• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Thúy Thúy nhìn thấy rõ người đó, theo bản năng muốn muốn hét lên, nhưng ngay sau đó nàng ta lập tức che miệng lại.

Ba hộ vệ đứng ở cửa nhìn về phía bên này, tất cả đều đi vào phòng bao sát vách.

Vừa vào trong, cửa phòng bao vừa đóng, Đỗ Thư Dao chưa kịp nói gì, Thúy Thúy đã lên tiếng trước: "Sao Tam công tử lại ở đây?"

Chúc Lương Bình vẻ mặt ấm áp, buông cổ tay Đỗ Thư Dao ra, nhìn nàng một cái rồi mới nói: "Trùng hợp mà thôi."

Hắn ta nhìn Thúy Thúy, giọng nói trầm thấp mang theo sự khuyên bảo: "Ta có mấy lời muốn nói với Dao Nhi, Tiểu Thúy Thúy, có thể mời giúp ta được không?"

Đây vẫn là lần đầu tiên Đỗ Thư Dao tiếp xúc với Chúc Lương Bình ở cự ly gần như vậy. Ngày đó cách xe ngựa nên không thể nhìn rõ ràng, huống chi bên trong xa liễn còn có người nhìn, nhan sắc hắn ta cũng bị giảm đi rất nhiều. Chúc Lương Bình nhìn anh tuấn và xuất trần hơn ngày đó rất nhiều, giọng nói không nhanh không chậm, vài ba câu đã dụ được Thúy Thúy đi ra ngoài trông chừng cho hai người.

Vì trước đó đã đoán được đây là một cái bẫy, cho nên Đỗ Thư Dao không cảm thấy ngạc nhiên. Điều nàng kinh ngạc chính là Thúy Thúy trước giờ chỉ nghe lời nàng hện tại lại rất dễ dàng nghe theo Chúc Tam công tử này.

Nha đầu Thúy Thúy kia vì nàng mà dám khiêu chiến với quyền uy của Liên Hoa - nha hoàn chưởng quản chuyện lớn của Vương phủ, nhưng hiện tại lại nghe lời Chúc Lương Bình như vậy. Chỉ có một khả năng, đó chính là nguyên thân Đỗ Thư Dao cũng là Chúc Lương Bình nói gì nghe nấy!

Đỗ Thư Dao im lặng quan sát Chúc Lương Bình. Sau khi buông nàng ra, hắn ta cũng không có kéo ra khoảng cách thích hợp, vẫn cứ đứng bên cạnh nàng. Đỗ Thư Dao hơi ngước đầu, thấy Chúc Lương Bình nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng một lúc, lại còn đưa tay lên...

Lúc hắn ta sắp sờ lên đầu mình, Đỗ Thư Dao mới rụt cổ, giơ tay cản lại, suy nghĩ một chút mới lên tiếng: "Hiện tại ta là nữ nhân đã có phu quân, Tam công tử thế này không thích hợp lắm đâu."

Ánh mắt Chúc Lương Bình lóe lên sự trào phúng rồi biến mất, đã đến đúng giờ hẹn như vậy, nghĩa là vẫn chưa dứt tình với hắn ta, hiện tại còn tránh né như vậy, hắn ta cho rằng nàng đang giận dỗi.

Đỗ Thư Dao chỉ nói để thăm dò, không ngờ Chúc Lương Bình đột nhiên lộ vẻ buồn bã, đưa tay xuống đứng cách ra một khoảng cách thích hợp, thấp giọng nói: "Ta vốn tưởng rằng Dao Nhi đến đúng hẹn là đã tha thứ cho ta, nhưng không ngờ muội vẫn đang trách ta..."

Đầu óc Đỗ Thư Dao có chút khó hiểu, đến nơi hẹn là nói về... à, là cái bình nhỏ kia sao?

Nơi hẹn sẽ không trùng hợp đến mức này chứ?

Trong lòng Đỗ Thư Dao đầy tiếng chửi thề. Người này cho rằng nàng đến đây theo hẹn với hắn ta sao? Như vậy lúc nãy ở trên phòng trên lầu này, không khó để thấy nàng dẫn theo Thái Bình Vương đến quầy bánh bao thịt ở bên dưới chứ? E rằng hắn ta cho rằng nàng không thể tách khỏi để lên đó cho nên tiểu nhị mới có thể đúng lúc đứng ở cửa để mời bọn họ lên.

Còn mấy chuyện tặng bánh bao gì đó cũng có thể giải thích được rồi.

Đỗ Thư Dao hơi nghiêm mặt, muốn giải thích đây chỉ là  trùng hợp, hai người một người đã kết hôn, một người sắp kết hôn, nếu hai người gặp mặt riêng bị lộ ra, có tám cái mồm cũng không thể nói rõ được.

Có điều không chờ Đỗ Thư Dao giải thích, Chúc Lương Bình đã dùng vẻ mặt buồn bã nói ra lời khiến Đỗ Thư Dao khiếp sợ.

"Ta biết Dao Nhi trách ta khi đó không đưa Dao Nhi đi." Vẻ mặt Chúc Lương Bình đau khổ: "Nhưng Dao Nhi cũng biết,  mẫu thân ta đã qua đời, đệ đệ tuổi còn quá nhỏ, nếu để hắn lại bên cạnh di nương trong phủ thì sẽ khổ sở đến mức nào, Dao Nhi là người hiểu rõ nhất điều này mà đúng không?"

Đỗ Thư Dao hé miệng, ánh mắt run lên, nhưng lại sụp xuống.

Chúc Lương Bình vẫn còn đang nói: "Huống hồ lúc đó việc tứ hôn đã thành, nếu ta và muội liều lĩnh trốn đi, hai nhà phải chịu cơn giận của Thiên tử là chuyện nhỏ, thân thể của Dao Nhi từ trước đến nay không tốt, ta sao có thể mang muội đi phiêu bạt khắp nơi, cả đời trốn chạy trong sợ hãi được."

Chúc Lương Bình tiến lại gần một bước, Đỗ Thư Dao cũng nhanh chóng lùi lại một bước.

Ai có thể nói cho nàng biết đây là chuyện gì không? Làm sao còn có chuyện bỏ trốn không thành nữa?

Cái nồi này nàng không cõng nổi đâu!

Đỗ Thư Dao gạt Chúc Lương Bình ra, liên tục xua tay: "Ngươi hiểu lầm rồi Chúc công tử, ta nói với ngươi này, thực ra sau trận bệnh nặng kia, ta đã quên sạch mọi chuyện rồi."

Vẻ mặt Chúc Lương Bình bi thương, Đỗ Thư Dao không thể không nói, ánh mắt hắn ta như thế quả thực sẽ khiến người ta nhẹ dạ. Thế nhưng nếu nói về việc giả bộ đáng thương, vẻ mặt hắn ta rõ ràng không tới, dù sao giả bộ như Chuỗi Chuỗi  mới đúng là đáng thương.

Thế nên Đỗ Thư Dao cũng không bị dáng vẻ của hắn ta lừa, nói xong liền lui về phía cửa: "Cho nên Chúc công tử hiểu lầm rồi. Thực ra ta không nhớ rõ ngươi là ai, chuyện hôm nay quả thực là hiểu lầm, là do ta tình cờ đi ngang qua, muốn đưa Vương gia nhà ta đi chơi, cho nên mới vào nhầm đến đây. Ta quả thực không biết đây là nơi hẹn mà ngươi viết trong chiếc bình nhỏ kia."

Chúc Lương Bình không có đi về phía trước, hắn ta hơi cúi đầu, ánh mắt đều là sự khinh thường không thôi. Rõ ràng đã xem tờ giấy hắn ta viết, cũng đến đây rồi, lại còn nói cái gì mà đã quên?

Nếu thực sự đã quên, chưa từng bi thương khổ sở, tại sao sau khi thành hôn lại cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, suýt nữa uất ức mà chết?

Trong lòng Chúc Lương Bình  cười nhạo, thế nhưng ngẩng đầu lên lại là dáng vẻ bi thương: "Nhất định là Dao Nhi tức giận vì ta đã không vứt bỏ tất cả mà đưa muội đi..."

Chúc Lương Bình vẫn luôn bày ra dáng vẻ tự trách, lần nữa bước về phía trước, đến gần Đỗ Thư Dao nói: "Sao ta có thể chưa từng đau khổ chứ? Nghe nói sau khi thành hôn Dao Nha Ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, sao ta có thể không ngày ngày lo lắng được?"

Đỗ Thư Dao không muốn nghe những lời vô nghĩa của hắn ta nữa, tay nàng đã đặt lên cửa, định đẩy ra nhưng hai vai bị siết chặt. Nàng đang muốn kêu cứu thì lại nghe thấy tiếng người sau lưng dán lên bên tai nàng, nàng liền nuốt tiếng kêu xuống.

"Muội đã là Vương Phi, ta vốn dĩ không nên mơ tưởng hão huyền, như hôm trước đã ồn ào đến trước mặt bệ hạ, hôn ước của ta đã thất bại rồi." Chúc Lương Bình cách quá gần, một mùi hương hơi quen thuộc tỏa ra từ người hắn ta, Đỗ Thư Dao nhăn mày lại, lại nghe hắn ta nói: "Ta biết, muội cũng không muốn thấy ta kết hôn, ta không trách muội, ta cũng không muốn, ta..."

"Ta vẫn luôn ái mộ Dao Nhi, ta không quên được muội." Chúc Lương Bình nói: "Ta có một cách, không cần bỏ trốn, ta và muội cũng có thể ở bên nhau. Dao Nhi... muội chỉ cần đồng ý với ta, ta sẽ không lấy bất kỳ ai khác, cho dù có bị phụ thân ta đánh chết, ta cũng chờ muội."

Đỗ Thư Dao đã ngửi được mùi trên cơ thể hắn ta, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng chiêng trống chuẩn bị bắt đầu buổi biểu diễn, tiếng ồn ào của đám đông tăng lên gấp bội, truyền vào qua cửa sổ. Mùi hương trên cơ thể Chúc Lương Bình rất nhạt, chỉ có ở cự ly gần như thế mới có thể ngửi thấy. Vậy mà Đỗ Thư Dao lại cảm thấy mùi hương trên áo hắn ta giống với mùi hương trên người Thái Bình Vương Như đúc.

Chúc Lương Bình Chẳng qua chỉ là con trai của Thị lang, chẳng lẽ chi phí lại giống như Vương Gia hiện tại sao?

Hay là cách giặt y phục của thời đại này đều giống nhau? Không đúng, y phục của nàng rõ ràng không cứng như vậy.

Đỗ Thư Dao cảm giác mình vừa chạm được vào điều gì đó, trong lòng kinh hãi, tuy rằng không rõ lắm, nhưng trực giác của nàng đã nắm được điều mấu chốt nào đó.

Vì vậy nàng không nhúc nhích, đôi vai cứng ngắc của cô thật sự để cho Chúc Lương Bình ôm trong chốc lát, sau đó mới quay đầu lại, khiến mình lộ ra vẻ mặt bi thương khổ sở nhưng lại không thể làm gì khác, giả vờ khóc thút thít, hỏi: "Ta đã gả cho người khác làm thê, ngươi còn có cách nào? Thái Bình Vương Như thế, nếu ta đề nghị hòa ly, bệ hạ đương nhiên sẽ tức giận... ta..."

"Dao Nhi." Chúc Lương Bình đưa tay sờ tóc Đỗ Thư Dao, Đỗ Thư Dao căng thẳng nghiến răng không trốn tránh, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt khẩn trương: "Vậy có thể còn cách nào?"

Chúc Lương Bình vừa nói, nhịp tim Đỗ Thư Dao ngày càng đập nhanh theo tiếng trống ngoài cửa sổ. Nàng thấy hắn ta lấy từ trong ống tay áo ra một gói giấy nhỏ, mùi hương quen thuộc liền bay ra tràn ngập trong phòng.

Tình này tiết quá quen thuộc, đây không phải là tình tiết kinh điển nam nữ độc ác phối hợp hãm hại nam nữ chính sao?

Đỗ Thư Dao nhất thời ngưng thở trong chốc lát.

Vẻ mặt bất đắc dĩ sụp đổ, ánh mắt nàng thoáng hiện lên vẻ đang cùng đàn ông khác "lén lút hẹn hò", dùng giọng nói quanh co như trong phim, Đỗ Thư Dao căng thẳng hỏi: "Đây là gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK