- Đúng rồi tao đồng ý với con Quỳnh mày hãy quên tên đó đi.Ngủ với tên đó không sao vẫn lấy được chồng không quan trọng.Nếu mày không tìm được ai tốt tao với con Linh tìm cho mày.Mày không làm sai điều gì cả lỗi là do ông trời quá bất công với mày nhưng không sao tao với Linh sẽ bên mày. Quỳnh nói
- Đúng vậy đúng vậy nếu mày không lấy được chồng thì tao cũng không lấy. Tại sao chỉ vì một tên đàn ông mà bạn Minh Ngọc đây phải khổ làm gì. Thái Linh tiếp lời
- À mà tên đó ngủ xong có nói gì với mày không? Quỳnh hỏi
- Tao cũng không biết lúc đó tao cũng không nghĩ được nhiều nói qua loa mấy câu với anh ấy rồi tao chuồn luôn nhưng tao thấy anh ấy có đeo nhẫn chắc có vợ hoặc đính hôn rồi
- Quỳnh chảy nước mắt nói: Ngọc ơi là Ngọc sao cuộc đời này mày khổ thế.Từ giờ trở đi mày đừng nghĩ gì nữa.Cứ coi đây là thửu thách ông trời đặt ra cho mày đi và mày đã vượt qua được.Nếu mày mà dám nghĩ gì nữa mà để tao với con Linh phát hiện được thì mày coi như tiêu với bọn tao
- Quá chuẩn.Bọn tao cho mày đau nốt hôm nay thôi.Từ mai trở đi mày phải trở lại làm Minh Ngọc mạnh mẽ như hàng ngày để tao với Quỳnh còn dựa dẫm vào nữa. Thôi mày hứa với bọn tao đi
- Uh. tao hứa.Mặc dù cô trong lòng cô rất đau nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh để Linh và Quỳnh bớt lo
- Được chị em ta cùng cạn đi uống thật say vào hôm nay ai muốn khóc thì khóc nốt đi ai muốn đau thì đau nốt đi mai tất cả phải trở lại bình thường hết cho tôi tuyệt đối tam công chúa không được buồn vì tình nữa. - Quỳnh dõng dạc lên tiếng.
Sau một hồi no say không ai có thể về được nữa Linh phải gọi cho trợ lý của nó chở hết chúng tôi về chung cư của nó. Bình minh của 3 chúng tôi sau một đêm no say, khóc lóc cũng có, vui vẻ cũng có đó là vào lúc 11 h trưa. Quỳnh dậy trước nó lay từng đứa chúng tôi dậy theo.
- Này dậy đi chúng mày ơi trưa rồi đấy
Trời đất ơi ba con người nhìn vào mặt nhau mà không thể nào ngưng cười được đứa thì khóc nhòe hết cả mascara đứa thì đầu tóc bu xù như tổ quạ đứa thì mắt xưng húp ra. Quần áo thì xộc xệch. Trời ơi ta nói nó xấu mà ma chê quỷ hờn.
- Chết rồi chúng mày ơi tao có ca trực vào chiều nay mà giờ như thế này làm sao mà đi làm được. Ngọc nói
- Thôi nghỉ đi chiều nay chị bao cưng đi shopping mai rồi đi. Quỳnh nói
- Thôi mày ơi tao mà nghỉ là trưởng khoa giết tao đấy.Thôi tao phải đi tắm rửa lại đây Tắm xong 2 bọn mày xuống tao nấu cơm cho mà ăn
- Ngọc của tao mãi đỉnh thế mà tênnkhốn nào đấy dám.... À nói nhầm Thái linh nhanh nhảu lên tiếng
- Thôi tôi đi tắm đây hai chị cũng lo mà đi tuốt tát lại bản thân đi khiếp nhìn 3 đứa như 3 con ma nữ kinh quá! Minh Ngọc nói
Sau một hồi vệ sinh cá nhân và ăn uống xong ba người bạn thân ai về nhà nấy. Cô cũng đã đến bệnh viện. Vừa đến đã gặp anh Vĩnh.
- Chào em
- dạ em chào anh
- Uh sao nay đi sớm vậy em.
- Dạ em tự nhiên có hứng muốn cống hiến cho bệnh viện quá nên đang ngủ phải bật dậy đi làm luôn anh ạ - Ngọc nói
Nói chuyện một hồi cô cũng phải vào ca trực của mình.Nay cô lại ó nhiệm vụ là đi thăm phòng cho các bệnh nhân. Đi hết lần lượt các phòng.Giờ phòng cuối cùng cô phải thăm là phòng của lão phu nhân.Bà ấy cũng rất mạnh mẽ ấy nhé. Bị một trận lớn lớn như vậy mà giờ bà đã cùng con dâu đang chửi đứa cháu của mình đi từ xa cô đã nghe được tiếng la mắng của mẹ chồng và con dâu dành cho đứa cháu trai của mình rồi
- Alô con có nghe bà và mẹ nói gì không. Sao cứ nhắc đến việc lấy vợ là mạng của cháu lại mất sóng vậy hả? Lão phu nhân hỏi
- Đúng rồi đấy thằng trời đánh kia sao mỗi lần trong gia đình ta gọi điện nhắc con thì con đều kêu là mất sóng vậy. Đi nước ngoài biền biệt 13 năm giờ mới ló mặt về mà còn chưa có bạn gái nữa sao tôi khổ quá! hu hu – Con dâu của lão phu nhân cũng đang rên rỉ
Cốc! Cốc! Cốc Dạ cháu đến thăm phòng đây ạ. Cháu có thể vào không ạ
- Được vào đi bác sĩ.Thôi thằng trời đánh kia mẹ và bà không nói chuyện với con nữa.Đợi hôm nào bà xuất viện rồi ta lại họp gia đình tìm vợ cho mày tiếp.
Cô bước vào phòng.
- Dạ con chào bà chào bác ạ.Con chúc bà và bác một buổi chiều vui vẻ
- cảm ơn con nhé
- Để con khám lại cho bà nhé
- Uh con khám đi
Sau một hồi thăm khám và coi lại các triệu chứng trước đó con thấy lão phu nhân đã phục hồi khá ổn rồi ạ.
- Thế là qua tốt rồi con ạ.À bác quên cảm ơn hôm bữa con là người cứu bà có phải không.
- Dạ vâng đúng là con ạ.Đây là chuyện con nên làm mà bác bác không cần cảm ơn con đâu
- Không nhà bác phải cảm ơn con nhiều lắm. Con đưa tay ra đây đi bá tặng con một món quà
- Không không bác ơi quy tắc của bệnh viện con là không được nhận quà của người nhà bệnh nhân
- Nếu con đã nói vậy thì khi nào co sắp xếp thời gian bác sẽ mời con ăn cơm với nhà bác nhé. Con đồng ý đi nếu không bác ngại lắm.
Vì sợ bác gái ngại nên cô cũng đồng ý. Nói xong cô cũng xin phép rời đi. Thôi từ giờ cô cũng cố gắng làm thật nhiều để quên anh thôi.Đã đến lúc mày phải quên Thế Anh rồi Ngọc ạ, buông đi.