Lục Hàm Dương đưa Hiểu Minh cho quản gia Kim trông, thằng bé vô cùng ngoan ngoãn, không khóc cũng không đòi theo ba vì thế Lục Hàm Dương có thể yên tâm mà đi làm. Anh ta lên phòng để lấy tài liệu thì bắt gặp Nghiêm Hạ Nhi đang trang điểm rất xinh đẹp.
"Em lại định đi đâu nữa thế? Không ở nhà với con sao?"
Nghiêm Hạ Nhi dửng dưng:
"Đâu phải chỉ có mình anh đi làm, em cũng có công việc của mình."
Dạo này Nghiêm Hạ Nhi chẳng chút đoái hoài gì đến con trai cũng như chồng mình. Lục Hàm Dương cảm thấy cuộc hôn nhân này ngày càng trở nên chán ngắt và mệt mỏi. Trong một khoảnh khắc suy nghĩ không được tích cực Lục Hàm Dương đã không kiểm soát được hành động của mình, anh ta tức giận đá mạnh vào chiếc ghế khiến nó đập thẳng vào tường gây ra tiếng động lớn.
Rầm!!!
Nghiêm Hạ Nhi giật mình quay sang, cô ta hoảng hốt gắt lên:
"Lục Hàm Dương, anh làm cái trò gì vậy?"
Lục Hàm Dương liếc mắt nhìn Nghiêm Hạ Nhi, gương mặt lộ rõ vẻ tiều tụy, anh ta thành ra như vậy chỉ vì thức đêm trông con trong khi vợ mình thì lại nhởn nhơ ở bên ngoài chụp ảnh.
"Cái gia đình này thiếu tiền hay sao mà em cũng phải chạy đôn chạy đáo để đi làm? Lục gia thiếu tiền để nuôi em chắc, sao lúc nào em cũng cắm đầu vào những cái việc vô nghĩa đó rồi chẳng để tâm gì đến gia đình thế hả?"
Trước những lời gắt như lửa của Lục Hàm Dương, Nghiêm Hạ Nhi lại cảm thấy thật nực cười, cô ta từ từ đứng dậy đối mặt với anh ta.
"Anh bị làm sao thế? Anh nói ra những lời đó mà nghe được à? Em đi làm việc kiếm tiền hẳn hoi tử tế mà anh nói là vô nghĩa sao?"
"Kiếm tiền? Là kiếm tiền hay kiếm âm mưu xen vào chuyện của người khác?"
"Lục Hàm Dương, đủ rồi đấy! Hôm nay anh làm sao thế hả? Rốt cuộc anh muốn cái gì?"
Nghiêm Hạ Nhi đột nhiên lớn tiếng quát lại chồng mình bởi cô ta chưa từng sợ Lục Hàm Dương vì cô ta biết người đàn ông này cực kỳ yêu cô ta.
"Bách Dịch đã kể cho anh nghe rồi, em lại đang có âm mưu gì vậy Hạ Nhi? Đã hai năm rồi, em không thể để yên cho em trai anh được ư?"
Nghe Lục Hàm Dương nói vậy, Nghiêm Hạ Nhi bỗng chột dạ nhưng cô ta vẫn cố tỏ ra vô cùng bình tĩnh để đáp trả:
"Âm mưu gì chứ? Lục Bách Dịch nói với anh như thế sao? Anh tin anh ta hay là tin em?"
Lục Hàm Dương im lặng bước từng bước đến gần Nghiêm Hạ Nhi, ánh mắt của anh ta toát ra một vẻ gì đó rất đáng sợ. Nghiêm Hạ Nhi nuốt nước bọt lùi chậm về phía sau nhưng ngay lập tức cánh tay cô ta đã bị nắm chặt lấy.
"Á..."
"Nghiêm Hạ Nhi, em cứ định như thế này đến bao giờ nữa? Em không thể để yên cho Bách Dịch được à? Bây giờ em đã là vợ của anh, là mẹ của con anh, vậy mà em còn tơ tưởng đến em trai anh nữa sao?"
Nghiêm Hạ Nhi mím chặt môi nhìn Lục Hàm Dương với ánh mắt đầy uất ức, cô ta cựa quậy cổ tay sau đó hất thật mạnh.
"Em thích như thế đó thì sao hả? Em đã từng nói rồi đó thôi, em sẽ không bao giờ để yên cho Lục Bách Dịch được sống yên ổn! Em sẽ hủy hoại cuộc đời của em trai anh, em sẽ hủy hoại anh ta và Diệp Châu Anh bằng mọi giá!"
Chát!
Nghiêm Hạ Nhi vừa dứt lời thì bỗng nhiên bị Lục Hàm Dương ra tay tát thẳng vào mặt. Cái tát ấy khiến Nghiêm Hạ Nhi sững sờ hồi lâu, cô ta ôm lấy bên má đã đỏ ửng, hai mắt long lanh nhìn chồng mình.
"Anh... anh vừa tát em sao?"
Đây có lẽ là lần đầu tiên Lục Hàm Dương ra tay đánh Nghiêm Hạ Nhi. Anh ta thực sự đang rất tức giận cho nên mới không thể kiềm chế được cảm xúc.
"Anh cảnh cáo em, tốt nhất em nên buông bỏ ý định làm hại tới Bách Dịch với Châu Anh, nếu không thì đừng trách anh."
"Vậy nếu em cứ động tới họ thì sao? Anh sẽ ly hôn với em chắc?"
Nghiêm Hạ Nhi đang lấy việc ly hôn ra đe dọa Lục Hàm Dương, nhưng cô ta có nằm mơ cũng không ngờ tới việc chồng mình lại có phản ứng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của cô ta.
"Đó cũng là một ý tưởng không tồi đâu. Em đừng nghĩ anh không dám ly hôn, thậm chí anh còn có thể kéo em ra khỏi ngành người mẫu đấy."
Nghe tới đây Nghiêm Hạ Nhi cảm giác như mọi thứ đang dần sụp đổ, cô ta thật không ngờ một Lục Hàm Dương luôn hết lòng yêu chiều cô ta lại có thế nói ra những lời như thế. Nghiêm Hạ Nhi vội vàng nắm lấy tay Lục Hàm Dương, giọng điệu khẩn cầu:
"Hàm Dương, anh sẽ không làm thế với em đâu mà đúng không? Anh chỉ đang nói đùa thôi có phải không? Anh nói anh yêu em mà Hàm Dương..."
Nếu là trước đây có lẽ Lục Hàm Dương sẽ mềm lòng ngay nhưng giờ thì khác rồi, từng lời cầu xin của Nghiêm Hạ Nhi đều khiến anh ta chán nản. Lục Hàm Dương lạnh lùng rút tay ra sau đó nói:
"Anh yêu em nhưng anh sẽ không dung túng cho em nữa. Cũng giống như việc anh giúp em trở thành người mẫu được thì cũng sẽ kéo em ra khỏi ngành đó được."
"Không, Hàm Dương, anh đừng như thế..."
Rầm!
Nghiêm Hạ Nhi định đuổi theo Lục Hàm Dương để cầu xin thì cánh cửa đã vội đóng rầm lại trước mặt cô ta.
Nhìn bộ dạng của Lục Hàm Dương có vẻ như anh ta đang rất nghiêm túc, nghĩa là anh ta sẽ làm thật chứ không phải chỉ cảnh cáo miệng.
...
Hội trường thành phố Kiều Thành.
Hôm nay Diệp Châu Anh được trao giải thưởng người sáng tạo xuất sắc với sản phẩm Schale của tập đoàn D.G, chiến thắng của cô đã vượt mặt Banasi của Lục Bách Dịch.
Có rất nhiều người của D.G đến chúc mừng Châu Anh, trong đó còn có cả Dương Dịch Lam. Cậu ta cầm một bó hoa to đùng đến tặng cho Châu Anh rồi nói:
"Chúc mừng chị đã đạt được giải nhất."
"Cảm ơn em."
Dương Dịch Lam gãi đầu ngại ngùng, Dương Nhã Tình đứng bên cạnh liên tục dè bỉu em trai:
"Trông cái mặt mày kìa, đúng là mê gái!"
Sau đó Dương Nhã Tình lại quay sang tươi cười với Châu Anh:
"Châu Anh của chúng ta đúng là rất giỏi. À đúng rồi, tôi có bất ngờ dành cho cô đó."
"Bất ngờ sao?"
"Ừm, Dịch Lam, Jim, hai đứa đi giúp chị bê đồ nhé. Đi thôi..."
Chưa đợi hai chàng trai nhỏ tuổi đồng ý thì Dương Nhã Tình đã kéo hai người họ đi rồi. Diệp Châu Anh cầm theo bó hoa mỉm cười rồi từ từ rời khỏi hội trường thành phố.
Diệp Châu Anh định sang đường để đặt bó hoa lớn này vào trong xe ô tô vì vậy cô liền bước sang mà không để ý đèn xanh hay đèn đỏ.
Bịch!
Đang đi giữa chừng thì bỗng dưng bó hoa rơi bịch xuống đất, Diệp Châu Anh cảm thấy choáng váng, đầu óc cô quay cuồng như sắp ngất tới nơi.
Bíp bíp!
Đúng lúc ấy lại có xe đang lao tới, Diệp Châu Anh quay sang chưa kịp định thần thì chiếc xe liền lướt qua rất nhanh đồng thời cũng có một cánh tay kéo cô lại.
"Oái!"
Diệp Châu Anh ngả vào lòng người ấy, trong phút chốc cô tưởng mình suýt bị đâm rồi.
"Đèn đỏ còn chưa hiện mà em đã sang đường rồi, có biết như thế rất nguy hiểm không?"
Giọng nói này, hương thơm này thật là quen thuộc. Diệp Châu Anh vội ngẩng mặt lên, hai mắt cô tròn xoe nhìn người đã cứu mình không chớp mắt.
"Lục... Bách Dịch?"
Thì ra người đã cứu cô là Lục Bách Dịch, anh tới hội trường là để nhìn cô nhận giải và lẳng lặng theo dõi cô từ ban nãy.
"Hôm nay tôi tới để chúc mừng em vì đã xuất sắc giành giải nhất."
Diệp Châu Anh lập tức rời khỏi vòng tay của Lục Bách Dịch, nét mặt cô có chút không vui.
"Cảm ơn nhưng anh không cần giả bộ. Tôi biết nhiều người đang đồn thổi là tôi chiến thắng đều do may mắn và cũng vì anh từng là chồng cũ của tôi nữa..."
Lục Bách Dịch mỉm cười nhìn Châu Anh, anh đưa tay ra chạm nhẹ vào má cô, đầu ngón tay xoa xoa lên lớp da mềm mại ấy.
"Đừng để tâm đến họ nói gì, chiến thắng của em là công sức tâm huyết của em, tôi biết em đã rất vất vả để đạt được kết quả như ngày hôm nay."
Cùng thời điểm đó Nghiêm Hạ Nhi cũng đang có mặt trên quãng đường này, trong lúc chờ đèn đỏ cô ta đã gọi điện cho quản lý của mình.
"Alo? Lịch trình của tôi vào ngày mai là gì thế?"
[Cô Nghiêm, lịch trình của cô đã bị... hủy hết rồi ạ.]
"Cái gì? Ai hủy? Tại sao lại hủy?"
[Là giám đốc Lục Hàm Dương, anh ấy nói từ nay cô không cần phải đi chụp ảnh quáng cáo nữa bởi anh ấy đã hủy hết toàn bộ hợp đồng rồi.]
Tút.
Vì quá tức giận Nghiêm Hạ Nhi đã cúp máy và ném điện thoại đi. Cô ta vò đầu bứt tai rồi hét toáng lên ở trong xe:
"Chết tiệt, chết tiệt! Lục Hàm Dương, sao anh dám làm thế với em chứ? Thật đáng chết!"
Nghiêm Hạ Nhi bị hủy hợp đồng và tất cả lịch trình nên cô ta hiện tại như một kẻ điên vậy. Vốn tưởng Lục Hàm Dương sẽ chỉ cảnh cáo nhẹ nhàng nhưng ai ngờ anh ta lại làm quá mọi chuyện lên khiến Nghiêm Hạ Nhi mất tất cả chỉ trong một khoảnh khắc.
Trong lúc cơn tức giận như ngọn lửa đang cháy dữ dội thì Nghiêm Hạ Nhi lại nhìn thấy Lục Bách Dịch và Diệp Châu Anh ngay ở phía trước. Cô ta chăm chăm nhìn về phía họ, cả hai đều trông rất thân mật với nhau.
"Tôi thì bị lấy đi cả sự nghiệp vậy mà các người lại ở đó tình tứ với nhau sao? Cũng tại hai người mà tôi mới trở nên như vậy, thật không thể tha thứ."
Nghiêm Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi, tay siết chặt lấy vô lăng còn ánh mắt thì như lưỡi dao phóng thẳng về phía trước. Sau đó Nghiêm Hạ Nhi bất ngờ tăng tốc, chiếc xe ô tô lao vun vút về hướng mà Diệp Châu Anh và Lục Bách Dịch đang đứng.
"Tôi sẽ hủy hoại các người, đi chết đi..."
Lục Bách Dịch nhận ra chiếc xe ô tô đang lao tới, anh ôm lấy Diệp Châu Anh cùng né tránh chiếc xe nhưng mục tiêu của xe lại là hai người họ nên không thể tránh được.
Trong giây phút sinh tử, Lục Bách Dịch đã kịp đẩy Châu Anh sang một bên còn mình thì bị Nghiêm Hạ Nhi tông trúng. Ngay lập tức, Lục Bách Dịch bị văng xa vài mét, máu trên đầu cũng từ từ chảy đầy ra đường.
"Lục Bách Dịch!"
Diệp Châu Anh cũng đã bị thương nhưng chỉ bị thương nhẹ, cô vội vã đứng dậy, chạy về phía Lục Bách Dịch.
Hình ảnh Châu Anh trong mắt Bách Dịch càng ngày càng mờ, sau khi thấy cô đã an toàn Lục Bách Dịch mới yên tâm, hai mi mắt của anh cũng mệt mỏi khép chặt lại...
Xe ô tô sau khi gây ra tai nạn liền phóng thẳng đi, chỉ để lại một người toàn thân là máu với một người liên tục gào thét:
"Lục Bách Dịch, anh mau tỉnh lại đi!"
Đúng lúc ấy Dương Nhã Tình, Dương Dịch Lam và Jim mỗi người đang bê một thùng đồ phải ném vội xuống đất mà chạy tới chỗ tai nạn.
"Trời đất, Lục Bách Dịch anh ta..." Dương Nhã Tình che miệng hốt hoảng.
"Gọi cấp cứu, mau gọi cấp cứu ngay!"
Dương Dịch Lam loạng choạng lục túi quần tìm điện thoại, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy người gặp tai nạn với cơ thể toàn là máu nên không tránh khỏi mất bình tĩnh.
"A... Alo, làm ơn... làm ơn hãy đến hội trường thành phố ngay đi, có... có một người gặp tai nạn, anh ấy... anh ấy đang chảy rất nhiều máu."