"Hạ Nhi, em có sao không? Hiện tại em đang ở đâu, anh sẽ tới cứu em."
Nghiêm Hạ Nhi vừa khóc vừa liếc mắt nhìn xung quanh, bản thân cô ta cũng không biết nơi mình bị nhốt là ở đâu hết. Cô ta thu mình ngồi gọn một chỗ trong căn phòng rộng lớn sau đó khóc nấc lên từng cơn.
"Anh Hàm Dương, em sợ lắm! Em không biết đây là nơi nào, bọn họ bắt em tới đây rồi nhốt em lại... Hức!"
[Bình tĩnh đi Hạ Nhi, bây giờ anh sẽ lập tức tới cứu em. Nhưng em có thể miêu tả qua nơi mà em bị nhốt không?]
Nghiêm Hạ Nhi thấy vậy liền đứng dậy, cô ta đi đến cửa sổ bị đóng chặt cố gắng mở nó ra nhưng cũng vô dụng. May mắn là có một lỗ thông gió ở trên cao có thể quan sát cảnh vật bên ngoài vì thế Nghiêm Hạ Nhi đã kê ghế trèo lên xem thử.
"Em nghĩ mình đang ở trong một tòa nhà và ở tầng thứ ba, đứng ở đây em có thể nhìn thấy bệnh viện Cicia..."
[Hạ Nhi, em chụp ảnh rồi gửi cho anh đi.]
"Em không thể làm thế được vì đây không phải điện thoại của em, em không biết mật khẩu với cả..."
Trong lúc đang nói chuyện điện thoại với Lục Hàm Dương, Nghiêm Hạ Nhi đột ngột dừng lại vì nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài cửa phòng.
"Điện thoại của tao rơi đâu mất rồi?"
"Mày tìm kỹ chưa? Hay làm rơi trong phòng rồi."
"Để tao tìm thử."
Nghiêm Hạ Nhi hốt hoảng trèo xuống ghế, cô ta vội vàng nói với Lục Hàm Dương lần cuối trước khi tắt máy:
"Anh Hàm Dương, bọn chúng đã phát hiện ra điện thoại bị mất rồi, em cúp máy đây. Anh phải mau tới cứu em đấy nhé, nếu không... em sẽ... em sẽ chết mất."
[Được rồi Hạ Nhi, em đừng sợ, anh nhất định sẽ cứu em.]
Tút.
Cuộc trò chuyện vừa kết thúc Lục Hàm Dương liền bất lực ngồi phịch xuống ghế. Anh ta đưa hai tay ôm chặt lấy đầu, sau khi biết Nghiêm Hạ Nhi vẫn an toàn là anh ta đã yên tâm hơn. Tuy nhiên không thể để Hạ Nhi bị nhốt mãi được nữa, Lục Hàm Dương cần phải cứu cô ta ngay lập tức.
"Alo, mau cho tìm kiếm trong phạm vi gần bệnh viện Cicia các tòa nhà cao hơn ba tầng. Những tòa nhà bỏ hoang hay cho thuê đều phải lục soát kĩ càng, nhất định phải cứu được Hạ Nhi, nghe rõ chưa?"
[Vâng, chúng tôi sẽ cho người đi ngay đây.]
"Khi nào tìm được cô ấy nhớ phải gọi điện cho tôi."
[Anh yên tâm đi Lục đại thiếu gia, chúng tôi nhất định sẽ tìm được người cho anh.]
Đêm hôm đó.
Nghiêm Hạ Nhi một mình nằm trên giường lạnh lẽo, cô ta đang đợi Lục Hàm Dương đến cứu mình nên không ngủ được. Bên ngoài yên tĩnh đến lạ thường, càng đợi càng khiến bản thân thêm lo lắng.
Liệu rằng Lục Hàm Dương có đến giải cứu Nghiêm Hạ Nhi kịp thời hay không?
"Anh Hàm Dương..."
Trong lúc tưởng chừng như tuyệt vọng, ở bên ngoài bất chợt truyền đến vài tiếng động lớn như ai đó đánh nhau. Nghiêm Hạ Nhi vội vã chạy xuống giường, tiếng đánh nhau càng lúc càng lớn nhưng cô ta không thể mở cửa được.
Rầm!
Lát sau, cánh cửa phòng bị ai đó làm đổ xuống, Nghiêm Hạ Nhi bất ngờ giật bắn mình.
"Hạ Nhi."
Lục Hàm Dương vừa nhìn thấy Nghiêm Hạ Nhi liền chạy đến bên cạnh cô ta, còn cô ta thì lập tức ôm lấy Lục Hàm Dương.
"Huhu, anh Hàm Dương, sao giờ anh mới tới? Em cứ tưởng... em cứ tưởng anh sẽ không tới cứu em, hức..."
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Hạ Nhi chủ động ôm Lục Hàm Dương một cách thân mật như vậy. Trên nét mặt anh ta bỗng sáng lên nụ cười mãn nguyện sau đó nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc, trấn an Nghiêm Hạ Nhi.
"Không sao rồi, có anh ở đây, anh sẽ không bao giờ bỏ mặc em."
Đám người bắt cóc Nghiêm Hạ Nhi theo lệnh của Lục Bách Dịch đã bị hạ gục bởi người của Lục Hàm Dương. Dù sao thì vài tên cũng không thể thắng được nhiều người, mà chúng lại còn có cả vũ khí nữa nên Lục Hàm Dương mới dễ dàng cứu được Nghiêm Hạ Nhi.
Sau khi cứu Nghiêm Hạ Nhi rời khỏi nơi đáng sợ ấy, Lục Hàm Dương liền lái xe đưa cô ta về khách sạn. Thế nhưng do ám ảnh vì chuyện bị bắt cóc ở khách sạn nên Lục Hàm Dương đành phải đưa cô ấy về nhà của mình, tức là biệt thự Lục gia.
Vừa về tới biệt thự Lục gia, Nghiêm Hạ Nhi đã phải láo lươn quan sát xem Lục Bách Dịch có ở đây không. Nhưng có vẻ giờ đã muộn và anh đã đi ngủ rồi. Biệt thự Lục gia trống vắng và yên tĩnh, đến mức có sự xuất hiện của Nghiêm Hạ Nhi cũng chẳng ai biết ngoài người hầu và vệ sĩ.
Lục Hàm Dương dẫn Hạ Nhi vào phòng của mình sau đó nói:
"Hạ Nhi, em ngủ ở phòng anh, còn anh sẽ ngủ ở phòng khách."
Nghiêm Hạ Nhi liếc nhìn căn phòng sau đó chạy đến chỗ Lục Hàm Dương, bày ra bộ dạng đáng thương cùng giọng nói ngọt ngào:
"Anh... anh đừng đi, em... em không muốn ở một mình."
Đứng trước cô gái mình yêu, Lục Hàm Dương cũng giống như bao người đàn ông khác thôi, sao mà chịu đựng được. Thế là anh ta đã mềm lòng, đồng ý ở lại cùng Nghiêm Hạ Nhi.
"Em có đói không? Anh lấy chút gì đó cho em ăn nhé?"
"Vâng."
Lục Hàm Dương rời khỏi phòng, gương mặt bỗng bừng sáng cả lên vì hạnh phúc. Không những được ở cạnh người mình yêu mà cô ấy còn có cử chỉ gần gũi, bằng đấy yếu tố thôi cũng đủ khiến Lục Hàm Dương say mê.
Lát sau, Lục Hàm Dương đem lên phòng chút thức ăn dành cho Nghiêm Hạ Nhi. Anh ấy chu đáo đến mức tiện tay pha cho cô ấy một ly sữa nóng hổi.
"Em mau ăn đi cho nóng."
"Cảm ơn anh, Hàm Dương."
Nghiêm Hạ Nhi nhấc đũa lên, từ từ gắp thức ăn bỏ vào miệng. Trong lúc đó Lục Hàm Dương ngồi đối diện chăm chú quan sát Nghiêm Hạ Nhi, vừa ngắm cô ấy vừa hỏi:
"Em có biết bọn bắt cóc tại sao lại bắt em tới đó không?"
Nghe Lục Hàm Dương hỏi câu này Nghiêm Hạ Nhi bất chợt khựng người lại, cô ta siết chặt lấy đôi đũa, sắc mặt trở nên thật nghiêm trọng.
"Sao thế Hạ Nhi?" Lục Hàm Dương thấy lạ liền hỏi.
Nghiêm Hạ Nhi phẫn nộ ngước mắt lên, cô ấy gằn giọng nói ra từng chữ một trong sự căm hận:
"Anh có biết kẻ đã sai người bắt cóc em là ai không? Chính là người em trai yêu quý của anh, Lục Bách Dịch."
Lục Hàm Dương bất ngờ đến sửng sốt, anh ta không thể tin được Lục Bách Dịch lại làm chuyện đó.
"Em nói gì cơ? Là Bách Dịch sao?"
"Phải, chính anh ấy đã bắt cóc em. Em đã van xin anh ấy thả em ra nhưng anh ấy không chịu nghe, em đã rất sợ, em còn suýt nữa thì bị đám người kia ***** ***..."
Nghiêm Hạ Nhi lại bắt đầu dùng chiêu trò nước mắt để cầu xin sự thương hại từ Lục Hàm Dương. Bây giờ người cô ta có thể dựa vào, có thể lợi dụng chỉ còn mình anh ấy mà thôi.
Lục Hàm Dương nổi giận đập mạnh tay xuống mặt bàn, anh ta thật sự đang rất tức giận, đến mức không thể tha thứ cho việc làm của Lục Bách Dịch.
"Tại sao nó lại bắt cóc em?"
"Em không biết nhưng có lẽ là... anh ấy muốn độc chiếm em một mình. Em không ngờ anh ấy lại có tính chiếm hữu cao như thế."
Nghiêm Hạ Nhi bắt đầu xuyên tạc chuyện mình bị bắt cóc, có vẻ như cô ta đang âm mưu gì đó và chắc chắn đó là một âm mưu xấu xa. Lục Hàm Dương đứng dậy định rời đi, anh ta nắm chặt tay với vẻ mặt cau có, chắc hẳn định đi tìm em trai tính sổ.
"Anh phải đi hỏi nó cho ra lẽ."
"Đừng mà Hàm Dương, anh đừng như vậy."
Nghiêm Hạ Nhi vội vàng chạy theo cản Lục Hàm Dương.
"Hạ Nhi, em vẫn còn bênh cho Bách Dịch trong khi nó đã làm thế này với em sao?"
"Không, em chỉ không muốn hai anh em anh vì em mà trở mặt. Anh hãy bỏ qua chuyện lần này đi, có được không?"
Nghiêm Hạ Nhi muốn Lục Hàm Dương bỏ qua nhưng anh ta dường như không thể. Để cơn tức giận trong lòng Lục Hàm Dương dịu xuống Nghiêm Hạ Nhi đã dùng chính bản thân mình giúp anh ấy. Cô ta kiễng chân lên, chủ động hôn lên môi Lục Hàm Dương. Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người họ vì thế Lục Hàm Dương rất sững sờ.
"Hạ Nhi, em..."
"Hàm Dương, ở lại với em đêm nay, em cần anh..."
Sau đó hai người họ tiếp tục lao vào hôn nhau, Lục Hàm Dương bị cưỡng hôn đến mức không kịp trở tay.
Ban đầu tất cả đều do Nghiêm Hạ Nhi chủ động nhưng chỉ vài phút sau Lục Hàm Dương đã tự chiếm lấy ưu thế. Anh ấy đẩy Nghiêm Hạ Nhi Hạ Nhi ngã xuống giường, vừa hôn vừa cởi đồ trên người xuống. Chẳng mấy chốc cả hai đã trần như nhộng, dưới ánh đèn sáng rực, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau cùng chìm đắm trong cuộc hoan ái đầy kích tình. Sau đêm nay, Nghiêm Hạ Nhi sẽ trở thành người của Lục Hàm Dương.
...
Sáng hôm sau.
Hôm nay người nhà họ Lục trên dưới đều có việc ra ngoài. Lục lão phu nhân cùng Lục phu nhân thì đi chùa từ sáng sớm, Lục lão gia có cuộc hẹn cũng vừa rời đi, trong nhà giờ cũng chỉ còn có lớp trẻ.
Diệp Châu Anh và Lục Bách Dịch vừa xuống dưới nhà định ra ngoài thì bất ngờ nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc.
"Ây dô, chào buổi sáng hai người nhé!"
Cả Diệp Châu Anh và Lục Bách Dịch đều bất giác quay phắt người lại. Lục Bách Dịch tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy Nghiêm Hạ Nhi đứng trước mặt mình mà không phải ở tòa nhà kia.
"Bách Dịch, sao anh lại nhìn em như thế? Không sợ vợ anh ghen sao?"
Diệp Châu Anh không để bụng chuyện đó, cô lên tiếng hỏi:
"Nghiêm Hạ Nhi, tôi nghe nói cô bị bắt cóc nhưng xem ra... đều là giả nhỉ?"
Nghiêm Hạ Nhi nhếch miệng cười trừ, cô ta khoanh tay trước mặt thẳng thừng đáp:
"Đúng là tôi đã bị bắt cóc nhưng tôi đã được cứu rồi. Tất cả là nhờ phước của chồng cô đấy Diệp Châu Anh."
Lục Bách Dịch xanh mặt nhìn Nghiêm Hạ Nhi, cái bộ dạng này của cô ta chắc hẳn lại đang giở trò gì đó. Anh hạ giọng đồng thời nắm lấy tay Nghiêm Hạ Nhi định kéo đi.
"Nghiêm Hạ Nhi, chúng ta cần nói chuyện."
"Lục Bách Dịch, em mau buông tay Hạ Nhi ra ngay lập tức!"
Đúng lúc đó Lục Hàm Dương bỗng xuất hiện, anh ta kéo Nghiêm Hạ Nhi về phía mình đồng thời mặt đối mặt với em trai cực kỳ căng thẳng.
"Anh..." Lục Bách Dịch khẽ nói.
"Kể từ giờ Hạ Nhi là người của anh, em không được phép động tay động chân với cô ấy. Và sớm thôi cô ấy sẽ trở thành chị dâu của em nên anh hi vọng em có thể giữ khoảng cách với cô ấy."