Vừa bước vào phòng khách Hải Lan Na đã chạm mặt Lục lão phu nhân. Vì mắt bà ấy kém, tuổi cũng đã cao nên không nhận ra Hải Lan Na là ai.
"Cháu chào lão phu nhân."
"Cô là..."
"Cháu tên là Hải Lan Na, là bạn của Lục thiếu phu nhân ạ."
Nghiêm Hạ Nhi nghe thấy giọng của Hải Lan Na liền chạy từ trong bếp ra ngoài. Cô ta đi tới trước mặt bà nội, vui vẻ giới thiệu:
"Bà à, bà không nhớ cô ấy sao? Hải tiểu thư là con gái của chủ tịch tập đoàn Hải Hà đó bà."
Lục lão phu nhân ỡm ờ gật đầu, bà ấy đã từng nghe qua cái tên tập đoàn Hải Hà nhưng vẫn chưa thể nhớ ra chính xác. Hải Lan Na đưa túi quà cho lão phu nhân với vẻ mặt rạng rỡ:
"Đây là quà cháu mua cho bà, mong bà hãy nhận lấy nó ạ."
"Trời ơi, cháu tới chơi được rồi không cần phải mua quà đâu."
Nghiêm Hạ Nhi thấy thế liền chen lời:
"Bà nội, Hải tiểu thư đã có lòng tốt thì bà cứ nhận cho cô ấy vui."
Cuối cùng Lục lão phu nhân cũng đồng ý nhận lấy món quà này, bà ấy còn tiện miệng nói thêm:
"Lát nữa cháu ở lại dùng bữa nhé, dù sao cũng sắp trưa rồi."
Hải Lan Na liếc mắt nhìn Nghiêm Hạ Nhi rồi mỉm cười gật đầu:
"Vậy... cháu xin lỗi vì đã làm phiền ạ."
"Không sao, không phiền gì hết. Được rồi, hai đứa cứ nói chuyện đi nhé, bà về phòng đây."
"Vâng."
Sau khi Lục lão phu nhân rời đi, Nghiêm Hạ Nhi liền kéo tay Hải Lan Na lên trên tầng hai. Nghiêm Hạ Nhi vừa đi vừa nói với Hải Lan Na rằng:
"Hải tiểu thư có muốn vào phòng ngủ của Lục Bách Dịch trước đây không?"
"Sao cơ?" Hải Lan Na giật mình ngơ ngác.
"Tuy căn phòng đó đã bị bỏ trống hai năm nhưng đồ đạc vẫn còn và vẫn được dọn dẹp thường xuyên, tôi sẽ dẫn cô bước vào không gian mà Lục Bách Dịch đã từng ở."
Căn phòng ngủ trước đây của Lục Bách Dịch khi còn ở biệt thự Lục gia vẫn được bảo quản giống như hai năm trước mặc dù không có người ở, vì thế đồ đạc bên trong vẫn còn sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp đâu ra đấy.
Đây là lần đầu tiên Hải Lan Na được bước vào phòng ngủ của Lục Bách Dịch. Cô ấy khẽ liếc nhìn xung quanh, màu sắc chủ đạo của căn phòng là một màu xanh nhạt đem đến cảm giác thật thoải mái. Hải Lan Na đi đến bên giường rồi ngồi xuống sau đó nhẹ nhàng chạm tay lên nệm giường mà Lục Bách Dịch từng ngủ hàng đêm. Với một người đã say đắm Lục Bách Dịch đến điên đảo như Hải Lan Na thì việc động vào đồ của anh thôi cũng khiến cô ấy thích thú.
Nghiêm Hạ Nhi đứng ngoài cửa nhìn biểu cảm của Hải Lan Na khẽ nhếch miệng cười đầy khinh bỉ. Trong mắt cô ta, Hải Lan Na chẳng khác nào một con nhỏ ngây thơ dễ bị lợi dụng cả.
Thật ngu ngốc!
Đang say sưa ngắm nhìn đồ đạc trong phòng đột nhiên ánh mắt của Hải Lan Na bỗng dán chặt vào chiếc bàn trang điểm phía trước. Cô ấy biết đó là bàn trang điểm của vợ cũ Lục Bách Dịch, dù hai người đã ly hôn nhưng chiếc bàn vẫn còn được đặt ở đó.
"Bàn trang điểm này là của Diệp Châu Anh, vì bà nội không cho vứt đi nên nó vẫn được đặt ở đây." Nghiêm Hạ Nhi đột nhiên lên tiếng.
"Lão phu nhân chắc là quý cô ấy lắm."
"Đương nhiên rồi, bà còn quý Diệp Châu Anh hơn cả Lục Bách Dịch. Lúc hai người họ ly hôn, bà đã rất đau lòng."
Nghe tới đây sắc mặt Hải Lan Na bỗng trùng xuống không vui, có lẽ cô ấy đang sợ mình sẽ không thể thay thế được vị trí của Diệp Châu Anh. Hiểu được ý nghĩ đó của cô ấy Nghiêm Hạ Nhi bỗng mỉm cười, đi đến trước mặt Hải Lan Na rồi nói:
"Thôi nào, cô thừa sức thay thế được vị trí của Diệp Châu Anh trong cái nhà này mà Hải Lan Na, việc bây giờ cô cần phải làm chính là có được trái tim Lục Bách Dịch trước đã."
"Nhưng có vẻ như anh ấy không thích tôi." Hải Lan Na buồn rầu.
"Sao có thể chứ? Cô xinh đẹp lại ngoan hiền thế này sao có đàn ông không thích cho được. Cô phải tự tin vào chính bản thân mình mới phải."
Hải Lan Na đã bị những lời dụ dỗ ngon ngọt của Nghiêm Hạ Nhi khống chế, hiện tại cô ấy chẳng khác gì một con bài của Nghiêm Hạ Nhi hết.
Khoảng một tiếng sau, xe ô tô của Lục Bách Dịch đã có mặt tại biệt thự Lục gia.
Lục Bách Dịch bước xuống xe, tay cầm hộp thuốc bổ đi vào bên trong.
"Nhị thiếu gia." quản gia Kim khẽ chào.
"Bà tôi đâu?"
"Lục lão phu nhân đang ở trong phòng thưa anh."
Lục Bách Dịch gật đầu, sau khi đưa áo khoác cho quản gia Kim anh liền đi thẳng đến phòng ngủ của bà nội.
Cốc... Cốc...
"Bà nội, là cháu Bách Dịch đây."
Cạch!
Vừa nghe thấy giọng của anh thì đã có người bên trong mở cửa nhưng người đó không phải bà nội mà là Hải Lan Na.
"Chào anh, Lục tổng."
Lục Bách Dịch ngơ ngác nhìn Hải Lan Na, anh khẽ hỏi:
"Hải tiểu thư, sao cô lại ở đây?"
"Cô ấy là bạn của Hạ Nhi đến đây chơi, bà đã mời cô ấy ở lại dùng cơm trưa với chúng ta."
Đột nhiên Lục lão phu nhân lên tiếng nói thay lời định nói của Hải Lan Na. Đứng trước Lục Bách Dịch, cô ấy vẫn còn rất e then và ngại ngùng.
"Cái gì?"
Lục Bách Dịch không thể tin được Hải Lan Na lại trở thành bạn với một người như Nghiêm Hạ Nhi. Anh cảm thấy thật khó hiểu vì người như Hải Lan Na không nên chơi chung với một kẻ xảo quyệt như Nghiêm Hạ Nhi mới phải.
Đến bữa trưa, Lục lão phu nhân và Lục Bách Dịch ngồi xuống bàn trước, thấy thế Nghiêm Hạ Nhi mới kéo ghế để Hải Lan Na được ngồi cạnh Lục Bách Dịch.
"Hải tiểu thư cô ngồi đi."
Lục Bách Dịch liếc mắt nhìn Nghiêm Hạ Nhi, anh đã ngầm hiểu ra ý đồ của cô ta và chỉ lườm để cảnh cáo. Nhận ra ánh mắt đó Nghiêm Hạ Nhi không những không sợ mà còn vênh váo hơn thế.
"Hải tiểu thư, không biết mấy món ăn này có hợp khẩu vị của cô không?" Lục lão phu nhân tươi cười hỏi.
"Cháu không kén ăn lắm đâu bà ạ."
"Ừm, vậy cháu cứ ăn tự nhiên đi nhé."
"Vâng."
Hải Lan Na được ngồi dùng bữa với gia đình Lục Bách Dịch không những thế còn được ngồi cạnh anh đúng là không gì hạnh phúc bằng.
Sau bữa ăn, Lục Bách Dịch có vào phòng ngủ cũ của mình để thay đồ. Anh vừa mới cởi được chiếc áo thì bỗng dưng Hải Lan Na bước vào.
"Lục tổng, tôi có chuyện này... a... Xin lỗi, tôi không biết anh đang thay đồ."
Hải Lan Na vừa nhìn thấy cơ thể của Lục Bách Dịch liền đỏ mặt quay đi, trái ngược với sự xấu hổ của cô ấy Lục Bách Dịch lại rất bình tĩnh.
"Cô muốn nói chuyện gì thì nói đi."
"À tôi... Thực ra tôi..."
Hải Lan Na ngước mắt nhìn anh, thân hình cường tráng cùng cơ bắp săn chắc ấy trông thật quyến rũ làm sao. Đối với một cô gái như Hải Lan Na thì sẽ không tránh khỏi sự lúng túng.
"Tôi không có nhiều thời gian đâu, cô muốn nói gì thì nói đi."
"Lát nữa anh có thể cho tôi quá gian được không?"
Lục Bách Dịch vừa cái cúc áo vừa quay sang đáp:
"Nhưng tôi đến công ty chứ không phải nhà cô."
"Không sao, chỉ một đoạn thôi cũng được."
Có lẽ chiêu trò quá gian để được ngồi chung xe với anh là do Nghiêm Hạ Nhi nói cho Hải Lan Na biết. Lục Bách Dịch hiểu rõ con người cô ta mà, có âm mưu bẩn thỉu nào mà cô ta không nghĩ ra được.
"Tôi hỏi cô câu này nhé Hải Lan Na."
"Vâng, anh cứ hỏi đi."
Lục Bách Dịch bỗng trở nên nghiêm túc, anh cho hai tay vào túi quần rồi từ từ đi đến gần Hải Lan Na. Ở khoảnh cách gần thế này Hải Lan Na có thể ngửi được rõ mùi hương thơm trên cơ thể Lục Bách Dịch, trái tim cô ấy cứ đập mạnh liên hồi, thật khó mà kiểm soát.
"Tại sao cô lại trở thành bạn của Nghiêm Hạ Nhi thế?"
"Vì tôi cảm thấy cô ấy là một người tốt, cô ấy đem lại cho tôi cảm giác một người bạn tuyệt vời."
Hải Lan Na đang nói toàn những điều hay về Nghiêm Hạ Nhi thì bất chợt nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Lục Bách Dịch đang hướng thẳng vào mình. Ánh mắt đó của anh thật đáng sợ khiến Hải Lan Na đang nói bỗng im bặt.
"Sai lầm lớn nhất của cô chính là làm bạn với Nghiêm Hạ Nhi đấy. Những kẻ chơi chung với cô ta đều chẳng ra cái gì cả."
Hải Lan Na giật mình ngước nhìn Lục Bách Dịch, anh nói như vậy chẳng khác nào đang gián tiếp chửi cô ấy. Lục Bách Dịch lạnh lùng rời đi, không ngờ chỉ một câu nói thôi cũng có thể khiến Hải Lan Na đau lòng.
Rời khỏi biệt thự Lục gia, Lục Bách Dịch có cho Hải Lan Na quá gian một đoạn.
Ngồi trên xe của anh, Hải Lan Na không dám nói chuyện, vì cô ấy sợ sẽ nói ra điều khiến anh khó chịu. Quả nhiên Lục Bách Dịch vẫn khó tiếp cận như vậy, dù đã lường trước được nhưng Hải Lan Na vẫn thở dài thất vọng.
Xe đang đi rất bình thường thì đột nhiên Lục Bách Dịch dừng lại trước cửa hàng hoa. Anh bước xuống chọn lấy hai bó hoa tuyệt đẹp, Hải Lan Na ngồi trong xe ngơ ngác nhìn anh, còn chưa kịp phản ứng gì thì Lục Bách Dịch đã giơ hai bó hoa trước mặt Hải Lan Na rồi mỉm cười hỏi:
"Hải tiểu thư, cô thấy bó nào đẹp?"
"Tôi sao?"
"Cô mau chọn đi."
Hải Lan Na cứ tưởng Lục Bách Dịch mua hoa tặng cho mình vì thế bỗng vui vẻ trở lại, cô ấy chỉ tay vào bó hoa bên tay trái của anh. Lục Bách Dịch lập tức chọn ngay bó hoa đó rồi tính tiền.
"Anh ấy mua hoa tặng mình sao? Vậy chứng tỏ anh ấy cũng thích mình rồi." Hải Lan Na thầm nghĩ.
Lục Bách Dịch mua hoa xong thì liền đặt nó ở bên cạnh. Hải Lan Na ngồi im chờ đợi khoảnh khắc Lục Bách Dịch cầm bó hoa tặng mình nhưng cô ấy đành ngậm ngùi thất vọng rồi.
Xe ô tô dừng lại ở lối đường về biệt thự Hải gia, Hải Lan Na đứng chơ vơ bên vỉa hè mà không hề có bó hoa nào cả. Lục Bách Dịch mua bó hoa đó không phải để tặng cô ấy mà là để tặng một người đặc biệt khác.
Hải Lan Na thẫn thờ gọi tài xế đến đón mình, chỉ trong vỏn vẹn một thời gian ngắn mà Lục Bách Dịch đã khiến cô ấy vui buồn thất vọng lẫn lộn không biết bao lần.
Tập đoàn mĩ phẩm D.G, văn phòng của Diệp Châu Anh.
Diệp Châu Anh vừa đi họp về thì bỗng thấy trên bàn làm việc của mình xuất hiện một bó hoa rực rỡ. Cô bước đến cầm lấy bó hoa, muốn tìm xem có tên người gửi không nhưng lại chẳng có gì. Hết cách, cô bèn cầm bó hoa ra hỏi nhân viên:
"Mọi người, có ai biết là ai đã gửi bó hoa này cho tôi không?"
Cả văn phòng nhìn bó hoa trên tay Châu Anh rồi lắc đầu, sau đó một nhân viên nữ bỗng lên tiếng:
"Chắc có chàng trai nào đó thầm thương trộm nhớ trưởng phòng Xavia của chúng ta rồi, tặng bó hoa to thế cơ mà."
"Phải đấy, phải đấy!"
Văn phòng bắt đầu rì rầm bàn tán sôi nổi trong khi Diệp Châu Anh vẫn chẳng nghĩ ra là ai tặng hoa mình. Nhưng cô cũng cảm thấy rất vui vì đây chính là loài hoa mà cô thích nhất.