Bạch Huyền Nghị cùng Alex bước vào, Bạch Huyền Nghị vội tiến đến chen ngang giữa Dương Diễn và Lục Trân Trân. Dương Diễn nhìn Bạch Triết mỉm cười, lễ phép cất giọng:"Cháu chào ông."
Dương Diễn đột nhiên quay người lại nói với mọi người:"Tôi có chút chuyện muốn nói riêng với ông, mọi người có thể ra ngoài một chút không?"
"Không được, anh là ai chúng tôi còn không biết, tôi làm sao có thể để một người lạ mặt như anh ở riêng với ông ai biết anh có mục đích gì?" Bạch Huyền Nghị ngay lập tức lên tiếng phản đối, vẻ mặt đầy nghiêm túc, lạnh lùng.
"Nếu như cậu không yên tâm thì có thể để Jack ở đây với tôi." Dương Diễn không nhanh không chậm đáp lại, từ khi biết Bạch Nhã Băng là em họ của mình thì anh đã cho người điều tra hết tất cả những người có liên quan đến Bạch Nhã Băng rồi, nó nhiều đến nỗi đầu của anh loạn hết cả lên.
Nghe Dương Diễn nói thế Bạch Huyền Nghị càng không an tâm, không những biết Lục Trân Trân, Lục Dĩ Tường, Bạch Triết còn biết cả Jack thì anh cảm thấy Dương Diễn không đơn giản.
Từ bên ngoài, Hoàng Việt mở cửa bước vào, Dương Diễn chỉ tay về phía Hoàng Việt rồi nói:"Nếu cậu vẫn chưa yên tâm thì bảo Hoàng Việt ở lại luôn đi, một người thì tôi còn có thể làm lại nhưng hai người thì tôi còn làm được gì nữa chứ? Vậy nên ba người hãy mau chóng đi ra ngoài một chút đi."
Hoàng Việt vừa nghe thì đã ngay tức khắc nhận ra giọng nói của Dương Diễn, anh liền lên tiếng nói giúp cho Dương Diễn:"Thiếu gia cùng Lục tiểu thư và Alex thiếu gia hãy ra ngoài đi, có tôi và Jack ở đây anh ta không thể làm được gì đâu."
Cuối cùng, Bạch Huyền Nghị, Alex cùng Lục Trân Trân cũng đồng ý ra ngoài, Dương Diễn mau chóng lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Tiểu Niệm, bên kia Hứa Tiểu Niệm ấn nút rồi đưa điện thoại cho Bạch Nhã Băng nghe:"Alo, ông ngoại."
Giọng của Bạch Nhã Băng vừa vang lên Bạch Triết liền có phản ứng, ông ú ớ rất muốn nói chuyện với cô nhưng lại không được. Jack tròn mắt hiểu ra thì ra anh chính là người đã giúp Bạch Nhã Băng và ông.
Bạch Nhã Băng vui vẻ nói với Bạch Triết, những lời nói của cô tiếp thêm sức mạnh, ý chí cho ông rất nhiều:"Ông ngoại, ông khỏe không? Cháu rất là nhớ ông, ông có nhớ cháu không?"
Ông không thể nói được ông chỉ có thể ú ớ, cô nghe được liền biết ông cũng nhớ cô, cô cất giọng nói tiếp:"Ông hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe, cháu sẽ nhanh chóng đến thăm ông thôi."
Hai ông cháu nói chuyện được một lúc thì ngưng, Dương Diễn chào tạm biệt Hoàng Việt và Jack rồi mở cửa rời khỏi, bước ra anh nâng mày nghiêng đầu nói:
"Ông vẫn an toàn, tôi không hề làm gì tổn hại đến ông cả ngược lại tâm trạng của ông còn tốt lên nhiều kìa."
Bạch Huyền Nghị hừ lạnh một tiếng rồi lạnh lùng đi vào trong, Lục Trân Trân cùng Alex cũng vội vàng vào trong cùng anh.
Tại một căn biệt thự khá lớn, Dụ Bối đeo kính râm tiến vào, nhìn thấy Bạch An Lương ngồi ở ghế sofa bên cạnh còn có lão Hữu, cô cất tiếng:
"Ba của tôi sức khỏe đã ổn định, cổ phần cũng đã lấy được rồi khi nào ông mới hành động đây?"
"Vội gì chứ? Tôi còn phải thu mua cổ phần của mấy cổ đông nữa rồi đem những cổ phần đó cho con gái của tôi nhưng cô yên tâm cuộc họp cổ đông sẽ nhanh chóng diễn ra thôi." Bạch An Lương cầm điếu thuốc rít một hơi rồi nói với ngữ điệu tràn đầy tự tin, chắc chắn.
Dương gia
Bạch Nhã Băng nhờ Hứa Tiểu Niệm gọi cho Lục Dĩ Tường, Hứa Tiểu Niệm nhấn nút gọi cho Lục Dĩ Tường xong liền nói với Bạch Nhã Băng:
"Cô hãy ở đây nghe điện thoại, tôi đi xuống bếp xem canh đã hầm xong chưa?"
Bạch Nhã Băng khẽ gật đầu cười nhẹ:"Ừm...cảm ơn cô, đã làm phiền cô rồi."
Tập đoàn Lục thị
Đang họp Lục Dĩ Tường khẽ chau mày khi nhìn thấy Hứa Tiểu Niệm gọi đến, anh tỏ vẻ khó chịu cầm điện thoại ra ngoài nghe:"Alo."
"Sao nghe giọng anh có vẻ khó chịu quá vậy? Đang bực tức chuyện gì sao?" Bạch Nhã Băng không nhanh không chậm cất giọng hỏi anh.
Vừa nghe thấy giọng nói của Bạch Nhã Băng ngay tức khắc anh thay đổi sắc mặt trở nên vui vẻ, anh đẩy cửa phòng họp nói với nhân viên:"Hôm nay họp đến đây thôi, tan họp."
Dứt tiếng, Lục Dĩ Tường bước nhanh về phòng làm việc, miệng không ngậm được cười:"Đã để em đợi lâu rồi, lúc nãy anh tưởng là Hứa Tiểu Niệm nên anh mới có thái độ như thế mà Hứa Tiểu Niệm cũng biết chuyện của em sao?"
"Ừm...cô ấy biết lâu rồi từ lúc em còn hôn mê bất tỉnh kìa, sở dĩ Tiểu Niệm biết là vì cô ấy có quan hệ thân thiết với Dương gia."
Nhắc đến Dương gia, Lục Dĩ Tường liền hỏi cô:"Tiểu Băng! Rốt cuộc em và Dương gia có quan hệ như thế nào? Tại sao em lại ở Dương gia?"
Bạch Nhã Băng mỉm cười chậm rãi nói cho anh biết:"Nói ra anh sẽ giật mình, bất ngờ cho xem, em nói cho anh biết Dương gia là gia đình bên nội của em đấy."
"Em nói sao? Gia đình bên nội? Vậy Dương lão phu nhân là bà nội của em?" Đúng như lời cô nói Lục Dĩ Tường vô cùng bất ngờ, kinh ngạc không ngờ còn có chuyện này.
"Đúng thế, còn Dương Quân Sơn chính là bác hai của em, mọi chuyện quá là trùng hợp đúng không? Người cứu em là anh họ của em, sau khi em tỉnh lại thì có thêm một gia đình."
"Tiểu Băng! Tôi đã hầm canh xong rồi này." Hứa Tiểu Niệm mang canh gà lên cho Bạch Nhã Băng.
Đặt bát canh xuống bàn, Hứa Tiểu Niệm cất giọng nói tiếp:"Hiện tại cô không tiện để tôi đút cho cô uống."
Bên kia, A Tôn mở cửa đi vào nói:"Chủ tịch! Đã đến giờ hẹn với Ngô tổng rồi ạ."
Bạch Nhã Băng nghe thế liền lên tiếng:"Vậy thôi chúng ta nói chuyện sau, anh đi đi không thôi trễ hẹn em uống canh đây."
"Ừm..." Lục Dĩ Tường cúp máy rồi đứng dậy lấy áo khoác cùng A Tôn đi ra ngoài.
Trên xe, Lục Dĩ Tường không ngừng suy tư, trầm ngâm cảm thấy Hứa Tiểu Niệm đối với Bạch Nhã Băng không chỉ đơn thuần là bạn bè thân thiết, anh cứ có cảm giác Hứa Tiểu Niệm có gì đó rất kì lạ, thần bí, anh thấy Hứa Tiểu Niệm giống tình địch hơn, trước giờ anh không hề ghen với con gái nhưng không hiểu sao bây giờ anh lại có cảm giác này, anh mong do anh nghĩ quá nhiều mà thôi.