" Vợ con làm sao vậy? Tại sao lại như thế hả?
Rồi bất lực ngồi thụp sụp xuống bộ dạng của anh lúc này khốn đốn bao nhiêu cũng có chật vật bao nhiêu cũng có.Bà Mai nhìn đứa con rể của mình mà không khỏi xót xa: Con à! Nghe mẹ nhé! Ngọc và con của chúng con nhất định sẽ bình an thôi! - Bà Mai khi nói câu này không khỏi nghẹn ngào.Mà khi anh ngẩng mặt lên nhìn bà.Bà lại càng nghẹn ngào hơn hai vền mắt anh đỏ hoe dường như rất muốn khóc nhưng lý trí cuối cùng cũng ngăn anh lại.
" Mẹ à! Con thương vợ con lắm! Con không muốn nhìn vợ con đau.Con không chịu được mẹ à! - Nói rồi anh từ từ đứng lên đi tới ngồi cạnh phòng cấp cứu của cô bất lực mà gục vào.Bà Chi nhìn chồng mà không khỏi xót xa chỉ biết gục mặt vô chồng mình mà khóc.Mỗi giờ trôi qua đối với tất cả mọi người ngồi ở đây như hàng ngàn mũi dao đang khoét dần trái tim của họ.Ting một tiếng động đánh thức mọi người về thực tại.
"Tình hình của sản phụ và thai nhi tương đối nguy kịch.Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu cả mẹ và em bé.Nhưng mọi người vẫn phải chuẩn bị tinh thần xấu nhất có thể một trong hai sẽ không giữ được vì sản phụ mất máu quá nhiều, bây giờ còn đang kèm theo tình trạng sốt rét nữa.Thai nhi vẫn còn quá yếu.
Nói đến đây cả nhà đã không giữ được bình tĩnh nữa.Bà Chi chỉ biết gục xuống mà khóc, miệng không ngừng cầu xin: Xin ông trời hãy thương lấy dâu và cháu con.Chúng nó khổ lắm rồi!.Bà Mai thì ngất tại chỗ.
" Xin bác hãy cứu lấy vợ con bằng mọi cách.Đời này của con chỉ có mỗi cô ấy thôi.Con xin bác - Anh tiến đến nhìn vị bác sĩ đứng trước mặt mình mà xin
" Được tôi sẽ cố gắng hết sức"
Lại hàng giờ trôi qua đợi lại đợi.Ting tiếng phòng cấp cứu lại vang lên một lần nữa.Làn này là hy vọng cuối cùng của tất cả mọi người.Ngọc à! Xin em hãy vì mọi người mà cố lên em nhé!
" Chúc mừng gia đình sản phụ đã bước qua giai đoạn nguy kịch nhưng vì mất máu và kiệt sức nên đã được đưa về phòng hồi sức.Còn em bé tuy đã được đưa ra kịp thời nhưng vì thời gian sinh non nên đã được đưa về phòng nằm lồng kính.Nhưng cuối cùng tôi vẫn chúc mừng gia đình.
Vừa dứt lời anh đã lao đến cảm ơn vị bác sĩ kia không dứt lời.Bà Mai vừa tỉnh dậy nghe tin con gái và cháu ngoại bình an thì ôm lấy ông bà sui gia mà khóc không thành tiếng.
Thế là đúng 2 giờ 30 phút sáng sau khi vượt qua cánh cửa của sự đau đớn một thiên thần nhỏ đã đến với thế giới này với tất cả sự yêu thương và nước mắt của mọi người đã chào đón con.
Mãi đến ngày hôm sau cô mới tỉnh lại được.Vừa thấy cô tỉnh lại anh thực sự đã không kìm được nước mắt nữa.Những giọt nước nóng ẩm đã chảy xuống tay cô
" Em à! Cảm ơn em vì đời này đã đến bên anh.Cuộc đời anh viên mãn rồi! Em đau lắm phải không.Anh xin lỗi em.
" Ngốc à anh làm gì có lỗi.Chỉ là em sinh con thôi mà
" Không anh biết em đau rất đau.Cuối cùng anh đã hiểu được cảm giác của em ngày hôm đó ngồi trước phòng cấp cứu đợi anh rồi.Anh ân hận rồi em ạ "
Cô nghe đến đây cũng không kìm được nước mắt: Uh ân hận rồi thì thương em nhé! Con em đâu rồi hả anh? Con khỏe không anh?
" Con khỏe nó rất khỏe nó kiên cường như mẹ nó vậy "
" Vậy là tốt rồi.Anh cho em gặp con nhé!"
Tuy cô rất muốn gặp con nhưng vì em bé thiếu tháng nên vẫn phải nằm lồng kính nên mãi đến mấy hôm sau cô mới được gặp con.Nhưng còn một chuyện trước đó mà không ai biết rằng đã có một người đàn ông từng làm mưa làm gió trên thương trường nhưng nửa đêm quỳ gối trước phòng con anh ta nằm mà thầm rơi nước mắt.Nhìn đứa bé còn đỏ hỏn đang nằm trong lông kính mà lòng anh thắt lại: Con à! bố biết con đến với thế giới này đã rất khó khăn.Nhưng chỉ còn một chút nữa thôi con đã có thể nhìn ánh mặt trời của thế gian này rồi.Mẹ đã rất kiên cường để đưa con đến thế giới này vì vậy con hãy vì sự cố gắng của mẹ mà kiên cường lên con nhé! Bố tin con sẽ làm được mà đúng chứ!Nói đến đây nước mắt anh đã chảy ướt một mảng áo.Và có lẽ chính đứa trẻ này cũng đã cảm nhận được chính bố của nó cũng đang rất thương nó.Nó cảm nhận được bố nó đang khóc, đang một mình chống chọi với mọi thứ để cầu cho nó được bình an vì vậy rất nhanh mấy ngày sau đó tình hình của em bé đã ổn định hơn rất nhiều anh cũng dẫn cô đứng trước lồng kính nhìn con.Đứng trước chiếc lồng kính hai người không khỏi hạnh phúc.Một em bé nhỏ xíu đang nằm ngoan ngoãn ở trong nhưng cũng không khỏi cảm giác xót xa ở tận đáy lòng.
13 năm trôi qua cứ ngỡ một giờ
Bao đau thương đi qua ngỡ như ngày hôm qua.
Anh và em cùng nhau vượt qua
Nhắm mắt lại ta vẫn tìm được nhau
Bình yên là đây
Một nhà ba người cùng nhau tiến về phía trước
Cùng ngắm ánh hoàng hôn đẹp nhất.