Mễ Tu cười ôn hoà, gật đầu với Mị Mị và Tiểu Mã Ca, anh đến gần mấy bước, nắm tay Tiêu Quý, dịu dàng nói: “Canh trứng em thích hôm nay làm không ngon, cho nên anh vừa đổi sang canh rong biển.”
“Vâng!” Tiêu Quý ngọt ngào trả lời, cọ cọ bên người Mễ Tu.
Mễ Tu đan chặt mười ngón tay với cô, màu mắt tràn đầy ấm áp. Anh quay đầu nhìn ba cô nàng phía sau, ôn hoà nói: “Bạn cùng phòng của tôi ở bên kia, cùng nhau đi qua đó nhé, vừa rồi biết các cô muốn tới, tôi đã gọi thêm đồ ăn, nếu không hợp khẩu vị, tôi sẽ gọi cái khác.”
“Bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà Tiểu Kê thật là chu đáo quá! Anh thật sự không có em trai hoặc là anh trai hay là em họ sao…” Tiểu Mã Ca kịp thời ôm Hầu Tử đang lải nhải, các cô là nhà mẹ đẻ của Tiểu Kê, ít nhiều cũng nên chừa chút thể diện cho Tiểu Kê, tuy rằng hiện tại đã không còn nhiều lắm…
Tiêu Quý nhìn về phía Tiểu Mã Ca ra vẻ cảm kích, thật sự là vất vả cho cậu rồi.
Mễ Tu lắc đầu bật cười, nắm tay Tiêu Quý đi qua chỗ bọn Tam Thận, lúc đi qua bạn học nam nào đó nho nhã đeo mắt kính, bước chân anh chậm lại, rồi ôm lấy Tiêu Quý vào trong ngực.
Bạn nam nho nhã đeo mắt kính đáng thương, không chỉ bị phỏng đùi mà còn tan nát trái tim…
Du Phong và Tam Thận trông thấy Mễ Tu, phía sau anh là một nhóm người đẹp, họ đứng lên, lập tức lộ ra nụ cười lịch lãm.
Mễ Tu đặt khay đồ ăn xuống, giới thiệu: “Đây là Du Phong, Đường Tam Thận, đây là bạn cùng phòng của Tiểu Quý, Mã Tri Ly, Dương Chu…”
“Sư phụ…” Hầu Tử ngắt lời giới thiệu của Mễ Tu, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
Du Phong và Đường Tam Thận nhìn cô mà chẳng hiểu gì cả.
Bọn Tiêu Quý nhìn cô mà thấp tha thấp thỏm.
Hầu Tử hai tay ôm mặt, làm ra vẻ nịnh hót lấy lòng, nói: “Sư phụ, rốt cuộc con đã tìm được người, con là Ngộ Không đây…”
Bọn Tiêu Quý đã hiểu được chút ít, họ khổ sở mà gục đầu xuống, không dám nhìn Du Phong và Đường Tam Thận. Đường Tam Thận, Đường Tam Tạng, Ngộ Không, Hầu Tử…
Khổ sở của các cô cũng không duy trì bao lâu, bởi vì…
“Đồ nhi, con để vi sư chờ rất cực khổ nha!” Đường Tam Thận sải mấy bước đi qua, nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Mễ Tu và Du Phong đỡ trán, thật là gia môn bất hạnh mà!
“Sư phụ!” Hầu Tử kêu rên, rồi nhìn lướt qua phía sau, tầm mắt dừng lại trên người Tiểu Mã Ca, Hầu Tử vội vàng túm cô qua, la lên: “Sư phụ, đây là Bạch Long Mã a Bạch Long Mã…”
“Tiểu Mã…”
Tiểu Mã Ca bi thương…
Hầu Tử và Đường Tam Thận đã hoàn mỹ chứng minh cái gì gọi là mới gặp đã thân, cùng chung chí hướng, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Vì thế, Du Phong rất tự giác nhường chỗ mình, để hai người bọn họ tiếp tục cửu biệt trùng phùng sống trong thế giới của bọn họ.
Đi thỉnh kinh đi, không cần quay trở về…
Mễ Tu gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong bát Tiêu Quý, dịu dàng nói: “Ngày đầu tiên đi học có quen không?”
Tiêu Quý nhai thịt gà, nói năng không rõ ràng: “Rất tốt ạ.” Ngủ rất ngon.
Mễ Tu cười nhẹ, anh vươn tay vén tóc rối trên trán Tiêu Quý, nhẹ giọng nói: “Ăn từ từ, có phải đói bụng lắm không?”
“Ừm, buổi sáng chưa ăn gì.” Vừa mở mắt đã chạy như điên, làm sao có thời giờ để ăn chứ.
“Sao thế, tối hôm qua ngủ muộn, hay là sáng sớm dạy trễ?” Mễ Tu hỏi.
“Ừm.” Tiêu Quý chỉ lo cúi đầu ăn.
“Thảo nào trên người có mùi bia nhàn nhạt.” Mễ Tu thong thả nói một câu.
“A! Khụ khụ khụ…” Rốt cuộc Tiêu Quý bị sặc một miếng trong cổ họng.
Mễ Tu mau chóng vỗ lưng cô, anh vươn tay nhận lấy miếng thịt trong miệng Tiêu Quý, rồi bỏ đồ ăn đã nhổ ra vào một cái bát trống không, sau đó anh bưng bát canh rong biển của mình, đưa tới bên miệng Tiêu Quý, nói: “Hớp một ngụm trước, từ từ thôi.”
Tiêu Quý hớp một ngụm canh trong tay Mễ Tu, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn anh, Mễ Tu nhà cô đã từng cấm cô, không cho cô uống rượu bia, bây giờ anh sẽ không giận chứ?
Mễ Tu đặt bát xuống, cầm khăn giấy lau khoé miệng Tiêu Quý, rồi cúi xuống bắt đầu lựa mấy miếng gừng trong dĩa, không nói gì cả.
Trong khoảnh khắc Tiêu Quý thấp thỏm, anh chẳng nói ra ý tứ của mình, mắng cô vài câu cũng được mà. Cô vươn bàn tay nhỏ bé ở dưới bàn túm vạt áo sơ mi của Mễ Tu, chớp chớp đôi mắt to tròn, êm dịu nói: “A Tu.”
“Ừm.” Mễ Tu lựa hết gừng trong đĩa thịt heo thì đặt ở trước mặt Tiêu Quý, nói: “Lần sau không được như vậy nữa, mau ăn đi.”
Tiêu Quý nhếch môi, gật đầu, nói: “Vâng.” Rồi cô bắt đầu dùng bữa.
Mễ Tu dịu dàng nhìn cô, anh từng nói không cho phép cô uống rượu bia, chẳng qua khi đó là thời kỳ đặc thù, anh sợ cô lại học thói xấu, vì thế giọng điệu của anh rất cứng rắn, hiện tại cô đã hai mươi tuổi, thỉnh thoảng uống một chút thật cũng chẳng sao. Mễ Tu ngước mắt nhìn ba nữ sinh đối diện, tuy rằng hoạt bát một chút, nhưng không khó nhìn ra họ đều là những cô gái có chừng mực, Tiêu Quý ở cùng các cô, anh tương đối yên tâm, đương nhiên, nếu cô nàng Hầu Tử kia đừng mãi hỏi anh có em trai hay không thì anh sẽ càng yên tâm hơn.
Ngón tay cầm thìa của Doãn Cách Tử dừng lại, cô ta khẽ cắn môi dưới, hai má trắng nõn đã hơi ửng hồng, đồng tử trong suốt lấp loé vẻ không cam lòng và khó chịu. Hôm nay lúc tan học, cô ta hỏi Mễ Tu có muốn cùng nhau ăn trưa không, Mễ Tu mỉm cười từ chối cô ta, nói là cùng bạn gái đến căn tin, ngay cả Du Phong và Đường Tam Thận cũng nói muốn đi theo. Trước kia bọn họ không phải như thế, trước kia chỉ cần cô ta nói, bọn họ đều đồng ý, thế nhưng, sau khi cô gái kia xuất hiện, cô bạn gái không biết từ đâu ra của Mễ Tu đã quen biết bảy năm trời, anh không còn thân thiện với cô ta như trước kia. Vừa rồi anh thậm chí lấy tay nhận đồ ăn nhổ ra từ trong miệng cô gái kia, đó là loại hành vi rất thân mật, cho dù là vợ chồng trẻ, cũng có một số người không sẵn lòng vì đối phương mà làm thế. Cô ta không dám tưởng tượng, nếu những cô gái đã từng bị cô ta ngăn cản không cho tiếp cận Mễ Tu biết được, bọn họ sẽ giễu cợt cô ta như thế nào, lúc ấy cô ta vênh váo nói với các cô gái kia, Mễ Tu là của mình, nhưng hôm nay…bảo cô ta làm sao lo cho thân mình đây. Chỉ trách lúc trước cô ta quá kiêu ngạo, cũng quá tự tin, cô ta vẫn cho rằng Mễ Tu nên là của cô ta, không ai ưu tú hơn cô ta, thích hợp với anh hơn cô ta, Doãn Cách Tử tuyệt đối không ngờ rằng, giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim!
Lúc này cô ta muốn bỏ xuống sự dè dặt, bỏ xuống sự kiêu ngạo, chủ động tranh thủ hạnh phúc, thế nhưng thái độ của Mễ Tu lạnh lùng như vậy, xem ra, hiện tại cô ta không thể chính thức mở miệng, nếu cô ta dám yêu cầu tiến thêm một bước, Mễ Tu nhất định không chút do dự mà từ chối cô ta, đến lúc đó bọn họ ngay cả bạn bè cũng không làm được, cô ta thậm chí sẽ mất mặt, sự kiêu ngạo bị giẫm nát trên mặt đất.
Cô ta không dám chân chính bước ra bước đầu tiên, chính miệng hỏi Mễ Tu một câu, có thể tiếp nhận cô ta không…
“Cách Tử?” Vương Điềm ngồi bên cạnh Doãn Cách Tử đương nhiên cũng thấy được Mễ Tu ở bên kia, cô ta cũng hiểu được trong lòng Doãn Cách Tử không vui.
Doãn Cách Tử ảm đạm cúi đầu, đôi mắt hơi ửng đỏ.
Vương Điềm vỗ nhẹ vai cô ta, an ủi nói: “Đừng khổ sở, Mễ Tu không phải đã nói cô gái kia là thanh mai trúc mã của cậu ấy sao, cùng nhau lớn lên từ bé, hành vi khó tránh khỏi sẽ thân thiết một chút, nói không chừng chỉ là một loại thói quen theo bản năng đã hình thành trong cuộc sống mà thôi.”
Doãn Cách Tử ngẩng đầu, yếu ớt hỏi: “Sẽ vậy sao?” Cô ta chưa bao giờ thân mật với bạn khác phái, cho nên không rõ giữa nam nữ có thể tồn tại loại cảm tình khác ngoài tình yêu hay không.
“Cậu nghĩ lại xem, Mễ Tu nói bọn họ đã ở chung bảy năm, bảy năm lận đó, khi ấy Mễ Tu mới bao nhiêu, cho dù là yêu sớm cũng là quá sớm đi, nói không chừng chỉ là hồ đồ thôi. Theo tuổi tác lớn dần, phần tình cảm kia đã chuyển thành tình thân, đâu có cái gì là tình yêu động lòng chứ, chẳng qua là ngại nói chia tay mà thôi, nếu cậu bỏ cuộc như thế, tương lai sẽ hối hận đấy, tình cảm của chính mình cuối cùng là do chính mình tranh thủ, cậu lại chưa từng nói với Mễ Tu thì làm sao biết được cậu ấy nhất định sẽ từ chối cậu chứ.” Vương Điềm dẫn dắt từng bước, phân tích rõ ràng đâu ra đấy.
Doãn Cách Tử lưỡng lự, đúng vậy, lúc bọn họ ở cùng nhau nhỏ tuổi như vậy thì biết cái gì, bây giờ trưởng thành, đoạn tình cảm cùng nhau trưởng thành kia, nói không chừng chỉ là anh em hoặc là tình thân giữa người nhà thôi, có người nào sẽ có tình cảm đặc biệt đối với người sớm chiều ở chung chứ. Hiện tại Mễ Tu lạnh nhạt với cô ta, có lẽ chỉ là nhất thời thôi, anh không muốn tổn thương cô gái kia, dù sao đoạn tình cảm đã nhiều năm như vậy. Luận diện mạo khí chất, cô còn hơn cô gái kia, huống hồ cô ta và Mễ Tu cùng chuyên ngành, có hứng thú sở thích giống nhau, có chung đề tài thảo luận, cho dù từ điểm nào mà nói, cô ta không nhất định thất bại, chỉ là không nắm chắc đoạn tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên kia, nhưng nguyên nhân chỉ có vậy, cô ta vẫn có một phần cảm giác mới mẻ.
Mễ Tu là một chàng trai ưu tú như vậy, nếu cô ta bỏ lỡ, ai biết sẽ có người thứ hai hay không, huống hồ cô ta cũng thật sự thích anh.
“Cậu nói đúng, tớ chưa từng nói rõ ràng với cậu ấy thì làm sao biết không có cơ hội chứ.” Doãn Cách Tử nhìn về chàng trai ở bên kia, nói: “Có lẽ cậu ấy đang đợi một cơ hội thôi.”
“Ừ, cậu nghĩ được thế tớ yên tâm, nói thật, cậu và Mễ Tu xứng như vậy, nếu không ở bên nhau, tớ cảm thấy rất đáng tiếc.” Vương Điềm cười nói, trong lòng dường như thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Doãn Cách Tử ở chung với Mễ Tu thì cô ta mới có cơ hội ở cùng với người kia, nếu không, cô ta làm sao dám so sánh với Doãn Cách Tử. Vương Điềm ảm đạm ngước mắt nhìn qua, trong mắt anh ta thì khi nào mới có cô ta chứ?
Ăn xong bữa trưa, bọn Tiêu Quý đứng dậy rời khỏi căn tin, buổi chiều các cô còn tiết học.
Thế nhưng còn chưa đi ra khỏi cửa căn tin, ánh mắt sắc bén của Tiêu Quý nhìn thấy hai người đẹp tóc dài đã từng gặp ở trong nhà trọ của Mễ Tu, cô theo bản năng khoát khuỷu tay Mễ Tu, bĩu môi quan sát. Từ sau khi cô và Mễ Tu ở bên nhau, đối với những sinh vật giống cái ngấp nghé Mễ Tu nhà cô, hoặc là có ý đồ tiếp cận Mễ Tu nhà cô thì cô đã hình thành bản tính xù lông không gì ngăn được. Cô nhạy bén cảm giác được, người đẹp tóc dài kia đang cười tươi hướng về phía bọn họ có ý đồ nào đó không thể nói cho ai biết đối với Mễ Tu nhà cô, mà lực sát thương lại không thể coi thường.
Tiêu Quý hoàn toàn trỗi dậy tính cảnh giác, đôi mắt tròn tròn thật to chớp chớp nhìn người đang đi tới.
Quả nhiên, giây tiếp theo, người đẹp tóc dài cười tươi kia đột nhiên dùng tư thế ngả nghiêng, lả lơi bổ nhào đến trước người Mễ Tu nhà cô.
“A!”
“Cẩn thận!”
“Mẹ kiếp!”
Ngoài tiếng gọi ầm ĩ ở trên cùng là của Doãn Cách Tử, câu tiếp theo là tiếng hoảng sợ của Du Phong, cùng với độc thoại căm hận trong lòng của Tiêu Quý.
Sự việc xảy ra quá nhanh, ngay lúc Doãn Cách Tử và Vương Điềm đi đến trước mặt bọn họ, Vương Điềm đột nhiên thần kỳ lảo đảo một chút, móng vuốt rất không cẩn thận đẩy Doãn Cách Tử một cái, nhưng có cần chết tốt thế không, đúng lúc ngã lên người Mễ Tu.
Sau đó Doãn Cách Tử cứ thế mà nhào tới, Mễ Tu lịch sự đỡ lấy cô ta, Tiêu Quý cứ vậy mà mở to hai mắt nhìn.
“A, tớ xin lỗi.” Doãn Cách Tử đỏ mặt vội rời khỏi trong lòng Mễ Tu.
“Không sao.” Mễ Tu lùi ra sau một bước, vẻ mặt không thay đổi nói.
“Không việc gì chứ? Đều tại tớ, sao lại không cẩn thận như vậy, còn đụng vào cậu, may mà có Mễ Tu ở đây, nếu không ngã xuống thì làm sao!” Vương Điềm bước nhanh tới, đỡ lấy Doãn Cách Tử.
Mị Mị lặng lẽ trợn mắt trong lòng, Tiểu Mã Ca rất ngự tỷ mà khẽ hừ một tiếng, Hầu Tử không coi ai ra gì mà thốt lên…Mẹ kiếp!
Tiếng lòng thật sự của các cô là, cô hành động vụng về như thế, rốt cuộc là muốn ầm ĩ thế nào, bạn trai khôi ngô tuấn tú của Tiểu Kê nhà chúng tôi không phải son phấn tầm thường để cho cô nhúng chàm đâu nhé!!!
“Không sao là tốt rồi, tôi còn phải đưa Tiểu Quý đi học, đi trước nhé.” Mễ Tu cười nhẹ, nói với Vương Điềm.
“Ấy…” Vương Điềm nghẹn lời, không biết nên nói gì, cô ta không ngờ Mễ Tu bình tĩnh như vậy, tốt xấu gì anh cũng ôm nữ sinh khác trước mặt bạn gái, sao lại…
Mễ Tu phớt lờ cô ta, nắm tay Tiêu Quý nói: “Đi thôi, anh đưa em đi học.”
“Ừm.” Tiêu Quý nhẹ giọng trả lời.
Ai ngờ lúc này Doãn Cách Tử lại lên tiếng.
“A Tu, hồi nãy anh tớ gọi điện đến, nói bản thiết kế chúng ta nộp lên có chút vấn đề, anh ấy muốn chúng ta chiều nay đến công ty một chuyến, nhưng chúng ta còn hơn hai tiết học nữa, đợi tan lớp e rằng không đến kịp, bằng không bây giờ đi qua xem thử, làm lỡ ngày phát hành trò chơi sẽ không tốt lắm.” Doãn Cách Tử nhíu mày, nói.
“Có vấn đề gì, thiết kế này chúng ta suy nghĩ thật lâu, hẳn là không có vấn đề chứ.” Đường Tam Thận khó hiểu hỏi.
“Không biết, phải đến công ty mới hiểu rõ tình hình.” Doãn Cách Tử trả lời, nhưng lại nhìn Mễ Tu.
Mễ Tu suy nghĩ một lát, anh quay đầu nhìn Tiêu Quý, nhẹ giọng nói: “Em cùng các bạn đi học trước, anh đi qua công ty, đợi buổi tối anh dẫn em đi ăn đồ ngon.”
Tiêu Quý cúi đầu, rầu rĩ lên tiếng: “Được rồi.” Chuyện liên quan đến công việc của Mễ Tu, cô cũng không thể nói gì, tuy rằng trong lòng cô rất buồn phiền đến nỗi hoảng loạn.
Ở cửa căn tin, Tiêu Quý và Mễ Tu tách ra, nhìn thấy Mễ Tu nhà cô và Doãn Cách Tử sóng đôi đi về phía ngược lại.
Cô lưu luyến xoay người, cái miệng nhỏ nhắn như có thể treo lọ dầu mè, Mễ Tu nhà cô bị bắt đi rồi…
“Tiểu Kê, cậu đừng đau buồn, có sư phụ ở đó, yêu tinh sẽ không làm gì được đâu!” Hầu Tử ôm vai Tiêu Quý, hào hùng nói.
Tiêu Quý ừ một tiếng, trong lòng suy nghĩ, đẳng cấp của sư phụ nhà cậu còn không bằng một phần mười của yêu tinh.
Trong lòng bàn tay đột nhiên ấm áp, Tiêu Quý dừng lại quay đầu qua, đằng sau quả nhiên là người bị bắt đi.
Hầu Tử run rẩy lấy ra móng vuốt của mình…
Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý, nhẹ nhàng kéo một cái, cô xoay người, đối diện với đồng tử đen láy dịu dàng kia.
“Tan học đừng chạy loạn, chờ anh tìm em.” Âm thanh Mễ Tu dịu dàng, còn nói: “Ngoan ngoãn đi học, đừng suy nghĩ lung tung, hửm?”
Tầm mắt giao nhau tạo ra vẻ nhu tình, kèm theo ánh nắng giữa trưa, loá mắt đến lạ lùng.
“Vâng, không chạy loạn, sẽ không suy nghĩ lung tung.” Tiêu Quý rụt rè nói, đồng tử ánh lên tia sáng mỏng manh, trong suốt lại óng ánh.
Mễ Tu cười nhẹ, véo cái mũi nhỏ nhắn của cô, trên khuôn mặt điển trai đầy vẻ yêu chiều.
Mễ Tu đi rồi, Hầu Tử đưa ra vẻ mặt hâm mộ ham muốn tiến đến trước mặt Tiêu Quý cười như đoá hoa, lặp lại vấn đề kia: “Bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu thật sự không có em trai sao?” Vừa nãy hành động giữa hai người bọn họ rõ ràng chẳng có gì thân mật, lại khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, tình cảm trong đó thật giống như lắng đọng và tích luỹ theo thời gian, tự nhiên như vậy, tín nhiệm không thể phân ly, ăn ý và thân mật.
Tiêu Quý xoay người, nhẹ nhàng bước đi vài bước, rồi cô quay đầu lại, vô cùng tự hào nói: “Mễ Tu nhà tớ là độc nhất vô nhị!”
Không ai cướp đoạt được, vĩnh viễn là của cô.