữa trưa. Cả hai không về khách sạn mà trực tiếp đến trường quay, sau khi nghỉ ngơi trong chiếc RV, các nàng trang điểm rồi lại đóng phim.
Giang Thanh Mộng đã cho Khương Chi Chu mượn đội trang điểm của mình và yêu cầu đoàn đội giúp nàng thoa kem che khuyết điểm và phấn nền để che đi vết hằn trên cổ.
Trong quá trình Khương Chi Chu quay phim, Giang Thanh Mộng sẽ ở phim trường ôm mèo, ngồi trên ghế tựa, vừa cho mèo uống sữa vừa nhìn chằm chằm Khương Chi Chu. Một lúc lâu sau, cô mới hỏi Tiểu Ngải ở bên cạnh:" Em có ghi lại biển số của chiếc xe đã đi theo chúng ta vào buổi sáng chưa?"
"Em ghi lại rồi, chỉ có hai người đàn ông trong xe. Họ nói rằng họ là phóng viên, nhưng họ không nói họ làm việc cho đài nào."
"Có chụp ảnh không?"
"Chụp rồi." Tiểu Ngải gỡ đồng hồ ra, trả lại cho Giang Thanh Mộng.
Đồng hồ của cô có một đầu dò lỗ kim được ẩn ở vị trí 12 giờ. Nó có thể chụp ảnh, quay video, còn có thể nghe lén, nhìn được ban đêm và định vị."
Nó giống như một chiếc máy quay nhỏ trên người cô.
Buổi sáng, Giang Thanh Mộng bảo Tiểu Ngải tặng đồ, ngoài mặt là để lấy lòng bọn họ, nhưng thực ra đang bí mật chụp ảnh quay phim.
Giang Thanh Mộng mang đồng hồ lên, siết chặt dây đeo, khẽ nói:" Cho người điều tra xem hai người trên xe có phải là người trong ngành truyền thông không, nhân tiện giúp tôi điều tra biển số xe này, tôi sẽ gửi vào điện thoại của em."
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Danh Sách Chương: