-Cậu ấy/Anh không uống cà phê
Căn phòng nhất thời rơi vào im lặng. Hạ Dương gãi mũi nhìn Vũ Quân Thành, thấy khóe môi anh câu lên, trong lòng cậu cũng có chút ngọt ngào. Vũ Quân Thành nói như vậy là để ngăn Hạ Dương nhận cốc cà phê của Hà Hiên, anh cũng không biết cậu có uống hay không, dù sao suốt thời gian sống chung chưa lần nào thấy Hạ Dương uống cả. Còn Hạ Dương thực sự thì cậu uống được cà phê nhưng là không thích vì vị đắng của nó, Hạ Dương thích đồ ngọt, hơn nữa nhìn ánh mắt của Vũ Quân Thành đi, cậu mà đồng ý có lẽ tối về sẽ khóc mất.
-Anh không uống được cà phê?-Hà Hiên ngạc nhiên.
Cô không để ý lắm lúc Vũ Quân Thành nói, mà chỉ chăm chú hỏi Hạ Dương. Cậu gật đầu cười
-Cảm ơn em, anh thực sự không uống được.
Hà Hiên mím môi sau đó cười cười rồi ra ngoài, cô đành mang cho đạo diễn Lee. Trong phòng còn ba người.
-Vũ chủ tịch từ khi nào biết sở thích của nghệ sĩ trong công ty rồi? Thật bất ngờ...-Bạch Nhất Thiên cười nói
-Tôi không rảnh lắm cho nên không phải ai cũng biết, tuy nhiên có người vẫn là ngoại lệ.-Vũ Quân Thành nói rồi quay sang nhìn Hạ Dương.-Tối nay tôi sẽ đón em, bây giờ có việc bận, tôi về trước.
Bạch Nhất Thiên kìm nén giận dữ nhìn hai người trước mặt giống như không quan tâm y ở đây. Hạ Dương đứng dậy đi cùng Vũ Quân Thành ra ngoài, cánh tay của anh trước đó còn vuốt qua má cậu làm cho Hạ Dương xấu hổ vô cùng. Nhưng là cậu có chút đắc ý a, thật sự cảm giác này trước Bạch Nhất Thiên thật tốt! Sau đó Hạ Dương sảng khoái cười tươi đi ra khỏi phòng thay đồ.
Hai hôm sau, Hạ Dương có cảnh quay trên cao. Cậu được đội hậu kỳ đeo dây và mũ bảo hiểm rất cẩn thận, bên dưới còn có đệm đỡ. Thực ra đạo diễn Lee nói cảnh này có thể để diễn viên đóng thế thực hiện thay Hạ Dương nhưng chính cậu vẫn muốn tự mình thực hiện. Hạ Dương muốn thử thách bản thân ở những cảnh quay khác nhau, cậu cảm thấy đây là việc mà một diễn viên nên làm để học hỏi. Tối hôm qua cậu xem rất nhiều phân đoạn như vậy của nhiều diễn viên cổ trang, đến mức Vũ Quân Thành phải nhéo nhéo tai cậu bắt đi ngủ.
Hạ Dương vừa đội mũ bảo hiểm vừa nhớ lại, không nhịn được cười khiến đạo diễn Lee đơ một chút.
Đám nhân viên tổ chế tác lại bắt đầu xúm vào chuyện trò
"Nhìn mặt mũi rạng ngời thế này hẳn là đêm qua rất vui vẻ nha"
"Nãy tôi còn nghe thấy Hạ Dương nói chuyện với Vũ chủ tịch, hình như anh ấy bảo lát muộn sẽ đến"
"Chẳng phải nên đến sớm hơn sao, cảnh này Hạ Dương muốn diễn oai hùng một chút cho anh ta xem mà..."
"Biết đâu quá ngầu cho nên đêm nay được phép phản công nha...hắc hắc"
Hạ Dương hát xì một cái...
Thế nhưng chuyện không ngờ xảy đến, sau khi thực hiện đưa Hạ Dương lên cao, sự cố xảy ra khiến Hạ Dương gặp tai nạn. Dây cáp đứt, Hạ Dương chỉ kịp sửng sốt rồi lập tức rơi xuống đệm đỡ, nhân viên không kịp làm gì, vội vàng chạy đến. Hạ Dương đau đến mặt mũi trắng bệch, cậu đưa tay trái ra đỡ, cảm thấy cả cánh tay rã rời, Hạ Dương đổ mồ hôi, đôi môi mím chặt
-Mau gọi cấp cứu
-Tôi đã gọi rồi.-Bạch Nhất Thiên nói rồi cùng mọi người đỡ Hạ Dương nằm xuống
Hà Hiên hoảng hốt nhìn Hạ Dương vì đau mà cũng không biết nên làm gì. Cô đứng bên cạnh an ủi cậu, hy vọng sẽ bớt đau được phần nào.
Đạo diễn Lee vừa sốt ruột quan sát Hạ Dương lại vừa quay sang mắng nhân viên hậu kỳ và tổ bảo hiểm, mọi người không ai là không sốt sắng cuống lên. Lúc Vũ Quân Thành kết thúc cuộc họp giám đốc ở công ty thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Tiêu Tuyết.
-"Hạ Dương gặp tai nạn trong lúc quay, cậu ấy đã được đưa đến bệnh viện rồi, nhưng là báo chí bắt đầu lên tiếng viết bài, đạo diễn Lee...alo...alo, chủ tịch?"
Vũ Quân Thành giận dữ, cái gì tai nạn! Anh hít một hơi sâu rồi vội vàng khoác áo rồi đi xe đến bệnh viện thành phố. Vừa dừng xe đã thấy nhà báo bên ngoài bệnh viện đang đứng đông ở đó, bảo vệ phải ngăn lại bọn họ. Vũ Quân Thành giận sôi, anh bước xuống xe, đám nhà báo và phóng viên bắt đầu chạy đến
"Xin hỏi Vũ chủ tịch nói gì về tai nạn lần này?"
"Không biết tình hình của Hạ Dương thế nào rồi ạ?"
"Vũ chủ tịch, anh đã xem đoạn clip đăng trên mạng chưa, độ cao không phải tầm thường"
"Vũ chủ tịch, nghe nói đây là lần tai nạn ngoài ý muốn thứ 8 khi Hạ Dương bắt đầu quay phim rồi"
"Nhiều người nói cách xử lý của Hạ Dương còn non, anh có thấy"
-Các người nói đủ chưa?-Vũ Quân Thành nhíu mày.-Anh, nãy nói câu vừa rồi bên báo gì, à, thời báo Y, tốt lắm, tôi nhớ tên anh rồi. -Nói cho mọi người biết, trước khi có kết quả, Khải Uy Vũ nếu như thấy bất cứ trang mạng nào đăng bài sai sự thật, bịa đặt cố tình phá hỏng hình tượng và danh dự của nghệ sĩ, Khải Uy Vũ sẽ không để yên. Tôi hy vọng mọi người không quên vụ của 3 năm trước. Phiền mọi người tránh ra!
Đám phóng viên trước nay luôn dè chừng Vũ Quân Thành, lần này nghe anh nhắc lại chuyện của 3 năm trước thì đều có điểm sợ hãi mà yên lặng lùi lại để anh đi vào. Nhắc về chuyện 3 năm trước, khi nghệ sĩ của Khải Uy Vũ, chính là Tô Dịch Lam bị một trang báo soi mói đời tư và có lời lẽ khiếm nhã, lần đó ảnh hưởng không nhỏ đến danh dự của Tô Dịch Lam, chọc giận đến Vũ Quân Thành, kết quả một tuần sau trang báo đó phải đứng ra bồi thường số tiền không nhỏ bù đắp thiệt hại và công khai xin lỗi Tô Dịch Lam và công ty. Nhưng điều đáng sợ là sau đó trang báo bị ném đá và chỉ trích nặng nề, đến mức không thể nào tiếp tục công việc nữa. Khi đó làm cho truyền thông dư luận vừa kinh sợ vừa e dè Khải Uy Vũ, càng nể mặt Vũ Quân Thành hơn rất nhiều.
Sau khi Vũ Quân Thành đến, Hạ Dương vừa được chuyển từ phòng phẫu thuật ra phòng chăm sóc đặc biệt. Mọi người trong đoàn làm phim bao gồm đạo diễn Lee và các diễn viên hôm nay có mặt đều đang ở đây.
-Vũ chủ tịch, anh đến rồi.
-Bác sĩ nói cậu ấy phải nghỉ ngơi một lúc, tránh làm phiền. Chuyện này, là lỗi của tôi, do đã không chỉ đạo và kiểm tra kỹ. -Đạo diễn Lee nhận lỗi về phía mình.-Tôi sẽ lên tiếng tránh để Hạ Dương bị hiểu lầm.
Vũ Quân Thành tuy bên ngoài một bộ khó chịu cực điểm nhưng anh không trách đạo diễn Lee, còn nói không sao, mọi chuyện sẽ được dàn xếp ổn thỏa. Sau một lúc nói chuyện, nói về tình hình hiện tại của Hạ Dương, sau đó đạo diễn Lee và mọi người đều cùng nhau trở về, ngày mai sẽ đến thăm Hạ Dương, để Vũ Quân Thành, Tiêu Tuyết và trợ lý Đồng Kỳ ở lại.
Vũ Quân Thành nói Tiêu Tuyết về công ty sắp xếp lo việc, liên hệ bên truyền thông của công ty và đạo diễn Lee để giải quyết, trợ lý Đồng Kỳ thì ở lại đây tùy thời đều có thể chăm sóc cho Hạ Dương
Lúc Hạ Dương tỉnh lại, cậu thấy đầu có chút choáng váng, nhận ra mình đang trong phòng bệnh, Hạ Dương thở phào, mạng cậu vẫn còn lớn a. Nhìn cánh tay phải băng lại một vòng, Hạ Dương thở dài nặng nề. Cậu không biết đạo diễn Lee có thể thay nam chính hay không, dù sao bộ phim cũng sắp quay xong, nếu không thay e là phải dừng quay một thời gian để chờ vết thương lành...
Vũ Quân Thành bước vào, Hạ Dương tròn mắt nhìn anh, rồi chớp chớp vài cái, cậu cười rộ lên. Gương mặt nhợt nhạt, đôi môi cũng không huyết sắc, nụ cười của cậu làm ngực anh nhói lên. Vũ Quân Thành nhíu mày nói
-Còn đau chỗ nào không?
-Vũ tiên sinh, em không sao, chỉ là cánh tay trái bị gãy, cũng không ảnh hưởng lớn, nhất định sẽ hồi phục nhanh để không làm chậm tiến độ quay.
Vũ Quân Thành đen mặt
-Em lo cho bản thân trước đi đã. Hơn nữa, việc này là lỗi của bên hậu kỳ, em chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được.
Hạ Dương gật đầu cười nhìn anh. Lúc này mới cảm thấy tay truyền đến sự đau đớn và nhói, Hạ Dương mím môi, hít một hơi
-Còn đau nhiều không?
Hạ Dương lắc đầu
-Trước mặt tôi em vẫn còn muốn bướng bỉnh?
-Thực ra...có một chút...-Hạ Dương thở dài nhìn anh
Giây phút đứt cáp, Hạ Dương chỉ biết điều duy nhất là sợ hãi, cậu nghĩ, cao như vậy, liệu mình có không thể sống được không? Hạ Dương chưa bao giờ sợ đến như vậy, lúc phẫu thuật, sau đó hôn mê, rồi tỉnh lại không thấy Vũ Quân Thành, Hạ Dương có điểm...chính là muốn khóc một chút. Dù sao vừa bị đau, lại tủi thân, lại còn nhớ anh như vậy, muốn trùm chăn nức nở một chút...may quá, rốt cuộc anh cũng đến.
Sống mũi Hạ Dương cay cay. Ba không có ở đây, Hạ Dương cũng không có bạn bè thân. Từ lúc bước chân vào giới giải trí, bạn bè thời còn đi học cũng không gặp nhiều, sau đó trong giới vốn dĩ thật giả không phân định rõ ràng, lại là người mới, cho nên chẳng có ai thân thiết.
Nhưng lúc này trước mặt có Vũ Quân Thành, Hạ Dương cảm thấy lần tai nạn này cũng đáng rồi. Người cậu thích nhiều năm như vậy, đến lúc cậu xảy ra chuyện, là người đầu tiên đến bên cạnh cậu, dù anh có chút lãnh khốc, nhưng cũng khiến cậu yên lòng rồi.
Vũ Quân Thành ngạc nhiên, Hạ Dương bỗng vùi vào lòng anh, cậu không ngẩng đầu lên, người run nhè nhẹ, thật may vẫn có anh... Vũ Quân Thành không dám động vì sợ ảnh hưởng đến vết thương của Hạ Dương, trái tim mềm nhũn, anh vươn tay chậm rãi vỗ nhẹ lưng cậu.
-Vũ tiên sinh...
-Ừ..?
-Cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm...
Nắng chiều cuối hè phía sau chân trời dịu dàng in lên gương mặt nhỏ bé của Hạ Dương, đôi mắt long lanh của Hạ Dương, lần này lại khiến anh cảm thấy đẹp đến mức không chân thực. Giống như là một viên ngọc nhỏ bé trân quý, trái tim của anh nảy lên đập thật nhanh trong lồng ngực. Người thanh niên này, vì cái gì lại khiến anh để ý nhiều như vậy, lại có thể khiến anh dành nhiều sự quan tâm đến như vậy, lại khiến anh xóa bỏ đi giới hạn đã đặt ra đến thế...Bức tường ngăn cách hình như từng ngày từng ngày mòn dần trong trái tim của anh.
Vươn tay nâng gương mặt của cậu lên, Vũ Quân Thành chậm rãi đặt nụ hôn dịu dàng trên môi Hạ Dương. Cậu nhắm mắt, hai hàng lông mi cũng run rẩy, anh cẩn thận đỡ lấy Hạ Dương rồi ôm lấy người cậu, thật dịu dàng, thật nhẹ nhàng.
Không có mạnh bạo, hết thảy đều là ôn nhu như nước, anh mơn trớn đôi môi mềm mại của Hạ Dương, từng chút một thật chậm rãi. Anh hôn lên nước mắt của Hạ Dương, giống như muốn gom lại dành cho mình, để không ai có thể thấy, để duy nhất anh là người làm Hạ Dương đau, cũng là người làm Hạ Dương vui vẻ...