• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nô tỳ bên ngoài xe, một bên là Liên Hoa người theo hầu Thái Bình Vương, một bên là Thúy Thúy người của Đỗ Thư Dao.

Nhưng đây là phủ của Thái Bình Vương, đương nhiên Vương gia lớn nhất, nô tỳ bên cạnh Vương gia đương nhiên cũng cao hơn Thúy Thúy.

Khi Đỗ Thư Dao bên trong đập thành xe kêu cứu, Thúy Thúy ở bên ngoài định vén rèm cửa lên thì bị Liên Hoa ngăn lại.

Thúy Thúy lo lắng đến mức nước mắt trực trào ra, nhưng dù sao cũng chỉ là nô tỳ của Đỗ Thư Dao, không đến mức không hiểu chuyện mà liều mạng lao vào, tiểu thư nhà nàng  đã gả vào Thái bình Vương phủ, có phong chức Vương phi, dù cho Thái Bình Vương có là một kẻ điên thì cũng phải nhẫn nhịn.

Triều đại này là như vậy, đạo lý này không riêng gì Thúy Thúy, Đỗ Thư Dao xuyên không một thời gian dài như vậy rồi, không muốn hiểu cũng phải hiểu, hiện tại nàng ít nhiều cũng có được một chút thương hại từ hoàng thượng, một khi để lộ ra dấu hiệu ghét bỏ Thái Bình Vương, không còn nghi ngờ gì  nữa, mạng của Đõ Thư Dao chắc chắn không giữ được.

Nơi này không phù hợp với một xã hội pháp trị, vua là luật, mặc dù Đỗ Thư Dao được lớn lên dưới lá cờ đỏ, tắm trong gió xuân của thời đại mới, nhưng nàng ở trong thế giới này, không chỗ nương tựa, lại phải dựa vào ấm thuốc chết tiệt, nếu bây giờ không có hiệu là Vương phi của Thía Bình Vương, nàng chắc chắn chết.

Đỗ Thư Dao gõ mấy lần vào thành xe ngựa, thấy bên ngoài không có tiếng đáp lại, nên thôi không gào thét nữa, rõ ràng là chẳng ai có khả năng cứu nàng, nàng tự mình cứu lấy mình!

Còn chưa kể đây là cơ thể của nàng, bị va chạm mấy lần như vậy liệu vào trong cung còn đứng vững không, thành hôn lâu như vậy, trong cung mới phái người đến đón, vào trong cung nếu không bái kiến lễ nghi chu toàn, vậy thì thật khó ăn nói.

Đỗ Thư Dao lấy tay che đầu, tránh bị va đập đến ngất đi, nàng nhìn không rõ là đồ vật gì, nhưng có người nói tên Thái Bình Vương này lúc phát điên lên còn cắn người, nghe âm thanh gừ gừ của hắn, mặc dù chói tay nhưng cũng bị chặn lại ở cổ họng, Đỗ Thư Dao đoán hắn bị bịt miệng lại rồi.

Hắn nhào vào người nàng  nhưng cũng chỉ lăn lộn, Đỗ Thư Dao đánh liều sờ hắn một cái, không ngoài dự đoán hắn bị dây thừng trói lại.

Thân là một Thái Bình Vương, lại bị trói giống như một con lợn sắp bị giết thịt, dường như để hắn di cùng với nàng một cách đàng hoàng mới biến thành như vậy.

Lúc này, Đỗ Thư Dao không biết nên kêu bản thân số khổ hay tên điên này khổ hơn.

Đỗ Thư Dao che đầu mới bình tĩnh lại, Thái Bình Vương bị trói như vậy, chỉ cần nàng chú ý, không đến nỗi bị thương nặng.....

Vì mạng sống Đỗ Thư Dao hít hơi thật sâu, nàng lục lọi trong xe ngựa, vàng ngọc châu báu trên đầu đều tháo hết xuống, đặt trên thành xe, đợi đến khi gần vào cung thì đeo lại cũng không muộn, tránh làm hại bản thân.

Bên ngoài vọng vào âm thanh có chút chói tay của người đàn ông,"Đi...."

Lực của xe khiến nàng nghiêng về phía sau, Đỗ Thư Dao lợi dụng cơ hội, đạp Thái Bình Vương một cú, cả người hắn nhảy về phía trước xe, sau đó vịn vào thành xe, thở hồng hộc bò dậy.

Nàng thở gấp, Đỗ Thư Dao mấy ngày nay ăn nhiều đồ như vậy cũng gọi là sống lại rồi, vận động mạnh như vậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

"gừ gừ gừ..." ân thanh của Thái Bình Vương phát ra ngày càng thê thảm, Đỗ Thư Dao dựa vào thành xe, lồng ngực phập phồng, nàng cảm thấy phổi như muốn nổ tung, trước mắt như biến thành màu đen, cũng không biết trên khuôn mặt nàng mang khí bệnh đã lâu, bởi vì nàng làm hành động này chính là sự tươi tắn, khí thế hừng hực của người con gái nên có bấy lâu nay.

Thái Bình Vương kêu thảm thiết một lúc, lại lăn đến gần Đỗ Thư Dao, chân nàng bị hắn đè lên, lập tức thu mình lại, vùi đầu lại giữa hai đùi gối, như vậy không dễ bị đánh ngã, lại có thể tự vệ tốt nhất.

Hắn rất nhanh lại lăn đến chân Đỗ Thư Dao, hắn vừa cao vừa to, cuộn tròn như cái thìa bao trọn lấy Đỗ Thư Dao, trong miệng vẫn rên gừ gừ, âm thanh không cao như vừa nãy, nhưng đè nén trong cổ họng, càng thêm đáng thương.

Không biết chiếc tất bị rơi ra chỗ nào vì cú đá vừa nãy, nàng vùi đầu vào trong đầu gối để ổn định hơi thở, nhưng ngón chân co quắp trên đệm xe ngựa, đột nhiên động vào thứ gì rất ấm, thậm chí còn hơi ướt, Đỗ Thư Dao liền rụt chân lại, ôm chặt người hơn.

Nhưng nàng lui lại còn có thể lui đến đâu cơ chứ, chỉ có từng ấy chỗ, lần thứ hai khi mu bàn chân Đỗ Thư Dao lại bị thứ gì ấm ấm cọ đi cọ lại, nhẫn nhịn đến nỗi tóc gáy dựng lên, đưa tay sờ lên chân, liền sờ được đầu của Thái Bình Vương.

Âm thanh gừ gừ của hắn rất nhỏ, dường như cơn điên qua rồi, hắn đang cố gắng dùng gò má áp sát vào mu bàn chân Đỗ Thư Dao, còn nước, Đỗ Thư Dao sờ trên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, dưới mái tóc xõa xuống là đôi mắt ươn ướt.

Đỗ Thư Dao mở to mắt, bởi vì chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ, tay sờ trên mặt Thái Bình Vương đã cứng đơ lại rồi.

Hắn đang khóc.

Đỗ Thư Dao luôn cho rằng âm thanh gừ gừ là hắn đang phát điên, nhưng sờ thấy giọt nước lăn xuống mới biết là hắn đang khóc.

Trong chốc lát, Đỗ Thư Dao không biết làm sao, một nỗi xót xa trong lòng không thể kiểm soát nổi, nàng sợ cũng chỉ vì sợ Thái Bình Vương, nhưng giờ phút này thực sự thấy thương hại hắn.

Đúng là mỗi người một số khổ!

Sống mũi hơi cay, Đỗ Thư Dao liền ngửa đầu, trợn mắt lên suy nghĩ về việc của hắn, lấy Xuyến Xuyến ra làm ví dụ, thường xuyên ở nhà đập vào cửa kính và tủ đau đến gào lên, Đỗ Thư Dao mỗi khi thấy vậy đều phá lên cười.

Nàng nghĩ rồi không nhịn được cười lên, nhưng sau khi cười xong lại muốn khóc, nó chắc chắn đã sớm bị cho vào nồi rồi.

Mu bàn chân lại bị cọ đi cọ lại, từ khi Đỗ Thư Dao xuyên không tới nay, lần đầu tiên tiếp xúc với Thái Bình Vương lâu như vậy, nàng rụt lại cũng chẳng còn chỗ để rụt, đành dùng tay đẩy đầu Thái Bình Vương ra chỗ khác.

Đối với xuất thân và việc liên quan đến vị Vương gia điên Thái Bình Vương, là khoảng thời gian Đỗ Thư Dao sống dở chết dở nằm trên giường, nghe Thúy Thúy nói, cơ thể này của Đỗ Thư Dao là do bà nương  kế tính toán gả cho vị vương gia bị điên, trong đêm tân hôn, bị Thái Bình Vương dọa đến hôn mê, sau đó phát bệnh, ngày đêm khóc lóc, bi thương quá mới bệnh mãi không dứt.

Đến khi nàng khóc đến chết đi sống lại, thật không may, người xui xẻo cùng họ cùng tên với nàng lại bị Diêm Vương triệu hồi đến nơi này.

Sau khi xuyên không Đỗ Thư Dao cũng rất phiền muộn, trong tiểu thuyết luôn có một luật bất thành văn, chính là cùng tên cùng họ rất dễ xuyên không, nhưng Đỗ Thư Dao không phục, tên này của nàng  không phổ thông như Thúy hoa Nhị cẩu, sao lại có chuyện trùng hợp cùng họ cùng tên được...

Kỳ thực nàng cũng phần nào hiểu được cơ thể cũ, gả cho một kẻ điên, người con gái trong triều đại dựa vào phu quân mà sống, nửa cuộc đời coi như bị phá hủy, làm sao mà lại không đau lòng đến chết?

Đỗ Thư Dao đang than thở, đột nhiên chân lại bị dán vào, tiếng gừ gừ của Thái Bình Vương thấp dần rồi mất hẳn, âm thanh bị tiếng của xe ngựa lấn át, ngoài Đỗ Thư Dao thì chẳng ai nghe được.

Có lẽ hắn đã qua cơn điên rồi, dán chặt lấy Đỗ Thư Dao không động đậy.

Lúc này xe ngựa không có giảm xóc, đường cũng không phải xi măng, không tránh khỏi những cái hố và lắc lư, lúc trước Đỗ Thư Dao còn căng thẳng không cảm nhận được, bây giờ Thái Bình Vương đã im lặng, nàng dần dần thả lỏng, hắn là kẻ điên nhưng suy nghĩ không hèn mọn, Đỗ Thư Dao không rụt chân vào nữa, để mặc cho hắn cọ vào.

Có điều, tinh thần thả lỏng, sau khi căng thẳng quá mức toàn thân mềm nhũn ra, vốn dĩ sức lực của Đỗ Thư Dao không tốt, không chịu nổi lấy ra từ tỏng ống tay áo một chiếc bình nhỏ.

Mở chiếc bình ra, một mùi thuốc đắng tỏa ra từ bên trong, là nhân sâm hầm cùng một số loại thuốc bổ khác, mang theo bên người để trị bệnh.

Đỗ Thư Dao tin tưởng vào khoa học hiện đại, lúc mới đầu còn cự tuyệt việc thái y lấy nhân sâm trăm năm hầm canh cho nàng uống, hơi hiểu biết một chút sẽ hiểu rằng, nó quá bổ không hấp thụ kịp, hơn nữa cứ uống như vậy sẽ uống đến chết sao? Đây là chữa bệnh hay là giết người?

Nhưng lúc đó nàng cũng không có sức mà chống cự, Đỗ Thư Dao phát hiện nàng thật sự là nhờ thứ này mà kéo dài mạng sống, uống không chết, uống vào còn lấy lại được tinh thần, bây giờ canh nhân sâm tẳm năm hay mấy chục năm nàng đều uống một hơi, đương nhiên tốt nhất vẫn là nhân sâm ba trăm năm hoàng thượng ban xuống.

Sau này Đỗ Thư Dao nghĩ lại cũng đúng, sự việc xuyên không về thời đại không có khoa học đã xảy ra, lại còn muốn phù hợp với khoa học sao?

Uống hết cả bình, nàng giống như kẻ nghiện vừa được hút thuốc, đợi sức khỏe ổn định lại, theo sự chuyển động của xe ngựa ngã oặt xuống, nằm bên cạnh người Thái Bình Vương.

Khoảng cách gần như vậy, Đỗ Thư Dao mới nghe rõ, Thái Bình Vương vẫn đang khóc, chỉ là âm thanh nhỏ quá không nghe được, bị trói như vậy chắc chắn rất khó chịu, Đỗ Thư Dao thấy hắn  không còn phát bệnh nữa, đưa tay sờ lên mặt hắn, sờ những giọt nước mắt đang chảy không ngừng, thở dài một tiếng, lấy thứ gì bị nhét trong miệng hắn lôi ra ngoài.

Sau khi lôi ra ngoài, để phòng Thái Bình Vương lại phát bệnh, Đỗ Thư Dao không hề vứt đi, tay nàng thậm chí còn ấn lên môi hắn, nàng lại không nhìn rõ, chỉ đợi hắn phát bệnh lại nhét lại.

Nhưng không, hắn chỉ gừ gừ to hơn một chút, dường như vẫn còn thấy khó chịu, rất đau khổ.

Đỗ Thư Dao cảm thấy mình như cây nhân sâm, thấy hắn khó chịu, còn dùng mặt cọ sát vào tay nàng khóc lóc, nàng vứt thứt nhét trong miệng Thái Bình Vương trên xe, sờ vào sau người hắn, sờ thấy sợi dây thừng trói tay hắn, dùng hết sức lực để cởi trói.

Trong quá trình cởi trói Thái Bình Vương hết sức hiền lành, ngoài âm thanh gừ gừ ra, từ cổ họng còn phát ra tiếng nhỏ nhẹ nịnh nọt.

Đỗ Thư Dao không biết hắn điên ở mức độ nào, có thể hiểu được tiếng người không, vừa ôm hắn vừa nói, "Ngươi ngoan ngoan, đừng phát điên, ta giúp ngươi cởi trói sẽ không đau nữa..."

Nhưng ngay khi Thái Bình Vương được cởi trói, hắn đột nhiên giống như con khỉ đột, nhảy lên, nhào về phía Đỗ Thư Dao.

Đỗ Thư Dao cũng phản ứng đủ nhanh, lập tức nằm nghiêng ôm đầu, trong lòng đầy hối hận, thật đáng cười, một người mù sống dở chết dở lại đi thương hại một kẻ điên!

Nhưng Thái Bình Vương lại không đập tới, hai chân hắn vẫn đang bị trói, hai tai ấn lên hai bên đầu của Đỗ Thư Dao.

Tiếp theo hắn cúi đầu, ngửi ngửi trên cổ mềm mại của nàng, vùi đầu vào mớ tóc tai bù xù của nàng, một lúc, cổ họng lại rên gừu gừ.

Đỗ Thư Dao nuốt nước miếng, theo khe hở cánh tay nghiêng đầu nhìn hắn ta, chỉ thấy bóng hình mơ hồ, nhưng vừa lúc xe ngựa vấp vào hòn đá lắc lư một lúc, một bên cửa sổ nhỏ của xe ngựa hé ra, ánh nắng chiếu vào, làm cho hình dáng mơ hồ trong mắt Đỗ Thư Dao mở ra một ánh sáng nhu hòa.

Hắn không có ác ý.

Nàng bỗng nhiên có trực giác như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK