"Ưm..."
Diệp Châu Anh không mang thuốc theo bên mình nên hiện tại cô không có cách nào để chống cự lại cơn đau đớn. Dạo này triệu chứng của bệnh càng ngày càng nặng, cơn đau tức với khó thở kéo đến cũng bất ngờ khiến Châu Anh không kịp phòng ngừa.
Chẳng mấy chốc, dáng vẻ nhỏ bé của cô đã không chịu được mà ngã nhào xuống mặt đường. Lúc đó mọi người xung quanh đều vô thức chạy tới chỗ của cô, họ hô hoán nhau hãy gọi cứu thương tới để đưa cô đến bệnh viện.
Trong khi Diệp Châu Anh bị ngất giữa đường và phải tới bệnh viện thì Lục Bách Dịch lại ở bên cạnh Nghiêm Hạ Nhi. Hôm nay là buổi chụp ảnh quảng bá lần hai, nhưng vì mặt của người mẫu bị sưng đỏ lên phải hoãn lại một chút.
"Bách Dịch, em xin lỗi, đáng lẽ ra em không nên để yên cho vợ anh đánh em như thế."
Nghiêm Hạ Nhi thấy Lục Bách Dịch có chút khó chịu liền sà đến ngồi cạnh anh, dùng giọng nói ngọt ngào của mình để quyến rũ anh. Lục Bách Dịch không để tâm đến, anh lạnh giọng:
"Kể từ lần sau cô đừng có chọc đến Diệp Châu Anh làm cái gì nữa, cô ta đã phiền phức lắm rồi bây giờ cô còn muốn tiếp nối cô ta gây phiền phức cho tôi nữa sao?"
Nghiêm Hạ Nhi tái mặt đi khi bị Lục Bách Dịch chửi te tua. Cô ta chỉ muốn hãm hại Diệp Châu Anh ai ngờ lại hại lây sang cả bản thân mình.
Đúng là gậy ông đập lưng ông!
Nửa tiếng sau...
Bệnh viện Cicia, Kiều Thành.
Trên giường bệnh, Diệp Châu Anh từ từ mở mắt tỉnh dậy với sự mệt mỏi bao trùm toàn thân thể. Cô có cảm giác như mình vừa từ cõi chết trở về, thật sự rất đáng sợ.
Cạch!
Đúng lúc đó, Trương Hạo Phàm mở cửa phòng bệnh mà Châu Anh đang nằm để bước vào.
Nghe thấy tiếng cạch cửa, cô nhẹ nhàng quay đầu sang nhìn. Trương Hạo Phàm thấy cô đã tỉnh liền vội vàng đi tới.
"Châu Anh, em tỉnh rồi sao? Cảm thấy trong người thế nào? Có khó chịu ở đâu không?"
Diệp Châu Anh mỉm cười, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy.
"Học trưởng, anh hỏi nhiều như vậy sao em trả lời được. Em ổn rồi, không sao đâu anh."
Trương Hạo Phàm bất lực nhìn cô gái cứng đầu đang nằm trên giường, cho dù cơ thể có yếu nhưng vẫn luôn miệng nói không sao.
"Châu Anh, sức khỏe của em là yếu tố quan trọng hàng đầu. Ban nãy em ngất xỉu ngoài đường may là có người nhìn thấy, nếu lỡ như em ngất xỉu ở một nơi vắng vẻ thì em sẽ gặp nguy hiểm đấy có biết không?"
Diệp Châu Anh đã từng nghĩ đến chuyện đó nhưng cô không nghĩ chuyện này lại tới nhanh như vậy. Bệnh của cô có lẽ đã nặng lắm rồi.
Trương Hạo Phàm nhìn gương mặt xanh xao của Châu Anh, thấy lo lắng cho cô liền nói thêm:
"Thời gian này việc điều trị sẽ dày đặc hơn, em hãy sắp xếp thời gian tới bệnh viện nhé! Từ giờ tới lúc phẫu thuật, anh muốn thấy được sự rạng rỡ trên nét mặt của em."
"Cảm ơn anh, học trưởng."
Trên đời này vẫn còn có người quan tâm lo lắng cho cô từng chút một. Hỏi han cô khi gặp vấn đề về sức khỏe, lo sợ khi cô bị ngất xỉu, đặc biệt là mong muốn nhìn thấy cô vui vẻ. Trương Hạo Phàm quả nhiên là một người đàn ông tốt, thực sự tốt.
Chiều hôm đó, Diệp Châu Anh dành thời gian ở bệnh viện để thực hiện điều trị. Cơ thể cô đã phải truyền rất nhiều loại thuốc, thực hiện nhiều xét nghiệm khác nhau nên không tránh khỏi sự mệt mỏi. Thế nhưng ở trong phòng bệnh nhiều cũng chán, Diệp Châu Anh nhân lúc Trương Hạo Phàm không để ý liền lén rời khỏi phòng bệnh, có lẽ đi dạo quanh bệnh viện sẽ giúp cô thoải mái hơn.
Trong lúc đi dạo quanh bệnh viện Diệp Châu Anh bỗng nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi nhưng ăn mặc rất sang chảnh đang đứng trước vườn hoa. Cô đã bị vẻ đẹp quý phái của bà ấy thu hút nên bước chân cứ không ngừng tiến đến chỗ bà ấy. Người phụ nữ lớn tuổi kia đang ngắm hoa một cách bình thường thì đột nhiên chóng mặt suýt thì ngã, may là Châu Anh phát hiện kịp thời nên đã đỡ kịp bà ấy không để bà ấy ngã.
"Bác gái, bác không sao chứ?"
Người phụ nữ đó gắng gượng đứng dậy, quay mặt lại nhìn Châu Anh rồi mỉm cười:
"Cảm ơn cô gái, tôi không sao đâu."
Khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp trong sáng tựa thiên thần của Châu Anh, người phụ nữ kia nhất thời không thể dời mắt khỏi cô. Bà ấy nhìn cô như nhìn thấy tuổi trẻ của mình, nhìn nhan sắc hiện tại của bà ấy bây giờ cũng đủ biết ngày xưa bà ấy xinh đẹp tới nhường nào.
"Bác gái, trên mặt cháu... có dính gì sao ạ?" thấy người phụ nữ đó nhìn mình không chớp mắt, Diệp Châu Anh liền lên tiếng hỏi.
"Không... Chỉ là ta thấy cô gái thực sự rất xinh đẹp! Nhưng nhìn cháu ta thấy quen lắm, cháu tên là gì?"
"Cháu tên Diệp Châu Anh ạ."
"Diệp Châu Anh? Có phải là tiểu thư nhà họ Diệp và là con dâu nhà họ Lục đó không?"
"Dạ vâng ạ."
"Chà... Cháu ngoài đời thật sự rất xinh đẹp. Đúng như lời đồn về mĩ nhân đẹp nhất Kiều Thành, chồng cháu chắc cảm thấy hạnh phúc lắm!"
Đôi khi những gì người ngoài nhìn thấy, những gì người ngoài nghĩ lại không phải là sự thật. Ai cũng nói Lục Bách Dịch lấy được Châu Anh là may mắn, Châu Anh được gả vào nhà họ Lục sẽ được hạnh phúc nhưng thực tế lại đâu phải vậy. Mặc dù đôi bên thông gia đều rất yêu quý con dâu và con rể nhưng hai nhân vật chính lại không hề hạnh phúc.
"Bác gái, cháu có thể hỏi tên bác được không?" Diệp Châu Anh nhẹ nhàng hỏi.
"Ta tên Giang Mẫn."
"Giang Mẫn? Vậy bác có phải là phu nhân chủ tịch Lưu Thục của tập đoàn LT không?"
Người phụ nữ hiền từ gật đầu.
"Thì ra là phu nhân, cháu xin lỗi vì đã không nhận ra phu nhân sớm hơn."
"Có sao đâu chứ? Không phải hiện tại đã nhận ra nhau rồi sao?"
Không thấy Diệp Châu Anh ở trong phòng bệnh, Trương Hạo Phàm đã vội vã chạy đi tìm cô khắp nơi. Cho đến khi ra đến vườn hoa, bắt gặp Châu Anh đang nói cười vui vẻ với một người phụ nữ, sự bất an trong lòng của Hạo Phàm cũng giảm đi phần nào. Thấy cô cười tươi như vậy, vui vẻ như vậy, Trương Hạo Phàm không lỡ phá hỏng bầu không khí ấy. Anh ta đứng nhìn hai người họ một lúc lâu rồi mới chịu bước vào trong.
"Châu Anh, hãy cứ cười thật nhiều như vậy, hạnh phúc như vậy vì em xứng đáng có được những điều đó."
Đến tối.
Sau khi xong việc ở công ty, Lục Bách Dịch lái xe phi thẳng đến quán rượu mới mở của Tiêu Đằng. Dạo này quán rượu làm ăn khấm khá nên sự xuất hiện của Tiêu Đằng ở công ty cũng ít đi.
Thấy bạn thân ngồi uống rượu ngon lành ở hàng ghế vip Tiêu Đằng liền đi tới. Anh ta vỗ vai Lục Bách Dịch đang ngồi uống rượu rồi nói:
"Tôi đã nói quán rượu này không chào đón cậu rồi mà."
Lục Bách Dịch không trả lời, chỉ im lặng uống hết cốc này đến cốc khác.
"Cái thằng này thật là... uống vừa vừa thôi!"
Tiêu Đằng bực mình giật lấy cốc rượu trên tay Lục Bách Dịch rồi đặt xuống bàn.
"Cậu mở quán rượu mà không cho khách uống sao?" Lục Bách Dịch say khướt liếc mắt nhìn lên, hạ giọng quở trách.
Tiêu Đằng nhìn bộ dạng say bí tỉ của Lục Bách Dịch rồi tặc lưỡi, đồng thời kéo anh đứng dậy.
"Thôi thôi thôi, cậu mau về cho tôi nhờ. Ở đây thêm lát nữa chắc cậu uống hết rượu quán tôi mất!"
Lục Bách Dịch loạng choạng đứng dậy, cúc áo trên phanh cả ra, cà vạt cũng xộc xệch không được chỉnh tề.
"Cậu dám đuổi tôi đi à?"
"Về đi, cậu về với vợ cậu đi! Coi như tôi mời cậu hôm nay nên không cần trả tiền, cậu chỉ cần về nhà là được rồi."
Tiêu Đằng kéo Lục Bách Dịch ra đến xe rồi nhờ nhân viên của mình lái xe đưa kẻ say xỉn kia về nhà. Sau đó, anh ta vào dọn dẹp đống chai rượu đổ ngổn ngang trên mặt bàn. Lục Bách Dịch uống rượu như uống nước, một mình anh trong vòng một tiếng đã uống hết sạch sáu chai rượu to.
Biệt thự Lục gia.
Rầm!
Diệp Châu Anh đang ngồi trước bàn trang điểm để chải tóc thì bỗng giật mình khi Lục Bách Dịch mở cửa bước vào. Anh ném áo khoác xuống nền nhà sau đó nằm phịch lên giường trong bộ dạng say xỉn.
Châu Anh liếc mắt nhìn anh rồi liếc nhìn chiếc áo khoác trên mặt đất. Cô có chút khó chịu nhưng cũng chỉ thở dài rồi đi tới nhặt áo khoác lên.
Lục Bách Dịch nằm trên giường, hai mắt lim dim nhìn về phía Châu Anh. Góc nghiêng của cô thực sự rất đẹp, cho dù có không trang điểm Diệp Châu Anh vẫn xinh đẹp động lòng người. Ngắm nghía cô hồi lâu, Lục Bách Dịch bèn cảm thấy khó chịu trong người, men rượu khiến cơ thể anh nóng bừng như lửa thiêu. Anh bất ngờ ngồi bật dậy, hai tay nhanh thoăn thoắt cởi cúc áo. Chẳng mấy chốc, chiếc áo sơ mi trắng đã rời khỏi cơ thể cường tráng kia, anh ném nó xuống đất rồi đứng dậy đi tới chỗ của Châu Anh.
Lúc này Châu Anh đang quay lưng lại, cô sửa soạn tủ quần áo, giúp Lục Bách Dịch treo áo khoác nhưng bất ngờ bị anh ôm lấy từ phía sau.
"A... Lục Bách Dịch, anh..."
Lục Bách Dịch siết chặt lấy eo của cô, đôi tay cơ bắp săn chắc siết cô đến ngộp thở. Diệp Châu Anh giống như chú thỏ yếu ớt, muốn giãy giụa cũng khó.
"Bỏ em ra đi! Anh say rồi!"
Lục Bách Dịch không trả lời, anh chỉ cúi xuống hôn lên bờ vai trần của cô sau đó là cổ và má. Diệp Châu Anh gắng gượng cạy ngón tay anh ra, cô giận dữ lớn tiếng:
"Em đã nói là bỏ ra rồi mà! Nếu anh muốn thì đi mà tìm Nghiêm Hạ Nhi, tìm em làm cái gì?"
Diệp Châu Anh tính chạy ra ngoài nhưng cổ tay của cô lại bị Lục Bách Dịch giữ lại. Anh nắm lấy eo cô, túm tóc, sau đó cúi xuống ngấu nghiến cưỡng hôn cô.
"Ưm... Ưm... Ư..."
Nụ hôn vừa sâu vừa cuồng nhiệt kia khiến Châu Anh khó thở. Tóc sau gáy của cô bị anh túm chặt lấy, ép cô hôn anh, không được phép khước từ.
"Haa... Ưm..."
Nụ hôn càng lúc càng trở lên điên loạn. Lục Bách Dịch bị men rượu điều khiển, anh lại sắp hóa thú tới nơi rồi.
Lục Bách Dịch lập tức nhấc bổng cô lên tay, đem cô ném xuống mặt giường. Anh đè lên cô, đưa tay cởi váy của cô một cách thô bạo.
"Lục Bách Dịch, mau dừng lại! Muốn thì đi tìm Nghiêm Hạ Nhi, đừng có làm thế với em! Chẳng phải anh thích cô ta sao? Tại sao không tìm cô ta?"
Lục Bách Dịch bực mình bóp lấy má của cô, anh trừng mắt nói:
"Người tôi muốn ngủ cùng là cô, người tôi muốn làm tình là cô, người tôi muốn ngay bây giờ là cô chứ không phải Nghiêm Hạ Nhi cô hiểu chứ?"