"A... Lục Bách Dịch, anh làm cái gì thế? Mau buông ra đi!"
Bàn tay to lớn lại thô bạo của anh đặt lên đùi của Châu Anh, đầu ngón tay không kiểm soát được mà ma sát liên tục lên da thịt của cô. Mỗi lần bị Lục Bách Dịch chạm vào là cơ thể nhạy cảm của cô lại có phản ứng lạ. Đôi tay nhỏ nhắn và yếu ớt của cô nắm lấy cánh tay gân guốc của Lục Bách Dịch, gắng gượng đẩy anh ra nhưng không sao làm được.
Lục Bách Dịch rất khỏe, thân hình lại cao lớn hơn Châu Anh rất nhiều, với sức của cô thì không thể đấu lại anh.
"Đừng mà, dừng lại đi!"
Ngón tay thon dài của Lục Bách Dịch bắt đầu mơn trớn từ đùi của cô lên trên, dần dần đi xuyên vào lớp váy rồi chạm phải vùng cấm địa. Diệp Châu Anh giật nảy mình lên vì sợ nhưng lúc cô định phản kháng thì bất ngờ bị Lục Bách Dịch cưỡng hôn.
"Ưm..."
Tay anh túm chặt tóc phía sau đầu của cô, môi lưỡi linh hoạt nhanh chóng rút cạn ý định phản kháng của Diệp Châu Anh, khiến cô rơi vào trạng thái mơ hồ. Nụ hôn mà anh trao cho cô giống như có bỏ chút mị hoặc, tuy thô bạo nhưng lại khiến Diệp Châu Anh bị cuốn theo nó.
"Haaa!"
Hai đôi môi quấn quýt một lúc rồi mới buông ra, Lục Bách Dịch theo đà trượt nụ hôn xuống dưới cổ, dưới xương quai xanh của Châu Anh. Nụ hôn ướt át và thấm vị chiếm hữu của anh khiến Châu Anh chỉ biết nhắm chặt mắt, co rúm người lại không thể phản kháng. Hai tay cô siết chặt lấy phần áo phía sau tấm lưng rộng của Lục Bách Dịch khiến nó nhăn nhúm lại.
Càng hôn Lục Bách Dịch càng cảm thấy mùi vị cơ thể của Diệp Châu Anh không hề tệ, ngược lại còn khiến anh càng mê đắm hơn. Trên người cô có một mùi thơm rất quyến rũ, vốn nghĩ người bị bệnh như cô thì trên người chỉ toàn mùi thuốc nhưng không phải như thế. Hương thơm này giống như đã cuốn hút anh, khiến anh cứ tiếp tục làm càn mà không thể dừng lại.
"Ưm... Bách Dịch, dừng lại đi, xin anh đừng làm loại chuyện này với em nữa."
Trong khi Diệp Châu Anh không ngừng cầu xin thì Lục Bách Dịch chỉ chăm chăm vào việc thưởng thức cơ thể của cô, ngó lơ hoàn toàn những gì mà cô nói. Đêm hôm qua, anh biến thành cầm thú chà đạp cơ thể cô đã khiến cô sợ hãi. Bởi nếu không có tình yêu mà làm chuyện này thì chẳng khác gì Lục Bách Dịch đang coi cô là búp bê tình dục cả.
Lục Bách Dịch càng lúc càng trở nên gian mãnh hơn, anh nắm lấy cổ áo của cô kéo trễ xuống sau đó vùi đầu vào ngực cô hít hít. Diệp Châu Anh kinh hãi nhìn xuống, nếu còn tiếp tục thế này chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra, cô lập tức giơ hai tay ra đẩy Lục Bách Dịch một cái thật mạnh.
"Lục Bách Dịch, mau dừng lại!"
Lục Bách Dịch không chịu dừng thậm chí còn muốn xé váy của cô. Bất quá, Diệp Châu Anh liền vung tay tát thẳng vào mặt của anh.
Bốp!
Tiếng bạt tai đau đớn vang lên trước sự ngỡ ngàng của Lục Bách Dịch.
Đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ tát, không những thế còn tát rất đau nữa.
Lục Bách Dịch trợn trừng hai mắt quay sang nhìn Diệp Châu Anh, ánh mắt anh sắc lạnh lại hung dữ khiến Châu Anh nhất thời rùng mình run sợ.
"Ai... ai bảo anh không chịu dừng lại nên... nên em mới..."
"Diệp Châu Anh, cô có biết mình vừa làm gì không?"
Giọng nói lạnh lùng đáng sợ của Lục Bách Dịch vừa cất lên đã khiến Diệp Châu Anh cứng họng, cô im bặt không biết nói gì cả.
Ngay sau đó, Lục Bách Dịch đã nổi điên lên, anh siết chặt lấy eo của cô đẩy cả người cô áp sát vào lồng ngực mình. Tay còn lại anh bóp chặt lấy cằm cô, gằn giọng nói:
"Cô chẳng có quyền gì để đánh tôi hết Diệp Châu Anh. Cô đã chọc tôi điên lên thì cô phải chịu trừng phạt."
Dứt lời, Lục Bách Dịch liền cúi xuống hôn ngấu nghiến lên cơ thể của Châu Anh. Đây mà là trừng phạt sao? Nếu bị trừng phạt theo cách này chi bằng anh tát lại cô một cái còn hơn.
"A... Lục Bách Dịch, bỏ ra! Ưm..."
Chẳng mấy chốc, vùng cổ và ngực của Diệp Châu Anh đã xuất hiện vài dấu hôn đỏ ửng. Lục Bách Dịch lúc này giống như một con thú dữ khát tình đang cố gắng giằng xé con mồi trong tay.
Ở bên ngoài, Nghiêm Hạ Nhi vẫn chưa chịu rời đi. Cô ta tò mò không biết Diệp Châu Anh nói gì với Lục Bách Dịch mà lại lâu đến vậy.
Nghiêm Hạ Nhi không gõ cửa trước mà cứ thế quay lại mở cửa đi vào và cảnh tượng mà cô ta bắt gặp đã khiến cô ta sửng sốt trong giây lát. Trước mắt Nghiêm Hạ Nhi là đôi nam nữ đang tình tứ, Diệp Châu Anh bị khóa chặt trong vòng tay của Lục Bách Dịch nên chỉ nhìn rõ được gương mặt khổ sở của cô và bóng lưng của Lục Bách Dịch.
"Cái quái gì thế này?"
Nghiêm Hạ Nhi lẩm bẩm câu đó trong miệng, tay cô ta siết chặt lấy cửa, còn chân thì cứng đờ không thể bước tiếp. Qua con mắt của Nghiêm Hạ Nhi, cô ta đã nhìn thấy Lục Bách Dịch hôn Diệp Châu Anh ở trong phòng làm việc. Một tay anh ôm cô, còn tay kia thì mò vào trong lớp váy sờ soạng khắp cơ thể trông thật gợi tình. Cảnh tượng ấy khiến người ta bỏng mắt, đối với Nghiêm Hạ Nhi là sự khó chịu vì thế cô ta đã chạy vội ra ngoài và đóng cửa lại.
Nghiêm Hạ Nhi đứng tựa lưng vào cánh cửa rồi thở dốc. Hai mắt cô ta đỏ hoe ánh lệ như sắp khóc, sau đó một tràng độc thoại cất lên:
"Sao có thể như thế được? Lục Bách Dịch từng nói không thích cô ta cơ mà, sao anh ấy lại làm chuyện đó? Chẳng lẽ anh ấy thực sự không còn yêu mình nữa rồi ư?"
Một lúc sau...
Nghiêm Hạ Nhi ngồi ở phòng khách đã nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa thấy Diệp Châu Anh ra khỏi phòng làm việc của Lục Bách Dịch. Cô ta vắt chéo chân, cắn móng tay ngồi đợi Diệp Châu Anh nhưng càng đợi càng tức.
Cạch!
Đúng lúc ấy, Diệp Châu Anh mở cửa bước ra ngoài.
Bộ dạng của cô lúc rời khỏi đó trông thật thiếu sức sống, giống như đã bị Lục Bách Dịch hút cạn sức lực.
Cô lững thững đi qua phòng khách nhưng không để ý đến Nghiêm Hạ Nhi, vừa thấy cô, Nghiêm Hạ Nhi đã lập tức đứng lên.
"Diệp Châu Anh!"
Châu Anh giật mình quay lại thì phát hiện Nghiêm Hạ Nhi đang nhìn mình với ánh mắt có chút khó chịu. Cô lặng lẽ bước đến trước mặt cô ta, hỏi:
"Cô Nghiêm có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Đứng ở khoảng cách gần thế này, Nghiêm Hạ Nhi có thể nhìn rõ từng dấu hôn trên người của Diệp Châu Anh mà Lục Bách Dịch đã để lại. Chỉ cần nhìn thấy chúng thôi cô ta đã tức điên lên rồi.
"Tôi nghe nói gia đình cô đã ép Bách Dịch kết hôn với cô và cuộc hôn nhân của hai người chỉ là ép buộc mà thành."
"Thì sao?"
"Cô tưởng bản thân là tiểu thư nhà quyền quý thì có thể dùng quyền lực để ép buộc một người à? Bách Dịch là người thích tự do, không đời nào anh ấy chịu ràng buộc trong cuộc hôn nhân chán ghét này với cô đâu."
Gì đây?
Nghiêm Hạ Nhi nói vậy là đang cố tình tuyên chiến với cô đấy à?
Xem ra cô ta không giống những trà xanh khác, không thích lén lút mà lại trực tiếp công kích như vậy. Có lẽ cô ta nghĩ rằng Châu Anh dễ đối phó hoặc là coi thường cô.
"Nghiêm tiểu thư, cuộc hôn nhân giữa tôi và Bách Dịch cho dù có không được hạnh phúc thì không phiền đến cô xen vào."
Nghiêm Hạ Nhi bất ngờ bật cười, một nụ cười như đang chế giễu Châu Anh. Cô ta khoanh tay trước ngực, vênh mặt bước đến gần Châu Anh hơn.
"Xem ra cô cũng tự tin quá nhỉ? Nhưng theo tôi được biết, cô không phải gu của Bách Dịch. Anh ấy thích những người quyến rũ và sắc sảo chứ không như cô, vừa yếu ớt lại chẳng có gì nổi bật ngoài cái gương mặt xinh đẹp cả."
Nếu so về thân hình, chắc chắn Diệp Châu Anh không nóng bỏng bằng Nghiêm Hạ Nhi nhưng về nhan sắc thì Diệp Châu Anh đương nhiên sẽ nhỉnh hơn một bậc. Không đâu tự nhiên Diệp Châu Anh lại có cái danh "Mĩ nhân đẹp nhất Kiều Thành" được.
"Tôi không phải gu của anh ấy nhưng hiện tại tôi là vợ anh ấy, là Lục thiếu phu nhân và là nữ chủ nhân của căn biệt thự này. Nghiêm tiểu thư, nếu không phải vì cô là khách của anh chồng tôi thì tôi đã sớm đuổi cô đi rồi."
"Cái... Cái gì?"
Nghiêm Hạ Nhi bị những lời của Diệp Châu Anh làm cho tức điên lên. Thật không ngờ rằng cô ta lại bị chính người mà mình coi thường làm cho cứng họng, không thể nói thêm lời nào nữa.
Diệp Châu Anh lạnh lùng rời đi, để lại Nghiêm Hạ Nhi đứng đực mặt ngoài phòng khách. Khi đứng trước Nghiêm Hạ Nhi, Diệp Châu Anh đã rất mạnh mẽ nhưng trái tim cô vẫn yếu đuối như vậy. Đúng là hiện tại cô đang là vợ của Lục Bách Dịch, là Lục thiếu phu nhân nhưng đó cũng chỉ là chức danh chứ thực chất cô chẳng nhận được chút tình cảm nào từ anh cả. Lục Bách Dịch chỉ thích cơ thể của cô, ngoài lúc trên giường và làm tình ra thì anh còn chẳng thèm để ý đến cô một lần nữa. Nếu không có được tình yêu của Lục Bách Dịch thì cái chức danh này cũng sớm lung lay mà thôi.
...
Vài ngày sau.
Hôm nay chính là ngày chụp ảnh quảng bá hãng mĩ phẩm mới của tập đoàn Lục thị, có tên là Banasi. Người mẫu quảng bá cho hãng mĩ phẩm mới lần này sẽ là Nghiêm Hạ Nhi.
Sáng nay Lục Bách Dịch đã ăn mặc rất chỉnh tề và lịch lãm để chuẩn bị tới công ty. Sau khi thư ký Trình lái xe đến đón anh, Lục Bách Dịch liền từ trong nhà bước ra ngoài.
"Bách Dịch, anh chờ chút đã."
Từ trên tầng, Diệp Châu Anh lóc cóc chạy xuống. Hôm nay cô ăn mặc rất đẹp, chuẩn vibe gái công sở nhưng điều đó mới khiến anh ngạc nhiên.
"Diệp Châu Anh, cô định đi đâu à?"
Châu Anh thở hổn hển, tay bám vào áo của Lục Bách Dịch rồi trả lời:
"Cho em... đi cùng đi, em muốn... đến tham gia buổi chụp ảnh quảng bá mĩ phẩm."
"Cái gì?"
Lục Bách Dịch vốn tưởng câu nói hôm đó của cô là câu nói đùa nhưng xem ra anh đã lầm.
"Diệp Châu Anh, nơi cô nên tới là bệnh viện chứ không phải Lục thị. Đừng tưởng làm vợ tôi thì có thể tùy tiện muốn gì cũng được."
"Em không tùy tiện, em nói rồi đó thôi, em sẽ đầu tư vào dự án mới đó thì anh phải cho em tham gia."
Diệp Châu Anh cứng đầu hơn mọi khi, cô thẳng thừng mở cửa xe của anh ngồi vào trong. Thư ký Trình há hốc mồm nhìn cô rồi lắp bắp chào:
"Thiếu... thiếu phu nhân."
Diệp Châu Anh khẽ mỉm cười gật đầu, lúc cô định cài dây an toàn thì bỗng dưng có một bàn tay túm lấy cổ áo của cô.
"A..."
Lục Bách Dịch hằm hằm nhìn cô, anh nghiêm túc nói:
"Mau cút ra khỏi xe của tôi, cô tưởng tôi đang đùa với cô đấy à?"