• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy em ngủ với chị đi."

Bị yêu cầu thẳng thắn này làm cho đỏ bừng mặt, Khương Chi Chu nhéo nhéo vành tai nóng rực của mình, bất lực nói:" Mặc dù.....em đã tỏ tình với chị ... nhưng ... nhưng, tiến độ này có quá nhanh không?"

Nụ cười trên khóe môi của Giang Thanh Mộng lập tức đông lại, vẻ mặt nhàn nhạt, nói: "Em không muốn? Quên đi, chị về đây."

Cô cởϊ áσ khoác đang mặc ra, đạp tung dép lê, đi chân trần rồi xoay người bỏ đi.

Khương Chi Chu ôm lấy cô từ phía sau, hỏi: "Chị muốn cởϊ qυầи áo ... hay là không cởi?"

Giang Thanh Mộng cười nhạt, hỏi: "Em có thói quen ngủ lõa thể à?"

"....... Không có."

Các nàng một hỏi một đáp, Khương Chi Chu ngay lập tức hiểu những gì cô nói về việc ngủ cùng, không có bất kỳ ý nghĩa sâu xa nào, chỉ đơn giản theo nghĩa đen là ngủ cùng cô.

Điều mà Khương Chi Chu làm là ôm thêm một chiếc chăn bông và ngủ với cô.

Tất nhiên, trước khi đi ngủ, Khương Chi Chu nhất định phải ngâm chân cho cô.

Khi nàng mang chậu ngâm chân đến, Giang Thanh Mộng nghiêng đầu cười nói:" Em làm chị nhớ đến một quảng cáo dịch vụ công cộng mà chị đã xem khi còn nhỏ——Mẹ ơi, rửa chân."

Khương Chi Chu tức giận đến mức suýt ném khăn chà chân vào mặt cô.

Giang Thanh Mộng mím môi cười, cuối cùng Khương Chi Chu không còn cách nào khác, đành phải vỗ đầu cô, lấy khăn nóng lau mồ hôi trên trán cho cô.

Đây đâu phải là chăm sóc cho mẹ, rõ ràng là chăm sóc con gái.

Giường ở khách sạn là giường đôi, các nàng ngủ chung giường, chỉ chiếm một bên.

Khương Chi Chu liếc nhìn thời gian trên điện thoại, chỉnh lại đồng hồ báo thức, nói: "Em thường dậy lúc năm giờ, còn chị thì sao?"

Giang Thanh Mộng đáp: "Sáu giờ." Sau đó hỏi: "Em dậy sớm như vậy làm gì?"

Dàn diễn viên phụ khởi hành từ khách sạn lúc 7 giờ, diễn viên nổi tiếng hơn dậy lúc 8, 9 giờ. Những trường hợp đến trường quay vào lúc gần trưa cũng không hiếm thấy lắm, chỉ có nhân viên công tác mới cần dậy sớm để sắp xếp.

Khương Chi Chu trả lời cô: "Tập thể dục buổi sáng."

Chạy bộ, đọc diễn cảm, luyện hơi thở đều, rất có lợi cho việc phát âm các dòng và độ rõ ràng của từ.

Bơi lội, để rèn luyện đường cong cơ thể; lời kịch và hình thể là những kỹ năng cơ bản của một diễn viên.

Khương Chi Chu đã ra mắt mười năm, trừ khi nàng bị ốm liệt giường hoặc bị què tay què chân không thể cử động, nàng sẽ không bao giờ ngừng tập thể dục buổi sáng.

Người đời chỉ thấy nàng còn trẻ đã nổi tiếng chứ không hề thấy được việc nàng tự giác như một tu sĩ khổ hạnh mười mấy năm.

Giang Thanh Mộng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, nói: "Vậy ngày mai chị sẽ đi với em."

Khương Chi Chu trả lời:" Vâng."

Đáng lẽ ra nàng nên cảm thấy hạnh phúc vì có nhiều thời gian cùng người mình yêu, nhưng Khương Chi Chu không thể cảm nhận được quá nhiều cảm xúc.

Bởi vì, Giang Thanh Mộng cũng không hạnh phúc.

Vừa rồi cô vẫn còn cười, hiện tại yên lặng nằm bên cạnh nàng, nhưng cô thật sự không vui mấy.

Vừa rồi, khi nàng mở cửa và nhìn thấy cô, nàng hoảng hốt vì trông cô chẳng khác gì bộ dáng năm 12 tuổi, xanh xao, gầy yếu.

Nàng nên làm thế nào mới có thể khiến cho cô ấy hạnh phúc?

Khương Chi Chu còn chưa nghĩ ra đáp án, trong bóng tối liền truyền đến tiếng xốc chăn bông, sau đó có một bàn tay lạnh lẽo lướt đến, vuốt ve gò má nàng, sau đó thân thể mềm mại đè lên nàng.

Giang Thanh Mộng cách một lớp chăn bông, đè lên người nàng, áp trán cô vào trán nàng, mũi chạm mũi, hỏi: "Em không muốn hỏi vì sao chị lại xuống đây à?"

Hơi thở quyện vào nhau, Khương Chi Chu vẫn không nhúc nhích, nhẹ nhàng đáp:" Nếu chị muốn nói thì tự nhiên sẽ nói với em." Nàng không muốn nói rằng nàng sẽ không ép buộc cô.

"Em thích chị không?"

"Em thích chị."

Giang Thanh Mộng thấp giọng cười: "Vậy thì chúng ta hãy làm những việc mà những người thích nhau thường làm đi, vui vẻ một chút."

Nhịp tim đập loạn, Khương Chi Chu lặng đi, thần kinh như thắt lại, xúc cảm trong cơ thể bùng lên tựa như lửa, hừng hực cháy lên.

Trong bóng tối, mặc dù không nhìn thấy nhưng nàng có thể tưởng tượng ra nụ cười thuần khiết và quyến rũ của Giang Thanh Mộng.

Đôi khi, cô trông giống như một nàng tiên, câu lấy hồn nàng, làm nàng mê muội, cố tình mang lên lớp mặt nạ thanh thuần.

Không nghe thấy câu trả lời, Giang Thanh Mộng lại hỏi: "Em không muốn?"

Khương Chi Chu vươn tay vuốt lưng cô, đầu ngón tay chậm rãi xoa xoa phần sống lưng hơi nhô ra của cô, giọng nói có chút khàn khàn:" Vậy chị hôn em đi, loại chuyện kia luôn bắt đầu bằng một nụ hôn."

Giang Thanh Mộng do dự, không lên tiếng một lúc lâu, chỉ dán chặt lên cơ thể nàng, không nhúc nhích.

Khương Chi Chu sợ cô lạnh nên ôm cô đẩy ra, đắp lại chăn bông cho cô, sau đó nhìn cô, nhẹ nhàng vỗ đầu, coi như là một hình phạt nhỏ.

Trong bóng tối, Giang Thanh Mộng gần như có thể tưởng tượng được ánh mắt của nàng, không phải nồng cháy say đắm, mà là, dịu dàng lưu luyến.

Cô chợt nhớ đến cách người khác nhìn mình, người hâm mộ xem cô như sự mê luyến sùng bái; Một số phụ nữ nhìn thấy cô liền ghen ghét và đố kỵ; một số phụ nữ cũng mang theo chút si mê trong ánh mắt; Một vài người đàn ông nhìn cô với sự ngạc nhiên, một số mang theo sự cuồng tín và du͙ƈ vọиɠ ghê tởm, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Cô cũng nghĩ đến Khương Chi Chu. Khương Chi Chu 19 tuổi, nhìn cô ở tuổi 12, trong mắt cũng có sự dịu dàng, nhưng là một loại dịu dàng cao cao tại thượng, dịu dàng đầy thương hại, giống như nhìn xuống một con mèo con bị thương bên vệ đường.

Chỉ có người bên cạnh cô lúc này, nhìn thẳng vào cô với ánh mắt dịu dàng đầy lưu luyến, mang theo sự ấm áp và một phần tình yêu giấu kín.

"Em sợ chị sẽ hối hận, sợ chị chỉ nhất thời rung động, sợ chị chỉ muốn trút bỏ cảm xúc. Có những việc chỉ những người yêu nhau mới có thể làm, nếu chị không yêu em, nếu chị chỉ theo đuổi thú vui nhất thời thì em thật sự không muốn, điều em muốn là một mối quan hệ lâu dài."

Nghe những lời nói như vậy trong bóng tối, Giang Thanh Mộng bị chọc cười, hỏi:" Em đấy, yêu đương thì nhất định phải kết hôn à?" Bảo thủ và cố chấp đến mức không giống người trong ngành.

"Đúng vậy." Nàng trả lời không chút do dự.

Khương Chi Chu là người nghiêm túc và coi trọng công việc nên ngay khi biết tin nếu phải kết hôn với Ôn Tuân, nàng cần phải từ bỏ nghiệp diễn, thương lượng không thành, nàng lập tức đoạn tuyệt quan hệ. Điểm mấu chốt là nàng sẽ xem xét mối quan hệ một cách nghiêm túc, một khi bắt đầu, một khi nàng quyết định yêu, nàng sẽ mang người kia vào kế hoạch sống trong tương lai của mình, là đi cùng người ấy trong suốt quãng đời còn lại của nhau.

Nghiêm túc đến mức ngoan cố.

Sau khi đắp chăn cho Giang Thanh Mộng xong, Khương Chi Chu lại chui vào ổ chăn của mình.

Bóng tối khuếch đại việc muốn trò chuyện, Giang Thanh Mộng nhàn nhạt nói: "Đại khái là làm không được."

Làm sao có thể đi cùng nhau cả đời, chuyện này chỉ có trong thế giới của những bộ phim thần tượng và truyện cổ tích.

"Ừm, rất khó, nhưng không phải là không thể."

Bố mẹ của Khương Chi Chu quen biết nhau từ khi còn nhỏ, sau đó họ đã kết hôn. Hai người cùng nhau sống một đời và yêu nhau trọn đời, dù có đỏ mặt cãi vã nhưng họ chưa bao giờ thực sự chia lìa, thậm chí họ còn lần lượt qua đời cách nhau hai tháng.

Bố mẹ khiến nàng tin tưởng từ tận đáy lòng rằng trên đời này nhất định sẽ có thứ tình cảm đầu bạc răng long.

Giang Thanh Mộng chỉ ra: "Những người đồng tính lại càng khó hơn."

Cô cũng biết nhiều nghệ sĩ có xu hướng đồng tính trong ngành, có cả nam lẫn nữ.

Ở đại lục, người đồng giới không được bảo hộ về mặt pháp luật, không có con cái như một sợi dây liên hệ, có lẽ họ phải chịu sự chỉ trích của thế giới bên ngoài, gia đình và bạn bè không hiểu, cũng chẳng ủng hộ.

Mối quan hệ ấy yếu ớt hơn nhiều so với những người khác giới.

"Tùy người thôi, không phải là không gặp được đúng người".

"Như thế nào là đúng người?"

Khương Chi Chu nghĩ Giang Thanh Mộng lúc còn nhỏ sẽ hiếu thuận với cha mẹ, nhưng nghĩ đến môi trường trưởng thành của cô không tốt nên quyết định 'nấu canh gà'* cho cô, phòng việc cô sẽ mắc sai lầm trong tương lai.

(Nấu canh gà*: Ở đây giống sách 'Chicken Soup For The Soul', kiểu chữa lành tâm hồn.)

"Đúng người, đúng cảm giác. Hầu hết thời gian sẽ khiến chị cảm thấy yêu thương và ấm áp, sẽ khiến cả hai bên đều muốn trở thành một người ngày càng tốt hơn; Mà không phải là hỗn loạn, nghi ngờ, tiêu cực và sẽ không đi theo hướng hủy diệt.

Mỗi người chúng ta đến với thế giới này như một tờ giấy trắng, trong quá trình lớn lên, những người thân trong gia đình và môi trường đã vẽ nên những dấu vết đầu tiên trên mặt giấy. Khi gặp phải những bậc cha mẹ bất tài, có thể ngẫu nhiên bị vẽ bậy lên giấy, có lẽ, không cẩn thận bị đâm một lỗ. Khi chị lớn lên, bạn bè, người yêu, trường học và xã hội sẽ ghi nhiều dấu ấn hơn trên trang giấy ấy.

Khi còn nhỏ, chúng ta không thể chọn xuất thân và môi trường trưởng thành, nhưng khi lớn lên, chúng ta có thể chọn bạn bè và người yêu.

Nếu chị gặp đúng người, họ có thể giúp chị vẽ trang giấy và khâu lại những kẽ hở cho chị."

Giang Thanh Mộng nghe xong, không nói gì một lúc lâu, rồi quay sang Khương Chi Chu, tiếp tục hỏi:" Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chị không thể gặp đúng người? Điều gì sẽ xảy ra nếu không có ai vẽ lại giúp chị?"

Khương Chi Chu 19 tuổi, nấu súp gà cho Giang Thanh Mộng và sẽ nói cho cô:" Cuộc đời không phải là một bộ phim, sẽ không có ai xếp hàng cứu em và chữa lành cho em, đừng mong người khác lôi em ra khỏi vũng lầy, hãy học cách tự cứu lấy mình."

Khương Chi Chu của hiện tại, cũng nấu cho cô một bát súp gà, nhưng lại nói với cô:" Không, chị sẽ không thể nào không gặp được, chị có em." Giọng điệu chắc nịch, tựa như một lời thề.

Giang Thanh Mộng nhàn nhạt cười.

Cô không bao giờ tin vào những điều vô nghĩa này.

Sau sự yên lặng, Khương Chi Chu mở miệng lần thứ hai:" Tuy nhiên, trên thực tế, điều quan trọng nhất chính là bản thân chị bằng lòng làm hòa với quá khứ. Giống như khi chị bị ốm, chị cần phải tự mình đến bệnh viện để bác sĩ chữa lành bệnh, đúng không?"

Giang Thanh Mộng không đáp lời nàng, chỉ hỏi: "Em học ở đâu ra nhiều đạo lý như vậy thế?"

Khương Chi Chu nói: "Em hiểu được những đạo lý đó khi xem phim ảnh."

Phim ảnh chứa đựng tất cả sắc thái của cuộc sống. Bạn có thể nhìn thấy núi và biển, bạn cũng có thể nhìn thấy mặt trời, mặt trăng và các vì sao, bạn có thể nhìn thấy tất cả vẻ đẹp trên thế giới này, nhưng cũng có thể nhìn thấy những trái tim nham hiểm, ác độc.

Giang Thanh Mộng ừ một tiếng, không nói nữa.

Khương Chi Chu lại vỗ đầu cô: "Uống xong súp gà rồi, đi ngủ thôi."

"Ừm, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Sau khi nói lời chúc ngủ ngon, Giang Thanh Mộng đột nhiên đưa tay ra véo tai Khương Chi Chu.

Nóng.

Khương Chi Chu không né kịp, nhiệt độ tai lại càng nóng hơn.

"Làm cái gì vậy?"

"Không có gì." Tiếng cười nhẹ của Giang Thanh Mộng vọng ra từ bóng tối:" Nếu các bạn nữ khác thẹn thùng sẽ đỏ mặt, mỗi lần em xấu hổ thì lại đỏ tai. "

Có một chút đáng yêu.

Nhóc gấu.

Không có gì để phản bác, Khương Chi Chu quay lưng về phía Giang Thanh Mộng, cố vùi đầu vào chăn bông:" Chị ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm, tối mai cũng có cảnh quay đêm."

Giang Thanh Mộng mỉm cười, ừ một tiếng.

Cô xuống tìm nàng chỉ để có một giấc ngủ ngon.

Có nàng bên cạnh, dường như dễ đi vào giấc ngủ hơn.

Quả thực dễ đi vào giấc ngủ hơn, lúc này trong giấc mộng của cô không có ai cuồng loạn, cũng không có ai muốn kéo cô cùng chết.

Một đêm ngon giấc.

5 giờ sáng, thức dậy như đã hẹn.

Đã lâu rồi Giang Thanh Mộng mới có cảm giác được ngủ một giấc ngon lành. Cô nằm trên chiếc giường ấm áp, ngây ngốc nhìn lên trần nhà.

"Chị nhắm mắt lại đi, em muốn thay quần áo."

Giang Thanh Mộng nhìn người bên cạnh. Nàng đã đứng dậy, tay đặt bên eo, chuẩn bị cởi đai áo ngủ.

Giang Thanh Mộng cười: "Nhắm cái gì? Em có gì chị đều có đó." Nói xong, cô vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Có tiếng cọ quần áo sột soạt truyền vào tai, cô chợt nhớ đến tiếng nói chuyện rôm rả của những người trên phim trường, nói cơ bụng gì đó.......

"Được rồi, chị có thể mở mắt ra." Khương Chi Chu thay trang phục thể thao bình thường, mái tóc dài buộc đơn giản sau đầu, không trang điểm, dung mạo đẹp đẽ tựa như nước.

Giang Thanh Mộng mở mắt ra, khi nhìn thấy gương mặt của nàng, cô liền nghĩ đến những giọt sương trên phiến cỏ lúc sáng sớm, khiến tinh thần đầy phấn chấn.

Tầm mắt vô thức nhìn chằm chằm vào bụng nàng.

Hmm .......nếu cơ hội chắc chắn sẽ nhìn......

Cơ hội này đến rất nhanh.

Bên bể bơi của khách sạn, Giang Thanh Mộng ngồi trên đài quan sát cứu hộ, ôm áo choàng tắm của Khương Chi Chu, nhìn xuống thân thể trắng như bạch ngọc trong nước, giống như một con cá trơn trượt, ngoi tới ngoi lui trong nước.

Thật là, vừa rồi không cho xem, hiện tại còn không phải xem sạch hết rồi.

Trong lòng nghĩ như vậy, Giang Thanh Mộng liếc mắt nhìn xung quanh, bắt đầu đánh giá khắp nơi.

Còn quá sớm, trong bể bơi trong nhà chỉ có hai người các nàng.

Chuyện này thực tốt.

Tuy nhiên, không lâu sau, có tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, rất khó phân biệt nam hay nữ.

Bể bơi này là khu vực miễn phí, lúc nào cũng có người đến bơi lội.

Giang Thanh Mộng nghe thấy tiếng bước chân, trầm ngâm nhìn thân ảnh thấp thoáng trong nước.

Có lẽ, phải đặt cho nàng một bể bơi riêng........

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK