• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi lái xe đưa Lục Dĩ Tường đến bệnh viện, Bạch Nhã Băng dặn dò vệ sĩ ở đấy:"Một lát nữa, khi có người ra anh hãy nói với họ là chúng tôi đi đến bệnh viện."

"Vâng ạ!" Vệ sĩ gật đầu cung kính đáp.

Lục Trân Trân cùng Bạch Huyền Nghị thấy hai người đi ra liền đứng ngồi không yên vội đập cửa nói với những vệ sĩ:"Hãy mau thả bọn tôi ra."

Cho dù Bạch Huyền Nghị cùng Lục Trân Trân có nói gì đi chăng nữa thì những vệ sĩ ở đấy cũng đứng bất động như bức tượng, nhiệm vụ của họ là canh chừng, bảo vệ hai người nên không thể làm gì khác cả.

Cao Nhất Xuyên cùng thuộc hạ đã bị cảnh sát bắt, cổ vật cũng đã tìm được, Hạ Tử Quyên không nhìn thấy Bạch Nhã Băng liền hoang mang, lo lắng cất giọng hỏi:

"Tiểu Băng đâu rồi? Sao lại không thấy cậu ấy ở đâu hết vậy?"

"Đúng rồi, còn có Dĩ Tường nữa cũng không thấy cậu ấy ở đâu cả." Phương Thần cùng những người khác tìm kiếm xung quanh không thấy hai người đâu cả.

Một vệ sĩ bước đến nói với mọi người:"Lúc nãy, tiểu thư có căn dặn bảo tôi nói với mọi người là hai người họ đã đi đến bệnh viện rồi."

"Sao chứ? Bệnh viện? Tại sao lại đến bệnh viện chứ?" Hạ Tử Quyên lo lắng, bất an vội hỏi.

Vệ sĩ lắc đầu nhanh chóng trả lời:"Tôi không rõ ạ."

Hoàng Việt vội mở khóa rồi đưa chìa khóa xe cho Bạch Huyền Nghị, bọn người Dạ Thành Đông cùng Hạ Tử Quyên vội vàng lái xe đi đến bệnh viện, Lưu Phàn Tâm quay người lại nói với Lưu Nghiêm:

"Em hãy đi đến bệnh viện xem Nhã Băng như thế nào đi, ở đây đã có anh và mọi người lo rồi."

Lưu Nghiêm gật đầu nhanh chóng lên xe rồi lái đi đến bệnh viện, trong lòng thầm cầu nguyện là Bạch Nhã Băng không sao nếu không thì ông không biết ăn nói như thế nào với Bạch gia và người bạn quá cố của mình.

Bệnh viện Ái Tâm

Lục Dĩ Tường đã được băng bó vết thương ở bàn tay và cánh tay phải bó bột một tháng, Bạch Nhã Băng dìu anh ra ngồi ở ghế, cô tức giận vì tính liều mạng, bất chấp mọi thứ của anh, cô mím môi đánh nhẹ vào vai trái của anh:

"Lục Dĩ Tường! Anh bị điên sao? Liều mạng như vậy để làm gì? Cũng may không có gì nặn, nếu anh có chuyện gì tôi biết nói thế nào với mẹ đây?"

Lục Dĩ Tường thấy cô lo lắng cho mình như thế anh rất vui cuối cùng thì cô cũng quan tâm đến anh không còn lạnh lùng như trước, anh nắm lấy tay của cô cất giọng ngữ điệu vô cùng ôn nhu, dịu dàng:

"Tiểu Băng! Tính mạng của em quan trọng hơn bản thân của anh, chỉ cần em bình an thì anh có chết cũng không sao."

Bạch Nhã Băng đứng hình không biết nói gì cả, cô không ngờ rằng anh lại yêu cô sâu đậm đến như thế, yêu đến bất chấp cả mạng mình.

"Chị hai!" Bạch Huyền Nghị chạy đến ghì vào bả vai của Bạch Nhã Băng ngó nghiêng xem chị của mình có bị thương không:"Chị bị thương chỗ nào, mau nói cho em biết đi."

Bạch Nhã Băng lắc đầu nói:"Chị không sao, không bị thương chỗ nào cả."

Lục Trân Trân cùng Hoàng Việt, Jack, Hạ Tử Quyên và bọn người Dạ Thành Đông chạy đến, Lục Trân Trân mếu máo khi thấy Lục Dĩ Tường bị thương, đây là lần đầu tiên cô thấy anh trai của mình bị thương:

"Anh hai! Anh không sao chứ? Bị thương có nặng không?"

Lục Dĩ Tường lắc đầu, mỉm cười đáp lại:"Anh không sao, chỉ là bị trật khớp với chảy máu một chút thôi."

Lục Trân Trân khịt khịt mũi quay sang nắm lấy hai bàn tay Bạch Nhã Băng rưng rưng nước mắt:"Chị dâu! Chị không sao chứ? Chị có bị thương chỗ nào không?"

Lúc trước chỉ có vài người quan tâm đến Bạch Nhã Băng thôi bởi vì cô luôn che giấu nhưng bây giờ được nhiều người quan tâm như thế cô có chút không quen, Bạch Nhã Băng lắc đầu nhìn Lục Trân Trân rồi chỉ tay về phía Lục Dĩ Tường:

"Chị không sao, không bị thương chỗ nào cả người bị thương là anh của em đấy."

Lưu Nghiêm chạy đến thấy Bạch Nhã Băng không sao, đang vui vẻ nói chuyện với mọi người ông thở phào nhẹ nhõm, chuyện của ba cô đã khiến ông cắn rứt đến tận bây giờ nếu bây giờ cô lại có chuyện vì giúp ông thì chắc có lẽ cả đời này ông sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.

Hạ Tử Quyên đột nhiên nhíu chặt đôi mày lại khi thấy phía sau lưng của Bạch Nhã Băng có vết máu:"Tiểu Băng! Sao lại có máu? Cậu bị thương chỗ nào? Đừng có giấu, mau nói cho tớ biết."

Bạch Huyền Nghị hoảng hốt, cuống cuồng cả lên, trách móc cô:"Tại sao lần nào chị bị thương cũng giấu là sao? Chị bị thương chỗ nào cho em xem."

Bạch Nhã Băng vẫy vẫy tay, lắc đầu, Lục Dĩ Tường bảo vệ cô như thế cô làm gì mà bị thương chỗ nào:"Đây là máu của Lục Dĩ Tường không phải của chị. A Nghị! Em đừng có làm quá lên như thế."

"Chị nói em làm quá sao? Em làm quá chỗ nào? Mỗi lần chị bị thương chị đều giấu cứ bảo không sao, chị luôn là như vậy." Bạch Huyền Nghị tức tối, có hơi lớn tiếng trách móc cô, cũng chính vì cô lúc nào cũng giấu, im lặng không cho ai biết nên anh mới như thế.

"Em im lặng lại đi, đây là bệnh viện đấy." Bạch Nhã Băng khẽ cau mày bảo Bạch Huyền Nghị.

"Đừng đứng đây nữa chúng ta đi về thôi." Bạch Nhã Băng đứng dậy nói với mọi người, cứ đứng ở đây thì lát nữa bệnh viện sẽ loạn mấy, quá ồn ào.

Lục Trân Trân gật gật đầu lên tiếng:"Vậy chị cùng với anh hai về còn em và anh ta sẽ về chung." Lục Trân Trân thay đổi sắc mặt, lườm lườn Bạch Huyền Nghị.

"Đi thôi." Bạch Nhã Băng gật đầu, cô thì sao cũng được.

Thấy Bạch Nhã Băng đi mà không thèm dìu mình Lục Dĩ Tường vội đi nhanh cất tiếng nói:"Tiểu Băng! Anh đang bị thương đấy em không dìu anh đi sao?"

Bọn người Tần Đình Danh khẽ bật cười một tiếng, đồng thanh phun ra một câu:

"Đúng là không có tiền đồ."

Lục Trân Trân bật cười thích thú, Bạch Nhã Băng đứng sựng lại, quay trở về với dáng vẻ lạnh lùng nhưng trong đó lại có gì đó khá đáng yêu:

"Anh bị thương ở tay chứ đâu phải ở chân cần gì tôi phải dìu, bây giờ anh còn đứng đó nữa là tôi cho anh đi cùng xe với A Nghị và Trân Trân đấy."

Lục Dĩ Tường chắc chắn là không biết đi xe của ai ngoài cô nên phải đi nhanh không dám làm nũng gì nữa cả, không nhanh là bị bỏ:"Tiểu Băng! Đợi anh."

Lục Trân Trân lắc đầu bó tay quay đầu nói với những người khác:"Người đó không phải là anh của em, em không quen người đó sau này đừng ai bảo đó là anh trai của em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK