• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Nhất Thiên đến trước chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, chờ đến khi ba của Vũ Quân Thành đến cùng ba mẹ mình. Y mặc âu phục màu đen, vốn có dáng người đẹp cho nên vô cùng thu hút. Vũ Quân Việt đối Bạch Nhất Thiên vốn dĩ yêu quý như con ruột, từ nhỏ đã yêu mến, lớn lên lại cùng Vũ Quân Thành học tập và vào giới giải trí. Khi xưa, chính Bạch Hiển, cha của Bạch Nhất Thiên đã đồng ý đem công ty riêng của mình đem sáp nhập vào Khải Uy Vũ, cho nên Vũ Quân Việt đối với Bạch gia càng thân thiết.

Vũ Quân Việt hỏi thăm Bạch Nhất Thiên rất nhiều, từ chuyện bữa cơm đơn giản đến công việc trong giới hiện giờ. Bạch Nhất Thiên đương nhiên không nói dối lời nào, còn luôn khen ngợi Vũ Quân Thành làm ông hài lòng.

-Nay Tiểu Thiên về Mỹ, Quân Thành không biết chuyện này...-Bạch Hiển gắp cho y một miếng thịt bò

-Ba...chuyện này không cần nhắc đến.-Bạch Nhất Thiên khẽ nói

Vũ Bảo Lâm, mẹ của Bạch Nhất Thiên sửng sốt ngừng đũa quay sang hỏi con trai mình

-Sao lại không biết, Tiểu Thành bận rộn sao?

-Mẹ, không phải vậy đâu....con chỉ là không muốn làm phiền anh ấy thôi. -Bạch Nhất Thiên cười nói, gương mặt lộ ra biểu tình nhợt nhạt.-Bọn con cũng không ở cùng nhau nữa nên là....những chuyện như vậy không muốn làm phiền anh ấy.

Bạch Hiển ngạc nhiên, hai lông mày nhíu chặt vào nhau

-Hai đứa cãi nhau?

-Không...không có gì đâu ạ. Chúng ta gọi thêm món này đi, con nghe nói nhà hàng này mới có thêm món này rất ngon.-Bạch Nhất Thiên cười lắc đầu

-Tiểu Thiên, con phải nói rõ ràng chuyện này. Rốt cuộc con và Tiểu Thành xảy ra chuyện gì?

Bạch Nhất Thiên mím môi, ánh mắt phức tạp nhìn ba người trước mặt, mũi đỏ lên, y quay đi giấu nước mắt. Ba phụ huynh đương nhiên bị hành động vừa rồi làm cho chấn động.

Bạch Nhất Thiên "bị ép" nói toàn bộ mọi chuyện xảy ra, nhìn thế nào cũng thấy y đang vô cùng đau khổ và chịu dày vò nhưng là nén lại. Vũ Bảo Lâm đau lòng liên tục an ủi con trai của mình. Vốn từ nhỏ Bạch Nhất Thiên đã được cả gia đình nâng niu, xem là bảo bối không được phép xảy ra chuyện gì, không cho phép ai bắt nạt, nay nhìn thấy nước mắt của con trai, chính là không tránh khỏi vừa đau lòng vừa giận.

-Rốt cuộc người kia là ai, người đã để Tiểu Thành hiểu lầm con là ai?-Vũ Quân Việt tức giận

-Con...

-Con không phải sợ, ba mẹ ở đây...-Vũ Bảo Lâm vuốt lưng con trai mình.-Có Vũ bá ở đây nữa sẽ làm chủ cho con. Chuyện xảy ra lâu như vậy đến giờ con mới nói, muốn chúng ta đau lòng đến mức nào nữa.

Bạch Nhất Thiên thở dài, y trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng

-Cậu ấy là An Hạ Dương, trước kia bị công ty cũ là Bình Nguyên tố phá vỡ hợp đồng vì lý do nào đó không thể tiết lộ, sau đó...cậu ấy đến gặp Quân Thành, anh ấy đồng ý giúp cậu ấy, thanh toán toàn bộ khoản tiền kia...sau đó ký hợp đồng với Hạ Dương, để cậu ấy trở thành nghệ sĩ của Khải Uy Vũ...từ lúc đó, con chỉ hỏi tại sao, con cũng chỉ vì lo lắng sợ Hạ Dương có ý đồ gì, rốt cuộc chỉ muốn lo lắng cho anh ấy, cho công ty, nhưng anh ấy lại giận...sau đó, đã rời đi, anh ấy bỏ con đi...

-Cái...gì..?-Vũ Bảo Lâm sửng sốt, bà nắm chặt bàn tay của Bạch Nhất Thiên.-Có chuyện như vậy...

-Bà bình tĩnh đi.-Bạch Hiển nhắc nhở vợ mình.

-Tôi sao có thể bình tĩnh được! Tiểu Thiên vốn dĩ ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, ủy khuất thế này, ông không cần đau lòng, một mình tôi là được rồi!

Bạch Hiển thở dài lắc đầu không biết nói sao. Vũ Quân Việt từ lúc nghe thấy Bạch Nhất Thiên nói đến Hạ Dương thì biểu tình là sửng sốt sau đó lại có điểm giận dữ.

Vũ Quân Việt nhíu mày, trong tâm hỗn loạn không ngừng, sao có thể như vậy? An Hạ Dương...?

-Được rồi, ngày mai ta sẽ gọi cho Quân Thành, hỏi rõ ràng sau đó sẽ nói với con. Con yên tâm, mọi chuyện đều không cần lo lắng, chỉ là một cậu diễn viên nhỏ bé, không có gì khiến chúng ta phải bận tâm.

-Vũ bá đã nói vậy rồi thì hai mẹ con cũng yên tâm đi...chúng ta tới ăn.-Bạch Hiển cười cười

Bạch Nhất Thiên gật đầu cảm ơn Vũ Quân Việt, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Hôm sau, lúc Vũ Quân Thành đang trong cuộc họp thì thư ký của anh đem điện thoại đến, nói là chuyện khẩn cấp từ Vũ Quân Việt. Vũ Quân Thành không còn cách nào khác mà cho tạm dừng rồi đi ra ngoài nghe máy.

-Con đang có dự án bên này, bên Mỹ chưa thực sự cần, cho nên nếu không có việc quan trọng, con chưa thể qua đó được.

-....................................

-Ba cũng nhiều năm không xem đến chuyện kinh doanh này kia, sao đột nhiên muốn con qua đó?

-.........................................

-Được rồi, cuối tuần này con sẽ sắp xếp bay sang đó. Mẹ con...vẫn khỏe chứ?

Vũ Quân Thành gọi điện thêm một lát thì tắt máy, anh quay lại cuộc họp mà không có chút gì nghi ngờ.

Hôm nay Vũ Quân Thành đưa Hạ Dương đi ăn tại một nhà hàng mới mở, hai người vẫn duy trì tình trạng vui vẻ ngọt ngào, đúng kiểu tình nhân thân mật lãng mạn.

-Cuối tuần này tôi qua Mỹ vài ngày. Em nếu muốn đổi lịch quay cuối tuần thì cứ nói với Tiêu Tuyết để cuối tuần có thời gian ở nhà nghỉ ngơi.

-Vậy a...em không sao, em phải chăm chỉ làm việc chứ. Bộ phim này dù sao cũng là Vũ tiên sinh nói một lời với đạo diễn, em đương nhiên không thể lơ là được...-Hạ Dương cười hì hì

Nhìn Hạ Dương cười rộ lên, Vũ Quân Thành mỉm cười gật đầu lấy khăn lau miệng cho cậu. Hạ Dương bây giờ mặc dù đã quen với mấy hành động nhỏ bé này của anh nhưng vẫn là ngọt ngào, có chút ngượng ngùng.

-Đạo diễn Bảo vốn cũng đã biết em, nói cũng thích cách diễn của em, tôi chỉ là góp thêm một chút cuối cùng để ông ấy hoàn toàn đồng ý thôi. Em phải tự tin vào khả năng của bản thân.

Hạ Dương gật đầu vui vẻ cười. Vũ Quân Thành luôn khích lệ cậu như vậy, khiến Hạ Dương cao hứng vô cùng, mỗi lần chỉ cần nghĩ đến nụ cười và ánh mắt ôn nhu của anh, Hạ Dương cảm thấy mình lại có năng lượng thật nhiều.

-Vũ tiên sinh...vậy anh có thích em...diễn không?

Vũ Quân Thành bật cười nhấp một ngụm rượu vang. Hạ Dương mím môi chờ đợi

-Nếu không thích, tôi còn bảo em mặc y phục đêm đó trước mặt tôi làm gì...

Hạ Dương cảm thấy gương mặt nóng đến mức nổ tung, trên bàn ăn lại nói mấy chuyện đỏ mặt thế này, gương mặt lại còn biểu tình thản nhiên. Hạ Dương gật gật đầu cắm cúi ăn, Vũ Quân Thành khóe mắt đầy ý cười sủng nịch.

Bộ phim mới của Hạ Dương đóng có sự tham gia của Hà Hiên, dù cô không phải là nữ chính nhưng lúc nào cũng thực vui vẻ mà muốn quan tâm cậu. Hạ Dương thì cật lực tránh xa nhất có thể, mặc dù vậy, Hà Hiên vẫn cố tình bám lấy cậu không thôi.

Đêm trước ngày Vũ Quân Thành bay sang Mỹ, anh đặc biệt có chút cuồng nhiệt mà không khống chế nổi. Hạ Dương cũng thực mê người khiến cho Vũ Quân Thành không muốn dừng lại, nếu không vì chiều mai Hạ Dương phải đi quay, Vũ Quân Thành còn muốn làm thêm lần nữa.

Vuốt ve từng lọn tóc đẫm mồ hôi trên trán Hạ Dương, Vũ Quân Thành có xúc động yêu thương cậu thật nhiều. Ngày càng không thể ngừng bản thân muốn quan tâm cậu, từng chút một không thể không để ý đến cậu. Ban đầu đã cố gắng khắc chế bản thân, nhưng chỉ cần thấy nụ cười rạng ngời ấy là trái tim lại mềm mại.

-Vũ tiên sinh, anh...sẽ đi mấy ngày?

-Chắc tầm gần 1 tuần, nếu không có công việc gấp, sẽ trở về sớm.

Hạ Dương cười gật đầu, môi vẫn còn sưng đỏ, cậu ôm chặt lấy Vũ Quân Thành, trước khi chìm vào giấc ngủ say, thì thầm nhỏ như tiếng mèo kêu

-Em đợi anh, Vũ tiên sinh...

Sáng hôm sau, lúc Vũ Quân Thành thức dậy thì Hạ Dương vẫn còn ngủ thật say, do đêm qua miệt mài quá độ, anh trước khi đi thì hôn lên trán Hạ Dương rồi dặn dò trợ lý Trịnh Vương. Lần này sang Mỹ, Vũ Quân Thành không đem theo Trịnh Vương, anh để trợ lý của mình ở lại vừa để tiện theo dõi công ty, vừa xem xét Hạ Dương, cho nên Vũ Quân Thành chỉ đi cùng một vệ sĩ quen thuộc.

Lúc Hạ Dương tỉnh dậy thì thấy Trịnh Vương đang ở ngoài sân nói chuyện với bác quản gia, tưởng Vũ Quân Thành chưa đi, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, sau mới biết anh bảo trợ lý ở lại, không để đi cùng. Hạ Dương có chút buồn bực bản thân, nếu dậy sớm, chẳng phải sẽ tiễn anh đi được hay sao.

Vũ Quân Thành đến sáng ngày hôm sau thì đến sân bay. Vũ Quân Việt cùng vệ sĩ đã đến sân bay đợi từ trước, Vũ Quân Thành có điểm hài lòng. Vũ Quân Việt từ trước đến nay đều đối với Vũ Quân Thành là một người cha tân tụy, tuy có chút không quá gần gũi nhưng cũng không chê chỗ nào được. Vũ Quân Việt hỏi thăm tình hình của Vũ Quân Thành, anh lễ phép đáp lại

-Bạn của ba có một dự án muốn hợp tác với Khải Uy Vũ, ba nghĩ con nên xem xét thêm vì ba thấy rất có tiềm năng,

-Nếu ba đã nói vậy thì ngày mai con muốn nhận xem bản thảo dự án, vì không mang theo trợ lý hay thư ký cho nên có thể xem qua, đương nhiên chưa thể quyết định được ngay lập tức.

-Được, vậy tối nay ba sẽ bảo ông ấy gửi cho con.

Vũ Quân Thành về nhà thì tới thăm mẹ trước. Yến Nhi gặp tai nạn giao thông từ nhiều năm trước, hiện tại chỉ có thể ngồi xe lăn, nhiều năm rồi tâm tình có chút không ổn định, lúc tỉnh lúc mê. Vũ Quân Thành năm đó vì come out với gia đình, người yêu khi đó là Lục Nhiên, Yến Nhi vì nhất thời không chịu được mà ra ngoài trong tình trạng giận dữ, sau đó gặp tai nạn. Đối với chuyện này, Vũ Quân Thành vẫn luôn canh cánh trong lòng. Anh đau lòng, tự trách mình nhiều nhưng nghĩ lại vẫn có điểm xót xa, ẩn ẩn chút giận. Nếu như bà bình tĩnh hơn, có thể sẽ không thế này. Năm đó Vũ Quân Việt đánh con trai, nhưng Yến Nhi lại không ngăn cản, khóc lóc mà chạy ra ngoài.

Mặc dù cho đến hiện tại đã được chấp nhận, không còn ràng buộc hay bất cứ gì ngăn cản, mỗi lần thăm ba mẹ, lòng anh vẫn còn có chút không đành.

Yến Nhi thấy con trai thì nước mắt giàn dụa, Vũ Quân Thành cúi đầu chào bà rồi ôm chầm lấy bà.

-Để mẹ xem con trai mẹ...sao càng ngày càng đẹp trai nhiều như vậy...

Vũ Quân Thành mỉm cười gật đầu, vén lọn tóc qua tai cho mẹ mình. Hai mẹ con cùng nhau nói chuyện gần nửa tiếng thì Yến Nhi có vẻ mệt, Vũ Quân Thành cùng người giúp việc đỡ bà lên giường rồi lúc này anh mới đi thay đồ

Buổi tối ba người một nhà ăn cơm cùng nhau, tuy không khí có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn là hòa hoãn. Vũ Quân Việt cười nói gắp thức ăn cho con trai, trong đầu đã tính toán mọi chuyện kỹ lưỡng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK