• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục gia

Dụ Bối thức dậy không nhìn thấy Lục Dĩ Tường đâu liền bước xuống lầu, cô nhìn thấy Lê Ngọc Quân đang ăn sáng cùng với Lục Trân Trân, cô tiến đến cất giọng hỏi:"Bác gái! Lục tổng đâu rồi ạ?"

Lê Ngọc Quân đứng dậy, mỉm cười, nắm lấy hai bàn tay của Dụ Bối:

"Bác gái cái gì chứ con phải gọi là mẹ, con cũng đừng có gọi Dĩ Tường là Lục tổng con cứ gọi là Dĩ Tường. Dĩ Tường, nó đi làm rồi nếu con muốn đến Lục thị thì mẹ sẽ cho người đưa con đến đó."

"Vâng ạ, vậy con lên phòng thay đồ đây." Dụ Bối cười như không quay người đi lên phòng, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ từ trước đến giờ Lục Dĩ Tường luôn như thế sao? Nhìn bề ngoài thì có vẻ là rất yêu thương Bạch Nhã Băng nhưng thật ra là không phải như thế.

Bạch Lan Minh từ bên ngoài chạy vào trong nhìn thấy Dụ Bối đang bước lên lầu, cô chạy tới kéo tay của Dụ Bối, vui mừng ôm chầm lấy:

"Đúng là chị thật rồi, em còn tưởng Black đang gạt em nữa chứ, lúc đầu em còn không tin đấy."

Dụ Bối nhíu mày nhìn Bạch Lan Minh với ánh mắt xa lạ:"Cô là ai?"

Bạch Lan Minh đứng hình, đôi mày nâng lên nhìn Dụ Bối với ánh mắt sững sờ, kinh ngạc, quay người nhìn Lục Trân Trân và Lê Ngọc Quân, bà tiến đến nói với Bạch Lan Minh:

"Tiểu Băng mất hết trí nhớ rồi, không còn nhớ ai nữa."

Bạch Lan Minh trợn mắt nhìn Dụ Bối, thốt lên trong sự ngạc nhiên, sững sốt:

"Mất trí nhớ?"

Dụ Bối khẽ gật đầu, Bạch Lan Minh nắm lấy tay của Dụ Bối, tươi cười với cô:

"Không sao cả, chị sẽ mau chóng nhớ lại thôi, nếu bây giờ chị đã quên thì em sẽ giới thiệu cho chị biết, em tên là Bạch Lan Minh là em họ của chị."

Dụ Bối gật gù, Bạch Lan Minh cười tít mắt nói với cô:"Lúc nãy, từ bên ngoài em nghe nói chị muốn đến Lục thị, chị hãy thay đồ đi rồi em lái xe đưa chị đến đó."

Dương gia

Hứa Tiểu Niệm hai tay đều đầy túi quà mang vào bên trong, bà của Dương Diễn nhìn thấy cô đến liền đứng dậy tươi cười, vui vẻ tiến nhanh đến ôm lấy cô:

"Tiểu Niệm của bà, cuối cùng cháu cũng đến đây thăm bà rồi, bà cứ tưởng cháu quên bà luôn rồi chứ."

Hứa Tiểu Niệm cùng bà ngồi xuống ghế, đặt quà lên bàn, cô cười rất tươi, dáng vẻ đầy đáng yêu, nũng nịu nói với bà:"Cháu làm sao có thể quên bà được chứ? Khi nghe tin bà về cháu đã ngay lập tức đến đây đấy."

Hứa Tiểu Niệm nhìn xung quanh rồi hỏi bà:"Chú đi làm rồi hả bà? Còn A Diễn nữa, anh ấy đi đâu rồi ạ?"

"Đúng thế, Quân Sơn nó đi làm rồi dù sao trước giờ nó cũng chỉ điều khiển tập đoàn từ xa, bây giờ về phải đến đó quản lý chặt chẽ hơn, còn thằng nhóc A Diễn thì nó đi đến bệnh viện thăm em gái rồi." Bà khẽ gật đầu, hai tay đặt lên hai bàn tay của Hứa Tiểu Niệm, từ trước đến giờ bà luôn muốn Hứa Tiểu Niệm trở thành cháu dâu của mình nhưng cô hết lần này đến lần khác đều né tránh, từ chối, trong lòng bà vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó cô sẽ hồi tâm chuyển ý.

"Em gái? Tại sao đó giờ cháu chưa bao giờ nghe bà hay A Diễn nói rằng anh ấy có em gái? Chuyện này là sao vậy bà?" Hứa Tiểu Niệm nâng mày ngạc nhiên, cảm thấy vô cùng bất ngờ, tại sao đột nhiên từ đâu lại xuất hiện thêm một cô em gái vậy chứ?

"Lúc trước chẳng phải bà từng nói với cháu là bà bị thất lạc một đứa con trai sao, bà đã tìm ra được rồi nhưng con trai của bà đã không còn chỉ còn con gái và con trai của nó thôi. Cháu gái của bà hiện tại đang nằm hôn mê trong bệnh viện, chắc cháu cũng biết cháu gái của bà đấy."

Hứa Tiểu Niệm hiếu kỳ, cô cũng biết sao? Cô nhướng mày hỏi bà:

"Có thể cháu cũng biết sao? Cô ấy là ai thế bà?"

"Nó tên là Bạch Nhã Băng."

"Bà nói sao? Cháu gái thất lạc của bà tên là Bạch Nhã Băng?" Hứa Tiểu Niệm đứng hình vài giây, mắt trợn ngược không tin vào tai của mình, cô muốn khẳng định lại một lần nữa người mà bà đang nói đến chính là Bạch Nhã Băng mà cô quen biết:"Vậy đứa cháu thất lạc còn lại của bà tên là Bạch Huyền Nghị?"

Bà gật đầu khẳng định:"Đúng thế, quả nhiên là cháu biết."

Ánh mắt của cô bỗng đột ngột thay đổi, ánh mắt đầy nghi hoặc, khó hiểu nhìn bà:

"Sao lại có thể được chứ? Cháu nghe nói hôm qua Tiểu Băng đã quay trở về rồi mà? Sao lại có chuyện cô ấy vẫn còn nằm hôn mê trong bệnh viện được chứ?"

"Có người đã giả mạo Tiểu Băng vẫn chưa biết mục đích của cô ta là gì nên bà vẫn chưa thể tiết lộ cho người ngoài biết chuyện này, bà đã bảo A Diễn che giấu thân phận tiếp cận để điều tra rõ nên cháu cũng đừng có nói với ai chuyện này."

"Cháu biết rồi ạ, vậy bây giờ cháu có thể đi đến bệnh viện thăm Tiểu Băng được không ạ?" Hứa Tiểu Niệm rất hào hứng, mong chờ được đi đến bệnh viện gặp Bạch Nhã Băng.

"Tất nhiên là được rồi, cháu đi đi." Bà gật gật đầu, đáp lại.

Hứa Tiểu Niệm vui vẻ đứng dậy chào tạm biệt bà rồi lái xe đi đến bệnh viện.

Trên đường đi đến tập đoàn Lục thị, Bạch Lan Minh vẫn luyên thuyên nói không ngừng những chuyện lúc trước cho Dụ Bối nghe:

"Chị! Sau khi nghe tin chị còn sống thì Hoàng Việt và Jack đã thu xếp công việc quay trở về đây đấy, chiều nay hai người họ sẽ đến để gặp chị."

"Hoàng Việt? Jack?" Dụ Bối nheo mắt, cau mày, trong lòng hiện lên câu hỏi hai người các anh lại là ai nữa chứ? Sao bên cạnh của Bạch Nhã Băng lại nhiều người như thế? Quan hệ quá rộng khiến cho Dụ Bối không biết đường nào mà ứng phó.

"Hoàng Việt và Jack là hai vệ sĩ thân cận của chị, lúc trước chị đi đâu cũng mang họ theo hết, hai người họ vô cùng trung thành với chị."

Thì ra chỉ là hai vệ sĩ mà thôi, Dụ Bối cứ tưởng hai người các anh là người có tầm cỡ lớn nữa chứ? Chỉ là hai vệ sĩ thì không đáng để cô bận tâm.

Tập đoàn Lục thị

Trong phòng làm việc, Lục Dĩ Tường cùng Black điều tra hai số điện thoại kia, hai người các anh kết hợp với nhau rất nhanh đã tra ra, bàn tay của Lục Dĩ Tường nắm chặt lại thành nắm đấm, đôi mắt tràn đầy lửa hận, căm phẫn:

"Xem ra tôi quá xem thường Bạch An Lương rồi, xém chút nữa là tôi cũng bị ông ta đánh lừa, trước tiên chúng ta đừng có rút dây động rừng, tôi muốn xem cô ta có mưu đồ gì? Bây giờ cậu hãy điều tra thân phận của cô ta, sau khi điều tra ra, đợi cô ta hành động thì tôi sẽ cho cô ta nếm mùi vị thế nào là địa ngục trần gian." Lục Dĩ Tường nói với ngữ điệu đầy độc ác, khắp người tỏa ra sát khí, đáng sợ.

Black khẽ gật đầu, lúc trước anh đã cảm thấy Lục Dĩ Tường đã rất đáng sợ rồi sau khi có vợ thì Lục Dĩ Tường đã trở nên ôn hòa, dễ tính hơn nhưng khi Bạch Nhã Băng gặp chuyện thì anh đã thay đổi một cách chóng mặt trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn thậm chí còn hơn cả lúc trước, bây giờ cả người của Lục Dĩ Tường chỉ toát ra mùi nguy hiểm.

Bệnh viện Dương Diễn

Hứa Tiểu Niệm được sự chỉ dẫn của y tá gặp được Dương Diễn, anh dẫn cô vào phòng thăm Bạch Nhã Băng, vừa mở cửa bước vào nhìn thấy Bạch Nhã Băng nằm bất động ở trên giường, nước mắt của cô bất giác rơi xuống.

Dương Diễn thấy Hứa Tiểu Niệm xúc động như thế liền lấy khăn giấy đưa cho cô rồi vỗ nhẹ lên vai:

"Tiểu Niệm! Không ngờ là em lại quen biết với Nhã Băng đấy, mà em yên tâm đi lúc nãy Tư Nam đã nói rằng Nhã Băng sắp tỉnh lại rồi."

Hứa Tiểu Niệm lau nước mắt, không nhanh không chậm cất giọng:"Tất nhiên là cô ấy phải tỉnh lại, tỉnh lại để vạch mặt Bạch Nhã Băng giả mạo kia, trừng trị cô ta."

Đây là lần đầu Dương Diễn nhìn thấy Hứa Tiểu Niệm rơi lệ, từ lúc anh gặp cô đến giờ anh chỉ thấy được sự mạnh mẽ, lạnh lùng của cô mà thôi, xem ra Bạch Nhã Băng rất quan trọng, là bạn rất thân với cô nên mới có thể khiến cô rơi lệ, đau lòng như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK