Lúc này có hai người phụ nữ trung niên ngồi trong phòng khách, đều ăn mặc sang trọng, khuôn mặt thanh tú, khí chất không tầm thường, tuổi tác hẳn là khoảng chừng bốn mươi, hiện tại hai người bọn họ đều nhìn Tiêu Quý, vẻ mặt khác nhau, một người trong đó rõ ràng hơi khẩn trương, thậm chí bất an và lo sợ. Ngồi cùng hai người phụ nữ còn có một cô gái trẻ tuổi, xem ra gần bằng tuổi Tiêu Quý và Hầu Tử, diện mạo xinh đẹp đáng yêu, lúc này cô ta cũng đang nhìn các cô, hai tay đặt trên đầu gối, khẽ mỉm cười.
Tiêu Quý dường như không nghe thấy câu hỏi của Hầu Tử, bàn tay buông xuống nắm chặt lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ở trước mặt, khi thấy được vẻ bất an và lo sợ của người phụ nữ kia, cô thản nhiên dời tầm mắt, nhìn xuống sàn nhà, đôi mắt trong suốt trước kia của Tiêu Quý giờ phút này chỉ còn trống rỗng lạnh lẽo, cô ngơ ngác đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Người phụ nữ vẫn nhìn Tiêu Quý mấp máy môi, nhưng lại không thể nói ra chữ nào. Mai Phương đúng lúc nắm tay bà ấy, an ủi vỗ về, khẽ thở dài.
Mễ Tu đi qua nắm chặt tay Tiêu Quý, anh lập tức nhíu mày. Lòng bàn tay cô cứng đờ, không thả lỏng chút nào, mặc dù anh nắm tay cô nhưng vẫn cứng ngắc như cũ.
Đây là tư thế cự tuyệt đến gần, giờ phút này Tiêu Quý muốn nhốt mình trong thế giới riêng.
Cô gái ngồi tao nhã ở một bên lúc này lên tiếng.
Cô ta thong dong đứng lên, đi đến phía trước hai bước, dáng vẻ tự nhiên, lời nói ấm áp: “Chị Tiểu Quý, dì Cẩm Trúc đến thăm chị.”
Tiêu Quý ngước mắt nhìn về phía cô gái đang nói chuyện, trái tim tê dại siết chặt một chút. Cô biết cô gái này, là đứa con của người đàn ông kia, hồi đó khi bố đang hấp hối, cô gọi điện thoại cho mẹ, mẹ là vì cô gái này mà không trở về, lúc ấy cô ta đang ở trong bệnh viện, mẹ vì cô gái xa lạ này mà nhẫn tâm không đến nhìn mặt chồng lần cuối cùng, hiện tại cô ta lại gọi cô là chị Tiểu Quý, không nghĩ rằng đó là châm chọc sao?
Tiêu Quý không dữ dằn phản bác, thậm chí không phát ra một âm nào, phản ứng đầu tiên của cô chính là bỏ đi, cô không muốn thấy hai người kia. Cô làm sao có thể bình tĩnh thản nhiên nói chuyện với cô ta, năm đó nếu không phải vì cô ta, nếu không phải vì bố cô ta, thì làm sao ngay cả một gia đình cô cũng không có, cô làm sao không có ai cần. Cô ta nói dì Cẩm Trúc đến thăm chị, ha ha, mẹ cô cùng đứa con gái của người khác đến thăm cô, cô nên vui mừng sao?
“Chị Tiểu Quý, chị đừng đi, dì Cẩm Trúc thật sự rất nhớ chị!” Cô gái giữ chặt tay Tiêu Quý, ánh mắt ướt át, nhìn cô với vẻ cầu xin, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ lên. Trong lòng cô ta rõ ràng, Tiêu Quý oán hận Lưu Cẩm Trúc cỡ nào, cô ta cũng biết, hiện tại những lời nói của cô ta rất dễ dàng chọc giận cô, khiến cô càng thêm oán hận mẹ cô, thậm chí trừng mắt đối với cô ta, nhưng đây là điều mà cô ta muốn. Tiêu Quý càng giận dữ thì càng làm nổi bật tính khoan dung và nhẫn nại của cô ta, cô ta muốn gây ấn tượng tốt với Mễ Tu và mẹ anh. Nghĩ như thế, bàn tay đang nắm lấy Tiêu Quý càng dùng thêm mấy phần sức lực.
Tiêu Quý nhìu mày, giãy khỏi tay cô gái kia, cô ta không đứng vững, loạng choạng một chút, may mà Mễ Tu đỡ lấy.
Lưu Cẩm Trúc thấy thế, mau chạy qua, lo lắng hỏi: “Nhụy Nhụy, cháu không sao chứ?”
“Không sao ạ.” Mạnh Nhụy trả lời, cô ta ngước mắt nhìn Mễ Tu, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.” Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ thẹn thùng.
Tiêu Quý xoay đầu trông thấy Lưu Cẩm Trúc sốt ruột đỡ lấy Mạnh Nhụy, mũi cô cay cay, cô lập tức xoay người bước nhanh lên lầu mà không quay đầu lại.
Mễ Tu gật đầu với Mạnh Nhụy, xoay người đối mặt với Hầu Tử đang sững sờ ở một bên nói: “Phiền cô đi xem cô ấy.”
Hầu Tử ngẩn ngơ gật đầu, từ lúc vào nhà đến giờ, cô hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, nhưng mà có thể khẳng định một số chuyện, cô gái nhìn như nhu nhược xinh xắn kia, vừa rồi là cố ý ngã xuống, Tiểu Kê nhà cô không hề đẩy cô ta, cô ta rõ ràng ngấm ngầm hại Tiêu Quý.
Hầu Tử liếc nhìn Mạnh Nhụy một cái rồi chạy lên lầu, bây giờ Tiểu Kê nhà cô mới quan trọng, bọn yêu ma quỷ quái kia cứ tuỳ bọn họ ầm ĩ đi.
Tiêu Quý và Hầu Tử đi rồi, Mai Phương cảm thấy có một số chuyện cần nói riêng với Lưu Cẩm Trúc, vì thế bà khéo léo bảo Mễ Tu và Mạnh Nhụy đi chỗ khác.
“A Tu, lần đầu Mạnh Nhụy tới đây, con dẫn con bé đi dạo gần đây đi.”
“Dạ.” Mễ Tu biết mẹ mình khẳng định có lời muốn nói, anh ở đây cũng không tiện.
“Đi thôi, trong tiểu khu có một vườn hoa nhỏ, tôi dẫn cô đi xem.” Mễ Tu nhìn Mạnh Nhụy, ôn hoà nói.
“Được ạ.” Mạnh Nhụy nhỏ giọng đáp, nhìn Mễ Tu cười yêu kiều.
Đợi Mễ Tu và Mạnh Nhụy đi rồi, Lưu Cẩm Trúc vẫn luôn căng thẳng dường như suy sụp ngay lập tức, bà yếu ớt ngồi trên sofa, hai tay hơi run rẩy, trong phút chốc nước mắt chảy đầy hai gò má.
Mai Phương cúi đầu nhìn bà, thở dài thật mạnh, nói: “Tiểu Quý nhất thời không chấp nhận em, chị cũng có thể hiểu được, lúc trước em…không nên đi cùng người đàn ông kia.”
Lưu Cẩm Trúc ôm hai gò má, nước mắt theo khe hở chảy ra, tiếng khóc đè nén vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
“Em biết là lỗi của em, lúc trước em không nên bỏ nhà đi, không nên không nhận điện thoại của Tiểu Quý, để một mình con bé đối mặt với sự ra đi của người thân, để nó một mình đối mặt với cái chết của bố nó… Nhưng mà khi đó em thật sự không biết, em nghĩ rằng Tiểu Quý gọi cho em chính là khuyên em về nhà, lúc ấy em rất đau lòng, tuyệt vọng, mỗi ngày cãi vã đã làm cạn kiệt tất cả tình cảm và sự kiên nhẫn, em không muốn trở về căn nhà đầy áp lực kia, em không chịu nổi ngày nào anh ấy cũng cố tình gây sự, hơn nữa khi đó Mạnh Nhụy vừa làm xong phẫu thuật, một mình Học Đông không thể đối phó, em chỉ là muốn ở lại chăm sóc con bé, em không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy…”
Mai Phương ngồi xuống, vỗ vai Lưu Cẩm Trúc nói: “Chị biết, hồi ấy sau khi bố Tiểu Quý làm ăn thất bại, tính tình chú ấy thay đổi rất lớn, say khướt lại không làm việc đàng hoàng, áp lực của em rất lớn, cãi vã lần này đến lần khác đã khiến em không còn lưu luyến với tình cảm này, cái này cũng không trách được em, hơn nữa cái chết của ba con bé cũng là ngoài ý muốn, em không thể gặp mặt chú ấy lần cuối, đó cũng là tiếc nuối mãi mãi của em, cái này cũng không phải lỗi của em. Nhưng mà Cẩm Trúc, em thật sự không nên cứ thế mà đi, bỏ mặc Tiểu Quý, lúc ấy con bé mới mười ba tuổi, nó vẫn là một đứa nhỏ, em…hoàn toàn không biết được lúc em vừa rời khỏi, nó đã trải qua một đoạn thời gian như thế nào.” Nhớ đến Tiêu Quý của lúc ấy, Mai Phương không khỏi nước mắt lã chã.
Lưu Cẩm Trúc nhất thời nghẹn ngào khóc nức nở, bà biết, sau khi trở về thăm bà nội Tiêu Quý, bà đều nghe bà nội kể lại, bà không ngờ Tiểu Quý của bà lại chà đạp bản thân, thiếu chút nữa là phá hủy chính mình.
“Em thật sự không biết, thật sự không ngờ con bé tự sa ngã như vậy, lúc ấy em trở về, nó không tha thứ cho em, bảo em đi đi, em biết bởi vì ba nó vừa qua đời, nó nhất thời nghĩ không thoáng, khi ấy Mạnh Nhụy còn chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm, em không yên tâm, cho nên em đã về trước, lúc ấy em nghĩ rằng, chờ thêm một khoảng thời gian, sức khoẻ của Mạnh Nhụy tốt hơn, Tiểu Quý cũng chịu tha thứ cho em, em sẽ trở về. Thế nhưng bệnh tình của Mạnh Nhụy bắt đầu chuyển xấu, phải đi Mỹ chữa trị, Học Đông muốn em cùng đi với anh ấy, anh ấy nói em có thể dẫn Tiểu Quý cùng qua Mỹ, nhưng mà Tiểu Quý từ chối, nó không chịu đi theo em, thậm chí không nói câu nào với em, chỉ cần thấy em thì nó liền yêu cầu em rời khỏi ngay lập tức. Lúc ấy quả thật trái tim em đã nguội lạnh, chồng qua đời, con gái không chịu nhìn nhận em, hơn nữa nhiều năm chịu áp lực, em khát vọng có một bờ vai có thể dựa vào biết bao, vì thế em quyết định vì mình mà ích kỷ một lần, em muốn theo đuổi hạnh phúc của bản thân nên theo Học Đông sang Mỹ, lúc ấy em nghĩ rằng, đợi tình trạng của Mạnh Nhụy ổn định, em sẽ về đón Tiểu Quý, đến lúc đó nó cũng sẽ tha thứ cho em, nhưng khi em về rồi, nó đã nói với em, nó đã không còn mẹ từ lâu…”
Lưu Cẩm Trúc nhất thời tư lợi mà đánh mất con gái mình, mấy năm gần đây, bà luôn luôn nhớ đến Tiêu Quý, nhưng lại không dám xuất hiện trước mặt cô lần nữa, bà thật sự rất sợ Tiêu Quý lại nói với bà, cô đã không còn mẹ từ lâu, bà không thể chịu đựng được con gái mình nói thế với mình… Nhiều năm như vậy, bà chỉ có thể trốn trong một góc mà lén nhìn con gái mình, nhìn thấy cô mỗi ngày trưởng thành, mỗi ngày trở nên xinh đẹp…