Tiếng bước chân ngày càng gần, sự cáu kỉnh sinh sôi trong lòng Giang Thanh Mộng ngày càng trầm trọng.
Cô không muốn người khác nhìn thấy người ở dưới nước.
Người trong nước lơ lửng trong bể bơi, mặc một bộ đồ bơi bó sát màu đen, đường cong cơ thể hoàn toàn lộ ra, làn da trắng như ngọc, bụng phẳng lì, nhỏ nhắn, hai chân thon dài thẳng tắp luân phiên dùng sức, rong chơi trong nước, nhẹ nhàng uyển chuyển, giống như một chú cá tự do tự tại.
Cuối cùng, Giang Thanh Mộng không thể không bước xuống đài quan sát, đứng bên hồ bơi, nhìn người trong nước, nhíu mày kêu: "Này, em lại đây."
Ở dưới nước, Khương Chi Chu đổi kiểu bơi chậm thành bơi tự do, nhanh chóng bơi qua, ló đầu ra khỏi mặt nước, nâng kính bơi lên, lau chút nước trên mặt, nhìn cô bằng ánh mắt ướŧ áŧ, nhẹ giọng hỏi:"Làm sao vậy?"
Giang Thanh Mộng: "Em lên đi, chị đói bụng, ăn sáng với chị đi."
Một người như vậy, chỉ có cô mới có thể nhìn thấy.
Khương Chi Chu chỉ bơi chưa đầy hai mươi phút. Do dự một lúc, nàng bước ra khỏi mặt nước, quấn chiếc áo choàng tắm trên tay Giang Thanh Mộng vào:" Chờ một chút, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong em sẽ đi với chị."
Nàng vừa quấn xong, cách đó không xa vang lên một giọng nam dịu dàng và thân thiết :" Tinh Hà, chào buổi sáng, hôm nay em lại đến sớm hơn anh rồi. Ôi, Thanh Mộng cũng ở đây à, chào buổi sáng nhé."
Khương Chi Chu gật đầu, lễ phép mỉm cười: "Đỗ Hành, chào buổi sáng."
Đỗ Hành, sinh viên năm thứ hai ngành kinh kịch Trung Quốc, là người mới của truyền thông Hoa Mỹ, là nam thứ ba của 《Cửu khúc》 , thủ vai thất điện hạ của Thiên giới, là người không bị hào quang nữ chính Mary Sue khống chế, không thích nữ chính mà chỉ thích nữ thứ. Hắn đi theo hình tượng ôn nhuận như ngọc, bảo hộ nữ thứ cho đến chết.
Hiện thực cũng là một nhân vật thích trăng hoa, được cho là dịu dàng và lịch thiệp nhất trong số các diễn viên nam của đoàn.
Nhìn thấy bộ dáng quen biết nhau của họ, Giang Thanh Mộng bắt đầu hình thức tươi cười giả tạo, tách hai người ra, bắt chuyện với Đỗ Hành.
Nói về thời tiết, kịch bản và những tin tức nóng hổi gần đây.
Khương Chi Chu đứng sau lưng cô, bị cô xem nhẹ, bỏ qua một bên. Nàng cúi đầu, dùng ngón chân vẽ những vòng tròn trên sàn nhà.
Cô luôn có khả năng này, cô có thể dễ dàng kéo người khác vào mối quan hệ, dường như cô có thể làm một người bạn tốt với bất kỳ ai.
Giang Thanh Mộng và Đỗ Hành chuyện trò vui vẻ. Một lúc sau, cô mới để ý thấy Khương Chi Chu vẫn còn ở phía sau nên xoay người vén tóc ra sau tai nàng, dịu dàng nói:" Tại sao còn chưa đi tắm?"
Khương Chi Chu không trả lời, nàng liếc nhìn hai người bọn họ, giày cũng chẳng thèm mang, đi chân trần vào phòng tắm.
Ngay sau khi người đó rời đi, Giang Thanh Mộng đột nhiên mất hứng nói chuyện, sau khi đối phó qua loa với Đỗ Hành xong, cô bước đến cửa phòng tắm, chờ Khương Chi Chu.
Khi Khương Chi Chu bước ra, tóc đẹp vẫn còn ướt.
Nhìn thấy Giang Thanh Mộng, nàng hỏi: "Đi thôi, chị muốn ăn gì?"
Giang Thanh Mộng trả lời: "Gì cũng được."
"Vậy ăn buffet đi."
Đoàn làm phim đã đặt các tầng 18, 19 và 20 của khách sạn, tầng 18 có hội trường phục vụ buffet sáng.
Các thành viên trong đoàn đã quen nhìn Khương Chi Chu đi một mình, hôm nay lại lòi ra thêm một cái đuôi nhỏ, không khỏi tò mò, sau khi chăm chú nhìn, bọn họ liền rớt cằm, sôi nổi chào hỏi, hô một tiếng:"Giang lão sư."
Giang Thanh Mộng gật đầu cười, dịu dàng như gió xuân, nhưng lại có cảm giác xa cách vừa phải, khiến người khác ngại nói nhiều hơn.
Một số nhân viên đã thấy cô phát điên vào đêm hôm đó, ánh nhìn của họ có chút thương hại và kỳ quái. Khương Chi Chu lạnh lùng quét qua, trừng đến mức khiến bọn họ nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Sau khi lấy bữa sáng, Khương Chi Chu chọn một vị trí bên cửa sổ, cùng Giang Thanh Mộng ngồi xuống dùng bữa cùng nhau.
Giang Thanh Mộng ăn chút bánh mì, sau đó uống một ngụm sữa, thản nhiên hỏi: "Em thường ăn sáng ở đây một mình à?"
Một câu hỏi, chứa đựng hai điểm chính: một mình, ở đây.
Khương Chi Chu còn nhai bánh mì trong miệng, nàng chỉ mơ hồ ừ một tiếng.
Giang Thanh Mộng cười, hỏi nhỏ:" Đỗ Hành và em sẽ đến đây sau khi đi bơi đúng không? Chị nhớ có rất nhiều người trong đoàn làm phim thích cậu ta. Có thể ăn sáng cùng nam thần quả thật rất tuyệt." Cô hỏi một cách khéo léo, còn mượn người trong đoàn phim làm tiêu điểm.
Khương Chi Chu nghĩ đến cảnh bọn họ vừa nói vừa cười khi nãy, trong lòng rối tinh rối mù, nói:" Anh ấy không đi cùng em. Em bơi nhanh hơn anh ấy, động tác anh ấy rất chậm, em không thích đợi nên thường đến đây ăn trước." Trong lúc nói chuyện, nàng vô thức coi thường Đỗ Hành.
Động tác rất chậm....
Có vẻ như nàng biết rõ về hắn.
Giang Thanh Mộng gật đầu, trong lòng lại sinh ra cảm giác khó chịu không tài nào giải thích được. Tuy trên mặt vẫn giữ nguyên ý cười, nhưng nụ cười có chút nhạt đi:" Bữa sáng ở đây rất ngon, sau này chị cũng sẽ cố gắng đến đây dùng bữa nhiều hơn nữa."
Khương Chi Chu kết nối đầu đuôi cuộc đối thoại của cô, liền nghĩ đến điều gì đó—— Có thể ăn sáng cùng nam thần quả thật rất tuyệt.....Sau này chị cũng cố gắng đến đây........
Lòng nàng nghẹn đến cực điểm, Khương Chi Chu không nói gì, vùi đầu ăn sáng.
Giang Thanh Mộng cố tình hỏi thêm: "Em có thường đi bơi với cậu ấy không?"
Khương Chi Chu tức giận chỉ vào bữa sáng của cô: "Lúc ăn và ngủ không được nói chuyện, mau ăn đi."
Giang Thanh Mộng vừa định mở miệng muốn hỏi gì đó, Khương Chi Chu đã dùng tăm chọc vào một quả cà chua bi, đưa thẳng đến bên môi, chặn lời cô lại.
Giang Thanh Mộng đành phải cắn vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Giống như một chú chuột hamster nhỏ dễ thương.
Khương Chi Chu nhịn không được, đưa tay chọc vào gò má hơi phồng lên của cô.
Giang Thanh Mộng rũ mi mắt, thì thào:" Trước đây, thực sự thì lúc ăn và ngủ chị không nói chuyện." Từ trước đến nay, trên bàn cơm chỉ có mỗi mình cô, cô không thể tìm được ai để nói chuyện, trừ khi đó là một bữa tiệc kinh doanh hoặc đàm phán hợp đồng, tất cả các cuộc nói chuyện đều là công tác.
Ngủ, thậm chí cũng là ngủ một mình.
"Quên đi, tốt hơn hết chị vẫn nên nói chuyện." Nhìn thấy dáng vẻ im lặng của cô, Khương Chi Chu nói rất khẽ, nàng dừng một chút rồi nói thêm:" Nhưng chị không được phép hỏi về người đàn ông khác trước mặt em, em không vui."
Cảm giác ghen tuông bùng cháy rất khó chịu, nàng không muốn chịu đựng, chỉ có thể nói rõ với đối phương rằng nàng không thích cách làm này, nàng sẽ không vui.
Thịt cà chua bi chua chua ngọt ngọt, Giang Thanh Mộng nuốt xuống, cơn cáu kỉnh trong lòng biến mất một cách thần kỳ. Cô nở một nụ cười chân thành và vui vẻ nhất từ sáng đến giờ:" Rất ngọt, em cũng nếm thử đi."
Khương Chi Chu cắn một miếng, cảm giác chua ngọt tràn ngập khắp khoang miệng.
Trong mối quan hệ cũng có những tranh giành, có một vài lời nói được nói ra, đại diện cho việc nàng đang ở thế bị động.
Người ta nói rằng người yêu trước là người thua cuộc, nhưng theo quan điểm của Khương Chi Chu, lời yêu chưa bao giờ được nói ra mới là sự mất mát toàn diện nhất.
Yêu trước, bày tỏ trước, không nhất thiết không đòi hỏi gì, mà là, muốn chiếm lấy thì trước tiên phải cho đi.
Trước đây, Khương Chi Chu chỉ muốn ở bên cạnh Giang Thanh Mộng, yêu cô, bảo vệ cô và không cho bất cứ ai làm tổn thương cô. Nhưng khoảng cách càng ngày càng gần, được đằng chân, lân đằng đầu, nàng muốn chạm vào trái tim cô.
Loài người luôn luôn là như vậy, khi họ nhận được một ít, họ bắt đầu khao khát nhiều hơn.
Vậy, trước tiên nàng sẽ trao tim mình cho cô, sau đó, đổi lấy sự chân thành từ cô.
"Sau này em dạy chị bơi lội nhé." Giang Thanh Mộng lại ăn một quả cà chua, nói.
Cô không biết bơi, nên chỉ có thể ở bên cạnh quan sát nàng bơi.
"Vâng."
"Em học bơi khi nào thế? Chị nhớ trước kia em giống như vịt mắc cạn vậy."
"Nửa năm trước, sau một thời gian dài nhàn rỗi, em đã học hỏi được rất nhiều thứ."
"À, khá tốt, quả quýt này cũng ngọt, em nếm thử đi."
.....
Bữa sáng kết thúc trong cuộc tán gẫu nhỏ. Giang Thanh Mộng chưa từng thân mật với người khác trong thời gian dài như vậy, cô cảm thấy rất tốt, người đó luôn quan tâm đến cảm xúc của cô, ánh mắt nhìn cô quá đỗi dịu dàng, giống như mặt trời ấm áp giữa trời đông.
Sau khi ăn sáng xong cũng đã đến lúc bắt đầu công việc. Hôm nay có cảnh quay đêm, cụ thể là quay cảnh đêm trước chưa quay xong. Khương Chi Chu nhắc Giang Thanh Mộng đừng quên mang theo túi làm ấm tay, còn phải mặc thêm quần áo khi ra ngoài, ban đêm trời rất lạnh.
Ở phim trường ngoại ô còn mấy ngày quay, hai ngày nữa sẽ phải ra ngoài quay chụp cảnh tuyết.
Giang Thanh Mộng ôm túi làm ấm tay, đặt kịch bản trên đùi nhưng mắt lại dán chặt vào Khương Chi Chu trên cánh đồng.
Đây là cảnh diễn chung giữa Khương Chi Chu và Đỗ Hành.
Dận Nguyệt, nữ thứ sau khi bị hủy dung, không còn duyên dáng như năm xưa, tính khí cũng thất thường nữa. Đỗ Hành đóng vai nam thứ ba —— Điện hạ Thiên giới Nhạo Tuy, yêu nàng sâu sắc, vì vậy hắn đã chơi cho nàng nghe bài hát 《Phượng Cầu Hoàng》của Thiên hà.
Đỗ Hành mặc trang phục cổ trang nhưng vẫn phong độ, dịu dàng như ngọc, ánh mắt nhu tình.
Fangirl trong đoàn làm phim vây quanh hắn, thấp giọng gào khóc vì hắn quá đẹp trai và dịu dàng.
Khương Chi Chu luôn có hảo cảm tự nhiên với những người dịu dàng. Hơn nữa, Đỗ Hành khiêm tốn và lịch sự, kỹ năng diễn xuất của hắn đặc biệt xuất sắc, hắn cũng xuất thân từ kinh kịch Trung Quốc, có thể coi là đàn em của nàng, vì vậy nàng có ấn tượng khá tốt về hắn.
Lẽ ra có thể trở thành đồng nghiệp, nhưng sáng nay lại bị Giang Thanh Mộng quấy rầy, mọi tâm tình tốt đẹp đều biến mất, nàng nhìn ánh mắt của hắn không khác gì nhìn hòn đá bên vệ đường.
Nàng là người rất thích giảng đạo lý, nhưng khi ghen tuông lại trở nên vô lý.
Nhưng Đỗ Hành lại thích trò chuyện với Khương Chi Chu trong thời gian tạm nghỉ.
Đỗ Hành cảm thấy rất thú vị khi diễn xuất cùng nàng, khóe mắt và đuôi lông mày có thể dễ dàng khơi dậy cảm xúc trong hắn.
Nếu không phải hiểu rõ nàng thực sự là đàn em của hắn, Đỗ Hành thật sự nghĩ nàng có thể hướng dẫn hắn.
"Anh không biết tại sao, đạo diễn Phong luôn yêu cầu anh kiềm chế lại, đó cũng là cách mà giảng viên ở trường đã dạy cho anh." Đỗ Hành buồn rầu nói.
Thời gian tạm nghỉ kéo dài hai ba phút, Khương Chi Chu không có mặt mũi chạy đến chỗ Giang Thanh Mộng bám lấy cô, mặc dù nàng rất muốn làm như thế.
Thích một người, nàng chỉ muốn ở bên cạnh cô, cho dù không làm gì, không nói gì, chỉ cần nhìn cô thôi, nàng cũng đã thấy ngọt ngào từ tận đáy lòng.
Mềm nhũn, dính người giống như một cô gái nhỏ.
Khương Chi Chu không khỏi cong môi, nhìn thoáng qua Giang Thanh Mộng, thấy cô đang nhìn kịch bản, liền thu hồi ánh mắt, nói với Đỗ Hành:" Các anh học kịch, cũng đã quen với việc diễn trên sân khấu, lời thoại và nét mặt của các anh sẽ được phóng đại, không có gì đáng ngạc nhiên."
Nghề cũ của kinh kịch Trung Quốc là hí kịch. Khán giả ngồi dưới sân khấu, người biểu diễn trên sân khấu cần có những câu thoại, ngôn ngữ cơ thể phong phú và dễ truyền đạt sức mạnh bùng nổ phóng đại để đưa khán giả vào vở kịch.
Khi diễn phim truyền hình, máy quay đập thẳng vào mặt, biểu cảm và lời thoại phải được thu lại. Khán giả có thể nhìn rõ biểu cảm trước màn hình và nghe thấy lời thoại, quá cường điệu rất dễ bị bóp méo. Phim truyền hình chủ yếu dựa vào lời thoại để dẫn dắt cốt truyện, kịch bản hay, lời thoại tốt là chìa khóa, ngoại hình của diễn viên cũng là yếu tố chính thu hút ánh nhìn.
Phim điện ảnh là một màn trình diễn tinh tế, các diễn viên phải tiết chế hơn một chút. Màn ảnh rộng của phim sẽ phóng đại mọi chi tiết, một cái mỉm cười, một cái nhướng mắt đều là những cảm xúc được truyền tải. Một chút bất cẩn có thể dẫn đến việc lạm dụng quá đà, do đó, diễn viên cần phải kiểm soát mạnh mẽ biểu cảm của mình.
Kịch sân khấu, kịch truyền hình và phim điện ảnh đều là biểu diễn, nhưng phương tiện truyền tải khác nhau, và cách thể hiện đương nhiên cũng khác.
Một số diễn viên truyền hình có kỹ năng diễn xuất tốt sẽ trông cường điệu khi họ đóng phim, quá nhiều động tác nhỏ dẫn đến lúng túng trên màn ảnh rộng, có lẽ chỉ nên áp dụng vào bộ phim truyền hình dài tập.
Còn một số diễn viên điện ảnh đã quen với việc diễn xuất trong các bộ phim truyền hình, khi những biểu cảm tầm thường kia được phát sóng, sẽ bị khán giả chửi đến mang tiếng.
Diễn xuất của Khương Chi Chu luôn tinh tế, nàng rất giỏi trong việc diễn giải nhân vật bằng ánh mắt và biểu cảm. Tuy nhiên, nàng đã cố tình buông thả trong bộ phim truyền hình này, biểu cảm của nàng hơi phóng đại một chút, còn thêm rất nhiều chuyển động cơ thể.
Đỗ Hành nghe xong liền hiểu: "Đúng rồi! Năm lực, sáu giác quan, một trong số đó là cảm giác cân đối."
Năm lực, sáu giác quan là thuật ngữ chuyên môn, Khương Chi Chu đã nghĩ đến điều này từ lâu, nhưng nàng không thể trực tiếp nhắc nhở hắn.
Nguyên chủ Thẩm Tinh Hà là một nghệ sĩ ra mắt từ chương trình tuyển chọn tài năng, cô ấy chỉ tham gia một vài lớp đào tạo biểu diễn và chưa được học hệ thống lý thuyết.
Khương Chi Chu cũng sẽ cố ý NG khi diễn, hạn chế kỹ năng diễn xuất của nàng. Với thực lực của mình, nàng hoàn toàn có thể đè bẹp khán giả, nhưng nàng đã không làm như vậy.
Một là, nàng sợ thu hút sự chú ý của những người có chuyên môn. Có rất nhiều nghệ sĩ của Tinh Nguyên trong đoàn phim này, họ ít nhiều biết được thực lực của Thẩm Tinh Hà.
Hai là, đạo đức nghề nghiệp. Dù trong mắt khán giả, vai phụ hay hơn vai chính vì vai phụ có kỹ năng diễn xuất tốt, không chê vào đâu được, nhưng đối với những người trong nghề, việc lấn sân không phải là điều tốt. Nếu chỉ là lá xanh thì vẫn chỉ nên là lá xanh, phụ trợ cho đóa hoa xinh đẹp nở rộ, đó mới là ý nghĩa thực của vai diễn phụ.
Đỗ Hành có thu hoạch, trông rất vui vẻ, hắn nhìn Khương Chi Chu, không thể không tán gẫu thêm vài suy nghĩ về việc biểu diễn, thậm chí còn nói với nàng:" Tinh Hà, anh nghĩ em rất tài năng, nếu không thì anh giới thiệu sư phụ của mình cho em nhé. Bà ấy rất giỏi, thỉnh thoảng cũng nhận lời hướng dẫn cho các học sinh bên ngoài trường học."
Khương Chi Chu hỏi: "Sư phụ của anh à? Tên gì thế?"
"Lâm Hải Anh."
Khương Chi Chu nhìn Đỗ Hành, ý vị sâu xa:" Giáo sư Lâm... nghe danh đã lâu, không ngờ anh lại là học trò của bà ấy..." Bà ấy cũng là ân sư của Khương Chi Chu, mỗi năm nàng đều đến thăm bà ấy: "Lần trước em đọc được tin tức bà ấy nhập viện, sức khỏe của bà ấy thế nào rồi ạ?"
Đỗ Hành thở dài, nói:" Bà ấy lớn tuổi nên có phần ốm yếu. Hơn nữa, sư tỷ của anh qua đời trong vụ tai nạn xe cộ vào năm ngoái, việc này có chút ảnh hưởng đến bà ấy."
Khương Chi Chu nhắm mắt lại, tránh để lộ quá nhiều cảm xúc. Nàng buông tiếng thở dài trầm lắng, nói:" Vậy sau này anh nhớ thay mặt sư tỷ của mình chăm sóc bà ấy thật tốt."
"Tất nhiên rồi, mỗi dịp Tết đến đều có video chúc Tết, năm nay anh sẽ cùng các bạn đến nhà bà ấy làm vằn thắn."
"Vâng, các anh thật ngoan."
Lâm Hải Anh cả đời không lập gia đình, không có con, cũng chẳng có anh chị em. Thời còn trẻ, khi Khương Chi Chu xảy ra mâu thuẫn với bố mẹ của mình, nàng sẽ chạy đến nhà lão sư để làm ầm ĩ.
"Tinh Hà, mặc dù nói vậy có phần hơi tự phụ nhưng em trông rất giống sư tỷ của anh. Anh nghĩ khi lão sư nhìn thấy em sẽ cảm thấy an ủi phần nào. Vì vậy, anh có thể mời em đến nhà của lão sư để thăm bà ấy không?"
"Em à? Nhưng phải lấy thân phận gì đây? Tất cả mọi người đều là học trò của bà ấy....."
Đỗ Hành nói: "Lấy thân phận bạn bè của anh đi."
Khương Chi Chu không tỏ ý kiến, chỉ nói:" Em sẽ suy nghĩ về việc này."
Đỗ Hành cười dịu dàng: "Không sao, vẫn còn ba tuần nữa mới đến kỳ nghỉ phép năm, em cứ từ từ suy nghĩ đi."
Cách đó không xa, Giang Thanh Mộng đang ngồi trên ghế tựa, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng trìu mến của Đỗ Hành, không khỏi nheo mắt lại.
Tiểu Ngải nhìn theo ánh mắt của cô, nhanh chóng cúi người nói với lão bản:" Lão bản, không thể động vào Đỗ Hành được. Anh ta là người do Hoa Mỹ đưa vào, cũng là người quen của chị Hà Gia. Trước khi quay, chị ấy đã dặn chúng em phải chăm sóc anh ta một chút. Hơn nữa, anh ta có kỹ năng diễn xuất rất tốt, là hạt giống tốt trong thời đại mới."
Giang Thanh Mộng liếc cô ấy một cái: "Tôi có nói là muốn động vào anh ta à?"
Chỉ là nhìn không vừa mắt.
Tiểu Ngải im lặng.
Tự nhìn vào ánh mắt đầy sát khí của chị đi.........
Hai người tiếp tục quay cảnh nắm tay nhau, Giang Thanh Mộng ngại chướng mắt, không xem bọn họ diễn nữa, cô nói với Tiểu Ngải:" Năm nay tôi sẽ cho em nghỉ Tết, không cần phải theo tôi nữa, về nhà với bố mẹ đi."
Tiểu Ngải vui mừng khôn xiết, nhưng lại nói: "Lão bản, sao có chuyện này được? Em không yên tâm để chị ở một mình."
"Thật à?" Giang Thanh Mộng cong môi. "Nếu em đã nói như thế, vậy thì—"
"Lão bản, em chợt nghĩ em sẽ về nhà tìm đối tượng hẹn hò trong dịp Tết Nguyên Đán!"
"Nếu tôi nhớ không nhầm, năm nay em mới 21 tuổi ..."
Tiểu Ngải xúc động kể về người mẹ già của mình: "Mẹ em lấy cái chết để uy hiếp vì sợ em không thể kết hôn."
Giang Thanh Mộng xua tay, không có ý định trêu chọc cô ấy nữa: "Vậy thì em cứ yên tâm trở về tìm đối tượng hẹn hò đi."
"Lão bản, năm nay chị có định ra nước ngoài để thăm ông Giang không ạ?"
Giang Thanh Mộng lắc đầu, nằm trên ghế tựa, nhắm mắt nghỉ ngơi, khẽ mỉm cười:" Không cần phải ra nước ngoài, chị sẽ không cô đơn nữa."
Đã có người ở cạnh cô.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Danh Sách Chương: