Vì người đó, cho nên mới thi vào đại học diễn xuất, mới liều mạng học tập trở thành diễn viên, mới học cách giấu đi cảm xúc của chính mình, để rồi nhiều lần bị tổn thương. Hạ Dương bật cười, có lẽ như này vẫn chưa là gì, có lẽ cậu sẽ phải cố gắng tiếp.
Người đó từng cười với cậu, từng sốt sắng lo cho cậu, Hạ Dương vẫn nhớ ánh mắt ấy, nhưng là bất ngờ lại né tránh, lại cố tình xa cách cậu, trước mặt cậu còn thân thiết với Bạch Nhất Thiên, đây là muốn dày vò cậu hay sao.
Ba hôm sau mở họp báo tuyên truyền phim. Hạ Dương hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, quần tây đen ôm sát đôi chân thon dài, mái tóc đen tuyền lúc nào cũng nổi bật trên gương mặt của cậu, nhìn tổng thể thì rất sạch sẽ, lịch sự mà lại thu hút.
Hạ Dương không tránh khỏi được hồi hộp, vẫn là lần đầu đứng trước nhiều báo chí có tiếng như vậy, dưới ánh đèn máy ảnh, Hạ Dương vẫn mỉm cười vô cùng tự nhiên.
Ngay chiều hôm đó, Hạ Dương được lên trang nhất nhiều tờ báo.
"Hạ Dương, diễn viên trẻ xuất hiện xuất sắc trong buổi họp báo công chiếu phim The dream in heaven"
"Bộ phim truyền hình đầu tay, The dream in heaven do diễn viên trẻ Hạ Dương thủ vai nam phụ"
....
Hạ Dương cũng đăng một tấm ảnh chụp cùng đoàn làm phim lên trang cá nhân của mình, nhận được rất nhiều phản hồi tích cực
"Phim có Tiểu Dương đóng nhất định mị sẽ xem không bỏ xót"
"Diễn viên nam phụ thôi nhưng vì là Hạ Dương nên chắc chắn tôi sẽ xem"
"Hạ Dương đẹp trai hết phần mọi người rồi, ý kiến cá nhân không cần ném đá"
"Bao giờ mới chiếu đây, hồi hộp quá rồi"
....
Thời gian quảng bá phim, Hạ Dương được nghỉ ngơi bồi dưỡng sức khỏe. Lăng Vĩ tìm gặp cậu
-Tôi cũng có dự định riêng rồi
-Tôi biết cậu muốn về nhà, nhưng là hiếm khi mới được nghỉ ngơi, tại sao không đi đâu đó mở rộng tầm mắt.-Lăng Vĩ cười nhìn Hạ Dương.- Tôi có vé đến tham quan ở thành phố du lịch X, nếu cậu đồng ý, tôi có thể sắp xếp
Hạ Dương mỉm cười.
-Tôi nghĩ tôi nên về nhà thì hơn. Cũng đã lâu rồi không về thăm gia đình, chuyện này, công ty cũng sẽ không quản chứ...?
-Nếu như cậu đã quyết định, vậy tôi cũng không có ý kiến nữa.
Lăng Vĩ đứng dậy đi đến trước mặt Hạ Dương, cúi đầu xuống nhìn Hạ Dương, Hạ Dương bị bất ngờ, có chút giật mình nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh
-Hy vọng lần tới, tôi có thể cùng cậu...tôi vẫn đợi cậu, Hạ Dương.
Hạ Dương đóng cửa lại, cậu ngã xuống ghế sofa. Hạ Dương biết rõ, Lăng Vĩ có ý với mình. Lần đầu tiên cậu cảm thấy bất lực, cậu không biết phải làm thế nào. Hạ Dương nghĩ, liệu trước kia, có phải Vũ Quân Thành cũng dùng ngữ điệu như Lăng Vĩ để nói chuyện với Bạch Nhất Thiên hay không. Anh cười đẹp như vậy, lại giàu có, còn dịu dàng, Bạch Nhất Thiên dám cự tuyệt hay sao?
Hạ Dương lắc đầu cười. Nếu cậu là Bạch Nhất Thiên, cậu cũng không cự tuyệt. Hạ Dương thích Vũ Quân Thành, cậu thừa nhận, cậu ghen tị với Bạch Nhất Thiên, cách anh cười với y, vòng tay của anh ôm lấy y, Hạ Dương tưởng tượng, Vũ Quân Thành sẽ hôn y thế nào, hai người...lên giường với nhau rồi sao...
Tối nay Hạ Dương đến quán bar của Nhâm Kiều. Hạ Dương bước vào trong, thở hổn hển, làm người nổi tiếng chính là có lúc mệt mỏi thế này. Phải bịt kín từ đầu đến chân, tóc cũng không lộ ra ngoài, Hiểu Mẫn vất vả lắm mới đón cậu lên xe được.
-Cuối cùng cũng có thời gian rảnh qua đây rồi hả...Nhìn cậu kìa, ngồi xuống đi.- Nhâm Kiều bật cười- Muốn uống gì, rượu nhé
Hạ Dương lắc đầu, Nhâm Kiều lại cười ha hả, định gọi cho Hạ Dương một ly nước hoa quả như mọi khi thì bị cậu kéo lại
-Nhâm tiên sinh, vẫn là rượu đi, hôm nay cháu muốn uống rượu.
Nhâm Kiều gật đầu, gọi tới một chai rượu không nặng và hai cái cốc thủy tinh, rót một chút cho Hạ Dương. Ông bóc cho cậu một thanh kẹo, Hạ Dương cười tươi nhận lấy
-Bộ phim chưa ra mắt nhưng ta thấy rất được mọi người hưởng ứng rồi...
-Cảm ơn Nhâm tiên sinh, cháu cũng hy vọng vậy...đúng là không dễ dàng chút nào để quay được một bộ phim. Bạch Nhất Thiên và chị Trần cũng đều là diễn viên có kinh nghiệm...thật sự không dễ dàng...
Hạ Dương cười, uống cạn cốc rượu. Cậu rót tiếp cho mình. Hạ Dương kể cho Nhâm Kiều nghe chuyện cậu đóng phim thế nào, học tập những gì ra sao, Nhâm Kiều nhận ra hôm nay, Hạ Dương có chút khác thường. Nói chuyện qua lại cũng gần 1 tiếng, Hạ Dương gục đầu xuống bàn, thì thầm
-Lăng Vĩ mời cháu đi du lịch cùng anh ta, đây là đang dùng quy tắc ngầm với cháu hay sao?
Nhâm Kiều sửng sốt, ông không nghĩ Hạ Dương sẽ nói ra chuyện này. Ông ban đầu khi Hạ Dương mới vào giới giải trí, cũng có thể đoán được vài chuyện, nhưng không nghĩ sẽ là hôm nay...
-Hạ Dương...
-Cháu từ chối, cháu nói muốn về thăm gia đình...-Hạ Dương ngẩng đầu lên, cậu vẫn cười rất tươi
Nhâm Kiều thở dài. Người thanh niên này, lúc nào cũng tỏ ra rất kiên cường, lúc nào cũng cười tươi để người khác thấy cậu lạc quan đến nhường nào.
-Nếu như anh ấy cũng như vậy, nếu như anh ấy dùng quy tắc ngầm với cháu, có lẽ cháu sẽ đồng ý. Nhưng là Lăng Vĩ, không phải anh ấy...
Nói đoạn, Hạ Dương ngủ gục mất, Nhâm Kiều ngạc nhiên. Rốt cuộc, anh ấy mà Hạ Dương nói đến là ai?
Hạ Dương tỉnh dậy, cậu thấy chỗ này xa lạ, đầu có chút ẩn ẩn đau, Nhâm Kiều bước vào phòng, trên tay là ly sữa và bánh sandwich, đem đặt lên bàn. Hạ Dương vẫn còn ngơ ngác
-Lần sau nếu uống say, mà chỗ này không phải là The moon and stars
-Không, cháu chỉ đến đây uống thôi. Làm phiền ngài quá...-Hạ Dương cười gãi đầu
-Dậy rửa mặt rồi ăn sáng đi, lúc nãy Hiểu Mẫn có gọi điện cho cháu, con bé nói 10 giờ xe sẽ đón.
Hạ Dương vệ sinh cá nhân đơn giản rồi ngồi vào bàn ăn sáng.
-Khi nào về, chuyển lời của ta đến An Minh Sơn, hỏi thăm sức khỏe...
-Ân, cháu biết rồi...mà hai người có hay nói chuyện không? Trước kia cháu nghe ba thỉnh thoảng gọi điện cho ngài...-Hạ Dương cắn một miếng bánh
-À...cũng thỉnh thoảng-Nhâm Kiều cười, có chút bối rối nhưng nhanh chóng khôi phục lại biểu tình
Trên đường về nhà, Hạ Dương không ngủ gật, thỉnh thoảng lên mạng xem tin tức, không thì lại trò chuyện linh tinh với tài xế. Cậu cố gắng khắc chế bản thân nghĩ đến Vũ Quân Thành.
Bệnh tình của bà nội đã tiến triển, bà đã khỏe hơn, quán ăn nhỏ của An Minh Sơn cũng làm ăn ngày càng khấm khá hơn, Hạ Dương giống như vất bỏ hết thảy mà trở lại làm người cháu, người con bình thường như trước kia.
Hạ Dương về nhà 5 ngày thì lại trở lại thành phố, cũng là lúc bộ phim bắt đầu công chiếu. Hạ Dương ngày càng được nhận được tình cảm của người hâm mộ, công ty cũng tích cực cho cậu tham gia show giải trí để lăng xê tên tuổi. Chỉ là cường độ làm việc cao hơn bình thường, còn lại đều không tệ. Hôm nay Hạ Dương tham gia một chương trình giải trí, là lần đầu tiên cậu xuất hiện trên đây. Ban đầu lúc Hạ Dương xuất hiện, khán giả bên dưới đều vô cùng náo nhiệt. Theo kịch bản, MC và Hạ Dương nói chuyện đều rất suôn sẻ.
-Đây là câu hỏi chúng tôi nhận được nhiều nhất, cũng là điều mà các fans quan tâm nhất. Không biết Hạ Dương đã từng yêu ai hay chưa?
MC vừa dứt lời, khán giả bên dưới đã hò hét không ngừng. Hạ Dương bật cười nhìn MC, nếu cậu nhớ không lầm thì câu hỏi này không có trong kịch bản, hay là lúc đọc, cậu đã bỏ xót câu này?
-Kỳ thực, tôi trước kia khi còn học trung học, đều là điên cuồng học tập, mong đỗ vào đại học diễn xuất, cho nên chưa từng có mối tình nào...cho đến khi lên đại học...
Nói đến đây, cả trường quay lại bùng nổ thêm lần nữa
-Tôi có thích một người, thích người đó nhiều năm...nhưng mà người đó không biết. Cái này gọi là gì nhỉ...à, chính là thích thầm, là đơn phương...hahahaa
Không ít tiếng xuýt xoa bên dưới, còn có vài người hét lên, MC cười hỏi
-Một người xuất sắc như Hạ Dương, còn phải yêu đơn phương, vậy tôi phải làm sao bây giờ
Câu nói đùa này làm trường quay vui vẻ. Chuyện này sau đó được đẩy sang một bên, không ai hỏi thêm nữa.
Tối nay Hạ Dương nấu món súp cá hầm Waterzooi (*), sau đó chụp thành quả của mình đăng lên trang cá nhân với ghi chú " Món súp mới học được, hy vọng sẽ không tệ! Mời mọi người ăn tối"
Rất nhanh, bên dưới bài đã có vô số bình luận
"Hạ Dương vừa đẹp người lại nấu ăn ngon, nhìn mà thèm"
"Mình cũng muốn được ăn"
"Tiểu Dương ăn ít như vậy sao *icon khóc*"
Sáng hôm sau, trước cửa công ty, rất nhiều fans đã gửi quà toàn đồ ăn cho Hạ Dương, cậu không nghĩ là mình lại được mọi người yêu mến như vậy.
Hạ Dương mấy hôm nay tham gia vài show giải trí nên cũng không quá bận rộn. Lăng Vĩ gõ cửa, Hạ Dương và Hiểu Mẫn đang nói chuyện với nhau, thấy Lăng Vĩ vào, Hiểu Mẫn thức thời đi ra ngoài.
-Sắp tới cũng gần tết, cậu có muốn đi chơi sắm tết hay không? Chính là các cụ già ở nhà đều rất thích đồ lạ...
-Lăng tiên sinh, cảm ơn ý tốt của anh...nhưng là gần tết lịch trình bận rộn, tôi nghĩ không thể đi cùng anh được.
Lăng Vĩ bật cười đưa cho Hạ Dương tờ lịch trình làm việc
-Tôi đã nói với người đại diện của cậu sắp xếp lại rồi, sẽ dồn lịch vào những ngày gần đây để gần tết sẽ rảnh.
-Chuyện này...cảm ơn Lăng tiên sinh.
Lăng Vĩ đi đến bên cạnh, vươn tay chỉnh cổ áo cho Hạ Dương, còn đặt tay lên vai cậu, cười nói
-Có chuyện gì đều có thể gọi cho tôi, có tôi, cậu sẽ không phải dè chừng bất cứ ai...Hạ Dương...
Nói đoạn, Lăng Vĩ cúi đầu xuống, Hạ Dương biết tiếp theo hắn sẽ làm gì, vội vàng né tránh
-Lăng tiên sinh, tôi có chút việc phải ra ngoài.
-Khoan đã. -Lăng Vĩ cười nắm lấy tay của Hạ Dương. Lăng Vĩ cao hơn Hạ Dương vài cm, nhưng khí lực không nhỏ, Hạ Dương có chút đau-Hiện tại cậu không có lịch trình gì cả. Hạ Dương, cậu nghe lời tôi, tôi đưa cậu một bước lên cao
Hạ Dương mím môi, thầm mắng cả nhà Lăng Vĩ, cậu cố gắng rút tay lại
-Cậu đừng cự tuyệt...Hạ Dương, tôi nói thẳng, tôi rất thích cậu...đã gần nửa năm rồi, tôi ra hiệu, làm mọi chuyện cũng chỉ vì cậu. Chẳng lẽ cậu không cảm nhận được hay sao?
Hạ Dương nhíu mày, anh lộ liễu như vậy, có thần kinh mới không biết ý đồ của anh!
-Chẳng phải Bạch Nhất Thiên cũng vì đi theo Vũ Quân Thành, cho nên ngày càng nổi tiếng hay sao...có người chống lưng, cậu còn ngại điều gì...
Gương mặt cậu trắng bệch, Lăng Vĩ nhắc đến Vũ Quân Thành, trái tim Hạ Dương co rút. Cậu thừa nhận, cậu thích Vũ Quân Thành, cậu ước, giá như người trước mặt cậu là anh, cậu sẽ không do dự. Hạ Dương cũng có lúc yêu mù quáng đến như vậy...
-Làm ơn, buông tha cho tôi!
-Hạ Dương...-Lăng Vĩ ngạc nhiên
Hạ Dương cười
-Tôi không thích anh, không muốn cùng anh làm chuyện này
-Hạ Dương! Tôi nói cho em biết, nhiều người muốn được như em, nhiều người muốn tôi dùng quy tắc ngầm với họ. Nhưng tôi chỉ muốn em!
Hạ Dương cười lạnh, cậu vẫn một mực chống đỡ, Lăng Vĩ vẫn đang dùng sức ấn vai cậu xuống ghế sofa
-Tôi không bạc đãi em nếu em đi theo tôi!
-Lăng Vĩ, anh cút khỏi người tôi!
Nói đoạn, Hạ Dương cầm lấy gạt tàn trên bàn, đập mạnh lên vai Lăng Vĩ, hắn đau đớn ngã xuống đất. Hạ Dương một đường ôm túi chạy ra ngoài. Cậu vừa chạy vừa mỉm cười chua xót, coi như xong rồi!
(*) Súp waterzooi của Bỉ: Món súp này gồm cá hầm, kem tươi, lòng đỏ trứng, bơ, cà rốt, hành tây, tỏi tây cùng những loại rau thơm. Cá trong món súp có thể là cá nước ngọt hay cá biển tùy ý nhưng phổ biến nhất vẫn là cá chình, cá bơn. Món súp có màu trắng sữa, hương vị thơm ngon và thường được người Bỉ dùng trong bữa điểm tâm sáng cùng bánh mì. Súp cá hầm Waterzooi ngon hơn khi ăn nóng, vì để lâu cá sẽ bị tanh. (Nguồn:wiki)