Bỗng chốc nàng dựng tóc gáy, một âm thanh không giống tiếng người cùng với tiếng thét chói tai của Thúy Thúy liên tiếp vang lên khắp căn phòng, tiếp theo chính là một trận nhốn nháo hoảng loạn đến gà bay chó nhảy, Đỗ Thư Dao chân tay mềm nhũn như tụt huyết áp sai người đi gọi thái y, run rẩy nhìn thái y bắt mạch, tiếp theo nghe hắn thở mạnh vuốt râu nói: "Vương gia không sao, chỉ là tụ huyết nên ho ra, là chuyện tốt."
Đỗ Thư Dao lúc này mới nhớ ra, lúc trước thái y cũng nói rồi, Thái Bình Vương có chút khác thường, muốn nàng để ý.
Nhưng cái "khác thường" này có phần dọa người, Đỗ Thư Dao bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi, đợi đến lúc thái y đi rồi, Thái Bình Vương mới rửa mặt, nàng ngồi trước mặt như không có chuyện gì xảy ra, mũi vẫn tanh mùi máu, cảm giác vẫn dính nhơm nhớp trên khuôn mặt như là vẫn chưa được rửa sạch
Là hiện tượng tốt, nên sự hoảng sợ rất nhanh ổn định lại, ngồi bên cạnh đưa tay sờ mặt Thái bình Vương, nói: "Ngươi dọa chết ta rồi đấy, biết không?"
Thái Bình Vương hơi nghiêng đầu, vùi mặt trong bàn tay nhỏ bé của nàng xoa xoa, sau đó nắm lấy cổ tay của Đỗ Thư Dao, đặt tay của nàng lên đầu mình, để nàng xoa đầu.
Đỗ Thư Dao ghét bỏ "Không thích xoa", nhưng tay vẫn trượt theo xoa xoa đầu.
Sau đó nhiều hôm, Thái Bình Vương như một chiếc máy phun ra máu, ho rồi phun ra cả một miệng máu, Đỗ Thư Dao bị dọa đến dựng tóc gáy, đến bây giờ bên người lúc nào cũng mang theo khăn gấm, bất cứ lúc nào dính lên miệng lại lau đi giúp hắn.
Ngoài ho ra máu, cuộc sống của hai người cũng không có gì thay đổi, nhưng trong những ngày mưa bắt đầu hạ nhiệt cuối hè đầu thu, Liên Hoa bỗng nhiên bị triệu hồi vào cung, thay thế vị trí của nàng là một bà già nghiêm khắc và cứng nhắc.
Theo bà lão này cùng đi còn có cả nam lẫn nữ, nói là người dạy bảo Thái Bình Vương, Đỗ Thư Dao thấy chuyện này không ổn, nghĩ cách chuyển lời vào cung, hỏi dò Hoàng thượng khi nào Liên Hoa trở về, nhưng hoàng thượng không có câu trả lời rõ ràng, chỉ nói nàng đừng vội xử lí Tiểu Xuân, vẫn còn vài việc phải điều tra rõ, còn nữa là không được đội đồ linh tinh cho Thái Bình Vương.
Đỗ Thư Dao gần đây trong lúc rảnh rỗi, cùng Thúy Thúy học thêu, thêu một đống cứt chó, sau đó thêu bông hoa trên cổ chó, đội cho Thái Bình Vương đội hai lần, chỉ có hai lần, còn chưa đội nhiều, bởi vì thấy xấu quá, nhưng tại sao hoàng thượng lại biết được!
Như vậy, nàng xác nhận được một việc, một việc trước giờ nàng cũng suy đoán, đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Nàng biết trong vương phủ có rất nhiều người của hoàng thượng, nhưng hôm nay xem ra nhất cử nhất động của nàng, đến cả cái nháy mắt cũng có người báo cho hoàng thượng.
Vậy thì hơi dọa người rồi, Đỗ Thư Dao cẩn thận hồi tưởng lại, đầu của nàng vẫn ở trên cổ lâu như vậy, thật sự là chó ngáp phải ruồi, bởi vì hứng thú mỗi ngày của nàng là "hành hạ hoàng tử", hoàng thượng cũng mấy lần tỏ sát khí với nàng, nhưng nàng đều tìm ra nguyên nhân sự việc.
Đỗ Thư Dao nơm nớp lo sợ mấy ngày, mỗi ngày đều nghi thần nghi quỷ, nghĩ đến thân thể kỳ lạ của Kinh Luân, nàng nghi ngờ bất cứ lúc nào bản thân đều tập kích ở tứ phương, thường đột nhiên nhìn về phía một nơi nào đó, nhưng lại không hề thấy một bóng người, vô cùng choáng váng.
Sau đó mấy ngày, nàng lại trở thành Phật rồi, dù sao cũng đánh rất nhiều lần rồi, nếu chết thì cũng là chết rét, sau này ở bên ngoài hạn chế tiếp xúc là được rồi, đóng của đánh con chó của mình ở trong phòng, hoàng thượng cũng không có phép biến hóa, lại có thể biết được sao?
Hơn nữa mấy ngày hôm nay cũng không nỡ lòng mà làm khổ Thái Bình Vương, hắn như cụ già nôn ra máu, mặc dù không nhiều như ban đầu, nhưng thỉnh thoảng lại nôn một ít, thậm chí Đỗ Thư Dao còn hoảng loạn, đây cũng không phải hiện tượng ra máu củ phụ nữ hàng tháng còn không thể chết, hắn ta nôn ra máu như vậy thật sự không sao?
Nàng kéo tay Thái Bình Vương để thái y kiểm tra mấy lần, thái y đều nói không sao, thêm nữa tinh thần tốt và ăn uống cũng ngon miệng, như vậy mới yên tâm hơn.
Nhưng gần đây Thái Bình Vương rất bận, bận hơn cả Đỗ Thư Dao, mỗi ngày hắn ngâm thuốc xong, còn phải ở lại cùng đám người mà hoàng thượng phái đến dạy dỗ hắn, lúc mới đầu Thái Bình Vương cũng chống cự, nếu Đỗ Thư Dao không đi cùng, hắn sẽ uy hiếp doạ cắn người, nhưng đối phương ma ranh quá, làm đủ các loại thịt khô, Đỗ Thư Dao thấy chó của mình sắp biến thành chó của người khác rồi, đi theo cùng hai ngày, nàng thở hổn hển cùng Thúy Thúy ra khỏi phủ chơi.
Gió thu lá rụng, chèo thuyền du ngoạn trên hồ vẫn là một cảnh đẹp, nhưng Thúy Thúy trên thuyền bắt đầu hỏi về vương gia, "Không biết vương gia rời xa vương phi, bây giờ như thế nào, có bị phát bệnh không..."
Vốn dĩ Đỗ Thư Dao đã vô cùng tức giận, cảm xúc này không biết phải hình dung như thế nào, giống như mỗi ngày phải hầu hạ tổ tông của một con chó, lúc đi ra ngoài được người ta cho miếng thịt hun khói là bỏ chạy, cũng giống như vậy, căn bản hiện tại không có ai có thể hiểu được tâm trạng của cô, không ai hiểu được!
Thúy Thúy cứ như bà lão nhắc đến, Đỗ Thư Dao làm rơi tách trà, nói nhỏ nhẹ: "Ngươi cả ngày cứ Vương gia Vương gia trong miệng, trước kia lúc nào cũng tiểu thư của ta, bây giờ tiểu thư thành vương phi rồi, sao, bây giờ ai là chủ tử của ngươi!"
Thúy Thúy vỗn dĩ không sợ Đỗ Thư Dao, đặc biệt là trong khoảng thời gian này, Đỗ Thư Dao càng bình dị gần gũi hơn lúc trước, hòa thuận giống như chị cả trong nhà, hoàn toàn không có quan hệ chủ tớ, chủ nhân nhà ai mà còn để nô tỳ ăn quà vặt chứ?
Vì vậy Thúy Thúy chỉ nói: "Đương nhiên tiểu thư là chủ nhân, chỉ là nô tỳ cảm thấy tiểu thư thích Vương gia như vậy, Vương gia cũng không thể rời xa tiểu thư, vì tiểu thư vui lòng, bây giờ vương gia đang trong giai đoạn giải độc nghiêm trọng, tiểu thư thật sự nên ở bên cạnh, đợi đến lúc vương gia khỏi bệnh rồi, mới càng cảm động, đối xử với tiểu thư tốt hơn cả trăm vạn lần."
Đỗ Thư Dao biết Thúy Thúy cũng vì nghĩ cho mình, nếu như Thái Bình Vương thực sự chỉ là Thái Bình Vương, lúc này là người ở bên cạnh là hợp lý, nhưng không, Đỗ Thư Dao biết Thái Bình Vương chỉ là con chó của nàng, hắn lại bị huấn luyện giống như một con người, chuyện này thực sự sẽ không thể thay đổi.
Huống hồ trong lòng Đỗ Thư Dao rất khó chịu, vì nàng không muốn Chuỗi Chuỗi có tính người, mấy ngày nay hắn còn học được rót nước cho nàng, ngồi xổm xuống để xỏ giày cho nàng, mà mấy ngày nay không còn liếm mặt nàng nữa, Đỗ Thư Dao thậm chí có lúc chợt nhớ ra, nàng cùng chung chăn gối với một người đàn ông lạ.
Cho nên nàng không nói gì, chỉ đứng lên, cầm lấy áo choàng, đi đến mũi thuyền, nhìn lá rơi lả tả, nghe những tiếng cười nhỏ bên trong những con thuyền khác truyền đến, lại cảm giác xa lạ.
Nàng rất hiếm khi ra ngoài, còn có Chuỗi Chuỗi bên cạnh, cho nên khi đến một thế giới khác, đối với cảm giác xa lạ ở thế giới này không nhiều, nhưng lần này một người quan hệ chủ tớ ra ngoài, nàng mới nhận thức được rằng, đây không phải thế giới mà nàng quen thuộc, xa lạ đến từng ngọn cây ngọn cỏ, đến Chuỗi Chuỗi cũng càng làm cho nàng cảm thấy xa lạ, hắn sắp có một đôi mắt như người bình thường, Đỗ Thư Dao rất sợ.
Nàng sợ Chuỗi Chuỗi ở trong thân thể của chủ nhân, thật sự phải quay lại, vậy đến lúc đó nên đi đâu về đâu?
Nàng sợ Chuỗi Chuỗi không tranh nổi, lại không thể can thiệp, nàng không thể vì Chuỗi Chuỗi mà chiếm lấy thân thể này, ích kỉ đi can thiệp, nàng thấy Thái Bình Vương rất nhanh có thể tiếp thu toàn bộ hành động của con người, trong lòng lo lắng vô cùng.
Lo lắng như vậy khiến nàng cảm thấy có chút choáng váng dĩ nhiên sinh ra chút thất vọng.
Mặt sông lắc lư theo thuyền, gợn sóng mở ra, lá rơi trên mặt nước xoay tròn lăn tăn gợn sóng, hai bên bờ sông còn có những bông hoa chưa kịp rụng trong cơn mưa thu, ẩn hiện trong những chiếc lá chưa kịp héo, đung đưa ngoan cường.
Thúy Thúy đi ra ngoài cùng, không biết là tiểu thư nhà mình đang đánh cược gì với Thái Bình Vương, theo nàng thấy thì hai người như keo sơn khó mà xa cách... lẽ nào là vì Liên Hoa đi vắng, nàng ấy luôn đưa vào phủ những thứ cám dỗ kia thật sự làm lay động trái tim tiểu thư?!
Thúy Thúy chợt nhận ra nàng đã nắm rõ vấn đề then chốt, người đàn ông cực kỳ vô lương tâm, bám lấy Liên Hoa còn muốn bấu víu lấy tiểu thư nhà mình, không phải đánh đàn thì là nhảy múa, hoặc là giả vờ ngã xuống nước, chơi đùa quá mức, ánh mắt của tiểu thư cũng không che giấu được, Thúy Thúy hết lần này đến lần khác đề nghị trục xuất như đuổi tiểu Xuân ra ngoài, nhưng tiểu thư lại nói phải đợi.
Thúy Thúy vừa nghĩ, liền bắt đầu tính toán, nàng nhìn ra rằng tiểu thư nhà nàng với vương gia mới là môn đăng hộ đối, những thứ như chó mèo bên cạnh thì tính làm gì?!
Đợi nàng ấy quay về, nhất định sẽ tìm cơ hội để đuổi những người như tiểu Xuân ra khỏi phủ!
Đỗ Thư Dao không biết nha đầu này đang nghĩ gì, chủ tớ hai người đứng trên mạn thuyền, nhưng lại không thưởng thức phong cảnh nào, thậm chí còn không phát hiện ra hai bên bờ bên kia có thêm chiếc xe ngựa, người đánh xe chính là người dạy cho Thái Bình Vương mà hoàng thượng phái đến.
"Vương gia, ngài đừng lo, chiếc thuyền kia sẽ nhanh chóng vào bờ, đến lúc đó Vương phi sẽ xuống thuyền thôi."
Người trên xe ngựa vừa đánh xe theo chiếc thuyền vừa dùng cùi chỏ tựa vào thành xe, để đỡ cho người bên trong không lao ra.
Mà thay vì chặn hắn, bên trong xe vẫn còn hai người đang giằng co, Thái Bình Vương vừa học được cách phát ra âm thanh, ngoảnh đầu lại liền không thấy vương phi đâu, đột nhiên không làm nữa, từ trong phòng chạy ra bên ngoài tìm một lượt nhưng không thấy người đâu, lại phát bệnh, nếu không phải là mấy người bọn hắn võ thuật không kém, sợ là không khống chế nổi.
Sau khi nghe ngóng, mới biết Thái Bình Vương phi đi ra ngoài du ngoạn, mấy người bọn họ thấy Thái Bình Vương không ổn, đành phải đưa hắn ra ngoài, khó khăn lắm mới tìm thấy, liền đánh xe đi theo chiếc thuyền, trong lòng rối bời không thể nói thành lời.
Nhưng sau khi phát hiện ra xe của Thái Bình Vương, cả người lúng túng bất an, bọn họ chỉ dám khống chế, không một ai dám ra tay, vì vậy tất cả mọi người bên trong đều bị cắn, buông tay ra kêu gào theo bản năng, Thái Bình Vương từ bên trong xe ngựa lao ra ngoài, đẩy người đánh xe lao thẳng xuống.
Xe ngựa còn đang đi nhanh, nếu không đứng lúc người này đang xoay mình, suýt nữa thì bị bánh xe nén ngang qua, sau khi trèo lên mặt vẫn còn sưng, hai chiếc lá cây vẫn cắm trên đầu, cực kì chật vật.
Mà Thái Bình Vương vô cùng nhạy bén, nhảy xuống xe lảo đảo vài bước, liền chạy dọc theo con thuyền của Đỗ Thư Dao.
Còn phát ra âm thanh " a a a"
Đỗ Thư Dao đương nhiên cũng nghe thấy, chỉ là lúc nghiêng đầu nhìn Thúy Thúy, vừa lúc hai người đang đứng song song với người chèo thuyền.
"Hình như là tiếng của Vương gia." Thúy Thúy nhìn về hướng có âm thanh phát ra, nói lầm bầm.
Đỗ Thư Dao cười, có chút không vui: "Sao có thể vậy được? Chắc hắn còn đang ăn thịt khô vui vẻ kìa..." đồ con chó không có lương tâm, có sữa thì đều nhận là mẹ!
Nhưng thuyền của Đỗ Thư Dao đi rất nhanh, Thái Bình Vương chạy theo hai bên bờ, cây cỏ rất cao, ngã rồi lại bò dậy, mũ quan lệch hết rồi, bực không thể hét lên, vội đến mức gào lên trong cổ họng ơ ô a.
Đỗ Thư Dao nghe thấy âm thanh lạ theo gió thu thổi tới, còn có người như đang hét, bên bờ có người đang chạy.
Nhưng không may, nàng vừa quay đầu lại, Thái Bình Vương lại ngã, cả người bị nhấn chìm trong cỏ cây, chỉ nhìn thấy cỏ động đậy, như gió thổi qua mà thôi.
Đỗ Thư Dao cảm thấy bản thân không bình thường, mà lại cảm thấy Chuỗi Chuỗi đến tìm mình.
Nhưng sau khi quay đầu nhìn lại thì chỉ thất vọng đau xót, một con chó mà thôi, cũng không phải loại chó thuần chủng, chỉ là một chú chó, gần người là gần người, nhưng ai cũng gần, căn bản cũng khống thể nào chạy ra ngoài.
Nàng quyết định sau khi trở về sẽ không còn yêu quý hắn nữa, phạt hắn hai ngày không được ngủ với mình!
Nhưng lúc này ở bên bờ vang lên tiếng hét, lần này hét lên: "Ô!"
Đỗ Thư Dao theo tiếng gọi quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người, nhưng tóc tai bù xù, Thái Bình Vương đang chạy trên bờ đuổi theo con thuyền.
Trong lúc đó không biết hình dung như thế nào, Đỗ Thư Dao thấy mừng rỡ và mới vừa nhắc đến Chuỗi Chuỗi thì lại như vậy.
Nàng lập tức kêu lái thuyền đi vào bờ, nhưng đây không phải nơi để dừng thuyền, mọi người nhìn ra khỏi thuyền rất nhiều, nhìn về bên bờ, xôn xao bàn tán, đại loại là chưa từng thấy kẻ nào điên như vậy.
Đỗ Thư Dao lại cười, cười như hoa mùa xuân, thậm chí còn ở trên thuyền vẫy tay lại, hét lớn: "Ngươi đừng chạy! Ta lập tức vào bờ đây!"
Thực ra lập tức vào bờ, bờ cách trước mặt không xa, nhưng Thái Bình Vương là một người thẳng thắn, mới đầu Đỗ Thư Dao đột nhiên để hắn lại rồi rời đi, làm hắn sợ chết khiếp, bây giờ tìm lại được rồi, lại vẫy tay với hắn, hắn xúc động đến mức không chạy được nữa.
Bước chân hắn dừng lại, nhún người nhảy vào trong hồ.
Mấy người trên xe ngựa sợ đến hồn bay phách tán, đám vệ sĩ ẩn nấp trong bóng tối cũng nhanh chóng phản ứng lại, vì vậy trong hồ nước lạnh đầu mùa thu, bọn họ lần lượt nhảy xuống như sủi cảo, tất cả đều bơi về hướng Thái Bình Vương.
Thậm chí có hai người lái thuyền ở gần đấy, cũng nhảy xuống cùng, thuyền của Đỗ Thư Dao đúng lúc cũng dừng lại, nàng đột nhiên ngồi trên mũi thuyền, nhìn Thái Bình Vương lao vào trong dòng nước, rồi lại nổi lên, bơi về hướng của nàng.
Thôi bỏ đi, trước tiên không nghĩ đến việc của con chó nữa, đối tượng của bản thân nàng ngay cả một người cũng không có, hơn nữa thận phận hiện tại, sợ là rất khó tìm, hơn nữa nam nhân ở cổ đại, tam thê tứ thiếp, nàng cũng không dám ngả, còn có việc phải sinh con, không có bệnh viện chuẩn đoán, ngộ nhỡ thai nằm không đúng vị trí......
Càng nghĩ càng loạn, Đỗ Thư Dao vỗ vỗ đầu, cầm lên một miếng điểm tâm, đưa vào miệng Thái Bình Vương, hắn ngậm chặt miệng, không ăn món này.
Đỗ Thư Dao rất tò mò, chó nhà người ta trừ thịt ra thì cái gì cũng ăn, nhưng Chuỗi Chuỗi lại không giống, trừ rau xanh và thịt thì sẽ không ăn thứ gì khác.
"Ăn!" Đỗ Thư Dao lại cầm miếng bánh kề vào miệng Thái Bình Vương.
Lúc này Thái Bình Vương mặc một trường bào màu trắng, tóc dài bởi vì chưa khô, nên chỉ kết một chút trên đỉnh đầu, còn lại thì rối lù xù rớt trên vai, vẻ mặt vốn dĩ đẹp đẽ, lại bị che đi giống như tiên quân tu đạo.
Trái lại làm tôn lên dung vào coi như là dễ nhìn của Đỗ Thư Dao, tâm trạng nàng khéo léo, con chó này còn dễ nhìn hơn cả cô, trên thế gian này hai có thể hiểu được, không có ai.
Vì thế, nhìn thấy bộ dạng không can tâm tình nguyện của Thái Bình Vương, Đỗ Thư Dao cắn răng, uy hiếp: "Ăn đi, nếu không buổi tối ăn rau, các loại rau, củ cải, ngươi ghét nhất là lá tía tô...”
Thái Bình Vương nghe đến lá tía tô, liền ngoan ngoãn mở miệng, Đỗ Thư Dao nhét miếng điểm tâm vào miệng hắn, lấy tay bịt miệng hắn lại, sau đó chống tay lên bàn, nhìn vẻ mặt không tình nguyện ăn của hắn.
Nàng lại cầm một miếng nữa đưa qua, Thái Bình Vương trợn mắt, uất ức há miệng, nhìn Đỗ Thư Dao với ánh mắt đáng thương, nhưng cũng không có tác dụng.
Tâm tư gian ác của Đỗ Thư Dao đã được thỏa mãn, vỗ vỗ tay, bản thân ăn một miếng, sau đó lại chống tay xem tiểu khúc đang bi bô, thật là hài lòng.
Nhưng nàng lại không biết màn này, lại rơi vào mắt của một người khác, hai bên má giận đỏ mặt, bánh ăn vào miệng cũng không ngọt nữa, nhìn thấy nàng và Thái Bình Vương bộ dạng ân ái, nhớ lại sự nhục nhã mấy ngày nay, suýt nữa cắn vỡ một cái răng bạc.
Nàng không phải là người khác, chính là người bịĐỗ Thư Dao bị đuổi ra khỏi phủ Vu An Thanh. Mất mặt không nói, nàng còn bị cha cấm túc mấy ngày liền, mới ra ngoài không được bao lâu, hẹn mấy tỷ muội đi giải sầu, lại gặp ngay Thái Bình vương phi ở đây.
Hơn nữa nàng vừa nghe nói, có một phu quân đuổi đến đây, còn nhảy cho xuống hồ vì nàng, lời đồn khiến người khác rất ngưỡng mộ, dù sao thế gian nhiều nữ tử si mê, nam tử lại rất ít làm việc gì hy sinh cho nữ tử, Nàng ta lại đúng lúc nhìn thấy một màn phu thê ân ái của hai người họ.
Người nàng nói là ai, hóa ra là người mất trí Thái Bình Vương làm ra trò này.
Nhưng nhìn hắn rất bình thường, dáng vẻ ngọc thu lâm phong, tin đồn trên phố về hắn đã rất tốt, quả thực còn đẹp hơn so với lần trước gặp ở trong phủ, hơn nữa hắn lại nuông chiều Thái Bình Vương Phi như vậy, ngay cả nàng ta ở xa như vậy, cũng nhìn ra hắn không muốn ăn.
Dựa vào cái gì?
Miếng bánh trong tay Vu An Thanh bị bóp nát, tỷ muội bên cạnh biết nàng ta tính tình không tốt, nên không dám lên tiếng, có vị khách nữ đã buông rèm xuống, chỉ có mỗi chỗ này không có rèm, Thái Bình Vương cũng không quan tâm việc Vương Phi nhà mình bị miệt thị.
Thế gian này thật sự có đàn ông tốt như vậy sao?
Nhưng người đàn ông tốt như này, nếu như trị khỏi bệnh điên khùng, lại là hoàng tử được bệ hạ yêu quý, tôn quý biết bao nhiêu?
Vu An Thanh nhìn một cách si ngốc, Đỗ Thư Dao vẫn chưa biết chó của nhà mình bị người khác nhòm ngó, vẫn chơi đến khi trời tối, mới chuẩn bị cùng Thái Bình Vương về phủ.
Nhưng trên con đường nhỏ của sơn trang, nàng và Vu An Thanh đôi bên hận thù, Đỗ Thư Dao nhìn thấy nàng ta liền lo lắng, Vu An Thanh lúc đó không dám lỗ mãng với Đỗ Thư Dao, nhưng hại nàng ta chịu uất ức như vậy, nàng ta cuối cùng không nuốt được cục tức này, nàng ta được nô tì đỡ xuống xe ngựa, thỉnh an với Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương, quy củ: "Dân nữ tham kiến thái bình vương, Thái Bình Vương phi."
Nàng ta nói xong thì ngẩng đầu, bình thường rõ ràng là một thân y phục lụa là, trang sức cũng không lộng lẫy, nhưng lúc này nàng mặc chiếc váy nhẹ nhàng như gió thu, trang điểm nhẹ nhàng, khác xa với Đỗ Thư Dao nàng gặp trước đây rất nhiều.
Nàng ta không khỏi nhìn thêm một chút, đồng thời một cơn gió thổi quan, làm bay vạt áo Đỗ Thư Dao, có chút lạnh.... Người này mặc áo vải sa, không lạnh sao?
Vu An Thanh thỉnh an xong vẫn không chịu rời đi, ngẩng đầu nhìn Thái Bình Vương.
Đỗ Thư Dao nhìn nàng ta, đườn nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt câu dẫn của nàng ta với Thái Bình Vương, trong lòng hoài nghi, lại nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của nàng ta, lập tức cảm giác bị sét đánh trúng không nhẹ.
Mẹ nó.
Đỗ Thư Dao cố nén không cười ra tiếng, đến mức mặt đỏ cả lên, dáng vẻ bên môi đáng cố nén điều gì đó, Vu An Thanh nhìn thấy màn này, còn tưởng rằng Đỗ Thư Dao thật sự trúng kế của nàng ta, giận mà không dám nói gì.
Dâng lên khoái cảm đã báo thù được, Đỗ Thư Dao nhịn cười đến nỗi run cầm cập, Vu An Thanh không thể trực tiếp lộ liễu với cô, nhưng như vậy cũng khiến nàng ta hả giận.
Huống hồ nếu như Thái Bình Vương động lòng với nàng ta, lại có quan hệ gì đó, dù sao nàng ta cũng có anh trai chống lưng, nếu như Thái bình Vương thật sự nhìn trúng cô, anh trai nàng sẽ không để nàng phải làm thiếp.
Vì thế âm thành nhu nhược của Vu An Thanh nói: "Hôm đó nếu làm vương phi không vui, dân nữ có tội, cha dân nữ đã răn dạy lại dân nữ, ngày khác dân nữ sẽ đến cửa xin lỗi, mong vương phi lượng thứ...."
Nàng ta nói xong, bái kiến một cách đoan chính, Đỗ Thư Dao lúc này bộ dạng chấn động, còn không quên phất tay bảo nàng đứng dậy.
Sau đó màn kịch hay xuất hiện, nàng ta vừa đứng dạy, cả người "Ai yo" một tiếng, giả vờ chân bị tê, ngã trước mặt Thái Bình Vương.
Đây là chủ ý mà tỷ muội nàng ta bày cho, Vu An Thanh thật sự muốn chọc tức Thái bình Vương Phi, nàng ta lần đầu tiên bị thua, thân phận lại không cao hơn cô, ngoài việc bị ổi này khiến nàng tức thì nàng ta thật sự không nghĩ ra cách nào khác.
Đỗ Thư Dao xem những bộ phim máu chó nhiều, nhưng Thái Bình Vương lại không giống nam chính ở trong phim truyền hình, ôm lấy mỹ nhân vào lòng để mỹ nhân không ngã. Hắn trực tiếp dơ tay, còn là nắm tay, trực tiếp đấm một cái khiến cho Vu An Thanh một thân mềm yếu ngã sấp mặt.
Nàng ta thật sự ngu ngốc, Đỗ Thư Dao thật sự không nhịn được nữa cười ra tiếng.
Nhịn nửa ngày, một khi cười thì không nhịn được, nàng gập lưng xuống cười, may mà vẫn chú ý đến hình tượng bịt miệng vào, từ kẽ tay truyền đến âm thanh cười hi hi ha ha.
Nàng còn tưởng lần trước dù sao đã lãng phí thời gian dạy cho Vu An Thanh một bài học, nàng ta sẽ có chút nhận thức, không ngờ nàng vẫn là nàng, tùy tiện làm xằng bậy, không thể vì mấy câu của người khác, bị đòn lớn như vậy lại có thể tỉnh ngộ nhanh như thế.
Nhưng nàng ta là người câu dẫn thất bại, là người thảm nhất, không những không câu dẫn nổi một người, còn bị oán hận, là thực sự oán hận, còn bị người ta cười ha ha ha...
Đỗ Thư Dao không hề đồng tình với nàng ta, tiếng cười của nàng khiến nàng ta tức giống như con tắc kè hoa, Sắc mặt hồng trắng xanh tím, quan trọng là giả vờ yếu đuối lại gặp phải chuyện này, nếu như dám làm gì cô, là bất kì ai, nếu không phải Thái Bình Vương, nàng ta dám náo loạn như vậy.
Nhưng người này lại là Thái Bình Vương, một tên điên điên khùng khùng bao năm nay, cả nước đều biết, mặc dù lời đồn gần đây đều rất tốt, nhưng hắn lại dùng nắm tay đấm vào một mỹ nhân ôm ấp yêu thương như vậy?
Biểu tình của nàng ta thật sự dữ tợn, cái vẻ nhu mềm vừa này biến mất tăm, trợn mắt nhìn Đỗ Thư Dao đang cười, đem tất cả oán hận và ác ý đổ hết lên đầu cô.
Nàng ta vừa mới nổi lên ác ý, Đỗ Thư Dao mẫn cảm đã nhận ra, hắn đã học qua, không được khóc lóc, vì vậy việc ra tay tận lực không kêu to, chân hắn liền đá theo hướng của Vu An Thanh.
Lần này Đỗ Thư Dao nhìn thấy, liền hết lên với Thái Bình Vương, "Không được."
Thái Bình Vương ngừng lại, thu chân lại, nhưng Vu An Thanh lại hết sức kinh ngạc, ngay lập tức lùi về phía sau, nếu như nàng ta thật sự bị Thái Bình Vương đá, không chỉ không thể đánh trả, còn không thể nói lý, chỉ có thể bị mất mặt.
Vu An Thanh đặc biệt đưa tiền cho người khác để con đường này không có ai, dù nàng làm cái gì, tì nữ ở bên cạnh cũng không dám chen vào, lúc đó quả thực nàng ta tự đào hố chôn mình, nếu như Thái Bình Vương phi thật sự ghi hận, Thái Bình Vương nghe lời nàng như vậy, để hắn đá cô, thì Vu An Thanh chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhưng Đỗ Thư Dao lại không có ý nghĩ như Vu An Thanh,
Nàng chỉ cảm thấy buồn cười, rất trào phúng, hóa ra không chỉ có phụ nữ hiện đại, bởi vì một chút ân oán, nghĩ mọi cách hủy hoại sự yên tĩnh của người khác.
Đỗ Thư Dao chỉ cảm thấy nàng ta đáng thương, bởi vì ở thời hiện đại sẽ lên án loại phụ nữ này, lại không biết như thế nào, nhưng tính cách này của Vu An Thanh ở thời đại này, sẽ có một kết cục rất thảm.
Đỗ Thư Dao thu lại ý cười, nhàn nhạt nói: "Còn không đứng dậy, trên đất thoải mái lắm sao?"
Nàng nói, quay đầu lên xe ngựa, không thèm nhìn nàng ta thêm một lần, Thái Bình Vương nâng eo của cô, đợi sau khi nàng lên, hắn cũng nhảy lên, Thúy Thúy vẫn luôn đứng xem, trong lòng đã nhổ nước bọt dìm chết Vu An Thanh, còn muốn đào góc từng nhà tiểu thư cô, cũng không xem bản thân là cái loại gì.
Xe ngựa của Đỗ Thư Dao rời đi, Vu An Thanh đứng dậy, cạnh chiếc xe ngựa của mình hét với con tì nữ bên cạnh: "Còn không cút qua đây đỡ ta."
Tì nữ đó chạy qua đỡ nàng ta dậy, nàng ta lại đẩy tỳ nữ ngã loạng choạng.
Đỗ Thư Dao đã lên xe, ngồi đối diện Thái Bình Vương, nhéo nhéo mặt hắn nói: "Khuôn mặt này của ngươi thật sự khiến người khác say mê."
Vu An Thanh kết thù với cô, câu dẫn Chuỗi Chuỗi để chọc tức cô, nhưng Chuỗi Chuỗi nếu như thật sự một ngày nào đó có thể hoàn thành trở thành người bình thường, dựa vào thân phận và tướng mạo của hắn, tuyệt đối sẽ khiến người khác tranh giành để được gả vào vương phủ.
Đỗ Thư Dao cảm thấy không được, không được, đừng có nói đến chuyện tranh giành chó với cô, cô....làm sao có thể nhìn một người khác và Chuỗi Chuỗi thành đôi chứ?
Khi nàng vừa mới xuyên không, bản thân khó bảo toàn, cho dù hoàng đế có cưới trắc phi cho hắn, nàng cũng không dám quản, nhưng bây giờ nàng có thể dở trò vặt ở sau lưng.
Đơn giản nhất chính là muốn Chuỗi Chuỗi từ chối cưới người khác.
Chuỗi Chuỗi nghe lời nàng nhất, Đỗ Thư Dao nghĩ như vậy thì không cần lo lắng.
Nuôi thú cưng vẫn cần triệt sản, đời trước là bởi vì Chuỗi Chuỗi không có tiếp cận với con chó cái nào, cung không đi tiểu khắp nơi, nên nàng mới không suy nghĩ tới, thế giới này....nàng sợ suy nghĩ cũng không thể làm, nếu không hoàng đế biết nàng sẽ bị ngũ mã phanh thây.
Đỗ Thư Dao nghe thấy tiếng gáy o o của Chuỗi Chuỗi, nói: "Sau này ngươi an phận cho ta, không được ra ngoài câu dẫn cô nương khác."
Lúc này Thái Bình Vương dính lấy Đỗ Thư Dao, bởi vì trước đó nàng vứt hắn một mình ở vương phủ khiến hắn sợ, vì vậy xe ngựa chưa đi, hắn liền dính lấy người Đỗ Thư Dao, ôm chặt cô, trước đây, hắn là chó rất thích để quai hàm lên cổ của Đỗ Thư Dao.
Nhưng hình dạng bây giờ của hắn, cúi đầu vào vai nàng rất khó coi, Đỗ Thư Dao trước mặt hắn có chút nhỏ bé, hai bọn họ hoàn toàn đổi lại vị trí to nhỏ cho nhau.
Vì vậy hắn ôm Đỗ Thư Dao từ đằng sau, cằm để trên đỉnh đầu cô.
Đỗ Thư Dao vui vẻ dựa sát lại, mãn nguyện dựa lại đằng sau, cửa sổ nhỏ của xe ngựa bị cổ mở ra, lúc này đang đi qua đường chính, lúc này trên đường lớn con buôn không có bày bán, đã đốt đèn lồng, mặc dù không có đèn nê ông đẹp như trong thành phố hoa hoa lệ, nhưng từ cửa sổ nhỏ nhìn ra, cũng không khác khung cảnh hoa lệ ở thành phố là mấy.
Đỗ Thư Dao không tự chủ nghĩ, xuyên không đến thế giới khác, đến với thế giới như này, rốt cục nàng sẽ trải qua cuộc sống như thế nào?
Lúc đó nàng chỉ mong muốn Chuỗi Chuỗi giống người, ở bên cạnh nàng cả đời này, đừng để nàng nàng cô độc.
Nhưng nàng lúc đó, thật sự không nghĩ đến, ở một ngày nào đó trong tương lai, Chuỗi Chuỗi của cô, thật sự sẽ giống con người ở bên cạnh cô, chỉ là theo cách không thể ngờ được.