• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước đi thong thả đến ngoài cổng trường, Tiêu Quý giãy khỏi tay Mễ Tu, đứng trước mặt anh, chống nạnh nhìn anh.

Mễ Tu khẽ cười, không nói lời nào cũng chẳng giải thích, hai tròng mắt sáng ngời óng ánh, lộ vẻ nuông chiều.

“Vì sao anh lại ở cùng với Mạnh Nhụy? Vì sao anh và cô ta như là quen thân lắm? Vì sao cô ta gần anh như vậy? Vì sao! Vì sao! Vì sao!” Giống như một loạt pháo nổ, Tiêu Quý chu cái miệng nhỏ nhắn, liên tục hỏi rất nhiều vì sao.

Mễ Tu vươn tay, dùng ngón cái và ngón giữa kẹp lấy đôi môi đang vểnh lên của cô, trong đôi mắt là nụ cười dịu dàng, anh nhẹ giọng nói: “Em bắt chước máy móc à? Vì sao nhiều thế.”

Tiêu Quý trừng mắt, mặc cho Mễ Tu kẹp môi cô, vẫn lên tiếng dù nói năng không rõ ràng: “Vì sao…”

Mễ Tu buông tay ra, vén tóc rối trên trán cô, ấm áp nói: “Em muốn anh trả lời vấn đề nào trước.”

Tiêu Quý chớp mắt, nhấc chân lên giẫm trên giày Mễ Tu, nũng nịu nói: “Hừ, trả lời từng câu một, anh đừng hòng trốn tránh, trước tiên trả lời em vì sao anh lại xuất hiện cùng cô ta?”

“Bởi vì cô ta đến lớp tìm anh, nói muốn cùng anh ăn cơm.” Mễ Tu thành thật trả lời.

“Cô ta nói muốn cùng anh ăn cơm thì anh sẽ cùng cô ta ăn cơm sao?” Tiêu Quý hỏi lại, sức lực trên bàn chân mạnh hơn một tí, nghiền nát mũi giày của Mễ Tu.

Mễ Tu bật cười, mặc cho cô bạo lực gia đình, giọng nói vẫn ôn hoà như cũ: “Ừ, anh sai rồi, không nên bằng lòng đi ăn với cô ta, cho dù cô ta khóc chết ở lớp tụi anh.”

“Anh lo cô ta khóc hay không à!” Tiêu Quý nhấc chân ra, tiếp tục chống nạnh, trừng anh: “Mạnh Nhụy luôn tới lớp tìm anh sao?” Cô ta muốn làm gì, đào góc tường ư?!

“Đã tới mấy lần rồi.” Mễ Tu nói.

“Vì sao không nói cho em biết.” Tiêu Quý bĩu môi đến độ có thể treo được lọ xì dầu.

“Không cần thiết, cũng không phải người quan trọng.” Mễ Tu xoa cổ và hai má Tiêu Quý, nói dịu dàng.

Một câu không phải người quan trọng làm vui lòng Tiêu Quý, đôi môi vểnh lên từ từ thả lỏng, cô đong đưa cánh tay Mễ Tu, nói: “Em không thích Mạnh Nhụy, lại càng không thích cô ta cứ tìm anh mãi, lại càng càng không thích anh xuất hiện chung với cô ta.”

Trước kia cũng có nữ sinh cứ hai ba ngày là viện cớ đến tìm Mễ Tu nhà cô, có ý đồ tiếp cận anh, khi ấy Tiêu Quý nhiều lắm cũng chỉ làm nũng, nửa ngây ngô nũng nịu nhắc nhở anh cách xa các cô gái ấy, nói mình là người đã có vợ, phải ở nhà giữ vợ. Thế nhưng hôm nay trông thấy Mễ Tu xuất hiện cùng Mạnh Nhụy, hơn nữa cô ta còn cố ý cách gần anh như vậy, bộ dạng như con chim bé nhỏ nép bên người, lúc ấy Tiêu Quý có một tia hoảng loạn, nhưng chỉ thoáng trong giây lát, cô rất hiểu Mễ Tu nhà cô, anh tuyệt đối sẽ không là ra bất cứ điều gì tổn thương cô. Nhưng mà người có ý độ tiếp cận là Mạnh Nhụy, Tiêu Quý không thể không suy nghĩ nhiều, bởi vì liên quan đến Lưu Cẩm Trúc, nói thật, Tiêu Quý có một loại phản cảm lạ lùng đối với Mạnh Nhụy, thậm chí là thái độ thù địch.

Mễ Tu xoa cằm cô, lại gõ nhẹ lên trán cô, rồi ôm cô vào trong lòng nói: “Ừ, sau này anh sẽ không xuất hiện cùng cô ta, nếu cô ta lại đến tìm anh, anh nhất định tỏ thái độ kiên quyết nói với cô ta rằng, Mễ Tu là người đã có vợ, xin miễn nhòm ngó, đừng nhớ nhung, không được phép tới nữa.”

Tiêu Quý ở trong lòng Mễ Tu cười ngọt ngào, cô dụi đầu trong ngực anh, tiếng cười như chim hoàng anh rời tổ, làm ấm lòng người.

Mễ Tu cười theo, anh vỗ mông Tiêu Quý, kề sát tai cô nói: “Đừng cười nữa, coi chừng đau sốc hông, không phải em muốn đi ăn sao, muốn ăn gì anh đưa em đi.”

Tiêu Quý ngẩng đầu, cắn cằm Mễ Tu một cái, nước bọt dính lên, cô nheo mắt, hai má lúm đồng tiền chợt hiện: “Vì trừng phạt anh, hôm nay anh nấu cho em ăn.”

Mễ Tu sờ cằm, nhìn thấy chất lỏng trong suốt nào đó trên tay, anh dở khóc dở cười nói: “Em cắn anh còn muốn anh nấu cơm cho em ăn hả?”

“Hừ! Anh có ý kiến ư!” Tiêu Quý lấy khăn giấy lau tay Mễ Tu, ngẩng đầu trừng anh: “Có ý kiến cũng không cho nói!”

“Không ý kiến.”

“Hừ!”

“Vậy em muốn ăn gà kho hay là sườn ram?”

“Sườn ram đi!”

“Đúng lúc trong nhà trọ còn mấy gói mì ăn liền vị sườn.”

“Vậy em muốn ăn gà kho.”

“Ăn đồng loại không tốt đâu.” (biệt danh của Tiểu Quý là Tiểu Kê, nghĩa là gà con, cho nên bạn ấy ko thể ăn đồng loại của mình )

“Em muốn ăn gà kho!”

“Không có mùi vị này.”

“Vậy anh còn hỏi em muốn ăn gà kho hay sườn ram làm gì?”

“Thuận miệng hỏi thôi, không có ý gì khác.”

“…Anh đáng ghét!”

“Như vậy mới gọi là đáng ghét!” Này này này…em thấy chưa!

Tiêu Quý túm góc áo Mễ Tu, nhướng mày, nhìn tấm bảng nhỏ màu vàng đặt ngang cửa thang máy, cô hết sức bực bội nói: “Bảo trì thang máy là ý gì đây?”

“Chính là ý hôm nay không thể ăn sườn.” Mễ Tu gõ trán Tiêu Quý một cái, muốn kéo cô đi.

Thế nhưng, Tiêu Quý kiên trì, nhìn chằm chằm vào tấm bảng lưu ý màu vàng kia.

Mễ Tu xoay người nhìn cô, buồn cười lắc đầu, nói: “Đợi ngày mai anh sẽ nấu mì cho em, muốn ăn vị gì cũng được, bây giờ theo anh đi ăn, được không?”

“Hôm nay, hiện tại, giờ phút này, em muốn ăn mì ăn liền vị sườn!” Tiêu Quý xoay người nhìn anh, hai má phồng lên, thở phì phì nói.

Mễ Tu nhìn cô, bất đắc dĩ khẽ cười, lặng lẽ thở dài, anh khom người, vỗ lưng mình.

Tiêu Quý sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì cười cong khoé mắt, cô nhún người nhảy lên, vươn tay ôm cổ Mễ Tu, lớn tiếng hô: “Xuất phát, tiến quân lên lầu sáu, sườn ngon đang đợi chúng ta!” Lại nói từ khi Tiêu Quý vào đại học B, cô ngày càng làm càn đối với Mễ Tu nhà cô.

Mễ Tu vỗ mạnh mông cô, lúc Tiêu Quý còn chưa kịp hô ra tiếng thì Mễ Tu đã rảo bước về phía lối đi an toàn.

Tiêu Quý vội vàng ôm chặt cổ Mễ Tu, còn chưa ổn định lại hoảng hốt ban nãy, cô nói: “Suýt nữa anh quăng em xuống rồi!” Lại còn dám tét mông cô, không thể chấp nhận bạo lực gia đình!

Mễ Tu không nói lời nào, lại trở tay vỗ mông Tiêu Quý một cái nữa, tiếng động còn vang hơn ban nãy, trong hành lang vắng vẻ lờ mờ, hình như cũng có tiếng vọng lại.

Tiêu Quý đỏ chín mặt, cô bóp cổ Mễ Tu, oán hận gào lên: “Đau muốn chết, đau muốn chết! Anh lại tét mông em, anh không biết mông cọp không được sờ tới sao!”

Mễ Tu biết điều sờ soạng một chút, còn khiêu khích nhéo một cái.

“A…” Tiêu Quý tức giận, há mồm cắn cổ Mễ Tu một cái, vừa cắn vừa hàm hàm hồ hồ nói gì đó.

Mễ Tu cảm nhận được xúc cảm ấm áp của luồng điện từ trên cổ lan tới toàn thân, tê dại ngứa ngáy, anh thậm chí có thể nắm bắt được dáng dấp của chiếc lưỡi mê người kia dao động thế nào. Hô hấp không khỏi trầm đục, nhiệt độ cơ thể dường như tăng cao, Mễ Tu trầm thấp nói: “Đừng náo loạn!”

Tiêu Quý ngẩng đầu, bĩu môi liếc nhìn Mễ Tu, thấy thần sắc của anh bình thường, nhưng âm thanh có chút lạ, cô hừ nhẹ một tiếng rồi cúi đầu cắn tiếp.

Mễ Tu hít sâu, hầu kết trượt lên trượt xuống, anh tăng tốc bước chân, dường như có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình.

Vào nhà trọ, lúc Tiêu Quý vẫn còn đang gặm cắn, Mễ Tu đã xoay người đặt cô trên cánh cửa, cảm xúc đã kiềm nén nay bùng nổ trong nháy mắt.

Thông qua hành lang lầu sáu có thể nghe thấy tiếng va chạm của cánh cửa vang lên lách cách, hơn nữa duy trì rất lâu.

Khi tất cả trở về yên tĩnh, Tiêu Quý suy nghĩ lại một vấn đề, cô là tới ăn sườn mà, nhưng vì sao lại để người khác ăn sạch sành sanh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK