Đứng bên ngoài khách sạn, Mễ Tu híp mắt nhìn ánh đèn đầy màu sắc lấp loé, anh nhếch môi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên đến loại chỗ này, hơn nữa mục đích dục vọng vẫn mãnh liệt như thế, vì vậy Mễ Tu khó tránh khỏi có chút bất ngờ. Từ trong túi quần lấy ra giấy chứng minh, anh quay đầu nói với Tiêu Quý: “Đưa giấy chứng minh cho anh.”
Tiêu Quý cúi đầu, không lên tiếng, trông có vẻ rầu rĩ.
Mễ Tu tưởng rằng cô không nghe thấy, anh vươn tay xoa tóc trên đỉnh đầu cô, nhắc lại lần nữa: “Đưa giấy chứng minh cho anh, để anh làm thủ tục trước.”
“Không vào.” Tiêu Quý nói như muỗi kêu.
Mễ Tu nghĩ rằng cô thẹn thùng, anh khẽ cười, đến gần bên tai cô nói: “Ngoan, không có gì đâu.” Khách sạn nhỏ gần trường học phần lớn dành cho một số sinh viên, công dụng không cần nói cũng biết, mặc dù gặp được người quen cũng không có gì xấu hổ.
“Em…cái kia đến.” Tiêu Quý thì thầm nói.
Mễ Tu xác định mình không nghe lầm, anh hơi sửng sốt, ngượng ngừng nhấc bàn tay khỏi đầu Tiêu Quý, rồi ngẩng đầu nhìn ánh đèn đầy màu sắc vẫn lấp loé như cũ, anh chợt cảm thấy u ám trong nháy mắt.
Tiêu Quý cảm thấy trên đầu mình không còn sức nặng, cô ngẩng đầu liếc nhìn Mễ Tu, thấy ánh mắt anh ảm đạm, sắc mặt nghiêm nghị, từ cơ thể đến lòng dạ đều tràn đầy bực dọc không thể thoả mãn ham muốn. Cô rất muốn dán bùa đuổi đi dì cả nhà cô vô cùng độc ác chuyên môn phá hư việc tốt của người khác.
Tuy rằng cô và Mễ Tu ở bên nhau rất lâu, nhưng thực sự thân mật cũng chỉ là chuyện của hai năm nay. Lần đầu tiên của bọn họ vì không có kinh nghiệm, quá trình vừa phức tạp lại giày vò, cho dù cuối cùng thành công cũng là đấu đá lung tung, đừng nói đến khoái cảm, ngay cả sung sướng cũng không cảm nhận được. Sau đó cô vội vàng chuẩn bị thi vào trường cao đẳng, không ở cùng Mễ Tu. Lần gần nhất là hôm trước khai giảng ở nhà trọ của anh, tuy rằng hôm đó…Ách, rất dài rất thoả mãn, nhưng mà! Cách bây giờ đã rất lâu rồi, vô cùng lâu!
Tiêu Quý lặng lẽ thở dài, bất đắc dĩ kéo góc áo Mễ Tu, tuy rằng bực bội, nhưng hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải điều này, ở đâu có nhà vệ sinh để cô dùng đây, dì cả nhà cô quả thực không chống nổi nữa!
Mễ Tu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
“Em muốn đi nhà vệ sinh…” May mà bây giờ là mùa thu, mà còn vào buổi tối, nếu không, thật sự là kích tình nhuộm máu mà.
Mễ Tu ngẩn ra, theo bản năng nhìn sau mông Tiêu Quý, quả nhiên đã ẩm ướt một mảng.
Tiêu Quý nhanh chóng lấy hai tay che mông, ngửa đầu hô lên: “Nhìn cái gì, không được nhìn!”
Mễ Tu nhướng mày, nhếch môi cười quỷ quái, anh cởi áo sơ mi của mình buộc bên hông Tiêu Quý: “Đi thôi, đã đến rồi thì vào thôi.”
Tiêu Quý mở to đôi mắt với vẻ khó tin, cô vươn ngón tay run rẩy: “Anh…anh muốn chiến đấu đẫm máu?” Rất đẫm máu, rất tàn nhẫn, rất kích thích!
Mễ Tu vươn tay gõ trên đầu cô, rồi ôm bờ vai cô: “Nói bừa gì đó, em không phải muốn dùng nhà vệ sinh sao, gần đây không có, đành phải vào chỗ này thôi.”
“À.” Tiêu Quý đáp, trong lòng lại có chút mất mát. Được rồi, cô đáng khinh.
Từ khách sạn đi ra, Tiêu Quý nhịn không được quay đầu nhìn về lần nữa, thật sự rất tiếc mà! Đây chính là khách sạn trong truyền thuyết đấy…
“Đi lên!” Mễ Tu khom lưng, ngửa đầu nói với Tiêu Quý.
Tiêu Quý kinh ngạc, nhìn Mễ Tu đang khom lưng trước mặt, cô cười cong đôi mắt, bước nhanh hai bước, rồi nhào tới trên lưng anh.
Mễ Tu đứng dậy, bước chân vững vàng đi về phía trước, ánh trăng nhàn nhạt chiếu trên người, giống như từng lớp tia sáng vỡ vụn, xinh đẹp lãng mạn.
“A!” Tiêu Quý đột nhiên hô to một tiếng.
“Sao thế?” Mễ Tu hỏi.
“Em sẽ làm bẩn đồ anh.” Tiêu Quý cố ý đến gần bên tai Mễ Tu, lớn tiếng hô lên.
“Ha ha, em cũng không phải chưa từng làm bẩn.” Mễ Tu cũng lớn tiếng đáp lời cô.
Tiêu Quý đỏ mặt, chôn vào hõm vai Mễ Tu, im lặng hướng hai ngón trỏ vào nhau. Anh có thể nói nhỏ một chút được không, người ta rất mắc cỡ đấy!
Thẹn thùng hai giây, Tiêu Quý khẽ cười ra tiếng, cô nhớ lại cảnh tượng lần đầu dì cả tới.
Nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng vui vẻ của Tiêu Quý, Mễ Tu giương khoé môi, độ cong mềm mại dịu dàng, đồng tử như nhuộm màu mực còn óng ánh hơn cả ánh trăng lúc này.
Ký ức thuộc về hai người, chỉ có cùng nhau hợp lại mới xem như hoàn chỉnh.
Lần đầu tiên dì cả Tiêu Quý đến là lúc cô 15 tuổi, ở bên ngoài trường học Mễ Tu, cô đột nhiên cảm giác giữa hai chân có một luồng nhiệt, bụng dưới căng ra, sau mông dính nhầy, cô vươn tay sờ, thấy được một mảng màu đỏ mờ nhạt trên bàn tay nhỏ bé, nước mắt chợt rơi xuống.
Trời ơi, đây là trò gì hả!
Đang lúc chân tay luống cuống gấp đến độ muốn nhảy lên, Mễ Tu đeo túi sách từ trong trường đi ra, thấy Tiêu Quý chờ ở đó, anh đi về phía cô, còn chưa đến gần thì đã nghe tiếng Tiêu Quý run rẩy hô lên.
“A Tu…”
Mễ Tu sửng sốt, nhanh chân bước tới, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Quý ửng đỏ, đôi mắt to rưng rưng, anh vội hỏi: “Cậu sao thế?”
“A Tu…” Tiêu Quý nghẹn ngào hô một tiếng, run rẩy vươn bàn tay nhỏ bé: “Cậu xem.”
Mễ Tu thấy màu màu trên bàn tay, anh quýnh lên, hỏi: “Cậu bị ngã sao? Ngã ở đâu?” Nói xong, anh còn nhìn quanh người Tiêu Quý.
“Tớ….” Tiêu Quý còn chưa nói xong thì đã bị Mễ Tu nhẹ nhàng xoay người qua.
Sau đó, chân tướng.
Khuôn mặt Mễ Tu ửng đỏ, anh ngơ ngẩn đứng đó, so với Tiêu Quý anh càng không biết làm sao. Đương nhiên anh biết đây là chuyện gì, nhưng mà anh không biết nên xử lý thế nào! Đi tìm cô giáo sao?
“A Tu, làm sao bây giờ? Tớ về nhà thế nào đây?” Tiêu Quý kéo tay anh, khẽ hỏi.
Mễ Tu cứng họng, lúc ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy bạn học ở xung quanh liên tục nhìn về phía Tiêu Quý bên này, anh theo bản năng che chở cô, sau đó anh cởi áo khoác đồng phục của mình buộc trên eo Tiêu Quý, rồi cầm túi sách của cô, nói: “Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà.”
“Tớ không dám đi.” Tiêu Quý nói nhỏ. Bây giờ chỉ cần hơi động một chút là cảm giác như có cái gì chảy xuống, cô thật không dám lộn xộn, càng đừng nói đến từ chỗ này đi về.
Mễ Tu tựa hồ nhận ra hoàn cảnh khó khăn của Tiêu Quý, rối rắm rồi lại rối rắm, cuối cùng anh xoay người nói: “Đi lên, tớ cõng cậu.”
Tiêu Quý ngẩn người, trông thấy Mễ Tu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi. Bờ lưng không rộng lớn lắm, tuy rằng thân hình cao to, nhưng nhìn cũng không rắn chắc, trên khuôn mặt ngây ngô bây giờ có chút xấu hổ thẹn thùng, thế nhưng lại khiến cô muốn dựa vào.
Đây chính là Mễ Tu nhà cô.
Tiêu Quý dựa trên lưng Mễ Tu, ôm cổ anh, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô cảm nhận được trái tim có cùng nhịp đập với mình. Các học sinh xung quanh thì thầm với nhau, không ngừng quan sát bọn họ, mà hai người lại bình tĩnh, hoàn toàn không có hành động gì, tuy rằng rối rắm, tuy rằng ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại thoả mãn, sung sướng.
Thế nhưng còn chưa ra xa khỏi trường học, Tiêu Quý liền thét lên: “Ô, A Tu, tớ làm bẩn đồ cậu rồi!”
Dường như nhớ lại cảnh tượng kia, cho đến lúc Mễ Tu đưa Tiêu Quý đến dưới lầu ký túc xá nữ thì cô vẫn còn cười vui sướng.
“Được rồi, cười nữa miệng sẽ lệch sang một bên.” Mễ Tu yêu chiều gõ vào mũi Tiêu Quý, nói.
“Miệng lệch mắt xéo anh cũng phải cần.” Nói xong, cô nhìn phía sau Mễ Tu, còn nói: “Quần anh hình như hơi bẩn, làm sao anh đi về chứ.”
“Anh đến ký túc xá ngủ, ở đó còn quần áo của anh.” Mễ Tu nói.
“À, vậy anh mau trở về đi, nhớ đi vòng qua người khác đấy.” Tiêu Quý dặn dò.
“Ừm.” Mễ Tu đáp, nhưng không nhúc nhích.
Tiêu Quý ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt trong suốt. Mễ Tu của lúc này, bóng đêm dày đặc không thể che đậy vẻ dịu dàng trong con mắt của anh, cô đi khập khiễng, nhẹ nhàng hôn lên môi Mễ Tu.
Anh híp mắt, giữ chặt gáy cô, làm cho nụ hôn này càng sâu sắc hơn.
Ánh trăng sáng tỏ, buổi tối đam mê, cuối cùng cũng không bằng sự hoàn hảo và thuần khiết của giờ phút này.