Hầu Tử đáng thương bưng ly mì ăn liền không biết đã nở ra từ lúc nào, hai mắt cô ngấn lệ ngồi trên giường, nịnh hót lấy lòng: “Người ta đói…”
“Dựa theo trước mắt, trong móng khỉ của cậu có chất bảo quản ước chừng cao hơn gấp hai lần ứng với giá trị của nó, hơn nữa tính chất dẻo dai, nhập khẩu tức hoá, cậu rất thích hợp với đói khát.” Tiểu Mã Ca vừa xếp quần áo, vừa thờ ơ nói.
“…” Nước mắt Hầu Tử tuôn rơi, Tiểu Mã Ca không thương cô.
Mị Mị khẽ cười, cất va ly xong, cô đứng dậy thấy Tiêu Quý đang nhìn hai người kia tranh cãi với nhau, cô hỏi: “Tiểu Quý, hành lý của cậu đâu?” Bởi vì tính cách hướng nội, đối với người gặp mặt lần đầu, Dương Chu Miểu Miểu thật sự không thể gọi cô là Tiểu Kê.
“Hôm qua tớ đến thành phố B, hành lý đều ở chỗ bạn tớ.” Tiêu Quý nói.
“À, vậy cậu có muốn bọn tớ giúp cầm qua đây không?” Miểu Miểu quan tâm hỏi.
“Không cần, ngay mai tớ…” Tiêu Quý vừa định nói ngày mai bạn trai tớ sẽ giúp mang sang đây thì đã bị một tiếng kêu rên của Hầu Tử ngắt lời.
“Có lỗi với ai cũng không thể có lỗi với dạ dày của mình, đi, các chị em, cùng đi cung cấp cho hệ tiêu hoá của tụi mình thôi!”
Tiêu Quý lặng lẽ bất đắc dĩ, liếc nhìn Mị Mị mỉm cười. Bản lĩnh ăn nói của Hầu lão tam nhà các cô thật sự là vững chắc lại quái dị, đối với năng lực lý giải của loài người tuyệt đối là một thử thách mới.
Tiêu Quý đi theo các bạn cùng xuống lầu, cô có chút không yên lòng, chẳng biết Mễ Tu tan học chưa, cô còn chưa mua di động, không có cách báo cho anh biết, nếu Mễ Tu đến không tìm thấy cô thì làm sao đây. Nghĩ thế, Tiêu Quý chỉ lo cúi đầu đi đường, không hề để ý Hầu lão tam đi đằng trước cô đột nhiên dừng bước chân, rồi lén lút nói gì đó với bọn Mị Mị.
“Mị Mị, cậu xem, bên kia có một anh chàng đẹp trai, cậu nói xem, anh ấy có phải đang đợi tớ không?” Hầu Tử tiến đến cạnh lỗ tai Mị Mị, ra vẻ ngượng ngùng.
“…Chắc là không phải đâu.” Mị Mị hiền lành yếu ớt nói.
“Tớ đương nhiên biết không phải, tớ hoàn toàn không biết anh ấy.” Hai mắt Hầu Tử ngay lập tức đầy vẻ “Cậu thật sự ngốc lại ngây thơ tớ làm sao có thể quen biết anh ấy”.
“…” Mị Mị không nói gì mà còn nhìn cô với vẻ vô tội.
“Cậu nói xem, tớ đi qua dụ dỗ anh ấy được không?” Hầu Tử xoa tay, hèn hạ nói.
“Không tốt đâu.” Mị Mị mau chóng nắm lấy móng vuốt của Hầu Tử, sợ con khỉ này vội vàng chạy qua.
“Tớ đương nhiên biết không tốt, tớ lại chẳng ngốc nghếch.” Hai mắt lại đầy vẻ “Cậu thật sự ngốc lại ngây thơ tớ làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy” lần nữa.
“…” Mị Mị yếu ớt buông móng vuốt của Hầu Tử ra, lặng lẽ cúi đầu.
“Cậu nói xem, tớ… Tiểu Kê cậu đụng vào tớ.” Hầu Tử đang ghiền trêu chọc Mị Mị chợt quát lên.
Tiêu Quý lảo đảo mấy bước, rồi đứng vững, cô không hề trông thấy Hầu Tử đang lườm mắt nhìn mình, hai tròng mắt linh hoạt của cô trói chặt bóng dáng đứng dưới tàng cây long não xanh um cách các cô không xa. Tầm mắt giao nhau, Tiêu Quý cười cong khoé mắt, ánh chiều tà của hoàng hôn vẩy xuống, chiếu rọi sưởi ấm khác thường.
“Tiểu Kê, cậu đang dùng ánh mắt mê hoặc của cậu để dụ dỗ anh chàng đẹp trai kia sao?” Hầu Tử một tay ôm cổ Tiêu Quý, nói với vẻ dung tục.
“Hả?” Tiêu Quý nhìn cô, chẳng biết nói gì.
“Chậc chậc chậc, thật sự là cực phẩm nha.” Hầu Tử tiếc hận lắc đầu: “Đáng tiếc a đáng tiếc a, sao tớ lại không quen biết anh ấy chứ, tớ rất muốn dung nạp anh ấy vào hậu cung của tớ nha!”
Tiêu Quý thầm kín liếc bạn Hầu nào đó ở bên cạnh vẫn còn thương tiếc, cô chớp chớp mắt.
“Ơ? Sao cực phẩm lại đi sang đây?” Bàn tay Hầu Tử đang ôm Tiêu Quý đột nhiên siết chặt.
“Ừ, thật là cực phẩm.” Từ khi anh chàng đẹp trai càng ngày càng gần, Tiểu Mã Ca cũng không nhẫn nại nữa mà tán thưởng một tiếng.
Sau đó cực phẩm dừng lại trước mặt các cô, tươi cười mê người, liếc mắt đưa tình.
Gió nhẹ từ từ thổi tới, mái tóc đen trên trán người thanh niên khẽ khàng lay động, đồng tử sáng bóng đen láy.
“Em muốn đi đâu?” Mễ Tu nhìn Tiêu Quý trước mặt, hỏi.
“Định cùng các cô ấy đi ăn chút gì.” Tiêu Quý trả lời.
Ba cặp mắt cùng liếc về phía cô.
“Đây là bạn cùng phòng của em, Hậu Khả, Dương Chu Miểu Miểu, Mã Tri Ly. Đây là bạn trai tớ, Mễ Tu.” Tiêu Quý giới thiệu.
“Chào các bạn, sau này Tiểu Quý còn nhờ các bạn chiếu cố nhiều hơn.” Mễ Tu cười nhẹ.
Hầu Tử lặng lẽ mở móng vuốt đang khoát trên cổ Tiêu Quý, thấp giọng hỏi Mị Mị: “Hồi nãy tớ nói gì thế?”
Chưa nói gì cả, chỉ là nói với Tiêu Quý muốn dung nạp bạn trai cậu ấy vào hậu cung của cậu mà thôi. Mị Mị và Tiểu Mã Ca lịch sự thân thiện cười với Mễ Tu, mà bạn Hầu nào đó lại tự động lùi hai bước.
“Đi ăn cơm không?” Mễ Tu nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, em hơi đói rồi.” Tiêu Quý gật đầu, còn nói: “Anh đi cùng với tụi em chứ?”
Mễ Tu cười đến dịu dàng, nói: “Là hai tụi mình cùng đi.”
Tiêu Quý sửng sốt một chút, lập tức mở to hai mắt nhìn. Ba người kia bỏ chạy lúc nào thế?
Hầu Tử túm lấy Tiểu Mã Ca và Mị Mị chạy nhanh về phía trước, cô còn quay đầu lại nhìn, dùng khẩu hình nói với Tiêu Quý.
Tiêu Quý đỡ trán, không khỏi đổ mồ hôi một phen, khẩu hình của Hầu Tử cô nhìn đã hiểu, dụ dỗ.
“Em muốn ăn gì?” Mễ Tu xoa nhẹ mái tóc ngắn của Tiêu Quý, dịu dàng hỏi.
“Dụ dỗ.” Tiêu Quý trả lời theo phản xạ.
Mễ Tu sửng sốt.
Tiêu Quý phản ứng lại, cũng ngây ngẩn cả người.
Quả nhiên, gần son thì đỏ, gần mực thì đen. Tiêu Quý rất lo lắng cho những ngày tháng sau này của mình, về sau cô có thể trở thành sắc nữ hay không.
“Em đang gợi ý gì cho anh sao?” Mễ Tu cúi người, kề sát lỗ tai ửng đỏ của Tiêu Quý, giọng nói mê hoặc.
Tiêu Quý cúi đầu, hai má hơi hồng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, mũi chân giẫm trên giày Mễ Tu một cái, âm thanh êm ái giống như kẹo ngọt: “Em muốn ngày mai mới đến ở ký túc xá.”
Ngụ ý này khiến tâm trí Mễ Tu nhộn nhạo, lòng bàn tay theo đó bùng lên nhiệt độ.
Anh và Tiêu Quý không phải chưa từng thân mật, loại khoái cảm rung động lòng người này đến bây giờ vẫn khiến anh say mê. Thế nhưng, một mình anh đến đại học B, Tiêu Quý thì phải chuẩn bị thi vào trường cao đẳng, để không chậm trễ việc học của cô, bọn họ ít gọi điện thoại cho nhau, càng đừng nói đến hành động thân mật. Cho dù là nghỉ đông và nghỉ hè Mễ Tu được về nhà, phần lớn thời gian đều là dạy phụ đạo cho Tiêu Quý, áp lực lại kiềm chế, sợ quấy nhiễu cô học hành, làm cho cô phân tâm. Hiện tại nghe cô nói câu này, trong cơ thể anh giống như có gì đó đang lao nhanh, nhịp tim có phần không thể chế ngự.
Áp chế khô nóng trong lòng, Mễ Tu xoa tóc Tiêu Quý, anh mỉm cười lấy ra một chiếc hộp được đóng gói xinh đẹp từ trong ba lô.
“Mở ra xem thử có thích hay không?”
Tiêu Quý nhận chiếc hộp, ngẩng đầu hỏi: “Đây là cái gì?”
Mễ Tu cười không nói, tỏ ý Tiêu Quý hãy mở hộp ra.
Tiêu Quý rũ mắt xuống, nhẹ nhàng tháo ra sợi ruy băng màu hồng nhạt trên chiếc hộp, cô xé giấy gói rồi mở hộp ra, khi trông thấy thứ bên trong, đồng tử óng ánh nhấn chìm vào đó.
Một chiếc điện thoại cùng kiểu dáng với Mễ Tu, của anh là màu đen, của cô là màu trắng.
“Thật đẹp!” Tiêu Quý vuốt ve chiếc di động màu trắng, lòng tràn đầy vui mừng.
“Có nó, anh có thể báo cáo tất cả hành tung của mình với em bất cứ lúc nào.” Mễ Tu trêu ghẹo nói. Quan trọng hơn là, lúc nào cũng có thể nghe được giọng nói của em.
Tiêu Quý nhẹ nhàng hừ một tiếng, trở tay nắm lấy ngón tay của Mễ Tu, nũng nịu sẵng giọng nói: “Em muốn trở về.”
Nhiệt độ nóng bỏng đan xen lẫn nhau, anh thầm nghĩ màn đêm mau buông xuống đi.