Đương nhiên, nhìn vào mặt mũi nữ chủ nhân của Vương Phi, bình thường trong vương phủ, mỗi tháng Vương Gia đều sẽ đến chỗ của Vương Phi vài lần.
Nhưng Thái Bình Vương phủ không giống vậy, ngoài Vương Phi thì không hề có trắc phi và thiếp thất nào, hơn nữa bởi vì bệnh điên của Thái Bình Vương, đã thành hôn lâu như vậy nhưng Vương Gia và Vương Phi cũng chưa từng ở bên nhau.
Thật ra bao gồm cả Liên Hoa nô tỳ thiếp thân, trong lòng đều biết rõ, Thái Bình Vương điên thành như thế này, nói Vương Phi mệnh khổ thì cũng đúng là mệnh khổ, có lẽ cả đời này phải sống thủ tiết. Nhưng nếu may mắn thì cũng may mắn, Thái Bình Vương như vậy, đương nhiên không có khả năng cưới trắc phi nạp thiếp, không cần phải chia sẽ phu quân của mình với những nữ tử khác, không cần phải lục đục với nhau, chỉ cần an phận hầu hạ, sau này cho dù Thái Bình Vương chết đi, thì cả đời cũng vinh hoa phú quý.
Bình thường tình huống như thế này, ai mà không trốn tránh Vương Gia điên thật xa, thậm chí trong lòng có chút âm u, ngóng trông Vương Gia điên chết đi, như vậy cho dù hoàng thất vì thể diện, cũng sẽ không bạc đãi nàng, tập tục Đông Thuần Quốc là trượng phu chết rồi, nữ tử có thể quang minh chính đại tái giá.
Chỉ Cần Thái Bình Vương chết, nàng mang theo sự vinh hoa phú quý tái giá, thật sự không khó để tìm được một người trong sạch, nếu lại có tấm thân xử nữ, mặc dù tuổi tác lớn một chút thì tuyệt đối cũng sẽ được nhà chồng coi trọng.
Dưới các loại tình huống rõ ràng này, bất kỳ ai cũng không ngờ được Vương Phi Đỗ Thư Dao sẽ chủ động nhắc đến chuyện phải hợp phòng.
Vì thế sau khi Đỗ Thư Dao nói như vậy, tất cả tỳ nữ đều sững sờ, Thúy Thúy duỗi tay đỡ cằm, vội vàng gọi một tiếng: “Tiểu thư!”
Chẳng lẽ tiểu thư muốn bước trên con đường đen tối sao!
Nhưng nhưng nhưng nhưng… nhưng Thái Bình Vương như thế này thật sự được sao?
Trong lòng tất cả các tỳ nữ đều đang điên cuồng hét lên, dáng vẻ Thái Bình Vương điên cuồng cắn người khác còn rõ mồn một trước mắt, chuyện này thật sự ổn không vậy!
Huống chi Vương Phi này cơ thể còn nhỏ như vậy… mới lớn được mấy lượng thịt, nếu Thái Bình Vương vô ý mà kích thích lớn phát điên trên giường, một ngụm là đã có thể cắn chết Vương Phi!
Ngay cả Liên Hoa cũng rất không đành lòng nhìn Đỗ Thư Dao, dừng một lúc rồi thận trọng nói: “Vương Phi suy nghĩ kỹ lại, trạng thái Vương Gia gần đây không ổn định…”
Đỗ Thư Dao dịu dàng cười, sau khi trong đôi mắt kia có thần thái, cười lên như vậy càng lộ ra sự dịu dàng và bao dung, khiến Liên Hoa nhìn thấy mà thấy không nỡ lòng, còn muốn khuyên nữa, thì Đỗ Thư Dao lại nói: “Không sao đâu, Vương Gia sẽ không làm bừa nổi điên với ta, các ngươi cứ yên tâm đi.”
Thúy Thúy gấp đến mức không tưởng tượng nổi, Đỗ Thư Dao chỉ nghiêng đầu lo nhìn Chuỗi Chuỗi của nàng, không chú ý đến ánh mắt đang điên cuồng ám chỉ của Thúy Thúy, cúi cùng nàng ta thấy tâm ý Đỗ Thư Dao đã quyết, các tỳ nữ bao gồm Thúy Thúy đều bị Liên Hoa túm rời đi để hai người chuẩn bị nước nóng tắm rửa và viên phòng.
Trong phòng chỉ còn Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương đang phấn khởi không ngừng cọ vào nàng, Đỗ Thư Dao hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra, kéo Thái Bình Vương đến bên cạnh bàn, tay làm tư thế ấn xuống, Thái Bình Vương liền thành thật ngồi xuống.
Đỗ Thư Dao kìm lại sự ươn ướt trong mắt, đi đến bên cạnh Thái Bình Vương, nâng đầu hắn lên, đến gần cẩn thận nhìn vào mắt hắn, thật ra nàng vẫn có chút không thể nào tiếp nhận được sự thật Chuỗi Chuỗi do chính mình nuôi dưỡng biến thành như vậy, vừa chua xót vừa khó chịu, vẫn là Thái Bình Vương vươn tay ra trước, ôm lấy nàng đang gần trong gang tấc, lúc này Đỗ Thư Dao mới run rẩy ôm lấy Chuỗi Chuỗi của nàng.
Nhẹ giọng kêu: “Chuỗi Chuỗi…”
Thái Bình Vương “ô ô” mấy tiếng đáp lại, vùi đầu vào trong lòng Đỗ Thư Dao kích động chen qua chen lại, cơ thể lắc dữ dội, hắn không còn đuôi, lúc mông lúc lắc, ngay cả chiếc ghế cũng xành xạch xành xạch xành xạch theo!
Đỗ Thư Dao biết mắt mình đang không thích hợp để chảy nước mắt, nhịn không được cười một cái, nhưng nước mắt cũng theo khóe mắt chảy xuống.
“Ngươi sao cũng tới đây vậy?” Đỗ Thư Dao vỗ sau lưng Thái Bình Vương, vang lên tiếng “bạch bạch”: “Chó ngốc, cũng không phải chưa từng lang thang, vì sao không chạy, bị người ta bắt lại bỏ vào nồi nước đun rồi chăng!”
Đỗ Thư Dao có thể tưởng tượng được, sau khi nàng bị ghìm chết, Chuỗi Chuỗi ngốc của nàng chắc chắn ở lại canh giữ nàng, chó nàng nuôi mập mạp như vậy, mệnh lại bị người nào đó bắt lấy bỏ vào nồi nước!
Thái Bình Vương “ô ô” cũng không biết nói chuyện, hắn chỉ biết không ngừng cọ vào người Đỗ Thư Dao để thể hiện sự kích động và gần gũi của mình. Lúc bọn tỳ nữ bắt đầu đi qua đi lại trong phòng, Đỗ Thư Dao cũng để ý thấy dáng vẻ vừa ôm vừa khóc như thế này của mình thật sự kỳ quái, vì thế sau đó nàng nói “tiến vào” với tỳ nữ.
Nàng dứt khoát kéo Thái Bình Vương ra phía sau bình phong trong phòng, nhưng nàng không biết rằng như vậy càng kỳ quái hơn đó, có được không vậy!
Trong phòng vốn dĩ chỉ thắp một ngọn nến, nhưng bây giờ lại nhiều hơn một ngọn nến nữa, còn ở ngay sau bình phong, cho nên hai người “gấp không dằn lòng được” ôm ôm ấp ấp hôn hôn, đều bị các tỳ nữ đi qua đi lại nhìn thấy, cực kỳ xấu hổ không nói gì, từng khuôn mặt đi ra đều đỏ ửng.
Thật sự giống một cặp biến thái mà.
Đỗ Thư Dao để Thái Bình Vương thân thiết với nàng, sau một hồi thích ứng với dáng vẻ này của hắn, trong lòng cũng không khó chịu nữa, ai cũng không hiểu được, ở một thế giới khác hoàn toàn xa lạ, nàng cư nhiên có thể gặp lại được đồng bọn duy nhất làm bạn nhiều năm với nàng, đây là chuyện xúc động lòng người cỡ nào!
Đặc biệt Chuỗi Chuỗi từ sau khi được nàng nhặt về, thì vô cùng dính người, nếu nàng đi dạo phố không mang theo nó, trở về thế nào cũng phải có nước miếng dính lên mặt, nếu ra ngoài vài ngày không trở về thì phải gửi nuôi nó ở cửa hàng thú cưng, khi về nhà Đỗ Thư Dao nhất định phải đặc biệt dành ra một ngày chơi với nó, mới có thể làm nó bình tĩnh lại.
Đỗ Thư Dao luôn cảm thấy, có thể lúc đó Chuỗi Chuỗi từng bị chủ trước vứt bỏ, nên mới đặc biệt dính người, vừa vặn nàng sống một mình ở thành thị, vốn cô đơn lẻ bóng, nàng cố ý chiều chuộng tính tình của nó, khiến cho nó càng thêm dính người.
Tính đến giờ, đây là lần hai người xa cách lâu nhất kể từ khi sống chung, lúc trước vài lần gặp được, nàng vẫn không nhận ra nó, mắt thấy Chuỗi Chuỗi bị người trói lại mang đi, Đỗ Thư Dao không thể nghĩ, vừa nghĩ đến lòng lại xót xa tột cùng, đặc biệt hiểu được dáng vẻ lo lắng lại vội vàng này của Chuỗi Chuỗi, cho nên không những để nó ngửi lung tung, liếm lung tung, hôn lung tung, vây quanh khắp nơi, còn thỉnh thoảng dịu dàng an ủi: “Chậm chút nào… nhẹ chút tiểu tổ tông, đừng vội, ta cũng không thể chạy được…”
Các tỳ nữ đến đưa đồ nghe được lời nói nhỏ nhẹ này quả thật như muốn thất khiếu thăng thiên, bọn họ thật sự nghi ngờ Vương Phi là thích như vậy!
Khẩu vị này không khỏi cũng quá nặng rồi chứ! Vừa rồi Thái Bình Vương như vậy, thật sự giống sắc quỷ mấy trăm năm chưa từng thấy nữ nhân! Hoàn toàn không phù hợp với vẻ mặt “đừng chạm vào ông đây” ai gần bên là cắn người đó ngày thường của hắn!
Cuối cùng có một tỳ nữ bước ra, thấp giọng nói: “Vương Phi, đã chuẩn bị xong rồi.”
Vì vậy lúc này Đỗ Thư Dao bắt lấy đầu tóc của Thái Bình Vương khiến cho hắn ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt có chút hồng của hắn, nàng bất đắc dĩ cười: “Ngươi còn khóc à, đừng…, có thể nghe hiểu ta nói chuyện không? Tắm rửa trước nào.”
Trước đó Đỗ Thư Dao phát hiện, bây giờ Chuỗi Chuỗi còn thông minh hơn trước, nếu nàng không phải thật sự xác nhận hắn chính là Chuỗi Chuỗi của nàng thì Đỗ Thư Dao thật sự xem Thái Bình Vương là một người điên.
Quả nhiên, Thái Bình Vương rõ ràng là có thể nghe hiểu được, Đỗ Thư Dao vỗ vỗ đầu hắn, kéo hắn đến gian cách, muốn hắn tự mình tắm rửa.
Thái Bình Vương rất nghe lời, nhưng hắn lại mặc y phục giày nhảy vào, một tiếng “phù phù”, nước bắn tung tóe lên mặt Đỗ thư Dao!
Đỗ Thư Dao lau mặt, giơ tay muốn đánh, Thái Bình Vương lập tức lộ ra tròng trắng mắt dãn ra, thu mình vào trong thùng nhìn cô, bộ dạng đáng thương, chính xác là một con chó!
Đỗ Thu Dao lại bật cười, nhưng nàng cũng không thể hầu hạ hắn tắm rửa giống như kiếp trước được, hắn là hình dáng con người, phải có thời gian để Đỗ Thư Dao hoàn toàn tiếp nhận, hơn nữa hiện giờ nàng cũng không có sức khỏe, cộng thêm nàng bị cọ sát đến mức cả người bẩn như vậy, tuy không có mùi chó, nhưng đều là bùn, lại bị nước bắn cả đầu, cũng phải tắm rửa lại.
Vì vậy Đỗ Thư Dao bảo Thái Bình Vương ngoan ngoãn đợi, rồi tự mình tới cửa gọi người.
Bọn tỳ nữ đều ở ngoài cửa, từng người bày thế trận chờ quân địch, vén tay áo lộ cánh tay, sẵn sàng đợi Thái Bình Vương phát điên rồi xông vào bất cứ lúc nào.
Thúy Thúy đi đầu, Đỗ Thư Dao gọi người đến, cho dù giọng nói rất bình tĩnh thì ngay lúc giọng nói rơi xuống, đã có bảy tám người xông vào trong phòng khiến Đỗ Thư Dao sửng sốt: “Các ngươi… đến hai người hầu hạ Vương Gia tắm.”
Thúy Thúy lo lắng nhìn Đỗ Thư Dao, hai mắt trừng ra, thấy nàng không bị thương chỗ nào cả, lúc này mới an tâm một chút, lại thấy đầu nàng bị ướt, lập tức nói: “Vương Gia đang nổi điên sao?”
Đỗ Thư Dao nhìn gương mặt tươi tắn phình ra và đôi mắt tròn xoe của Thúy Thúy, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn kĩ tiểu nha đầu này, thật giống như chuột hamster.
Nàng dịu dàng nói: “Không có, đừng lo lắng, hầu hạ ta rửa mặt lần nữa đi.”
Đợi hai người lại lần nữa rửa mặt xong, bọn tỳ nữ lại lui ra ngoài, ở cửa bắt đầu tán phét: “Vương Gia là lần đầu tiên tắm rửa thành thật như vậy.”
“Đúng vậy, trước giờ mỗi lần tắm rửa đều giống như đánh giặc, lúc nào cũng làm hư hai thùng tắm …”
“Vương Phi cũng thật sự có thủ đoạn, nàng giơ tay lên thì Vương Gia lập tức thành thật đứng lên để mọi người tắm rửa.”
Có người nói đề tài khác, càng nói càng sai lệch, nhỏ giọng nói: “Tuy vừa rồi cách bình phong, nhưng các ngươi có phát hiện không? Vương Phi cũng quá gầy yếu rồi…”
“Đúng vậy, so với thân hình của Vương Gia…ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chỗ ấy của Vương Gia, thật to, Vương Phi thật sự có thể chịu nổi không?”
Người nói chuyện là một người tuổi tác không lớn, là nô tỳ mà Liên Hoa mua về ở bên ngoài trong kỹ quán, đặc biệt không biết giữ mồm miệng, lời này nói ra, một đám tỳ nữ lập tức chen lấn che mồm nàng ta lại, Thúy Thúy ho khan đến thở hổn hển, Liên Hoa hung hăng khoét mắt nhìn nô tỳ nói chuyện kia.
Bên ngoài đã mở ra một phường nhuộm, nhưng hai người trong phòng thật sự là hài hòa ấm áp khôn tả, vô cùng thân thiết mà không mang theo chút kiều diễm nào, Đỗ Thư Dao đặt chiếc khăn bố khô lau tóc lên gối, rồi lẩm bẩm nói: “Lên nào, không có sấy tóc, không thể sấy lông cho ngươi, nhưng ngươi bây giờ là người, cũng sẽ không bị bệnh ngoài da.”
Đỗ Thư Dao nói một mệnh lệnh, Thái Bình Vương đã nhảy lên giường, ngồi xổm trên giường đợi nàng.
Lúc Đỗ Thư Dao chuẩn bị lên, bỗng chốc ngồi ở trên cái gì đó cứng cứng, đưa tay xuống dưới chăn sờ, sờ ra được một lọ sứ.
Đỗ Thư Dao ơ một tiếng, mở ra xem, mùi thuốc bốc ra, đây hẳn là do các cung nữ chuẩn bị, Đỗ Thư Dao vươn tay lấy ra một ít, là cao mỡ.
Nàng không biết rằng vì để lúc nữ tử lần đầu tiên hầu hạ không quá mức đau đớn, đều sẽ chuẩn bị cao mỡ này.
Đỗ Thu Dao lật đi lật lại vài lần, nhìn thấy cổ và trên tay Thái Bình đều có vết xước nhặt cành cây trước đó, vì thế lập tức “bừng tỉnh hiểu ra”.
“Ngươi qua đây.” Đỗ Thư Dao nói: “Ta bôi chút thuốc mỡ cho ngươi.”