Lục gia
Lục Dĩ Tường vẫn nhốt mình ở trong phòng, anh vẫn ngồi tựa người vào cánh cửa, cả căn phòng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Lục Trân Trân vô cùng lo lắng cho Lục Dĩ Tường, cô biết cái chết của Bạch Nhã Băng là sự đả kích rất lớn đối với anh, cô cũng không biết nên khuyên anh trai mình như thế nào.
Lê Ngọc Quân nhìn thấy mí mắt của Lục Trân Trân sưng hết cả lên, mắt của bà cũng thế, mất một người con dâu tốt như thế bà rất đau lòng.
Thẩm mỹ viện lớn nhất thành phố S
Dụ Bối đeo kính râm, nghênh ngang bước vào trong, vì đã hẹn trước nên vừa nhìn thấy Dụ Bối bước vào, nhân viên liền nhanh chóng dẫn cô đi đến gặp bác sĩ, ngồi xuống ghế, Dụ Bối đưa một tấm ảnh cho bác sĩ rồi nói:
"Ông hãy phẫu thuật cho tôi giống người trong ảnh, bao nhiêu tiền cũng được, sau khi phẫu thuật thành công tôi sẽ cho ông thêm một số tiền."
Vị bác sĩ ấy khẽ gật đầu đồng ý ngay lập tức:"Được, cô cứ yên tâm sẽ không làm cô thất vọng đâu."
Lục gia
Lê Ngọc Quân mang đồ ăn lên phòng cho Lục Dĩ Tường, gõ cửa mãi anh vẫn không đáp lại, một tiếng động cũng không có, bà vô cùng lo lắng cho anh, đặc biệt là sức khỏe. Tần Đình Danh và Âu Hoằng Phong đi đến, Lê Ngọc Quân thấy hai người các anh đến liền cất tiếng hỏi:"Sao rồi? Đã tìm thấy Tiểu Băng chưa?"
Âu Hoằng Phong khẽ lắc đầu, lễ phép đáp lại:"Vẫn chưa ạ."
Từ hôm qua đến giờ, Âu Hoằng Phong, Tần Đình Danh và những người khác cho đội cứu hộ và người của mình tìm kiếm không ngừng nghỉ nhưng vẫn không có một chút tin tức gì, tất cả mọi thứ đều rối hết cả lên.
Lê Ngọc Quân thở dài, bây giờ bà hết cách rồi, không biết phải nên làm thế nào nữa:"Cứ theo cái tình hình này thì bác nghĩ Dĩ Tường sẽ gục ngã trước khi tìm thấy Tiểu Băng."
Hai người các anh nhìn nhau gật gật đầu, Tần Đình Danh hướng mắt nhìn căn phòng của Lục Dĩ Tường, không nhanh không chậm lên tiếng:
"Theo cháu thấy không chỉ có một mình Dĩ Tường là gục ngã đâu, ông ngoại của Nhã Băng lên cơn đau tim hiện tại nằm ở trong bệnh viện tình hình không khả quan là mấy, cổ phiếu của tập đoàn Bạch thị giảm mạnh, Huyền Nghị thì biến mất không thể nào liên lạc được, bây giờ mọi thứ đã rối tung hết cả lên."
"Trời ơi ~ Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?" Lê Ngọc Quân nhăn nhó mặt mày, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cho bà không thể nào thích ứng kịp.
Lê Ngọc Quân đưa khay thức ăn cho hai người các anh:"Bác đã khuyên Dĩ Tường hết lời rồi bây giờ chỉ có thể trông cậy vào hai cháu, bác phải đi đến bệnh viện thăm ông ngoại của Tiểu Băng."
Tần Đình Danh nhận lấy khay thức ăn khẽ gật đầu:"Bác cứ đi đi ạ, cháu và Hoằng Phong sẽ cố gắng khuyên Dĩ Tường."
Cốc...cốc..."Dĩ Tường! Tôi là Đình Danh đây, tôi và Hoằng Phong đến đây thăm cậu cậu mở cửa cho chúng tôi vào đi." Tần Đình Danh gõ cửa, từ từ cất giọng nói.
"..." Đáp lại hai người các anh chỉ là sự im lặng.
Âu Hoằng Phong gõ cửa, cất tiếng vọng vào bên trong:"Dĩ Tường! Cậu hãy mở cửa ra đi, cậu đã không ăn uống gì từ hôm qua đến giờ rồi, cậu không nghĩ cho bản thân thì cậu cũng phải nghĩ cho Nhã Băng chứ, Nhã Băng sẽ mau chóng được tìm thấy mà thôi nếu như lúc đó cậu ngã bệnh thì ai sẽ chăm sóc cho cô ấy đây?
Hơn nữa bây giờ cậu còn Lục thị không có cậu thì Lục thị sẽ như thế nào? Cậu còn mẹ của cậu, Trân Trân và mấy người chúng tôi nữa, mọi người luôn ở bên cạnh cậu, cậu hãy mau mở cửa đi."
"..." Vẫn cứ như vậy, từ bên trong đáp lại cũng chỉ là sự im lặng, Lục Dĩ Tường không hề có bất kì phản ứng nào.
Âu Hoằng Phong định gõ cửa một lần nữa thì cánh cửa phòng của Lục Dĩ Tường được mở ra, Tần Đình Danh cùng Âu Hoằng Phong nhanh chóng bước vào, mở đèn lên, hai người nhìn thấy cả căn phòng toàn là hình của Bạch Nhã Băng, hình của cô được dán, được treo khắp nơi, khắp ngõ ngách trong phòng.
Không nhìn thấy Lục Dĩ Tường đâu, Tần Đình Danh, Âu Hoằng Phong ngó nghiêng tìm, quay người lại thì thấy anh đang ngồi tựa lưng vào vách tường gần cánh cửa. Chỉ mới có một ngày trông anh đã xuống sắc, tàn tạ đi rất nhiều, Âu Hoằng Phong vội khom người cùng Tần Đình Danh kéo Lục Dĩ Tường đứng dậy, nhưng anh vẫn một mực ngồi ở đấy.
"Sao chỉ mới không gặp có một ngày mà cậu lại thành ra như thế này?" Âu Hoằng Phong thật sự không dám tin vào mắt mình, anh cau mày, nhăn nhó nói.
"Tiểu Băng! Tiểu Băng! Đã tìm thấy Tiểu Băng chưa?" Lục Dĩ Tường luôn lẩm bẩm tên của cô trong miệng, anh ngẩng đầu lên hỏi hai người các anh.
"Vẫn chưa nhưng cậu yên tâm sẽ mau chóng tìm thấy thôi, Nhã Băng sẽ không sao đâu, sẽ không gặp chuyện gì đâu." Tần Đình Danh lắc đầu, ngồi xổm một chân xuống, vỗ vai an ủi anh.
"Đúng, cô ấy nhất định sẽ bình an quay trở về, cô ấy sẽ không sao đâu. Tôi còn nợ Tiểu Băng rất nhiều, nợ cô ấy một lời cầu hôn, một hôn lễ, hơn nữa cũng sắp đến sinh nhật của cô ấy rồi cô ấy sẽ không rời bỏ tôi đâu, nhất định sẽ quay về."
Lục Dĩ Tường đứng dậy, từng bước từng bước đi đến những tấm ảnh mà anh đã treo, những bước đi vô cùng nặng nề, vừa đi anh vừa nói trong sự đau khổ tột cùng. Nước mắt từ khóe mắt của anh bắt đầu rơi xuống, anh biết khả năng sống sót từ độ cao như thế rất thấp nhưng anh vẫn nuôi hy vọng dù đó chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Điện thoại của Tần Đình Danh bỗng reo lên, ấn nút nghe, sau khi nghe người bên kia điện thoại nói, sắc mặt của Tần Đình Danh bỗng đen lại, trở nên rất khó coi, cúp máy, anh nắm chặt điện thoại nhìn Lục Dĩ Tường, anh không biết phải nói như thế nào với Lục Dĩ Tường, môi mấp máy nói:
"Dĩ Tường! Người của tôi vừa mới gọi điện đến bảo rằng đã có một chút tin tức về Nhã Băng rồi."
Lục Dĩ Tường vội quay người lại, tiến nhanh đến gần Tần Đình Danh, hai bàn tay của anh bấu chặt vào bả vai của Tần Đình Danh, trong ánh mắt tràn đầy hy vọng:
"Cậu hãy mau nói đi,tin tức đó là gì?"
Tần Đình Danh liếc mắt sang nhìn Âu Hoằng Phong rồi lại nhìn Lục Dĩ Tường, ấp úng nói:"Họ...họ nói...nói rằng...họ đã...đã tìm được một miếng vải dính đầy máu, khả năng cao miếng vải dính máu đó là của Nhã Băng."
Đôi mắt của Lục Dĩ Tường trở nên thất thần, hai cánh tay của anh buông lỏng xuống khỏi bả vai của Tần Đình Danh, hai chân anh không thể đứng vững được nữa, bỗng chốc anh cảm thấy thế giới xung quanh chỉ toàn một màu đen, Lục Dĩ Tường ngã xuống sàn ngất đi.
Âu Hoằng Phong và Tần Đình Danh hốt hoảng đỡ lấy Lục Dĩ Tường, vội vã đưa anh đến bệnh viện ngay lập tức.