Đang làm việc bỗng tiếng chuông điện thoại của Lục Dĩ Tường vang lên là Lục Trân Trân gọi đến:"Alo! Anh hai! Em và mẹ sắp ra khỏi sân bay rồi anh hãy đến đón em và mẹ đi."
"Cái gì? Tại sao em và mẹ lại đột ngột về đây vậy? Sao lại không báo trước cho anh?" Lục Dĩ Tường cau mày bất ngờ, vẻ mặt hơi nhăn lại hỏi em gái của mình.
"Nói anh biết trước thì còn gì là bất ngờ nữa chứ? Anh đừng nói nhiều nữa hãy mau đến đón em và mẹ đi em không thích chờ đợi đâu." Lục Trân Trân vừa nói dứt tiếng liền cúp điện thoại không cho anh nói gì nữa.
Lục Dĩ Tường thật sự không hiểu nổi mẹ và em gái của mình đang nghĩ gì nữa anh nhấn nút gọi A Tôn:"A Tôn! Chuẩn bị xe cho tôi."
Anh lấy áo khoác nhanh chóng đi xuống bãi đỗ xe, A Tôn khom người chào anh:"Chủ tịch! Anh muốn đi đâu?"
"Lái nhanh đến sân bay cho tôi." Lục Dĩ Tường ngồi vào trong xe, dáng vẻ gấp gáp đáp lại A Tôn.
Ở gần tập đoàn Lục thị, Bạch Triết chắp hai tay ra phía sau đứng từ xa quan sát tập đoàn Lục thị đầu khẽ gật gù:
"Không tồi! Sau này mình phải tìm cơ hội thử hợp tác với Lục thị xem sao."
Điện thoại của Bạch Triết bỗng run lên ông thấy thư ký của mình gọi đến ông lạnh giọng, nghiêm nghị hỏi:"Có chuyện gì?"
"Chủ tịch! Lục Dĩ Tường đang rời khỏi Lục thị." Thư ký của ông nhanh chóng trả lời.
Bạch Triết nhìn thấy xe của anh đang chạy về hướng của mình ông nhếch môi cười bởi vì đã từng cho người đều tra mọi thứ về anh ngay cả nhà anh có bao nhiêu chiếc xe, loại xe gì cũng điều tra nên vừa nhìn đã biết đó là xe của anh:
"Tôi biết rồi bây giờ tôi phải hành động thôi."
Hôm nay, Bạch Triết không hề mặc đồ vest thắt cà vạt gì cả ông chỉ mặc một chiếc quần vải, áo len mang một đôi dép bình thường nếu bây giờ nói ông là chủ tịch của một tập đoàn lớn thì chắc chắn sẽ không ai tin.
Ông đã tính toán kĩ lưỡng rồi khoảng cách như thế nào thì xe sẽ không tông vào mình đợi xe gần đến ông giả vờ ngã ra đường, A Tôn thấy ông đột ngột ngã ra đường thì hốt hoảng thắng xe lại gấp quay người lại báo với Lục Dĩ Tường:
"Chủ tịch! Có một ông lão ngã ra đường."
"Cậu xuống xem sao đi." Lục Dĩ Tường cau mày, chậm rãi cất giọng.
Lục Dĩ Tường cũng bước xuống xe xem, A Tôn đi đến đỡ Bạch Triết đứng dậy nhưng ông không chịu đứng mà còn nằm vạ, giả vờ khóc lóc lớn tiếng nói:
"Các người chạy kiểu gì vậy hả? Muốn giết chết tôi hay sao?"
A Tôn khó chịu, bức xúc khi nghe ông nói thế:"Rõ ràng là ông đột nhiên xông ra mà chúng tôi cũng đâu có đụng trúng ông đâu chứ?"
"Cậu còn dám nói ngang ngược vậy sao? Đã đụng trúng tôi rồi mà còn dám nói là không đụng trúng sao?" Bạch Triết ôm chân trừng mắt quát lại.
Lục Dĩ Tường vừa nhìn đã biết là ông ăn vạ anh tiến đến giọng nói nhỏ nhẹ, dễ nghe nói với ông:
"Cháu hiện tại đang có chuyện gấp bây giờ cháu sẽ đưa tiền cho ông để ông đến bệnh viện kiểm tra có được không?"
Ông vẫn nhất quyết ngồi trên đường ăn vạ miệng vẫn không ngừng lớn tiếng:
"Cậu nghĩ đưa tôi mấy đồng bạc lẻ đó thì qua chuyện sao? Cậu muốn trốn tránh trách nhiệm đúng không?"
Lục Dĩ Tường nhìn vào đồng hồ mày hơi cau lại ngồi xuống hỏi ông:
"Thật sự là cháu đang có chuyện gấp không thể nào đứng đây nói lý lẽ hay gì nữa hay là vầy đi bây giờ cháu sẽ đưa ông quay về nhà của cháu có được không?"
"Chủ tịch! Như vậy làm sao mà được? Anh biết rõ ông ta là đang lừa gạt..." A Tôn nhăn mặt nhăn mày ngăn cản không muốn anh đưa ông về biệt thự sợ rằng lại có chuyện gì.
"Yên tâm đi không sao đâu." Lục Dĩ Tường không nhanh không chậm đáp lại A Tôn.
"Được! Bây giờ tôi sẽ cùng cậu đi về nhà của cậu nhưng nhớ đừng có mà giở trò gì đấy." Bạch Triết đồng ý ngay ông cũng rất muốn tham quan nhà của anh.
Lục Dĩ Tường gật gật đầu đỡ ông dậy vào xe ngồi A Tôn lắc đầu khó chịu lái xe đi. Trên xe, Bạch Triết sờ sờ chiếc xe, ánh mắt tỏ ra ngưỡng mộ, thích thú:
"Xe xịn với đẹp quá đi không biết bao giờ tôi mới đi được loại xe sang như thế này."
Lục Dĩ Tường nở nụ cười như không chậm rãi lên tiếng:"Chẳng phải bây giờ ông đã được đi rồi sao?"
"Cũng đúng!" Bạch Triết gật gù tươi cười đáp lại.
Đến biệt thự, anh dẫn ông vào trong căn dặn người hầu:"Các người hãy chăm sóc cho ông ấy thật tốt."
"Vâng thưa thiếu gia!" Những người hầu ở đấy đồng loạt trả lời đầy cung kính.
"Ông cứ ở đây muốn gì thì hãy bảo họ cháu đi đón mẹ và em gái lát nữa cháu sẽ quay về." Tuy biết ông lừa gạt nhưng anh vẫn lễ phép, không tỏ ra khó chịu hay gì cả.
Lục Dĩ Tường nhanh chóng lên xe đi đến sân bay đón Lê Ngọc Quân và Lục Trân Trân, Bạch Triết đi một vòng quan sát biệt thự đầu gật gù hài lòng:
"Biệt thự cũng lớn đấy cách trang trí cũng rất đơn giản, sang trọng rất có mắt thẩm mỹ."
Người hầu đem nước ra cho ông, ông vội hỏi:"Cô cho tôi hỏi thiếu gia của cô đã có bạn gái chưa?"
Người hầu lắc đầu khom người đáp lại:"Dạ chưa ạ từ trước đến giờ thiếu gia vẫn chưa từng có bạn gái."
"Vậy thiếu gia của cô đối xử với người hầu ra sao? Còn những người khác nữa có đánh đập, mắng chửi hay gì không? Cô hãy trả lời thật đi cô yên tâm tôi sẽ không nói cho ai biết đâu."
Cô người hầu mỉm cười không nhanh không chậm trả lời:
"Thiếu gia đối xử với người hầu rất tốt những người khác cũng vậy tuy bề ngoài thiếu gia lạnh lùng nhưng thật ra thiếu gia rất tốt chưa bao giờ mắng hay đánh chúng tôi cả."
"Cảm ơn cô." Bạch Triết gật gù hài lòng trong lòng thầm nghĩ:
"Đúng như những gì được báo cáo, ngoại hình thì phong độ đẹp trai, gia thế thì vô cùng tốt, nhân cách cũng tốt chàng trai này mình cảm thấy khá hài lòng."
Sân bay thành phố S
Lục Dĩ Tường chạy đến đón Lê Ngọc Quân cùng Lục Trân Trân, Lục Trân Trân giận dỗi hỏi anh:
"Tại sao anh lại đến lâu như thế? Anh có biết là em và mẹ đợi lâu như thế nào không?"
"Anh xin lỗi! Trên đường đến đây anh gặp chút chuyện nên mới đến trễ như thế."
Lê Ngọc Quân nhướng mày hỏi anh:"Là chuyện gì vậy?"
"Lên xe rồi con sẽ kể cho mẹ nghe." Lục Dĩ Tường cùng A Tôn cầm hành lý đặt phía sau xe rồi cùng hai người quay trở về biệt thự.